Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 51: 51: Vào Cung Hạ 2



Editor: Yang1002
Các Hoàng tử sau khi trưởng thành sẽ rời Hoàng cung ra ngoài kiến phủ, trong năm vị Hoàng tử của đương kim Thánh Thượng chỉ có Cơ Đàn nhỏ nhất còn ở trong cung, bốn người khác đều có phủ riêng ở ngoài cung.
Sau khi Nhan Tích Ninh xuống xe ngựa liền thấy được Cơ Lương một thân hoa phục màu xanh biếc, Cơ Lương tựa hồ rất thích quần áo màu sắc diễm lệ.

Lần gặp mặt trước, hắn giống một con hồ ly lười biếng, lần này gặp mặt, hắn giống một con khổng tước xanh.
Sau lưng Cơ Lương có một nữ nhân khí chất dịu dàng, so sánh với Cơ Lương mặt mày diễm lệ, Nhị Hoàng tử phi tướng mạo không tính là xuất sắc, nhưng khí độ toàn thân làm cho người ta không thể bỏ qua, Nhan Tích Ninh không khỏi nhìn Nhị Hoàng tử phi nhiều một cái.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy trong mắt Nhị Hoàng tử phi có bi thương nồng đậm.
Biết được bọn Nhan Tích Ninh vào cung để tạ ơn, Cơ Lương thân thiện truyền thụ kinh nghiệm: “Trước tiên tới Thọ Khang Cung bái kiến Thái hậu cùng lão Thái phi, lại đi Tiêu Phòng Điện bái phỏng Hoàng hậu, tiếp theo là hai vị Quý phi, sau đó chính là các phi tần khác.”
Cơ Tùng khách khí hành lễ: “Tạ ơn Nhị Hoàng huynh chỉ điểm.”
Cơ Lương dùng cây quạt điểm điểm bả vai Cơ Tùng: “Vi huynh là người từng trải, có gì không hiểu ngươi hỏi ta là được.

Thời gian không còn sớm, các ngươi còn muốn đi vấn an các điện, không thể cùng các ngươi nói chuyện phiếm, chốc lát chúng ta gặp ở Ngự Hoa Viên.”
Sau khi tách ra cùng bọn Cơ Lương, Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng đi vào trong Hoàng cung: “Ta còn nghĩ sẽ cùng đám người Nhị hoàng tử cùng đi bái kiến Thái hậu.”
Cơ Tùng ôn thanh nói: “Hoàng tử sau khi kiến phủ, không triệu không được vào cung, nhưng dựa theo lễ pháp, mỗi tháng có một ngày có thể bái kiến mẫu phi của mình.

Mẫu thân của Nhị hoàng tử Việt Quý phi hôm nay ngươi cũng sẽ nhìn thấy, đi thôi, canh giờ không còn sớm, chúng ta cần tốc độ nhanh hơn.”
Hoàng cung Sở Liêu chiếm quy mô không nhỏ, Nhan Tích Ninh tốn một chén trà nhỏ mới đến Thọ Khang Cung, nơi này là chỗ ở của đương kim Thái hậu và lão Thái phi.

Ở trung điện của Thọ Khang Cung chờ trong chốc lát, Nhan Tích Ninh chỉ chờ được Dịch ma ma tới.
Dịch ma ma nói Thái hậu cùng lão Thái phi đêm qua uống trà bị lạnh thân thể không khoẻ, sẽ không gặp Nhan Tích Ninh.

Tuy rằng không có chính mắt nhìn thấy các nàng, nhưng Nhan Tích Ninh vẫn được các nàng ban thưởng.
Từ Thọ Khang Cung đi ra, Nhan Tích Ninh có chút mơ hồ: “Này……!tình huống gì đây?”
Tuy rằng thu lễ rất vui vẻ, nhưng không thể nhìn thấy hai lão nhân thân phận tôn quý nhất hậu cung, hắn luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Lúc này Cơ Tùng thản nhiên mở miệng: “Thái hậu xưa nay không thích ta, có phản ứng này cũng là bình thường.

Không cần để ở trong lòng.”
Nhan Tích Ninh thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy được.” Hắn coi như đến hậu cung thu lễ, không cần trả lễ thật sự quá tuyệt vời.
Cũng may trong hậu cung không phải tất cả mọi người đều lãnh đạm với Cơ Tùng, sau khi ra Thọ Khang Cung, vô luận bọn họ đi đến chỗ nào cũng được chiêu đãi nhiệt tình.

