Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 88: 88: Sứ Đoàn Nghị Hòa 2



Editor: Yang1002
Cơ Lương rất nhanh liền trở lại, trong tay hắn cầm theo một rổ vải đỏ au.

Dựa vào kinh nghiệm ăn vải của Nhan Tích Ninh, rổ vải này đặt ở hiện đại cũng rất tươi mới.
Cơ Lương đặt rổ vải lên trên bàn: “Đến ăn vải, đừng khách khí.

Nếu thích hương vị này, lát nữa vi huynh cho các ngươi thêm một ít.”
Cơ Tùng cũng không chối từ: “Đa tạ hoàng huynh.” Nói xong y cầm một quả vải lên bóp nhẹ ở giữa để bóc ra, y đưa quả vải trắng noản tới bên môi Nhan Tích Ninh: “Vải tươi như vậy, A Ninh ăn nhiều một chút.”
Nhan Tích Ninh một ngụm liền ngậm vải vào trong miệng, thịt vải thơm ngon còn kèm theo nước vải ngon ngọt.

Hắn không nhịn được nheo mắt lại, xem ra vô luận là ở triều đại nào, vải trước sau như một đều ngon miệng.
Cơ Lương cầm lấy một quả vải, thủ pháp bóc vải của hắn nhã nhặn hơn Cơ Tùng.

Chỉ thấy hắn bứt cuống vải cứng, vỏ vải màu đỏ giống như một tầng giấy mỏng, bị hắn kéo thành sợi ở trên bàn: “Thịt quả oánh bạch như băng tuyết, nước chua ngọt như suối mát, nói chính là thứ này.

Vải phải ăn lúc còn mới mẻ, để một hai ngày hương vị liền thay đổi.”
Nhìn thấy Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh ở chung vui vẻ hạnh phúc, Cơ Lương có chút hâm mộ: “Khi nào thì hai người các ngươi có thể tới quý phủ của ta ngồi một chút, để cho Vương phi của ta cũng nhìn thấy các ngươi ở chung như thế nào.”
Cơ Tùng cười nói: “Người với người cần phải duyên phận, không cưỡng cầu được.”
Cơ Lương buồn bực nhét vải vào trong miệng: “Nói như vậy, ta cùng Vương phi nhà ta căn bản vô duyên, toàn bộ dựa vào ta đập tiền.”
Nhan Tích Ninh thình lình bị nước vải làm sặc, trong nhất thời thần tình đỏ bừng muốn cười lại muốn ho khan.

Cơ Tùng vội vàng giơ tay vỗ lưng cho Nhan Tích Ninh: “Ăn từ từ.”
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một trận xôn xao, Nghiêm Kha vẫn luôn canh giữ ở cửa sổ nói: “Chủ tử, sứ đoàn nghị hòa tới rồi.”
Nghe nói như thế, bọn Cơ Tùng cũng bất chấp ăn vải, bọn họ tiến đến cửa sổ nhìn về đường phố.

Lúc này hai bên ngã tư người qua lại tấp nập, cấm quân tay cầm đao thương đứng ở hai bên mở đường cho sứ đoàn.
Nhan Tích Ninh trừng lớn mắt nhìn lại, hắn chỉ thấy một đống cờ xí màu vàng và bóng người, cùng lúc đó bên tai truyền đến tiếng vang trầm thấp, tựa hồ có người đang thổi kèn lên.
Tiếng kèn càng ngày càng gần, Nhan Tích Ninh thấy được quan viên Sở Liêu.

Trước khi sứ đoàn nghị hoà Liêu Hạ nhập đô thành, quan viên lấy Thái tử làm đầu đã cử hành một loạt nghi thức hoan nghênh ở ngoài thành.
Dân phong Liêu bưu hãn, hàng năm sinh sống trên lưng ngựa bọn họ khuyết thiếu vải vóc, bởi vậy hơn phân nửa y phục của bọn họ là từ da động vật làm thành.

Lúc này người Sở Liêu đã muốn thay áo đơn, bọn họ còn mặc đồ da thật dày, lúc này trên người bọn họ để trần một nửa cánh tay, người còn chưa tới gần, cổ hương vị kia đã làm cho dân chúng Sở Liêu phụ cận đều che miệng mũi lại.
Nhìn đến cảnh tượng này, Nhan Tích Ninh phi thường bội phục quan viên Sở Liêu mặt không đổi sắc.

