Editor: Yang1002
Ngày hôm sau khi trở về từ Nhất Điểm Mặc, quản gia Nhan phủ đã đem sổ sách cùng lợi nhuận mấy tháng này của thôn trang cửa hàng tới.
Người nhận chỉ có Lãnh quản gia, Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng cũng chưa ra mặt.
Đồ vật thu được cất vào Vọng Phong Các, chờ người thích hợp xuất hiện tiếp quản đám thôn trang cửa hàng này.
Kỳ thật mấy ngày nay tâm tình Nhan Tích Ninh không tốt lắm, nhớ đến chuyện trong cửa hàng, trong lòng hắn có loại tư vị không nói nên lời.
Lúc ấy dưới loại tình huống đó, nếu không phải Cơ Tùng ra mặt thay hắn, hắn sẽ bị Nhan Trương thị ấn trên mặt đất mà chà đạp.
Trước kia hắn cảm thấy nguyên chủ tùy tùy tiện liền buông tha cho vận mệnh của bản thân hơi có chút thiếu trách nhiệm, nhưng trải qua lần này rồi hắn cảm nhận sâu sắc rằng: đổi thành hắn cũng sẽ không tốt hơn nguyên chủ là bao.
Hai ngày này lời đồn về hắn và Cơ Tùng hẳn là không ít, cũng mặc kệ là ngay mặt hay là nói sau lưng, hắn cũng không muốn nghe.
Hắn thành thành thật thật đứng trong Văn Chương Uyển sửa sang lại đất trồng rau làm món ngon, hắn tin chắc chỉ cần không ra cửa, lời đồn đãi nhảm nhí bên ngoài cũng đừng nghĩ có thể ảnh hưởng đến hắn một chút nào.
Khi Diệp Lâm Phong lắc lư từ Phù Liễu Viện ra, chỉ thấy Nhan Tích Ninh đang đứng ở dưới tán mai sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt hồ.
Diệp Lâm Phong nhỏ giọng đi đến phía sau hắn: “Nhìn cái gì vậy?”
Nhan Tích Ninh bị Diệp Lâm Phong hù một trận: “Diệp tiền bối, sao ngươi đi đường không có thanh âm?!”
Diệp Lâm Phong đắc ý ngẩng đầu: “Nếu lão phu để cho ngươi có thể nghe được động tĩnh của ta thì còn là lão phu sao?”
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ cũng là ý này, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi Diệp thần y, ta đã vài ngày không thấy ngươi, ngươi đang bận gì sao?”
Diệp Lâm Phong gãi gãi tóc, ông than thở: “Bận cái gì, ngươi phải hỏi nam nhân của ngươi a.”
Muốn cho Mạc Lặc bị nhốt trong mật thất không mất mạng, còn muốn khiến cho hắn thống khổ, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Việc này nếu đổi thành người khác khẳng định sẽ không làm được, may mắn ông là thần y, mới có thể nắm được mạng nhỏ của Mạc Lặc trong tay.
Nhan Tích Ninh thấy ông không muốn nói, hắn cũng không hỏi đến cùng.
Hắn tiếp tục dán mắt lên mặt hồ: “Nga ~”
Diệp Lâm Phong híp mắt nhìn theo ánh mắt Nhan Tích Ninh, ông nhìn thấy trên mặt hồ xuất hiện một đống đốm đỏ lớn.
Ông buồn bực hít một hơi: “Đây là cái gì? Sao còn nhảy lên vậy?”
Nhan Tích Ninh nói: “Nga, là cá chuối.
Bên kia có một tổ cá chuối, nhìn thấy mấy cái đốm nhỏ nhảy lên, chắc hẳn là cá chuối con.”
Tháng năm tháng sáu đúng là thời điểm cá chuối đẻ trứng bảo vệ con, hai ngày trước hắn để ý thấy trong hồ có một đàn đen đỏ gì đó, lúc ấy không dám xác nhận.
Hôm nay lúc cho vịt ăn, hắn nhìn thấy cá quả bơi tới bờ.
Hai con cá quả kia thật sự rất lớn, Nhan Tích Ninh đánh giá một chút liền có thể đoán chúng nặng tầm bảy tám cân.
Diệp Lâm Phong cuộn tay áo cười hắc hắc: “Thèm cá à?”
