Editor: Yang1002
Cơ Đàn ở Văn Chương Uyển chơi đùa suốt một ngày, thẳng đến lúc chạng vạng tạnh mưa rồi, cậu mới lưu luyến không rời đi khỏi Văn Chương Uyển.
Thời điểm về cậu còn mang theo một thực hạp lớn tràn đầy thịt cuộn cùng với một thùng tôm hùm đất lớn mà Nhan Tích Ninh chuẩn bị cho cậu.
Cơ Đàn cẩn thận bước từng bước: “Tam tẩu, chờ ta học xong hết thơ văn mà Thái phó yêu cầu ta sẽ lại đến tìm ngươi nga.”
Nhan Tích Ninh ý cười loan loan: “Được, trở về ngoan ngoãn đọc sách.
Muốn ăn cái gì thì bảo Tam ca ngươi nhắn cho ta.”
Nhìn thấy Cơ Đàn lên xe ngựa hồi cung, Nhan Tích Ninh mới thở dài nhẹ nhõm.
Chăm đứa nhỏ thật sự là một chuyện mệt chết người, mặc dù Cơ Đàn rất ngoan, nhưng hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi hơn so với trước kia.
Hắn nhu nhu bả vai đau nhức tùy ý hỏi: “Vương gia còn chưa trở về sao?” Buổi sáng sau khi Cơ Tùng ra ngoài, cả ngày cũng chưa trở về, chuyện này rất lạ.
Lãnh quản gia khoanh tay đứng phía sau Nhan Tích Ninh: “Hồi bẩm Vương phi, Vương gia sớm đã trở lại.”
Nhan Tích Ninh có chút kinh ngạc, Cơ Tùng đã trở lại? Vậy mà hắn không biết.
Bất quá nghĩ đến Cơ Đàn nhảy lên nhảy xuống, Nhan Tích Ninh cũng hiểu cách làm của Cơ Tùng.
Tuy Cơ Tùng là huynh trưởng của Cơ Đàn, nhưng lại không có gì để nói cùng Cơ Đàn.
Dừng một chút hắn hỏi: “Y còn đang bận sao?”
Lãnh quản gia cười nói: “Đến giờ này hẳn là bận xong rồi.” Thấy Nhan Tích Ninh xoay người, hắn vội vàng nói: “Vương phi, nếu giờ phút này Vương gia nhìn thấy Vương phi, y nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nhan Tích Ninh hơi nhướng mày: “Được, ta đi nhìn xem.” Cả thị vệ và quản gia trong Vương phủ tựa hồ đặc biệt vui mừng khi nhìn thấy mình đi tìm Cơ Tùng, không biết có phải như vậy khiến cho tâm tình bọn họ vui sướng hay không.
Cũng được, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, đi xem cũng không sao, huống chi hắn còn có chuyện muốn nói với Cơ Tùng.
Cơ Tùng cũng không ở trong chính điện, lúc Nhan Tích Ninh tìm được y, y đang giơ một cây gậy trúc dài hái sơn trà.
Cây sơn trà tán lá rậm rạp bao trùm hơn phân nửa đình viện, trước đây trong viện còn có núi giả kì thạch, nhưng lúc này nhìn lại, phong cảnh trong viện biến thành mặt cỏ bằng phẳng.
Xe lăn của Cơ Tùng thoải mái lăn trên cỏ, mưa cả một ngày, thật ra trên mặt đất cũng không có nước đọng, nhưng trên cây sơn trà tích không ít nước.
Y dùng gậy trúc đánh nhánh cây, nước mưa ba ba rơi xuống.
Chờ nước mưa còn vương trên phiến lá không còn rơi nữa, y giơ gậy trúc lên hướng về nhánh sơn trà trên đầu.
Nhánh cây giáp với miệng kẹp trên đầu gậy trúc, nhẹ nhàng xoay một cái liền lìa cành không một tiếng động.
Một chuỗi sơn trà trắng noãn bị Cơ Tùng thoải mái tháo xuống đặt vào giỏ trúc bên cạnh, hái xong một chuỗi, y tiếp tục nhắm mục tiêu kế tiếp.
Nhan Tích Ninh nhĩn kỹ lại, cái giỏ trúc này không phải là cái chuyên môn đựng sơn trà của Văn Chương Uyển sao? Trong khoảng thời gian này mỗi khi hắn ăn quả sơn trà xong, sẽ lại có sơn trà mới được đưa đến trước mặt hắn.