Nếu là hắn xen lẫn trong đó, phỏng chừng bị huân đến trợn trắng mắt.
Mấy trăm nhân của đội danh dự đi qua rồi, trong đội ngũ xuất hiện thị vệ đeo bội đao, bọn họ cưỡi ngựa cao to cảnh giới nhìn chằm chằm chung quanh.
Cơ Lương khẽ cười một tiếng: “Nghe gì chưa? Sứ đoàn nghị hoà của Liêu Hạ bị người đánh trộm ở Trường Gia Quan, Đại tướng quân Mạc Lặc bị người bắt đi.

Chuyện này khiến cho Thái tử điện hạ của chúng ta sốt ruột không thôi, nghe nói hắn xin phụ hoàng muốn mượn cấm quân, dẫn theo cấm quân bôn tẩu trăm dặm đi nghênh đón sứ đoàn nghị hòa.”
Hắn sách một tiếng: “Thật sự là thâm tình thắm thiết, làm cho người ta cảm động.”
Cơ Tùng nhìn về phía loan xa phía sau thị vệ, chỉ thấy Thái tử Cơ Nam cùng Đại hoàng tử Liêu Hạ Đốn Ba ngồi song song trên loan xa.

Cơ Nam đầy mặt hồng quang, tâm tình nhìn không tồi.

Đốn Ba ngồi bên cạnh hắn, tâm tình lại không tốt đẹp như vậy.
Dù sao đại tướng bị người bắt đi ở cảnh nội Sở Liêu, còn bị người cắt đi mái tóc nói ra không quá vẻ vang.

Vì không cho người khác nhìn ra tóc có vấn đề, Đốn Ba đã đổi kiểu tóc thành kiểu đầu bóng lưỡng.

Dưới ánh mặt trời đầu của Đốn Ba toả sáng lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhan Tích Ninh liếc mắt một cái liền thấy được quả đầu bóng lưỡng của Đốn Ba: “Thì ra là Đại hoàng tử của Liêu Hạ sao? Nhìn rất bưu hãn a.” Đầu bóng lưỡng kết hợp với cánh tay trần, trên cổ đeo cốt châu(*)……!Người Liêu Hạ thật biết chơi a.
(*) cốt châu: dây chuyền làm từ xương thú.
Cơ Tùng từ sau khi Đốn Ba xuất hiện, sắc mặt phi thường nghiêm túc.

Cơ Lương hoãn thanh nói: “Tam Hoàng đệ chớ kích động, kỳ thật nghị hòa cũng là chuyện tốt.

Sở Liêu cùng Liêu Hạ đình chiến, dân chúng gần biên cương hai nước có thể sống những ngày an bình.”

Cơ Tùng hơi gật đầu: “Ân.”
Cơ Lương tà tà tựa vào bên tháp: “Bất quá Mạc Lặc bị bắt đi trong Sở Liêu, chỉ sợ bất lợi đối với hoà đàm a.

Tam Hoàng đệ ngươi cảm thấy sao?”
Cơ Tùng bình tĩnh nói: “Ta không rõ lắm, người chủ trì hoà đàm cũng không phải ta.”
Loan xa đi qua, Nhan Tích Ninh thấy được một thân ảnh quen thuộc: “A? Kia không phải……!Ngũ Hoàng tử sao? Sao Ngũ Hoàng tử lại ở trong đội ngũ nghị hòa?”
Ngũ Hoàng tử Cơ Du ngồi trên con ngựa cường tráng, hắn một thân áo giáp đôi mắt mỏi mệt.
Cơ Lương bốc một quả vải quăng qua cửa sổ, vải rơi xuống đạp vào ngực Cơ Du, Cơ Du bắt lấy quả vải có chút mơ hồ nhìn xung quanh.