Nhan Tích Ninh cười lắc đầu: “Thèm cá là một chuyện, chủ yếu là bên trong ao cẩm lí có cá quả, đối với cẩm lí không tốt mấy.”
Diệp Lâm Phong khó hiểu: “Đây là vì sao?”
Nhan Tích Ninh nói: “Cá quả ăn thịt, có một tổ cá quả như vậy trong hồ Lãm Nguyệt, đám cá nhỏ hơn chúng trong hồ cũng chưa chắc có đường sống.
Thứ này rất bá đạo, là thiên địch của rất nhiều loại cá khác.”
Diệp Lâm Phong không có hứng thú: “Không sao cả, dù sao cũng là cẩm lí do cẩu hoàng đế nuôi, xứng đáng bị ăn.”
Nhan Tích Ninh nhướng mày, hắn đã nhìn ra, thần y và Bình Viễn Đế từng có cố sự.
Cũng không biết hai người này rốt cuộc bởi vì cái gì mới có thể nháo thành như vậy, bất quá chuyện đó không có quan hệ gì với hắn, chỉ cần thần y chữa khỏi cho hai chân của Cơ Tùng là được rồi.
Diệp Lâm Phong chọt chọt Nhan Tích Ninh: “Ai, Tích Ninh nha, ngươi có thể làm lại một nồi thịt kho tàu không? Chính là loại đã làm trước kia, cái loại thịt kho tàu được buộc rơm bên trên? Trong khoảng thời gian này lão phu nguyên khí đại thương, cần phải bổ bổ lại.”
Nhan Tích Ninh cảm thấy hình như có cái gì không đúng, bất quá nhất thời cũng không phản ứng lại kịp.
Lực chú ý của hắn đã bị thịt kho tàu hấp dẫn: “Thịt kho tàu a? Được a, nhưng phải nhờ Lãnh quản gia đưa chút thịt đến, trong nhà không có thịt thích hợp.”
Mấy ngày nay trời nóng, hắn không có khẩu vị, ăn cơm cũng ít hơn, cho nên đồ ăn mà Lãnh quản gia đưa cho hắn lấy rau củ làm chủ yếu.
Diệp Lâm Phong sờ sờ tóc: “Này dễ rồi, ta lập tức đi tìm thịt cho ngươi.”
Nhan Tích Ninh còn đang nhìn chằm chằm tổ cá chuối, Diệp Lâm Phong chọt chọt sau lưng hắn: “Muốn lão phu giúp ngươi bắt hai con cá kia lên không?”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Loại việc nhỏ này còn cần làm phiền tiền bối sao?”
Hắn quả thật có ý bắt hai con cá này lên, thiên tính của cá quả là hung tàn, chỉ cần là thứ còn sống đều là thức ăn của chúng.
May mắn vịt và ngỗng của hắn đã trưởng thành, nếu hiện tại chỉ lớn cỡ nắm tay, mệnh nhỏ có thể đã khó bảo toàn.
Vì an nguy của gia cầm năm sau, hắn chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.
Cơ Tùng mang theo người vừa tới đình giữa hồ, chỉ thấy Nhan Tích Ninh trên hành lang tập trung nhãn thần đăm đăm nhìn mặt hồ, xiên cá trong tay hắn vận sức chờ phát động.
Cơ Tùng dừng xe lăn lại không gây tiếng động, mặt mày mỉm cười nhìn chằm chằm Nhan Tích Ninh.
Một tiếng phá nước truyền đến, Nhan Tích Ninh túm dây thừng kéo xiên cá lại gần.
Hắn cầm cán xiên vững vàng, cùng với tiếng nước rơi tí tách, xiên cá được hắn cẩn thận nâng ra khỏi mặt nước.
Đỉnh xiên có một con cá chuối nặng trịch, trên da cá đầy hoa văn khiến cho người nhìn thấy đều bị dọa sợ.
Nhưng mà lưỡi xiên sắc bén xuyên thấu đầu cá chuối, ngay cả giãy dụa cũng chưa kịp, liền đoạn khí.
Một xiên lao xuống, cá quả con trong hồ bị tách ra.
Đại bộ phận thì lặn tới đáy hồ, còn có một ít hỗn loạn trên mặt nước giống như ruồi bọ không đầu.
Nhan Tích Ninh gỡ cá trên lưỡi xiên xuống, lại một lần nữa nhắm về phía mặt hồ.