Nhan Tích Ninh nhân cơ hội nhìn mấy vị phi tử của đương kim Thánh Thượng, quả nhiên là hoàn phì yến gầy mỗi một người đều khoan thai, đẹp đẽ, hoa lệ.
Ngoài ra, ở chỗ Hoàng hậu, hắn thấy được vợ chồng Thái tử.

Ở chỗ Việt Quý phi, hắn gặp phu thê Nhị Hoàng tử.

Mỗi lần đến một chỗ, Cơ Tùng đều sẽ nhỏ giọng nhắc nhở hắn, vì thế Nhan Tích Ninh đối với tình huống hậu cung có hiểu biết đại khái.
Hoàng hậu là thân mẫu của Thái tử Cơ Nam, nàng đến từ Hà Đông Liễu thị, Liễu thị danh môn vọng tộc từng cho ra năm vị Hoàng hậu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thái tử phi hiện giờ sắp trở thành vị Hoàng hậu thứ sáu.
Trừ bỏ Hoàng hậu, còn có bốn vị cung phi sinh hạ Hoàng tử.

Trong đó mẫu phi của Cơ Tùng đã mất, ba vị cung phi còn lại phân biệt là Việt Quý phi mẫu phi của Nhị hoàng tử Cơ Lương và mẫu phi của Thất Hoàng tử Cơ Đàn – Nhàn Quý phi.
Làm cho Nhan Tích Ninh ấn tượng sâu nhất chính là thân mẫu của Ngũ Hoàng tử Cơ Du, các phi tần sinh Hoàng tử khác cấp bậc ít nhất cũng là Quý phi, mà mẫu thân của Cơ Du vậy mà là Tần vị.
Lúc Nhan Tích Ninh hỏi vấn đề này, Cơ Tùng tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng y vẫn như cũ thành thật trả lời vấn đề này: “Mẹ đẻ của Ngũ Hoàng tử từng là cung nữ của Việt Quý phi.

Có một ngày Phụ hoàng uống say sủng hạnh nàng, sau lại có Ngũ Hoàng tử.

Nhưng mà thân phận Ninh tần thấp, mấy năm nay vẫn không được sủng.”
Nhan Tích Ninh thổn thức không thôi: “Quan hệ của người trong hậu cung phức tạp đến khiến cho người ta đau đầu.”
Cơ Tùng trầm giọng nói: “Nhất vô tình đế vương gia, tranh đấu gay gắt trong hậu cung ngươi không thể tưởng tượng.”
Nói xong y giương mắt nhìn ánh mắt thanh minh của Nhan Tích Ninh, nếu Nhan Tích Ninh vào hậu cung, bằng tính tình của hắn có thể sống không được lâu lắm.

Tựa như……!Mẫu phi của y vậy.
Vừa qua giờ Ngọ, Nhan Tích Ninh đã gặp ít nhất hơn mười vị hậu phi.

Hắn có chút mù mặt, nhất là dưới tình huống phục sức trang dung của phi tần các cung đều không khác nhau mấy, hắn cảm giác mỗi người đều lớn lên gần giống nhau.
Nhan Tích Ninh hai mắt đăm đăm: “Ngươi có biết ta hiện tại bội phục nhất chính là ai không?”
Cơ Tùng nhìn thấy bộ dáng của hắn dở khóc dở cười: “Ai?”
Nhan Tích Ninh run rẩy thanh âm nói: “Cha ngươi.” Đương kim Hoàng Đế thật là người phi phàm, ông có thể đem nhiều nữ nhân như vậy tụ tập một chỗ, còn có thể làm cho các nàng duy trì hoà thuận vui vẻ mặt ngoài, nam nhân này sâu không lường được.
Nhan Tích Ninh bội phục nói: “Không hổ là nam nhân có thể làm Đế Vương, lợi hại.” Hắn chỉ lộ mặt một chút ở mỗi cung mặt liền cảm thấy não kêu ong ong, Hoàng Đế còn muốn chu toàn giữa nhiều nữ nhân như vậy, đã không thể dùng hai chữ “lợi hại” để hình dung.
Cơ Tùng khẽ cười nói: “Nếu là ngươi lên làm Đế Vương, ngươi cũng sẽ như vậy.”

Nhan Tích Ninh nghiêm mặt nói: “Ta sẽ không, con người ta không thông minh không hống được nhiều người như vậy.

Nếu ta có người để tâm, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.”
Ngón tay Cơ Tùng nhẹ nhàng gõ hai cái lên tay vịn xe lăn, sau một lúc suy nghĩ trước sau y hỏi ngược lại: “Ngươi nói chính là nhất sinh nhất thế nhất song nhân sao?”
Nhan Tích Ninh vỗ tay một cái: “A, đúng, chính là cái này.

