Editor: Yang1002
Đốn Ba dùng ngữ khí khó có thể tin nói: “Đều nói Cơ Dung Xuyên đỉnh thiên lập địa, sao lại là người bị liệt?”
Tiếng nói vừa dứt, đại điện xuất hiện sự trầm mặc tĩnh mịch khác thường, quan viên Sở Liêu đều đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Dám xuất khẩu cuồng ngôn nhục nhã Dung Vương điện hạ!”
“Đáng giận, bọn họ quả nhiên không có hảo tâm!”
“Liêu Hạ lòng muông dạ thú, đáng ra không nên nghị hòa!”
Người Liêu Hạ ăn nhiều thiệt trong tay Dung Vương, hiện giờ Dung Vương phế đi hai chân không thể thống lĩnh Sí Linh quân, bọn họ trừ bỏ kêu gào trong lòng, lại dám dùng hành động khoa trương trên đại điện ghê tởm người khác.
Trong nhất thời sắc mặt các đại thần phái chủ chiến trong triều âm trầm, nếu ánh mắt có thể giết người, Đốn Ba đã bị bọn họ đâm thành cái sàng.
Hai mắt Nhan Tích Ninh đều là đốm lửa, hắn không nghĩ tới sứ thần Liêu Hạ kiêu ngạo như vậy, thế nhưng dám ở trước mặt Cơ Tùng nhục nhã y.
Cho dù có nhịn được cũng không thể nhịn nữa, thực sự coi mọi người ở Sở Liêu là loại nhu nhược sao? Hắn vén ống tay áo lên, ám tiễn dưới tay áo vận sức chờ phát động: “Ta cắm hắn một tên hẳn là không có việc gì đi?”
Cơ Tùng nhanh tay lẹ mắt đè cánh tay hắn lại: “Không cần xúc động.”
Nếu chung quanh không người, không cần Nhan Tích Ninh động thủ, Cơ Tùng đều có thể tiễn Đốn Ba lên đường.
Nhưng mà hiện tại đối mặt với cả triều văn võ, nếu Nhan Tích Ninh ngấm ngầm đả thương người, thương chính là mặt mũi Sở Liêu.
Nhan Tích Ninh nói nhỏ: “Thằng nhãi này khinh người quá đáng.”
Khoé môi Cơ Tùng hơi hơi giơ lên: “Không cần để trong lòng.” Từ giây phút Đốn Ba bắt đầu mở miệng, y liền biết Đốn Ba miệng chó không phun được ngà voi.
Liêu Hạ có tiếng là man di, danh bất hư truyền.
Nhóm Hoàng tử cũng thay đổi sắc mặt, huynh đệ bọn họ nội đấu là một chuyện.
Nhưng hai nước đang hướng tới nghị hòa, vậy mà đối phương làm trò trước mặt bọn họ cười nhạo Cơ Tùng, này không khác nào đang tát thật mạnh lên mặt bọn họ.
Nếu không có Cơ Tùng, căn bản không có lần nghị hoà này, trong lòng đám người Cơ Nam biết rất rõ điều này.
Trong lúc hai nước nghị hòa, Cơ Nam sợ lời nói của sứ thần kích thích Cơ Tùng, bởi vậy chưa bao giờ dám ở trước mặt Cơ Tùng nhắc nhiều lời có quan hệ tới việc đàm phán hoà bình.
Mắt thấy nghị hòa sắp sửa kết thúc, Đốn Ba yêu cầu gặp Cơ Tùng một lần.
Lúc ấy nói đến tình chân ý thiết, cái gì mà ngưỡng mộ Cơ Tùng, muốn nhìn ngắm phong thái của chiến thần Sở Liêu.
Lời khen từng câu từng câu không ngớt, nói đến mức trong lòng Cơ Nam cũng không thoải mái.
Rõ ràng chính mình mới là Thái tử Sở Liêu, sao người Liêu Hạ chỉ biết một mình Cơ Dung Xuyên?
Cơ Nam không phải không nghĩ tới bọn họ sẽ lấy hai chân Cơ Tùng ra làm thành tấu sớ, nhưng nếu chỉ nhắc một hai câu, hắn mở một mắt nhắm một mắt cũng liền thôi.
Không nghĩ đến Đốn Ba vừa lên đã nói Cơ Tùng là người bị liệt, hành vi của hắn không chỉ đâm vào ngực Cơ Tùng, lại còn tát một bạt tai vào Hoàng tử chủ trì nghị hòa như hắn.