Khi hắn phát hiện cá quả con tụ tập lại một chỗ, ánh mắt hắn dừng ở vùng nước phía dưới cá nhỏ.
Chờ một lát, rốt cuộc cũng thấy được một con cá chuối khác.
Con cá chuối này tựa hồ chưa nhận thấy được nguy hiểm, nó xen lẫn trong cá nhỏ lắc qua lắc lại, tư thái phi thường hung ác.
Nhan Tích Ninh há có thể để nó kiêu ngạo? Đợi khi cá quả bơi tới vị trí thích hợp, hắn lại một lần nữa phóng xiên.
Động tác phóng xiên cuea Nhan Tích Ninh lưu loát sinh động không chút trì hoãn, trong chốc lát hai con cá quả bảo hộ cá con đều nằm ngay ngắn trên hành lang bên cạnh hắn.
Hắn mỹ mãn thu hồi xiên cá, cá nấu dưa chua giữa trưa hôm nay có thể bắt đầu rồi.
Lúc này hắn nghe được phía sau truyền đến tiếng vỗ tay, quay đầu lại, chỉ thấy Nghiêm Kha đang đẩy Cơ Tùng đứng trong đình giữa hồ.
Đằng sau hai người còn có một vị trung niên mà hắn không biết, người này mặc y phục màu xám, vóc người tầm trung, thân hình gầy yếu, vẻ mặt thấp thỏm.
Người vỗ tay chính là Nghiêm Kha, hắn giơ ngón tay cái lên: “Vương phi thủ pháp xiên cá của ngài càng ngày càng chuẩn.” Bọn họ chỉ ngừng một lát, Vương phi liền xiên được hai đầu cá lớn như vậy từ trong hồ, chuẩn xác như vậy người bình thường chưa chắc đã làm được.
Nhan Tích Ninh khiêm tốn nói: “Chủ yếu là khi cá quả bảo hộ cá con một công một mẫu đều sẽ ở gần cá nhỏ.” Mục tiêu minh xác nên biết phóng xiên như thế nào, bằng không hắn cũng không có cách nào xiên hai con cá lên nhanh như vậy.
Cơ Tùng nhìn hai đầu cá quả trên mặt đất rồi ôn thanh nói: “Sao không chọn cá tốt hơn?”
Ở Sở Liêu, cá quả được dân chúng gọi là “Cá hiếu”.
Nghe nói cá quả sinh sản trứng xong, mắt sẽ bị mù, nhóm cá nhỏ vì để mẫu thân không bị đói chết, sẽ tự động chạy đến miệng cá mẹ.
Bởi vậy các dân chúng sẽ đưa cá quả cho trưởng bối, biểu đạt hiếu tâm.
Nhan Tích Ninh cũng biết điểm ấy, hắn giải thích nói: “Thứ cá này rất biết bảo vệ cá con, gặp được nguy hiểm, cá nhỏ sẽ tránh ở trong miệng cá lớn kiếm sự che chở, cũng không phải lấy thân thể cho cá mẹ ăn như bọn họ nói như vậy.
Hơn nữa cá mẹ cũng sẽ không mù, chúng nó chỉ đi dạo ở gần trong hồ, uy hiếp các loại cá khác tới gần.”
Cơ Tùng cười nói: “Không phải, ta là hỏi, cá quả khó ăn như vậy, vì sao không chọn cá có hương vị tốt hơn.” Người đã nếm qua con cá này đều biết, thứ này có chất thịt không tơi xốp, mùi vị không bằng các loại cá khác.
Nhan Tích Ninh cười nói: “Năng lực sinh sản của cá quả rất mạnh, một đàn cá quả nếu có cá lớn bảo vệ, có thể sống và lớn lên rất nhiều.
Ngươi tin không, nếu mặc kệ đàn cá này, sang năm cẩm lí của ngươi có thể sẽ bị chúng nó ăn mất hơn phân nửa.
Vì an nguy của bầy cá khác trong hồ, chỉ có thể mời chúng lên bờ.”
Cơ Tùng hiểu rõ gật đầu: “Thì ra là thế.”
Nhan Tích Ninh dùng dây cỏ cột chắc hai con cá, hắn nghi hoặc nói: “Đúng rồi, sao giờ này ngươi đã trở lại?” Tuy rằng Công bộ cách Vương phủ rất gần, nhưng Cơ Tùng rất ít khi trốn về trong giờ làm.
