Hạ Tử Dụ ngày càng quen với cơ thể này.
Về cơ bản thì ngày nào cũng lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng hoàng đế nhỏ sẽ kéo y đi nghe hí khúc ở Lê viên hoặc là đi thăm Lâm Dung Nhi, thời gian còn lại Hạ Tử Dụ sẽ làm những việc mình muốn làm.
Lớp học ở ngự thư phòng có thêm một thư đồng, Trịnh Đình Chi.
Hạ Tử Dụ đang đau đầu với việc làm gì để lôi kéo Trịnh Đình Chi, ai ngờ thái phó đã lo liệu chu toàn cho y, đỡ tốn công sức biết bao nhiêu.
Còn Trịnh Đình Chi, nếu hắn đã là người được thái phó tiến cử thì chắc chắn không có quan hệ mờ ám gì với Tần Kiến Tự.
“Bầy tôi yêu mến nhà vua quá thì sẽ nguy đến thân.
Bầy tôi nếu được sang quá thì thế nào cũng sẽ cướp ngôi nhà vua.
Địa vị của hoàng hậu và các thiếp mà không phân biệt thì thế nào cũng sẽ nguy cho đứa con trưởng.
Anh em không vâng theo nhà vua thì sẽ nguy đến xã tắc.” Thái phó cầm sách giảng: “Vì vậy cho nên chư hầu lớn mạnh là cái hại cho vị thiên tử.
Bầy tôi quá giàu là cái hại cho nhà vua”.
[1]
[1] Trích Hàn Phi Tử – Ái Thần.
“Tần Kiến Tự thâu tóm quyền hành, trẫm rất lo lắng.”
Hạ Tử Dụ buột miệng tiếp lời khiến cho hai người còn lại thay đổi nét mặt.
“Bệ hạ nên cẩn thận lời nói, tai vách mạch rừng.” Trịnh Đình Chi cúi đầu, không biết Hạ Tử Dụ nói vậy là vì sao.
Thái phó hơi khựng lại rồi tiếp tục giảng bài.
Thái phó đã cao tuổi, cứ giảng bài một lúc là cần nghỉ ngơi, Hạ Tử Dụ chỉ chờ đến lúc này, chờ thái phó đứng dậy hành lễ và nói là muốn đi vệ sinh.
Ông ấy chậm chạp đi ra ngoài, ngự thư phòng chỉ còn lại hai người.
Hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng lật sách của Trịnh Đình Chi.
Hạ Tử Dụ bắt đầu lựa lời.
“Đình Chi, trẫm có chuyện muốn nói với khanh.”
“Thần nghe.”
“Thực ra lúc trước trẫm…!đúng là có lỗi với Đình Chi.” Hạ Tử Dụ tranh thủ lúc thu tay áo lại để lau mắt, bắt đầu tẩy trắng cho hoàng đế nhỏ một cách rất thành thạo.
Nước mắt của y cứ vậy mà rơi xuống, Trịnh Đình Chi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Bệ hạ…”
“Này, ngươi diễn lố rồi đấy.” Hoàng đế nhỏ bất mãn khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh.
“Lúc trước hoạn quan bẩm báo rằng Đình Chi thường xuyên ra vào Nhiếp chính vương phủ, cho nên lúc ấy trẫm hiểu lầm Đình Chi theo phe Nhiếp chính vương, trẫm đã quá nóng ruột…” Hạ Tử Dụ thản nhiên lau nước mắt, đôi mắt ướt nhẹp.
Y đứng lên nhìn Trịnh Đình Chi, “Mấy ngày nay cứ mỗi khi nhớ đến chuyện mà trẫm đã làm, trẫm lại thấy hối hận vô cùng.”
Tuy rằng chưa ép buộc thị tẩm thành công nhưng sau đó hoàng đế nhỏ vẫn thường xuyên gọi Trịnh Đình Chi vào cung để sỉ nhục hắn.
Có lẽ chuyện đó cũng đã khiến Trịnh Đình Chi bị ám ảnh tâm lý.
“Làm gì đến mức sỉ nhục, trẫm chỉ đùa giỡn hắn thôi.” Hoàng đế nhỏ lẩm bẩm.
Trịnh Đình Chi cúi đầu xuống, chắp tay hành lễ, “Bệ hạ, không cần nhắc đến chuyện cũ nữa.”
“Nhưng trẫm chẳng có người nào trong cung để dựa dẫm, nếu Đình Chi cũng muốn vứt bỏ trẫm, vậy thì trẫm thật sự không biết nên làm gì mới phải.”
Hạ Tử Dụ đặt tay lên tay Trịnh Đình Chi, hắn rút tay lại theo phản xạ, vội vàng quỳ rạp xuống.
“Xin bệ hạ cứ trách phạt thần.”
“……” Hạ Tử Dụ thấy thế thì nghiến răng, lườm hoàng đế nhỏ một cái khét lẹt.
Y đưa tay ra đỡ Trịnh Đình Chi đứng dậy, “Trẫm không có ý xấu.”
Nhưng mà với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp và bộ quan phục vô cùng chỉnh tề này, lại thêm dáng vẻ quỳ lạy dưới đất, thảo nào mà lại hay bị đùa giỡn.
“Đình Chi, nhớ lại mấy năm trước khanh cũng đã từng là bạn học với trẫm, không biết từ khi nào khanh lại xa lạ với trẫm như thế.” Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh bàn, đứng quay lưng với Trịnh Đình Chi và nói: “Trẫm luôn mong muốn có thể đọc sách và bàn luận với khanh, lại không ngờ mọi chuyện thành ra thế này.”