Nếu không ra mặt vì Cơ Tùng, việc hôm nay truyền ra ngoài, Cơ Nam sẽ bị người trong thiên hạ chọt cột sống mắng tới chết.
Thái tử của một quốc gia vậy mà lại để cho sứ thần địch quốc diễu võ giương oai trên triều, nói ra còn biết giấu mặt ở đâu?
Đáy mắt Đốn Ba hiện lên ánh sáng sung sướng, có thể tận mắt nhìn thấy Cơ Tùng hai chân tàn phế, thật không uổng công lần này.
Ai có thể nghĩ đến Cơ Dung Xuyên uy danh hiển hách thế nhưng biến thành một người bị liệt? Nếu các tướng lĩnh Liêu Hạ có thể chính mắt nhìn thấy bộ dạng này của y, đang ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Trên mặt Cơ Nam mang theo nụ cười, nhưng ý cười lại chưa tới đáy mắt: “Vị này chính là Tam Hoàng đệ của ta, Sở Liêu Cơ Dung Xuyên.
Tin tức của Đốn Ba điện hạ không linh thông a, Dung Xuyên ở trên chiến trường bị bọn đạo chích phục kích tổn thương hai chân, ngài chẳng lẽ không biết sao?”
Lúc này Cơ Lương giơ lên bầu rượu trước mặt tự rót cho mình nửa chén rượu: “Thái tử điện hạ có điều không biết, Liêu Hạ Đốn Ba điện hạ lớn lên ở thâm cung chưa từng lên chiến trường, hắn không biết thế cục trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt cũng là bình thường.”
Nói xong giơ chén rượu lên với Cơ Tùng: “Dung Xuyên của chúng ta lại không giống vậy, y mười ba nhập quân doanh, cho tới nay đã thống lĩnh được trăm tràng đại chiến, chém đầu vô số tướng lãnh Liêu Hạ.
Hung hiểm trong đó sao một người chưa từng lên chiến trường có thể biết được đây?”
Nói xong Cơ Lương lộ ra một nụ cười khiêu khích với Đốn Ba: “Ta nói đúng không Thái tử điện hạ?”
Cơ Tùng nâng mày, bình thường thấy Cơ Nam và Cơ Lương đấu đá lẫn nhau, không nghĩ tới hai người này vậy mà sẽ vì y mà liên thủ lại.
Đừng nói, hai vị Hoàng tử Sở Liêu thống nhất mặt trận xong liền có khí thế kinh người, bọn họ chỉ thẳng đầu mâu vào Đốn Ba, mắng đến mức Đốn Ba không hề chống đỡ nổi.
Trong nhất thời phẫn nộ trong lòng Cơ Tùng tiêu tán không ít, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc kệ Cơ Nam và Cơ Lương bởi vì nguyên nhân gì mà giúp y nói chuyện, phân tình nghĩa này y nhận rồi.
Y khí định thần nhàn tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn Đốn Ba, giống như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.
Cơ Nam gật gù: “Chính Tắc nói có lý, trải qua mấy trăm tràng chiến đấu Dung Xuyên chỉ bị thương hai chân, đây đã là kỳ tích.
Đốn Ba điện hạ chớ cảm thấy Dung Xuyên bị thương chân liền trở thành phế nhân không làm gì được, ở trong lòng dân Sở Liêu, y vẫn như cũ, vẫn là Cơ Dung Xuyên có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã.”
Tiếng các triều thần nghị luận càng lúc càng lớn hơn: “Sứ thần Liêu Hạ rất vô lễ.” “Không thể trách bọn họ, man di không có giáo hóa, làm sao so được với Sở Liêu ta.”
Ánh sáng trong mắt Đốn Ba ảm đạm, trước khi đến Sở Liêu hắn rõ ràng đã hỏi thăm qua: Bình Viễn Đế tuổi già, mấy Hoàng tử bằng mặt không bằng lòng.
Chỉ cần khơi mào chiến tranh giữa bọn họ, thế cục của Sở Liêu sẽ chia năm xẻ bảy.
Chuyện hôm nay nếu xảy ra trên người hắn, hắn tin tưởng rằng Nhị đệ Tam đệ của hắn sẽ không chút lưu tình đem thể diện của hắn dẫm nát dưới chân.
Hắn suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng vì sao bọn Cơ Nam lại không hành xử giống ý mình?
Mới vừa nghe Đốn Ba nói Cơ Tùng là người bị liệt, lửa giận của Bình Viễn Đế dấy lên trong nháy mắt.