Cơ Lương nhìn thấy phản ứng của Cơ Du vui đến chết đi được: “Vừa nãy không phải nói Đại tướng quân của sứ đoàn nghị hòa bị người bắt đi ở Trường Gia Quan sao? Thân là Đại Lý tự Thiếu khanh, Cơ Du cần phải tới hiện trường.”
Vì biểu đạt sự quan tâm đối với lần nghị hòa này, Bình Viễn Đế phái quan viên Hình bộ và Đại Lý tự tới Trường Gia Quan tra án.

Cơ Du vì tra án mà đường xá bôn ba, khó trách thần tình mỏi mệt.
Trong giọng nói của Cơ Lương tràn đầy trào phúng và ghét bỏ: “Ta không nghĩ thông được Ngũ Hoàng đệ đang nghĩ cái gì, rõ ràng không phải người thông minh, lại đi nhậm chức ở loại địa phương như Đại Lý tự này.

Tìm chỗ an ổn không tốt hơn sao?”
Khi nói chuyện Cơ Du rốt cuộc cũng phát hiện ra Cơ Lương tựa bên cửa sổ, hắn cảm kích chắp tay với Cơ Lương.

Cơ Lương phất tay với hắn, lập tức lại ném hai quả vải xuống.

Trong đó có một quả ném trật, Cơ Du không thể nhận được.

Quả vải hồng nhuận lăn trên mặt đất, bị ngựa ở phía sau đạp bẹp.
Cơ Lương mỉm cười: “Tay chân lóng ngóng.” Phía dưới Cơ Du không rõ tình hình không biết Cơ Lương đang trào phúng hắn, hắn mỉm cười nhìn chằm chằm lầu hai, mỏi mệt trong ánh mắt cũng phát ra thần thái kinh người.
Da đầu Nhan Tích Ninh có chút run lên, hắn không biết Cơ Lương và Cơ Du có quan hệ gì hoặc là đùa giỡn.

Động tác và ánh mắt Cơ Lương đùa Cơ Du trong mắt hắn giống y như đúc lúc bọn thị vệ đùa Tiểu Tùng.
Cơ Du vì hai quả vải mà vui sướng, hơn nữa là được các huynh trưởng chiếu cố mà vui vẻ.

Hắn ngồi trên lưng ngựa vẫn quay đầu nhìn về phía Nghênh Tân Lâu, ánh mắt vẫn dừng lại ở lầu hai.

Thẳng đến khi sứ đoàn quẹo đi, Nhan Tích Ninh mới không cảm nhận được đôi mắt cực nóng lại chân thành kia nữa.
Đằng sau sứ đoàn là từng xe chứa hàng hóa, mỗi một chiếc xe đều được che phủ bởi một tấm vải rất dày, hoàn toàn không nhìn ra bên trong có cái gì.

Bất quá căn cứ kinh nghiệm trong dĩ vãng, đây hẳn là lễ vật đưa cho hoàng thất Sở Liêu.
Ăn vải nhìn sứ đoàn nghị hòa đi qua, Nhan Tích Ninh cảm giác hắn đang thưởng thức một hồi biểu diễn xa hoa.

Sau khi sứ đoàn rời đi, biểu diễn cũng xong, hắn cũng nên nghiêm túc ăn cơm.

Nhưng trước khi ăn cơm, hắn phải đi rửa tay một chút.
Kỳ thật nguyên bản trong nhã gian của Sở Liêu cũng buồng vệ sinh đơn giản, nhưng da mặt Nhan Tích Ninh thật sự không dày như vậy.

Hắn không làm được khi bên ngoài đang nói chuyện, hắn ở sau bình phong đi vệ sinh.
Vì thế hắn rời nhã gian, kết quả ra cửa chưa tới hai bước, trước mặt hắn đụng phải một người.

Người nọ là Vương phi của Cơ Lương – Văn Nhân Diệu, lần trước khi tiến cung, Nhan Tích Ninh đã gặp qua nàng.
Hai mắt Văn Nhân Diệu đỏ bừng, thoạt nhìn như mới khóc lớn một hồi.
Nhan Tích Ninh khách khí đỡ một cái, nhưng Văn Nhân Diệu lại giống như bị kinh hách lui về phía sau vài bước.

Nàng đạp phải làn váy, mắt thấy sắp té ngã.