Cơ Tùng cười nói: “Giới thiệu một người cho ngươi.”
Nói xong người phía sau y tiến lên từng bước, hắn khẩn trương mở miệng: “Tiểu nhân Đường Lặc, bái kiến Vương phi.”
Nhan Tích Ninh mặt đầy ý cười: “Không cần đa lễ.”
Đường Lặc tự Khiêm Thực, từng đậu cử nhân từng làm Hộ bộ Tiểu Lại, nhưng chịu không nổi quan trường ngươi lừa ta gạt nên xin từ qua.
Sau khi từ quan hắn cũng từng mở cửa hàng, bởi vì kinh doanh không tốt, cửa hàng sụp đổ.
Đã từng làm quản sự, bởi vì quá ngay thẳng đắc tội với gia quyến của chủ nhân mà bị đuổi đi.
Tóm lại Đường Lặc giống như bị suy thần dính lấy, làm gì cũng không được.
Người như Đường Lặc ở Sở Liêu có thể nói là ly kinh phản đạo, sĩ nông công thương, thương xếp ở tận cuối cùng.
Đường Lặc làm quan tốt không làm lại tự giáng xuống kinh thương, nếu thành công cũng thôi, nhiều nhất người khác cũnh chỉ nói hắn một tiếng tham tài, mất khí tiết của văn nhân.
Nhưng hắn không chỉ không thành công còn đánh mất bát cơm, người không hiểu rõ còn cảm thấy đầu hắn có bệnh.
Nhưng Cơ Tùng lại mời một người như vậy đến làm quản sự, hơn nữa còn tự mình đưa Đường Lặc đến trước mặt mình, Nhan Tích Ninh tin rằng người này nhất định có chỗ hơn người.
Đường Lặc chỉ nói mấy câu với Nhan Tích Ninh trong đình giữa hồ, sau đó đã bị Nghiêm Kha mang tới Vọng Phong Các.
Trong Vọng Phong Các có vài rương sổ sách chờ hắn, Nhan Tích Ninh cảm thấy Đường Lặc không đánh bàn tính nửa tháng, đừng nghĩ tới việc ra ngoài.
Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng về hướng Văn Chương Uyển, một tay Cơ Tùng cầm cá, một tay nắm xiên cá, thoạt nhìn rất buồn cười.
Cơ Tùng ôn thanh nói: “Năm xưa Đường Lặc từng nhậm chức ở Hộ bộ, lúc đó năng lực của hắn cũng coi như đứng đầu Hộ bộ.
Nhưng gia cảnh bần hàn, còn có một mẫu thân lớn tuổi ốm yếu.
Bổng lộc ở Hộ bộ không đủ cho mẫu thân hắn xem bệnh, hắn suy tư mãi mới quyết định từ quan kinh thương.”
Nhan Tích Ninh thổn thức: “Không dễ dàng a, nhưng vì sao hắn phải từ quan? Không thể kiêm chức sao?”
Cơ Tùng nói: “Hộ bộ có quy định, phàm là người đã nhậm chức không được làm gì khác ở bên ngoài.
Tuy rằng rất nhiều người trong Hộ bôn cũng không đặt quy định này ở trong lòng, nhưng Đường Lặc tuân thủ.”
Cơ Tùng phân tích: “Đường Lặc tính tình ngay thẳng, để hắn quản lý sổ sách thay ngươi, sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực cho ngươi.
Đương nhiên, nếu ngươi không tín nhiệm hắn, chúng ta có thể chiêu thêm vài người đến.”
Y đã điều tra gốc gác của Đường Lặc, tuy Đường Lặc nghèo túng chán nản, nhưng không mất đi khí tiết và điểm mấu chốt nên có.
Có hắn quản lý sổ sách, hẳn là sẽ không giả sổ sách.
Tính cách Nhan Tích Ninh không nóng không lạnh, nếu tìm mấy con buôn khéo đưa đẩy, không chừng sẽ không coi hắn vào đâu mà làm một ít chuyện.
Tài hoa và nhân phẩm, hai cái đều có tất nhiên là tốt, nhưng nếu nhân phẩm không thể cam đoan, tài hoa lại nhiều, Cơ Tùng cũng sẽ không dùng người này.