Sắc mặt ông âm trầm, hận không thể đem Đốn Ba ra băm thành mảnh nhỏ.
Bởi vì khẩu dụ của ông, Dung Xuyên mới có thể ngồi ở chỗ này.
Trước đây Bình Viễn Đế cũng đã giao tế với người Liêu Hạ, biết bọn họ vô lý mãnh liệt, nhưng mà xem trên phần hai nước nghị hòa, nghĩ ngày sau cũng sẽ phải gặp lại, ông mới chịu đáp ứng yêu cầu của sứ đoàn.
Không nghĩ tới Đốn Ba miệng chó không phun nổi ngà voi, vừa mở miệng liền đâm vào nỗi đau của Dung Xuyên, trái tim người cha già của Bình Viễn Đế cũng bị chọc giận tới cực điểm.
May mắn Lão Đại và Lão Nhị biết lấy đại cục làm trọng, không vì chút tâm tư của bọn họ mà để cho Đốn Ba chà đạp tôn nghiêm của Dung Xuyên, nếu không một hơi tức giận này của ông liền thật sự không thể bình ổn.
Nghe triều thần khe khẽ bàn tán, Bình Viễn Đế đặt chén rượu trong tay lên bàn: “Đốn Ba, Dung Xuyên con ta ngươi đã gặp được.
Y tạm thời bị thương chân, không thể ganh đua cao thấp cùng ngươi.
Bất quá còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng có một ngày……”
Bình Viễn Đế nghiêm chỉnh nhìn về phía Cơ Tùng dưới đài, trong mắt tràn đầy đau lòng và an ủi: “Ngươi có thể nhìn thấy phong thái con ta giục ngựa giơ roi.”
Trong lòng Đốn Ba nói thầm phạm phải sai lầm rồi, hắn đánh giá Cơ Tùng, không phải nói Cơ Tùng đã bị chán ghét mà vứt bỏ sao, mặc dù trở lại triều đình cũng chỉ đảm nhiệm chức quan râu ria sao? Vì sao từ Bình Viễn Đế đến mấy huynh đệ khác đều che chở y như vậy?
Suy tư một lát, Đốn Ba hiểu ra: người Sở Liêu thật sự là dối trá.
Vẫn là người Liêu Hạ tốt, thích chính là thích, chán ghét mà vứt bỏ chính là chán ghét mà vứt bỏ, bọn họ sẽ không giả mù mưa sa cố làm ra vẻ.
Nhưng mà đứng trên địa bàn Sở Liêu, Đốn Ba chỉ có thể bưng chén rượu lên bồi tội với Cơ Tùng: “Cơ Dung Xuyên điện hạ thứ lỗi, người Liêu Hạ chúng ta nhanh mồm nhanh miệng, nếu có chỗ mạo phạm, còn thỉnh điện hạ bao dung.”
Cơ Tùng bưng chén rượu gật gật đầu, y ngay cả một ánh mắt cũng chưa cho Đốn Ba.
Tuy rằng Cơ Tùng một câu cũng chưa nói, Đốn Ba lại cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn.
Cơ Dung Xuyên không hổ là người danh chấn hai nước, người này cho dù tàn phế, đối với Liêu Hạ cũng là hậu hoạn.
Đốn Ba vốn định hung hăng trào phúng Cơ Tùng một phen, xả giận vì tướng sĩ Liêu Hạ chết trong tay y, không nghĩ tới bị Sở Liêu quân thần liên thủ mất hết mặt mũi.
Trong lòng hắn nghẹn khuất, một kế không thành lại thêm một kế.
Đốn Ba hành đại lễ với Bình Viễn Đế: “Đốn Ba còn có tâm nguyện thứ hai, chính là tìm được Mạc Lặc tướng quân của chúng ta.
Mạc Lặc tướng quân mất tích ở Trường Gia Quan, đến nay sinh tử không rõ.”
Quan hệ giữa Đốn Ba và Mạc Lặc không tốt, hắn cũng không quan tâm Mạc Lặc còn sống hay không.
Nhưng chỉ cần lấy việc Mạc Lặc này làm một cái cớ, một ngày chưa tìm thấy hắn, Sở Liêu cũng phải cho Liêu Hạ một cái công đạo.
Bình Viễn Đế vuốt cằm, từ sau khi biết Mạc Lặc mất tích, ông liền biết sẽ có cục diện hôm nay.