Nhan Tích Ninh nhanh chóng đỡ lấy Văn Nhân Diệu: “Cẩn thận!”
Văn Nhân Diệu thở gấp mấy hơi mới hồi thần, nàng đứng thẳng người vuốt lại tóc mai, sau đó hành lễ với Nhan Tích Ninh: “Không nghĩ tới lúc này sẽ gặp được ngài.

Thật trùng hợp.”
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: “Đúng vậy, không nghĩ tới ngươi cũng đến đây.

Đúng rồi, Nhị hoàng huynh ở bên trong nói chuyện với Dung Xuyên, một lát chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm rau dưa đi.”
Ở trong mắt Nhan Tích Ninh, nếu Văn Nhân Diệu là Vương phi của Cơ Lương, lại cùng trong một tầng lầu, vậy gặp mặt ăn bữa cơm cũng rất bình thường.

Nhưng mà Văn Nhân Diệu lại cự tuyệt: “Ta sẽ không đi, Vương gia chưa chắc muốn gặp ta.

Hơn nữa ta là một nữ nhân, có ta ở, các ngươi nói chuyện phiếm cũng không thoải mái.”
Nói xong Văn Nhân Diệu hành lễ, sau đó vội vàng đi vào nhã gian bên cạnh.
Nhan Tích Ninh hồ nghi gãi gãi hai má, hắn nhìn không thấu Văn Nhân Diệu.

Lần đầu tiên thấy nàng, nàng dịu dàng đoan trang, nhưng giữa mi lại tập trung từng tí u sầu không tán.

Lúc này gặp nàng, nàng như chịu uỷ khuất lớn lao gì một mình trốn đi khóc.
Quên đi, chuyện của nhà người khác cùng hắn có quan hệ gì.

Hắn phải chạy đi rửa tay nhanh, sau đó trở về ăn tiệc lớn.
Cơ Lương là chủ của Nghênh Tân Lâu, bữa cơm hôm nay hắn mời khách.

Vì thế mặc kệ đám người Nhan Tích Ninh có thể ăn hết được hay không, từng món chiêu bài giống như nước chảy đặt lên trên bàn bọn họ.
Mặc dù có Cơ Lương ở đây, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị tốt của Nhan Tích Ninh.

Hắn vừa lòng thích ý đem mỗi một món chiêu bài của Nghênh Tân Lâu đều nếm thử một lần, không thể không nói, đồ ăn mà đầu bếp Nghênh Tân Lâu làm ra ăn ngon thật.
Nhan Tích Ninh mĩ tư tư: “Đồ ăn ở Nghênh Tân Lâu thật ngon miệng.” Nếu có thể, hắn nguyện ý mỗi ngày đều tới Nghênh Tân Lâu ăn cơm.
Cơ Lương cười nói: “Nếu đệ muội thích đồ ăn ở nơi này, hoan nghênh tùy thời đến dùng bữa.”
Cơ Tùng cười nói: “Hôm nay A Ninh có khẩu vị ăn uống không tồi, so với mấy ngày trước đây tốt hơn rất nhiều, xem ra đồ ăn Nghênh Tân Lâu hợp khẩu vị hắn.

Lần sau đến dùng bữa, hoàng huynh có thể nói quản sự ưu đãi cho chúng ta một chút.”
Cơ Lương ha ha nở nụ cười: “Người một nhà nói cái gì đâu, các ngươi chỉ cần đến.

Chẳng lẽ tửu lâu của nhà ta còn có thể bị hai người các ngươi ăn sập sao?”
Diệp Lâm Phong bưng canh lên uống một ngụm, ông nhìn lướt qua Cơ Lương oán thầm: ngươi sẽ phải hối hận.
___________________________
Tác giả có chuyện nói:
Cơ Lương hiện tại: Hai người bọn họ có thể ăn bao nhiêu? Ta còn có thể bị bọn họ ăn sập sao?
Cơ Lương sau này: Sao bọn họ có thể ăn như vậy? Còn đóng gói mang về? Buồn cười!
Tùng Nhung: A Ninh, hôm nay đừng nấu cơm, ta mời ngươi ra ngoài ăn.

Nhị hoàng huynh trả tiền.
A Ninh: Được!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.