Nhan Tích Ninh cười sang sảng: “Người ngươi mang đến, sao ta không tín nhiệm.”
Hắn chỉ mới nhận thức được vài người ở Sở Liêu a, làm sao có kiến thức rộng rãi như Cơ Tùng.
Hơn nữa, tuy rằng thôn trang trên danh nghĩa là của mình, nhưng hiện tại bản thân ở Dung Vương phủ, tiền của hắn không phải cũng là tiền Cơ Tùng sao? Cơ Tùng hãm hại ai cũng không thể hãm hại mình a.
Ý cười Cơ Tùng càng sâu, y ôn nhu nói: “Bên phía Lãnh Tuấn đã bắt đầu sàng lọc chọn người, hai ngày nữa hẳn là sẽ đem các quản sự của thôn trang cửa hàng đến trước mặt ngươi.”
Nhan Tích Ninh dừng chân một chút, ý cười sang sảng nhất thời trở nên chua xót: “Nếu không……!Ngươi cũng thuận tiện để cho Lãnh quản gia quản lý các quản sự này?”
Hắn vui vẻ nằm yên ở Văn Chương Uyển, Cơ Tùng đầu tiên là ý đồ để hắn đi làm, hiện tại lại kêu hắn quản người……!Đây cũng quá vất vả, để cho hắn ngoan ngoãn làm cá mặn không được sao? Hắn kiếm tiền là vì nằm ngang càng thoải mái hơn, mà không phải vì kiếm càng nhiều tiền, ngay cả nằm cũng không được.
Cơ Tùng dở khóc dở cười: “Yên tâm đi, sẽ không để ngươi quá vất vả.”
Thê thiếp nhà khác vì quyền lợi quản gia hận không thể đánh nhau vỡ đầu, Vương phi nhà y lại khen ngược, cả ngày chỉ nghĩ ăn cơm ngủ trồng trọt, nói ra ai mà tin? Bất quá y thích một A Ninh vô tranh với đời như vậy, cũng không hy vọng hắn vì vật ngoài thân mà trở nên không vui.
Hai người vừa vào Văn Chương Uyển, chỉ thấy Diệp Lâm Phong bạch y tung bay đứng trên nóc nhà Văn Chương Uyển.
Trên tay Diệp Lâm Phong cầm theo một khối thịt ba chỉ lớn: “Tích Ninh a, ta đem thịt đến cho ngươi, làm thịt kho tàu đi.”
Nói xong ông nhảy xuống từ trên nóc nhà vững vàng dừng xuống trước mặt Nhan Tích Ninh: “Đây chính là miếng thịt ba chỉ tốt nhất, dùng cái này làm!”
Ánh mắt Cơ Tùng không tốt khóe môi cũng kéo thẳng, y nói từng chữ một: “Diệp thần y, Tích Ninh là tục danh của Vương phi bổn vương, thỉnh thần y tự trọng.”
Nghe Cơ Tùng nói vậy, rốt cuộc Nhan Tích Ninh cũng hiểu được cảm giác quái dị không nói nên lời trước đây là chuyện gì.
Trước kia bình thường Diệp Lâm Phong sẽ gọi hắn “Nhan tiểu tử” hoặc là “Này”, sao hôm nay như đột nhiên gọi tên hắn?
Diệp Lâm Phong căn bản không đem uy hiếp của Cơ Tùng để trong lòng, ông cười ha hả hai tiếng: “Ngươi ăn cái dấm chua gì? Lão phu một phen tuổi chẳng lẽ còn có thể xem trọng Vương phi của ngươi sao? Hơn nữa nếu lão phu thực sự xem trọng hắn, còn đến phiên ngươi ở trước mặt ta ồn ào? Ngươi có tuấn mỹ như lão phu không? Ngươi có tiêu sái như lão phu không? Ngươi cái gì cũng không có, ngươi ngừng suy tưởng đi.”
Cơ Tùng nắm chặt tay lại, nếu không Diệp Lâm Phong còn phải trị chân cho y, y nhất định giơ cùn cho Diệp Lâm Phong một tên.
Nhưng Diệp Lâm Phong đã nhìn thấu ý tưởng của Cơ Tùng: “Nhìn cái gì vậy? Ngươi cho rằng lão phu không nhìn ra suy nghĩ của ngươi? Mũi tên kia của ngươi dọa dọa người khác thì được, nhưng không doạ đến lão phu đâu.”