Vì thế ông liếc về phía Cơ Du: “Văn Quảng, chuyện Mạc Lặc tướng quân mất tích, ngươi điều tra như thế nào rồi?”
Cơ Du bị điểm danh rất nhanh liền đứng dậy, hắn đi đến giữa đại điện hành lễ với Bình Viễn Đế: “Hồi bẩm phụ hoàng, chuyện Mạc Lặc tướng quân mất tích hiện giờ đã có định luận.”
Cơ Du tính tình chất phác, lúc nói chuyện cũng không nhanh không chậm: “Kinh Hình bộ, Đại Lý tự mấy ngày liền điều tra, chúng ta xác định Mạc Lặc tướng quân tự mình ly khai sứ đoàn.”
Tiếng nói vừa dứt quần thần ồ lên: “Cừ thật, vu oan giá họa a.” “Tự mình ly khai sứ đoàn, còn nói bị người tập kích, đây không phải tạt nước bẩn lên người Sở Liêu chúng ta sao?”
Đốn Ba lại khó có thể tin, hắn thốt ra: “Nói bậy!”
Mạc Lặc sẽ tự mình rời sứ đoàn? Mạc Lặc hận không thể đuổi hắn ra khỏi sứ đoàn, tự mình dẫn đầu sứ đoàn.
Trước khi Mạc Lặc mất tích, hai người còn cãi nhau một trận.
Hiện tại người Sở Liêu lại nói hắn là tự mình rời đi? Quả thực là vớ vẩn!
Nhưng mà Cơ Du có lý có chứng cứ, hắn không nóng không lạnh nói: “Căn cứ chúng ta điều tra, Mạc Lặc tướng quân và Đốn Ba điện hạ có chút bất đồng, trước khi Mạc Lặc tướng quân rời sứ đoàn còn cùng điện hạ phát sinh tranh chấp.”
Cơ Du vừa nói vừa sai bộ hạ trình lên chứng cứ chính xác tương ứng, trong đó có nhân chứng cũng có vật chứng.
Đủ loại chứng cớ trình lên đại điện, mỗi một kiện đều chứng minh với mọi người rằng Mạc Lặc là sau khi khắc khẩu với Đốn Ba chủ động rời khỏi sứ đoàn, mà không phải bị người tập kích.
Nhan Tích Ninh trợn mắt há mồm, hắn nhẹ nhàng chọt Cơ Tùng một chút: “Này……!tình huống gì đây?”
Mạc Lặc không phải bị Cơ Tùng cướp đi sao? Vì sao kết quả điều tra của Đại Lý tự là hắn tự mình rời đi? Chẳng lẽ thế lực của Cơ Tùng đã thẩm thấu tới Đại Lý tự và Hình bộ rồi sao?
Cơ Tùng cười mà không nói, Đốn Ba nói bọn họ gặp tập kích, nhưng có ai thấy được kẻ tập kích? Mạc Lặc cùng thân tín của hắn mất tích, ai nói bọn họ không thể tự mình rời đi?
Người Liêu Hạ nói Mạc Lặc bị người khác bắt đi trong địa giới Sở Liêu, vậy người Sở Liêu cũng có thể nói khác rằng Mạc Lặc tự mình rời đi là vì muốn phá hư nghị hòa, thậm chí bọn họ có thể nói Mạc Lặc bị Đốn Ba hại……
Có đôi khi thứ mọi người muốn nhìn chỉ là chân tướng cuối cùng thôi, kết quả Mạc Lặc tự mình rời đi này, có lợi với Sở Liêu.
Đối mặt đủ loại chứng cớ, Đốn Ba vậy mà lại tin kết quả điều tra.
Trên mặt hắn trắng đỏ đan xen, Mạc Lặc chết tiệt, vì phá hư nghị hòa cũng dám đánh lén hắn, lại còn cắt tóc của mình.
Chờ hắn quay về Liêu Hạ, nhất định sẽ hung hăng cáo trạng Mạc Lặc một phen.
Thấy Đốn Ba ngậm bồ hòn, tâm tình Bình Viễn Đế tốt hơn: “Hiện giờ chân tướng rõ ràng, Đốn Ba điện hạ cũng nên an tâm hơn.
Yên tâm đi, Mạc Lặc tướng quân nếu là tự mình rời đi, tương lai nhất định sẽ quay về Liêu Hạ.”
Nếu Mạc Lặc không xuất hiện, sẽ không ai biết hắn đã xảy ra chuyện gì.
Nếu xuất hiện, liền chứng thực cho kết quả tự mình rời đi này.