Mội đời một kiếp một đôi người.

Nếu có thể cùng một người cùng nhau sống đến già, đó là một chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu a.

Mặc dù có bất đồng có khắc khẩu, nhưng tưởng tượng có một người như vậy mặc kệ bần cùng bệnh tật đều ở bên ta, ta sẽ cảm thấy rất an tâm a.”
Hai tai Cơ Tùng nóng bỏng, đến hai má cũng hồng lên.

Qua một hồi lâu sau y mới trở lại bình thường: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi Ngự Hoa Viên đi.”
Không biết có phải cảm giác của Nhan Tích Ninh xảy ra vấn đề hay không, lúc Cơ Tùng nói lời này ngữ điệu ôn nhu như chứa đường mật, làm cho cả người hắn nổi da gà.
Còn chưa tới Ngự Hoa Viên, Nhan Tích Ninh liền ngửi thấy mùi hoa thấm vào tận ruột gan.

Tháng tư là lúc mẫu đơn nở rộ, mẫu đơn trong Ngự Hoa Viên đang lúc hoa kỳ nồng nàn.

Hoàng hậu hôm nay trong viên bãi yến hội mời phu nhân trong kinh cùng hậu cung tần phi đến ngắm hoa.

Đám người Cơ Lương cũng là bởi vì yến hội mẫu đơn mỗi năm một lần này mới có thể vào cung.
Ở trong ấn tượng của Nhan Tích Ninh, Ngự Hoa Viên hẳn là một cái vườn nhỏ sắc màu rực rỡ.

Nhưng chờ hắn đi vào mới phát hiện, Ngự Hoa Viên rất lớn, trong đó còn có một ngọn núi.
Lầu các nguy nga trên núi trăm hoa đua nở, dưới chân núi hồ nước trong suốt lân lân dao động.
Càng thần kỳ chính là, phía sau núi có một con suối thiên nhiên róc rách chảy ra bên ngoài.

Các thợ thủ công tay nghề tinh xảo đào rỗng trong núi, ở giữa con suối và hồ nước gian xay một cái thác nước.
Nếu là người bình thường đi Ngự Hoa Viên, chỉ cần leo lên mấy chục bậc thang là đến nơi.

Mà bọn Cơ Tùng muốn lên, chỉ có thể từ đường nhỏ sau núi vòng về phía trước.

Bất quá phong cảnh mặt sau càng thêm tốt, lúc đám Nhan Tích Ninh từ hành lang gấp khúc tiến vào Ngự Hoa Viên, chỉ thấy thác nước màu trắng đặt phía trước.
Hành lang vây quanh thác nước thành vòng tròn, cánh hoa nổi lên trên hồ nước sâu không thấy đáy dưới chân thác.

Còn chưa tới gần thác nước, Nhan Tích Ninh liền cảm giác được hơi nước nghênh diện mà đến.

Điều này làm cho đại não hỗn độn của hắn có một chút thanh tỉnh: “A, thật muốn cởi quần áo a.”
Cơ Tùng sửng sốt một chút, y ngẩng đầu nhìn hướng Nhan Tích Ninh mới hiểu được hắn vì sao sẽ nói lời này.

Toàn bộ hành trình y chỉ ngồi ở trên xe lăn thật ra không có ý kiến gì, nhưng Nhan Tích Ninh một thân triều phục thật dày đi đường thời gian dài như vậy sớm vừa nóng vừa mệt, mái tóc bên dưới phát quan cũng bắt đầu hỗn độn.
Cơ Tùng có chút không đành lòng, nhưng vẫn như cũ bình tĩnh phun ra hai chữ: “Nhịn xuống.” Nơi này không phải Dung Vương phủ, không thể muốn cởi liền cởi.
Ước chừng là cảm thấy giọng của chính mình rất vô tình, Cơ Tùng an ủi nói: “Sau khi lên đến nơi là có thể nghỉ ngơi.”
Nhan Tích Ninh đứng ở trước thác nước giãy dụa: “Ta có thể ở đây hóng gió một lát không?”
Không đợi Cơ Tùng đáp lại, hai người chợt nghe trên đầu truyền đến một tiếng phù phù , lập tức có tiếng kinh hô vang lên: “Điện hạ! Người tới a! Cơ Đàn điện hạ rơi xuống nước rồi!”
Hai người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh ở trên thác nước chống cự một chút, tiếp theo liền theo dòng nước ngã vào hồ nước dưới chân thác..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.