Nhan Tích Ninh nhấc miếng thịt trong tay Diệp Lâm Phong: “Hai người các ngươi tiếp tục cãi, ta đi nấu cơm trước.”
Diệp Lâm Phong thật là kỳ quái, chướng mắt Cơ Tùng hiện ra mặt, nhưng lúc Cơ Tùng cần ông, ông chạy tới còn nhanh hơn ai khác.
Tựa như lão phụ thân không được tự nhiên đối mặt với đứa con ngốc trong kì phản nghịch kì……
Ý tưởng này chợt loé qua trong đầu, Nhan Tích Ninh cả kinh.
Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Lâm Phong đang đấu võ mồm và Cơ Tùng thần tình không thoải mái, càng nhìn hắn càng kinh hãi —— ngoại hình của Cơ Tùng và Diệp Lâm Phong rất giống nhau.
Chẳng lẽ……!Diệp Lâm Phong là phụ thân của Cơ Tùng? Cho nên Diệp Lâm Phong mới có thể ý kiến đầy bụng với Bình Viễn Đế, Bình Viễn Đế đoạt nữ nhân của ông, ông liền cắm sừng lên đầu Bình Viễn Đế??
Nhan Tích Ninh bị ý nghĩ của chính mình doạ sợ không nhẹ, hắn vội vàng lắc lắc đầu đem suy nghĩ đáng sợ này giũ ra.
Vẫn là thành thành thật thật nấu cơm thôi, nấu ăn là tốt nhất, vừa giải toả áp lực, vừa có đồ ăn ngon, có chuyện gì không vui ăn một chút là tốt rồi.
Đợi khi Nhan Tích Ninh xách cá và thịt vào phòng bếp, Bạch Đào cũng từ trong viện của các thị vệ đại catrở lại.
Giống như Nghiêm Kha cam đoan vậy, giao cho bọn họ một Bạch Đào, bọn họ trả hắn một Hắc Đào.
Cả người Bạch Đào đen hơn hai vòng, nhưng không thể không nói, thân thể cậu rắn chắc không ít.
Hơn nữa tiểu thiếu niên tới thời kì vỡ giọng rồi, hiện tại mở miệng chính là một giọng như vịt đực, liếc mắt một cái liền như biến thành hai người so với Bạch Đào trước đây.
Nhưng cậu vẫn là Bạch Đào chịu khó lại cố gắng trước kia, cậu thuần thục tiếp nhận cá chuối dùng giọng vịt đực khàn khàn nói: “Thiếu gia, ta đi làm cá.”
Chờ Nhan Tích Ninh cắt khối rồi trụng sơ thịt kho tàu xong, Bạch Đào mang cá chuối đã xử lý vào cửa: “Thiếu gia, Vương gia bị Diệp thần y chọc tức đến đi rồi.”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Y sao là bị Diệp thần y chọc đến bỏ đi? Chỉ là bởi vì công vụ bận rộn, y phải quay về Công bộ.
Hơn nữa y cũng sẽ không so đo với Diệp thần y, Diệp thần y còn phải trị chân cho y nha.”
Bạch Đào sung sướng gật gật đầu: “Đúng đúng, thiếu gia ngươi nói rất đúng!”
Nhan Tích Ninh dùng rơm rạ cột tất cả thịt, hắn bỏ thịt vào trong bếp dưới mái hiên kho.
Chờ thịt kho tàu bắt đầu ùng ục, hắn đã bận đến đổ một thân mồ hôi: “Trời càng ngày càng nóng.”
Hắn đã bắt đầu lo lắng về mùa hè, mùa hè của Sở Liêu không có điều hòa tủ lạnh, mùa hè này hắn nên vượt qua như thế nào? Suy nghĩ một chút liền đau đầu.
Nghe nói người phú quý ở Sở Liêu phú quý đến mùa hè sẽ dùng băng, không biết Lãnh quản gia có trữ băng không? Nếu trữ, hắn có thể dùng trước hay không?
Ngửi được mùi rượu hoa điêu bay từ trong nồi ra, Nhan Tích Ninh lười nhác đứng lên từ trê ghế nằm: phải bắt đầu làm cá nấu dưa chua.