Vô luận là kết quả nào đều là cái mà Bình Viễn Đế vui vẻ nhìn thấy.
Đốn Ba nghẹn khuất đến độ sắp hộc máu, liên tiếp bị người Sở Liêu phản bác hai lần, đáy mắt hắn tràn ngập âm u.
Vì thế hắn áp chế lửa giận trong lòng ngồi về vị trí, không nóng nảy, hắn còn cơ hội có thể hòa nhau một ván.
Chỗ ngồi của Đốn Ba ở phía bên phải đại điện, chỉ cần nhấc đầu là có thể nhìn thấy gương mặt không chút gợn sóng của Cơ Tùng.
Ánh mắt hắn âm lãnh dính chặt, như một con độc xà đang “Tê tê” rung động, quét qua quét lại trên người Cơ Tùng.
Nhan Tích Ninh không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được Đốn Ba đang nhìn bọn họ, ánh mắt kia khiến cho hắn đặc biệt không thoải mái.
Hắn thấp giọng nghiêng đầu nói với Cơ Tùng: “Hắn lại đang nhìn ngươi.”
Cơ Tùng khẽ cười một tiếng: “Để cho hắn nhìn.”
Nếu y có thể bị ánh mắt của người Liêu Hạ nhìn đến chết, y đã sớm chết trên chiến trường.
Nếu là yến hội, vậy không thể thiếu tiết mục trợ hứng.
Đốn Ba ngồi vào chỗ không lâu sau, nhóm ca cơ ôn nhu liền mặc y phục nhẹ nhàng tiến vào đại điện, nhất thời trong điện tiếng đàn sáo vui tai mỹ nhân như hoạ.
Nhan Tích Ninh rất nhanh liền quên đi sự giương cung bạt kiếm ban nãy, hắn thưởng thức ca múa nhấm nháp món ăn do ngự trù tỉ mỉ chế tác, vui sướng đến độ sắp bay lên.
Cơ Tùng ghé mắt vài lần, đều phát hiện Nhan Tích Ninh đang nhìn chằm chằm nhóm ca cơ không rời mắt.
Trong lòng y có chút chua, thừa dịp mọi người không chú ý, y nhẹ nhàng sờ soạng mu bàn tay Nhan Tích Ninh một chút: “Đẹp sao? Thích xem sao?”
Nhan Tích Ninh hắc hắc cười hai tiếng: “Đẹp nha, thích.” Ca cơ có thể biểu diễn ở nơi này mỗi người đều mang tuyệt kỷ, hắn ngồi ở bên cạnh như lạc vào cảnh giới thần tiên, thị giác và thính giác đều được thoả mãn đến cùng cực.
Trong lòng Cơ Tùng lại càng không có tư vị, y tăng lớn khí lực nhéo nhéo tay Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh ăn đau kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại: “Ân?”
Sau đó hắn liền thấy Cơ Tùng gắp một cái chân cua lớn vào trong bát hắn: “Đừng chỉ lo xem, ăn một chút gì đó lót dạ.”
Nhan Tích Ninh lộ ra nụ cười sáng lạn: “Cám ơn Dung Xuyên.”
Chân cua mà Cơ Tùng gắp cho hắn là chân cua biển, một cái chân dài ba tấc thô một tấc.
Chỉ cần hơi hơi xoay chân cua một chút, có thể lấy phần thịt cua trắng noãn ra từ trong vỏ.
Nhan Tích Ninh rất thích ăn loại cua này, cảm giác thịt ngập trong khoang miệng quá thoả mãn rồi.
Nhưng mà khi hắn muốn cắn một miếng lớn, hắn phát hiện loại cua này mỗi người chỉ có một cái chân cua.
Hắn đã ăn phần của mình, nếu lại ăn thêm phần của Cơ Tùng, vậy Cơ Tùng liền không ăn được rồi.
Nghĩ nghĩ một lúc, hắn phân thịt cua thành hai.
Sau đó gắp một nửa thịt cua vào trong chén Cơ Tùng: “Mỗi người một nửa.”
Bình Viễn Đế một mực chú ý tới hỗ động của phu phu Cơ Tùng dưới đài, không giống với Vương phi của các Hoàng tử khác thận trọng tự kiêu, từ sau khi đồ ăn được dâng lên, hai người này liền ăn không dừng miệng.
Bình Viễn Đế cảm thấy nếu không phải ở đây có nhiều người, hai người này còn muốn đút cho nhau một chút cơm.