Chẳng lẽ sơn trà mà hắn ăn đều là do Cơ Tùng tự tay hái sao?
Lãnh quản gia dường như nhìn thấu nghi hoặc của Nhan Tích Ninh, hắn nhẹ giọng nói: “Năm trước sơn trà trong phủ sẽ làm cống phẩm đưa vào trong cung cho các vị nương nương, nhưng từ sau khi biết Vương phi thích ăn sơn trà, sơn trà trên cây này đều do Vương gia tự tay hái xuống đưa tới Văn Chương Uyển.”
Trong lòng Nhan Tích Ninh ngũ vị tạp trần, hắn lẳng lặng đứng dưới mái hiên nhìn Cơ Tùng.
Cơ Tùng ngửa đầu vẻ mặt chuyên chú, đường cong dưới cằm y căng chặt, khóe môi hơi hơi kéo thẳng.
Bởi vì động tác giơ gậy, tay áo y trượt xuống lộ ra đường cong cánh tay rắn chắc.
Theo động tác của y, từng chuỗi sơn trà bạch ngọc nhẹ nhàng xuất hiện trong giỏ.
Sơn trà là một loại quả mềm mại mọng nước, chỉ cần bị va chạm nhẹ một chút, lớp vỏ bên ngoài sẽ xuất hiện vết dập.
Mà sơn trà bị dập, thời gian lưu trữ sẽ không lâu như vậy.
Cho dù là hắn tự mình động thủ, cũng không có biện pháp cam đoan mỗi một quả sơn trà đều hoàn hảo không hao tổn gì.
Mà cho tới nay, mỗi một quả sơn trà mà hắn ăn đều vô cùng trơn bóng, một vết dập cũng không có.
Ngay từ đầu hắn tưởng là hạ nhân trong phủ có tài nghệ cao siêu, hiện tại nhìn thấy Cơ Tùng hái sơn trà, hắn mới biết được không phải tài nghệ cao siêu, mà là cẩn thận đối đãi.
Trên đời trừ ba mẹ ra, Cơ Tùng là người thứ ba nguyện ý thật cẩn thận hái sơn trà vì hắn.
Nói không cảm động là giả, Nhan Tích Ninh thề, từ giờ trở đi Cơ Tùng là bằng hữu tốt nhất có một không hai của hắn ở Sở Liêu.
Nhan Tích Ninh đứng một hồi lâu, Cơ Tùng mới phát hiện ra hắn: “Tới vừa lúc, sơn trà mới vừa hái, ngươi nếm thử xem hương vị có tốt hơn trước hay không.” Sơn trà càng chín, vị càng tốt.
Trước kia Cơ Tùng không chú ý tới chi tiết này, chờ y tự mình nếm thử, mới biết được chuỗi nào có hương vị tốt nhất.
Nhan Tích Ninh nhanh chóng đi xuống hành lang gấp khúc: “Sơn trà bạch ngọc vốn ngọt, mỗi một chùm đều ngon.”
Cơ Tùng đem gậy trúc trong tay dựa vào tường vây, y nhấc giỏ trúc lên đặt trên đầu gối, sau đó bứt một quả sơn trà ra cẩn thận lột vỏ: “Tiểu Thất đi rồi?”
Nhan Tích Ninh chậm rãi đẩy xe lăn về Văn Chương Uyển: “Đúng vậy, ầm ĩ cả một ngày.
Đúng rồi, có chuyện muốn nói với ngươi, Tiểu Thất nói hắn từng thấy Thương Phong trong một ngày tuyết rơi.”
Tay Cơ Tùng run lên, sơn trà lột một nửa trên tay y lăn xuống nện thật mạnh trên mặt đất, nát thành một bãi.
Năm trước khi bọn Nghiêm Kha hộ tống y hồi kinh, kinh thành xuất hiện một trận tuyết lớn hiếm thấy.
Trước đó kinh thành đã mấy năm không có tuyết, ngày tuyết mà Cơ Đàn nói, nhất định là chuyện năm trước.
Nói cách khác, khi y tới kinh thành, Tiêu Linh đã ở trong kinh.
Nhưng Cơ Đàn nhìn thấy Thương Phong ở đâu?