Vì thế hắn hô: “Bạch Đào, ngươi giúp ta ôm bình dưa chua lại đây.”
Lúc vừa tới Văn Chương Uyển, trong đám rau mà Nhan Tích Ninh trồng đầu tiên, có một loại rau cải lá to.
Loại rau cải này thanh nhẹ xào lên có hương vị chua xót, thông thường người Sở Liêu sẽ dùng để cho trâu bò ăn.
Bạch Đào lúc nhìn thấy rau cải nẩy mầm đã muốn nhổ chúng nó, nhưng Nhan Tích Ninh lại ngăn cậu.
Trải qua hơn một tháng sinh trưởng, rau cải trong đất trồng rau từng cái đều rất cường tráng, một gốc rau cải có thể đựng đầy một giỏ trúc.
Nửa tháng trước rau cải rốt cuộc cũng có thể thu hoạch, Nhan Tích Ninh đem chúng tẩy sạch phơi dưới nắng rồi đựng vào bình làm dưa chua.
Hiện giờ chỉ cần mở nắp bình dưa chua một cái, một mùi chua nồng đậm liền nhẹ nhàng toả ra.
Lấy rau cải ra, rau cải màu xanh nhạt đã biến thành màu vàng óng ánh.
Thân cải giòn giòn đầy đặn, hương vị chua xót đã bị mùi chua thay thế, vừa ngửi thấy mùi hương này liền khiến nước miếng người ta ứa ra.
Bạch Đào nhìn dưa chua vàng rực trong chén đĩa: “Thiếu gia ngài thật lợi hại a, chỉ dùng nước gạo ngâm như vậy, rau cải đắng cũng có thể trở nên đẹp mắt như vậy.”
Nhan Tích Ninh rửa sạch rau cải rồi cắt thành khúc rộng tầm một tâdc, hắn bốc một mảnh thân cải giòn giòn gần cuống đưa cho Bạch Đào: “Nếm thử xem hương vị thế nào?”
Bạch Đào nhai nhai, phần thân non giòn kêu rôm rốp trong miệng, hai mắt cậu bừng sáng: “Thiếu gia, không nếm ra được một chút vị đắng nào.
Vừa chua vừa giòn, ăn quá ngon rồi!”
Nhan Tích Ninh cũng bốc một mảnh dưa chua nhét vào trong miệng, vị chua đặc trưng của dưa chua làm mới khẩu vị hắn: “Ân, thành công.”
Xử lý dưa chua xong, sẽ bắt đầu xử lý cá quả.
Nhan Tích Ninh giơ tay chặt rớt đầu đuôi cá, hắn đặt thân cá lên thớt, sau đó rê lưỡi dao dọc theo xương sống trên lưng cá để mở thịt ra.
Thuần thục loại bỏ xương sống lưng và xương hai bên thân cá, trên thớt liền xuất hiện hai phần thịt cá quả thật dày.
Hắn nghiêng thân đao bắt đầu thái mỏng từ phần đuôi cá, đao phong lướt qua, một mảnh cá mỏng đến cơ hồ nhìn thấu xuất hiện trên thớt.
Bạch Đào thán phục không thôi: “Thiếu gia, ngài thái cá thật mỏng a.”
Nhan Tích Ninh giải thích: “Thịt cá quả có chút dai, nấu thời gian dài sẽ có vị rất kém.
Thái mỏng một chút, một lát thời gian nấu cũng ngắn hơn một chút, ăn vào cũng sẽ tươi mới hơn.”
Cá quả còn cần phải ướp một chút mới có thể cho vào nồi, thịt hai con cá cắt ra cũng đầy một chậu.
Hơn nữa gia vị đầy đủ trộn đều lên thêm chút bột, Nhan Tích Ninh bưng bồn ánh chừng một chút: “Cảm giác hôm nay có thể ăn cá đến no.
Bạch Đào, nhóm lửa.”
*
Rất nhanh liền tới thời gian dùng bữa, trong thiên điện bọn quan viên Công bộ lại đang đoán hôm nay Dung Vương phi sẽ đưa món ngon gì cho Vương gia.
Thủy bộ Lang trung Điền Hữu Lượng lau lau mồ hôi trên đầu: “Ta đoán Vương phi sẽ đưa mì lạnh hoặc mì sợi đến.”