Bình Viễn Đế cười nói với Hoàng hậu: “Ngươi xem phu phu nhà Lão Tam, lập gia đình lâu như vậy, còn như keo như sơn.”
Hoàng hậu vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt a.” Dừng một chút nàng có chút tiếc nuối: “Nếu Tích Ninh là thân nữ nhi, chỉ sợ hiện tại đã có thai.”
Nghe nói như thế biểu tình của Bình Viễn Đế có chút mất tự nhiên, một lát sau ông thổn thức nói: “Đây là số mệnh a, không thể cưỡng cầu.”
Rượu quá ba tuần đồ ăn quá ngũ vị, sắc mặt Đốn Ba hồng nhuận nhìn đã thấy ngà ngà say.
Hắn bưng chén rượu đứng lên: “Hoàng đế bệ hạ tôn kính, đa tạ ngài thịnh tình khoản đãi.
Dũng sĩ Liêu Hạ chúng ta chuẩn bị mấy tiết mục, muốn hiến cho mọi người.”
Bình Viễn Đế cười nói: “Nga?”
Đốn Ba vỗ vỗ tay: “Các dũng sĩ Liêu Hạ, triển lãm sức mạnh của các ngươi cho bệ hạ Sở Liêu xem đi!”
Tiếng nói vừa dứt, ngoài điện truyền đến tiếng các nam nhân hô quát, lập tức hơn mười tráng sĩ Liêu Hạ tay cầm đuốc tay cầm trường đao nhảy vào trong điện.
Bọn họ loã nửa người trên, lộ ra thân hình tinh tráng.
Dưới ánh lửa, trên làn da bọn họ không biết là dính nước hay là bôi dầu, thoạt nhìn như đang phản quang.
Theo tiếng hô vang lên, các dũng sĩ Liêu Hạ liền lấy trường đao sáng như tuyết ra.
Động tác bọn họ đều nhịp, ở trong điện vì mọi người biểu diễn một đêm săn nguyên thủy.
Còn hơn cả biểu diễn ca múa, đao thương mãnh mà không kinh khiến cho toàn bộ bọn họ trở thành vai võ phụ, quả thật làm cho người ta sáng cả tầm mắt.
Mùi hooc-môn nguyên thủy nghênh diện mà đến, trong nhất thời Nhan Tích Ninh cảm giác nhiệt huyết của mình cũng sôi trào lên: “Thật không tệ!”
Cơ Tùng nở nụ cười: “Này không tính là cái gì.” Nếu tương lai có cơ hội, y muốn dẫn A Ninh đến Sí Linh quân nhìn lúc các tướng sĩ luyện tập, ngàn vạn người đồng loạt huy động binh khí, đó mới gọi là đồ sộ.
Nói một câu khí thế nuốt cả núi sông cũng không đủ.
Đột nhiên Cơ Tùng cảm giác được một tầm mắt âm lãnh rơi xuống trên người y, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đốn Ba âm trầm cười với y giơ chén rượu lên.
Sau khi một hồi đêm săn chấm dứt, trong điện vỗ tay như nước.
Các đại thần vui lòng biểu lộ sự khích lệ của bản thân: “Quả thật rất phấn khích.”
Đốn Ba đứng lên hướng về phía Bình Viễn Đế hành lễ: “Đêm săn ban nãy là ca múa truyền thống của Liêu Hạ ta, nhưng mà mỹ tửu mỹ thực chỉ có ca múa trợ hứng hơi có chút kém cỏi, ta nguyện phái ra dũng sĩ thuộc hạ của ta, so một trận với dũng sĩ Sở Liêu trợ hứng cho chư vị.”
Ánh mắt Cơ Tùng ngưng lại, đến rồi, Đốn Ba muốn ở trong này tìm lại mặt mũi.
Người Sở Liêu thắng cũng liền thôi, nếu thua, chức trách cũng sẽ biến thành: đường đường là Sở Liêu mênh mông đại quốc, thế nhưng không thể đánh thắng sứ đoàn nghị hoá của Liêu Hạ.
Nhưng nếu Sở Liêu không ứng chiến, truyền ra càng khó nghe hơn.
Bình Viễn Đế biết rõ đạo lý này, vì thế ông gật đầu: “Ý của chư vị ái khanh như thế nào?”
Trong triều thần truyền ra thanh âm “So đấu”, Bình Viễn Đế cười nói: “Vậy so một trận đi.”