Ánh mắt Cơ Tùng ngưng trọng: “Hắn có nói nhìn thấy Thương Phong ở chỗ nào hay không?”
Nhan Tích Ninh an ủi nói: “Tiểu Thất không nhớ rõ, hắn nói hắn sẽ cố gắng nhớ lại từng chút, nếu nhớ ra sẽ nói cho chúng ta biết đầu tiên.”
Cơ Tùng gật nhẹ đầu thân hình thả lỏng xuống, rồi bốc lại một quả sơn trà khác lên tỉ mỉ lột vỏ: “Tiểu hài tử có bệnh hay quên, lời nói không chắc là đúng hết.
Bất quá nếu hắn thật sự nhớ ra, nói không chừng có thể giúp đỡ đại ân.”
Nhan Tích Ninh ôn thanh nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.
Ta nghĩ người Tiểu Thất gặp qua không nhiều lắm, nếu có thể tra một chút xem năm trước lúc tuyết rơi Tiểu Thất đi nơi nào, nói không chừng có thể tra được tin tức của chủ nhân Thương Phong.”
Cơ Tùng lên tiếng: “Đúng vậy.”
Nhan Tích Ninh an ủi nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần chủ nhân của Thương Phong ở kinh thành nhất định sẽ lộ ra dấu vết.”
Cơ Tùng vừa lúc bóc sơn trà xong, y đem thịt quả đưa tới bên môi Nhan Tích Ninh: “Đúng, chỉ cần hắn còn ở, thì trốn không xa.”
Nhan Tích Ninh tiếp nhận sơn trà vào trong miệng, nhất thời nước quả trong veo ngập tràn cả khoang miệng.
Hơn nữa được nước mưa thấm vào, sơn trà hôm nay còn thơm ngon mát lạnh hơn trước kia: “Đúng! Tìm được hắn hỏi một câu, liền tra ra manh mối sự tình.”
Cơ Tùng ôn nhu nói: “A Ninh……!Đoạn thời gian sắp tới có thể ta sẽ bận hơn một chút.”
Nhan Tích Ninh tùy ý lên tiếng: “Ân, ngươi chỉ cần lấy chính sự của ngươi làm trọng, có chỗ nào cần ta ngươi mở miệng là được.” Tuy rằng hắn văn không thông võ không giỏi, có lẽ sẽ không giúp được gì.
Ánh mắt Cơ Tùng ôn nhu: “Không cần ngươi làm gì cả.” Chỉ cần Nhan Tích Ninh ở bên cạnh y, trong lòng y liền kiên định hơn rất nhiều.
Trong nửa tháng kế tiếp, Cơ Tùng quả thật bề bộn nhiều việc, nhưng Nhan Tích Ninh lại cảm thấy chuyện Cơ Tùng bận rộn không liên can gì tới Công bộ.
Bởi vì Cơ Tùng luôn tan tầm sớm, sau đó chui đầu vào Phù Liễu Viện.
Diệp Lâm Phong ngụ ở Phù Liễu Viện, ngay từ đầu Nhan Tích Ninh nghĩ rằng Cơ Tùng là vì chữa trị chân mới chạy tới Phù Liễu Viện, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra có chỗ không đúng.
Hắn tận mắt nhìn thấy từng xe từng xe thảo dược bị đưa đến Phù Liễu Viện, thảo dược chất thành núi nhỏ.
Đống dược thảo này hoàn toàn không giống với mùi thuốc Đông y mà Diệp Lâm Phong chơi đùa ở Văn Chương Uyển trước đây, thuốc trước đây có hương vị chua xót, ngửi vào sẽ không muốn ăn cơm.
Mà đống thảo dược trong Phù Liễu Viện này lại có mùi cây cỏ nhàn nhạt.
Ngửi thấy hương vị này, hắn liền không khống chế được mà bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Bởi vì số lượng thảo dược quá lớn, một mình Diệp Lâm Phong lo không xuể, Cơ Tùng phải phái thị vệ trong phủ đến hỗ trợ.
Bọn thị vệ dùng mảnh vải nhúng ướt nước bịt kín mũi miệng, bọn họ chia làm hai ca, ngày đêm không ngừng làm việc.
Nhan Tích Ninh chỉ liếc một cái liền cảm thấy sự tình không thích hợp, bởi vì hắn cảm nhận được sát khí từ trên người bọn thị vệ.