Trong khoảng thời gian này thời tiết oi bức, bọn họ đã thấy Vương gia ăn mì lạnh, mì sợi vài ngày nay.
Tuy bọn họ cũng thông qua Vương gia xin được công thức làm mì lạnh của Vương phi, nhưng mì lạnh làm ra thoạt nhìn không ngon như của Vương gia ăn.
Bọn quan viên nhập toạ xong đều mở thực hạp ra, bọn họ lấy một phần mì lạnh ra từ thực hạp.
Nhìn thì nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng ăn thứ này cũng không chắc bụng, không quá một canh giờ, lại bắt đầu đói bụng.
Bởi vậy lúc ăn mì lạnh, bọn họ đều sẽ ăn kèm mấy cái bánh.
Đợi đám quan viên trộn đều mì lạnh của mình xong, mì lạnh trong bát mỗi người thoạt nhìn na má như nhau.
Bọn họ nhìn nhìn nhau, tìm được cảm giác cân bằng vi diệu: bát mì lạnh hôm nay, nhìn không khác biệt mấy với bát hôm qua Vương gia ăn a.
Lúc này ánh mắt bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía Cơ Tùng, chờ mong Cơ Tùng mang mì lạnh ra so sánh với mọi người một chút.
Cơ Tùng đã sớm biết trưa hôm nay có cá có thịt, có thể thời gian A Ninh nấu cơm dài hơn một chút, nên cơm trưa của y còn chưa có đến.
Đang nghĩ ngợi, Nghiêm Kha liền xách thực hạp bước nhanh tới: “Chủ tử, Vương phi đưa cơm đến cho ngài đây.”
Đợi Nghiêm Kha bưng cá nấu dưa chua trong thực hạp đặt lên bàn, bọn quan viên đều sợ ngây người.
Chỉ thấy trên bàn đặt một cái bát rộng một thước bằng sứ thanh hoa, bên trong tràn đầy cá.
Miếng cá màu trắng sữa giống một mảnh cánh hoa bình thường hơi hơi cong lên, chúng ngâm trong nước canh màu vàng kim trùng trùng điệp điệp.
Trên lát cá có tỏi giã, rau thơm và ớt đỏ, hương vị chua cay xông vào mũi.
Bọn quan viên mở to hai mắt, bọn họ chưa từng gặp qua miếng cá nào lớn như vậy, còn chưa ăn đã có thể cảm nhận được lực xung kích của món này.
Này, nhìn cũng quá ngon đi?
Cơ Tùng từ tầng tiếp theo của thực hạp mang ra một chén cơm lớn trắng noãn cùng mộtkhối thịt kho tàu lớn được đặt ngay ngắn: “Vương phi có chuyển lời gì cho ta không?”
Nghiêm Kha cười khoe răng: “Có, Vương phi nói dưa chua bên dưới, ăn với cơm rất ngon.”
Cơ Tùng mỉm cười: “Ân, đã biết.”
Y vươn đũa muốn gắp một miếng cá trước mặt, nhưng mà thoáng dùng sức lớn một chút, vậy mà thịt cá non mềm liền vỡ vụn ra.
Xem ra muốn gắp thịt cá vào trong miệng, cậy mạnh là không được.
Phải luồn đũa xuống phía dưới miếng cá, nhẹ nhàng nâng chúng lên.
Thịt cá trơn nhẵn mềm mịn mang theo vị chua cay nồng đậm, vừa vào miệng liền tan không có một miếng xương.
Rõ ràng tẩm trong nước canh đầy dầu, ăn vào lại một chút cũng không dầu mỡ.
Vị thịt còn mềm nhắn hơn cả đậu hủ, nếu không phải chính mồm ăn một lần, y nhất định không thể tin được đây là thịt từ cá quả ra.
Nếu nói cá đã cho Cơ Tùng một kinh hỉ rất lớn, vậy dưa chua giấu dưới cá miếng lại làm cho y kinh diễm.
Dưa chua có phần thân giòn, phần lá cải thấm đẫm nước canh, ăn cùng với một ngụm cơm nóng thật to, liền gợi lên khẩu vị vô cùng.
Bọn quan viên nhìn chằm chằm bát cá nấu dưa chua trước mặt Cơ Tùng, lại cúi đầu nhìn nhìn mì lạnh trong bát, giờ khắc này mì lạnh trong bát thoạt nhìn không ngon chút nào..