Kết quả người đầu tiên Liêu Hạ phái ra cư nhiên là một thanh niên dáng người gầy yếu, gió thổi qua cũng có thể thổi bay hắn.
Đốn Ba giương giọng nói: “Vị dũng sĩ này tên là Ô Chu, tuy rằng hắn không có thân hình cường tráng, nhưng hắn có trí thông minh đứng đầu Liêu Hạ.
Hắn tinh thông thuật tính, không biết vị dũng sĩ Sở Liêu nào nguyện ý ứng chiến với hắn một lần?”
Nghe nói như thế, bọn quan viên Hộ bộ nóng lòng muốn thử.
Nói một câu không khiêm tốn, người có thể đi vào Hộ bộ đều là cao thủ thuật tính, sổ sách ở Hộ bộ chất thành núi cũng chỉ cần bọn họ tính toán một ngày một đêm, sai số không thể vượt qua một li.
Nếu có thể thắng người này ở trước mặt Bình Viễn Đế, gia quan tiến tước chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng……!Nếu thua, có thể giữ lại mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu hay không cũng là một vấn đề.
Nghĩ vậy, bọn quan viên bình tĩnh hơn rất nhiều, trong nhất thời bọn họ hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám làm chim đầu đàn này.
Một lát sau, bên phía quan viên truyền ra một giọng nói trong trẻo: “Hạ quan nguyện ý thử một lần.”
Nhan Tích Ninh theo tiếng nhìn lại, ôi, người quen, đây không phải Nhan Tử Việt sao?
Nhan Tử Việt thần thanh khí lãng, đứng ở bên cạnh Ô Chu bên người giống như lan chi quân tử.
Liền ngay cả Nhan Tích Ninh đều phải thừa nhận một chuyện: “Thật không tồi a.”
Thanh âm Cơ Tùng từ bên cạnh truyền đến: “Hắn thích nhất loại trường hợp này.”
Bình Viễn Đế tán thưởng nói: “Tử Việt đối với Ô Chu, không tồi không tồi.” Kỳ thật sau khi Nhan Tử Việt không muốn xung hỉ, Bình Viễn Đế đã từng cố ý gặp mặt hắn một lần.
Nhưng mà nể phần mặt mũi của Nhan Bá Dung, ông vẫn để lại cho Nhan Tử Việt một ít thể diện cho hắn vào Lại bộ.
Lần này Nhan Tử Việt có thể chủ động đứng lên, cùng là muốn triển lãm học thức của bản thân một chút, về phương diện khác là muốn thay đổi cái nhìn của Bình Viễn Đế đối với hắn một chút.
Bình Viễn Đế nhìn chung quanh một vòng: “Người tỷ thí đã có, vị ái khanh nào ra cái đề a?”
Tiếng nói vừa dứt, Phó Diễn Chi đứng lên: “Khởi bẩm bệ hạ, cựu thần gần đây biết được một ít thuật toán tinh diệu, bởi vậy cả gan muốn cho hai vị đoán một đề này.”
Phó Diễn Chi là đại nho đương thời lại là Đế sư, danh vọng của ông ở nơi này, sẽ không làm việc riêng tư làm rối loạn kỉ cương.
Nhan Tích Ninh trộm gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng: “Lão Phó được a.” Cơ Tùng dở khóc dở cười: “Thanh âm nhỏ lại chút.”
Bọn thái giám đưa đến hai chiếc án thư, Nhan Tử Việt cùng Ô Chu đứng ở sau án thư, bên trên đặt giấy cho hai người tính toán.
Phó Diễn Chi hỏi trước mấy đề, hai người Nhan Tử Việt cùng Ô Chu tính toán một lúc cơ hồ đồng thời cho ra đáp án.
Nhìn thấy loại tràng cảnh này, Phó Diễn Chi chuẩn bị thả đại chiêu: “Đề này có chút khó khăn, hai vị nghe rõ.
Trong lồng có gà và thỏ, trên có ba mươi lăm cái đầu, dưới có chín mươi bốn cái chân, hỏi số lượng gà và thỏ là bao nhiêu?”
Nhan Tích Ninh thiếu chút nữa bị thịt bò làm sặc rồi, trăm triệu lần không nghĩ tới vậy mà hắn lại nghe được câu hỏi kinh điển gà thỏ chung lồng ở chỗ này.
Rất không thú vị, sao không phải là vấn đề thành trì đất nước đâu?
Đề này vừa ra, hai người Nhan Tử Việt và Ô Chu liền bù đầu tính toán, mắt thấy thời gian từng chút trôi qua.