Theo đạo lý, chữa trị chân cho Cơ Tùng là một chuyện đáng giá vui mừng, vì sao mặt của các thị vệ đại ca lại dữ tợn đằng đằng sát khí?
Hơn nữa biểu tình của Diệp Lâm Phong cũng không thích hợp, trước đây lúc ông ở Văn Chương Uyển đùa dược thảo, tuy nói nhiều nhưng khí định thần nhàn.
Nhưng trong khoảng thời gian này giám sát bọn thị vệ đảo dược thảo, ông luôn thở hổn hển nghiến răng nghiến lợi, thái độ của ông đối với Cơ Tùng cũng trở nên ác liệt hơn bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Không biết còn tưởng rằng Cơ Tùng thiếu ông trăm tám mươi vạn không bằng.
Hơn mười ngày sau, mùi cỏ cây quấn quanh Phù Liễu Viện biến mất, cùng biến mất còn có hơn nửa thị vệ trong phủ và Diệp Lâm Phong.
Ngày hôm sau Bạch Đào thật cẩn thận nói cho hắn, nói ngày hôm qua lúc cậu đi tiểu đêm nhìn thấy trên hành lang bên kia bờ hồ bọn thị vệ mặc áo giáp cầm theo đuốc, mỗi người bọn họ còn ôm một bình rượu trong tay.
Nhan Tích Ninh nghiêm túc nói với Bạch Đào, việc này không thể nói cho ai biết.
Hắn cảm thấy Cơ Tùng đang làm đại sự, người biết việc này càng ít càng tốt.
Hắn tin tưởng chờ chuyện này trần ai lạc định, Cơ Tùng sẽ nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho hắn.
Mấy ngày sau Cơ Tùng cũng không thấy nữa, sau khi Nhan Tích Ninh cũng không nhìn thấy y, đợi cả ngày cũng không gặp được một cái bóng của y.
Bạch Đào nhìn sân viện tối om: “Thiếu gia, đừng đợi, có thê hôm nay Vương gia có việc không trở lại ăn cơm.”
Nhan Tích Ninh mím môi, bình thường Cơ Tùng không về ăn cơm, sẽ nói Lãnh quản gia báo cho hắn một tiếng, nhưng hôm nay lại không có ai đến thông tri hắn.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn dần dần mất đi độ ấm, Nhan Tích Ninh cũng không có khẩu vị gì: “Ngươi ăn trước đi.”
Đêm đầu tháng sáu, gió ấm thổi qua người.
Nhan Tích Ninh ở trong viện đi bộ một vòng, lại đi về hướng Thính Tùng Lâu.
Nhưng Cơ Tùng cũng không có ở Thính Tùng Lâu, vì thế hắn chỉ có thể đi vòng vòng.
Ngồi dưới mái hiên nhìn thấy ngọn đèn dầu ở hành lang đối diện hồ, trong lòng chua xót không nói nên được là tư vị gì.
Bắt đầu từ khi nào, hắn đã quen với việc lúc ăn cơm có thêm một đôi đũa? Quen việc mỗi ngày đều nói vài câu chuyện phiếm với y.
Kỳ thật Cơ Tùng không trở lại đối với hắn mà nói là một chuyện tốt, trước đây không phải hắn rất chờ mong Cơ Tùng nhanh chóng dọn đi sao? Như hiện giờ không phải đúng ý hắn sao?
Bỗng nhiên có một ngày Cơ Tùng không trở về ăn cơm, hắn lại phát hiện ngay cả đưa cơm hắn cũng không biết nên đưa tới đâu.
Nhan Tích Ninh khẽ cười một tiếng, hắn cảm thấy Cơ Tùng như là trượng phu sau khi tan tầm lại ra ngoài hồ nháo không trở về nhà, mà hắn lại biến thành thê tử ở nhà làm cơm xong đau khổ chờ trượng phu về nhà.
Ý tưởng này làm cho hắn ách nhiên thất tiếu, hắn nhu nhu mặt: “Nghĩ gì đâu? Đã có được ngày tháng nằm ngang mà sống, ngươi còn nghĩ tới máy bay nhỏ gì nữa?”
(Theo editor đoán thì máy bay nhỏ ở đây chắc là phi công trẻ bên mình thì phải, do đời trước A Ninh lớn hơn Tùng Tùng nên Tùng Tùng là phi công trẻ ????????).