Hai người không biết là gấp hay là nóng, trên trán chảy ra mồ hôi mỏng.
Sắc mặt Ô Chu lại trắng bệch, hắn nhíu chặt mày, trong tay không ngừng lại viết rồi lại viết.
Hơn phân nửa triều thần trong triều chấm rượu nhạt tính toàn ngay trên bàn, Nhan Tích Ninh quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Tùng cũng đang cau mày tính toán.
Hắn cười phốc một tiếng: “Tính ra không?”
Cơ Tùng lau nước trên bàn: “Có chút khó.”
Nhan Tích Ninh thuận miệng nói đáp án ra: “Ngươi thế vào xem có phải như này hay không?”
Cơ Tùng thế đáp án mà Nhan Tích Ninh nói vào trong nguyên đề tính toán lên, y kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi tính ra?” Chẳng lẽ trước kia A Ninh đã xem qua đề mục này?
Nhan Tích Ninh đã không nhớ quá rõ đáp án của câu gà thỏ chung lồng này, bởi vì đề này thay đổi nhiều dạng lắm.
Nhưng đây là một cái phương trình hai nghiệm, đơn giản tính tính toán sẽ ra.
Hắn chấm rượu viết phương trình xuống trước mặt Cơ Tùng, một bên viết một bên giải thích.
Cơ Tùng cực kỳ thông minh, không bao lâu liền lý giải ý tứ trong đó.
Y vừa định há mồm khen Nhan Tích Ninh một chút, chợt nghe bên người truyền đến giọng của Cơ Lương: “Ôi? Tính ra rồi? Thái phó, vấn đề của ngươi đã bị Dung Vương phi của chúng ta giải ra.”
Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng quay đầu nhìn về phía Cơ Lương, trong mắt đều là ai oán, cái loa lớn Cơ Lương này rất biết kiếm chuyện.
Nhan Tích Ninh thật muốn đem đĩa thịt bò trước mặt chụp lên trên mặt hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Nhị hoàng huynh, ta cảm tạ ngươi a.”
Cố tình Cơ Lương căn bản không ý thức được sự quẫn bách của Nhan Tích Ninh, hắn mở quạt ra cười sáng lạn: “Không cần cảm tạ! Nhanh chóng chấm dứt trận đấu thuật tính này, bổn vương còn muốn xem tràng tỷ thí tiếp theo.”
Nghe giọng của Cơ Lương, Phó Diễn Chi nhanh chóng đi về hướng Nhan Tích Ninh: “Ân? Để cựu thần nhìn xem.” Khi ông nhìn đến vết rượu mơ hồ trên mặt bàn, ông lộ ra biểu cảm đồng dạng với Cơ Tùng ban nãy: “Đề này là do…..!Dung Vương phi giải ra?”
Nhan Tích Ninh đau đầu không thôi, giờ phút này hắn thật sự muốn kéo Cơ Lương lại đây đánh một chút.
Nhưng mà Phó Diễn Chi đã đứng ở trước mặt hắn, hắn chỉ có thể kiên trì giải thích, bây giờ chỉ có thể hy vọng Phó Diễn Chi là một học bá, có thể lý giải xy của hắn.
Chờ Nhan Tích Ninh giải đáp xong, hai mắt Phó Diễn Chi tỏa ra ánh sáng: “Thì ra là thế, diệu a!”
Nói xong Phó Diễn Chi chắp tay với Bình Viễn Đế: “Bệ hạ, nguyên lai Dung Vương phi cũng là cao thủ thuật tính.
Có thể để cho hắn cũng cùng tham gia tỷ thí hay không?”
Bình Viễn Đế vui vẻ nói: “Chuẩn chuẩn.” Không nghĩ tới Nhan Tích Ninh lại sẽ biết thuật tính, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Vô luận hắn có thể thắng hay không, Bình Viễn Đế đều muốn để cho hắn đứng ở trước mặt mọi người.
Nhan Tích Ninh u oán quay đầu nhìn về phía Cơ Lương: “Nhị hoàng huynh, ta cảm tạ cả nhà ngươi.”
Cơ Lương cười ha ha: “Cảm tạ cái gì, chúng ta là người một nhà a.”
Nhan Tích Ninh:……
Trời.
_____________________
Tác giả có chuyện nói:
Lão Thái phó nói ra suy nghĩ của mình:
Phó Diễn Chi: Tích Ninh a, làm đệ tử quan môn của ta không?
Nhan Tích Ninh: Không làm..