Sự thật là lúc trước Trịnh Đình Chi luôn khuyên nhủ hoàng đế nhỏ đọc sách, được mấy năm thì hoàng đế nhỏ chê phiền phức nên đuổi ra khỏi cung.
“Bệ hạ vậy mà còn nhớ chuyện đó, thần thật sự kinh ngạc.”
“Thực ra tuy trẫm là thiên tử nhưng lại đang trong tình thế khó khăn,” Hạ Tử Dụ cúi đầu, giả vờ tỏ ra rất bất lực, “Mấy năm ấy Tần Kiến Tự luôn cho người theo dõi trẫm, trẫm buộc phải giả vờ ăn chơi trác táng, rồi còn nổi nóng đuổi khanh ra khỏi cung…”
Trịnh Đình Chi tỏ ra hơi do dự, dường như đang cố gắng phân tích thật giả trong câu nói của y, “Nhiếp chính vương rảnh rỗi tới mức quan tâm tới thư đồng của bệ hạ sao?”
“……”
Hoàng đế nhỏ đứng bên cạnh cười phá lên, lại bị Hạ Tử Dụ lườm một cái.
“Đình Chi tin tưởng Nhiếp chính vương thật đấy.” Y cố ý nói câu này với ngữ điệu chua xót, bắt đầu đổi chủ đề.
Quả nhiên, Trịnh Đình Chi im lặng một lát rồi đáp: “Vi thần vào Nhiếp chính vương phủ là để mượn tài liệu trong ấy, dùng cho việc biên soạn kho sách.”
“Thật à?”
“Bẩm bệ hạ, thần không dám dối gạt.”
“Vậy thì Đình Chi vẫn chưa biết Tần Kiến Tự tàn nhẫn đến thế nào rồi.”
“Hắn từng dìm đầu trẫm vào trong vại nước khiến trẫm suýt chết, cũng từng ép trẫm phải quỳ xuống trước mặt hắn!” Những chuyện này không phải là giả, Hạ Tử Dụ nói rất trôi chảy, nét mặt tỏ ra đau xót, “Hiện giờ trong cung toàn là tai mắt của hắn, trẫm thậm chí không dám làm gì quá lộ liễu.”
“Sao Nhiếp chính vương dám làm vậy với bệ hạ chứ?” Trịnh Đình Chi nhíu mày, chuyện thư đồng thì hắn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu nói Nhiếp chính vương dám làm ra chuyện ngông cuồng như thế, hắn không thể tin nổi.
“Tuy vương gia đang nắm quyền nhiếp chính nhưng bệ hạ là bậc cửu ngũ chí tôn…”
“Chỉ là lớp vỏ thiên tử trống rỗng mà thôi, để cho hắn mượn danh nghĩa thiên tử điều khiển chư hầu!” Hạ Tử Dụ quay lại nhìn Trịnh Đình Chi, nét mặt vô cùng mất mát, “Nếu không tin thì khanh tự đi hỏi.”
– –.
Truyện Trọng Sinh
Sau khi tan học, Trịnh Đình Chi đi rồi, Hạ Tử Dụ đặc biệt dặn dò Vương tổng quản đưa hắn xuất cung.
Trịnh Đình Chi dần đi xa, vẫn còn đang đắm chìm trong suy ngẫm, bất chợt nhìn thấy Tần Kiến Tự đang chắp tay sau lưng đi trên quan đạo.
Giờ này thì hắn phải đến Quân Cơ Các để nghị sự.
Trịnh Đình Chi nhớ lại lời Hạ Tử Dụ nói, rảo bước đi lên chắp tay hành lễ.
“Vương gia.”
“Trịnh hàn lâm.” Tần Kiến Tự nhìn xuống gật đầu nhẹ, “Đứng lên đi.”
“Hôm nay tình cờ quá, Đình Chi vừa nghe thấy một lời đồn liên quan đến vương gia, bây giờ lại gặp được chính chủ.”
“Ồ?” Tần Kiến Tự vẫn chắp tay sau lưng bước đi, ung dung nhìn Trịnh Đình Chi đang đi theo mình, “Lời đồn gì vậy.”
“Hôm nay Đình Chi gặp một cung nô to gan ở trong cung, nàng dám nói rằng vương gia từng dìm đầu bệ hạ xuống nước,” Trịnh Đình Chi cười, “Dám nói như vậy, đúng là không sợ chết.”
Tần Kiến Tự dừng bước chân, nhớ lại hình như giờ này có lẽ Trịnh Đình Chi vừa rời khỏi ngự thư phòng, hắn hơi nhíu mày.
“Thú vị đấy.”
Trịnh Đình Chi giấu tay dưới lớp tay áo, thong thả đi theo, giọng nói của Tần Kiến Tự vang lên ở phía trước.
“Đúng là do bản vương làm đấy, rồi sao? Y còn đi kể khổ với ngươi à?”
Trịnh Đình Chi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt toát lên vẻ kinh hãi.
Tần Kiến Tự không quan tâm đến Trịnh Đình Chi nữa, tiếp tục đi về phía trước.
“Vương gia thật sự làm chuyện đó sao…”
“Chỉ khuyên Trịnh hàn lâm một câu, sau này nghe được chuyện gì thì cứ để tai này nghe, tai kia lọt.
Vậy là được.”
Tần Kiến Tự không thèm ngoái lại nhìn, chắp tay đi mất.
Trịnh Đình Chi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Hắn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mọi chuyện đều là thật?”
Vương tổng quản bước ra từ phía sau hòn non bộ, thở dài một hơi, “Nhớ lại thì…!chuyện đó xảy ra lúc bệ hạ đang ngâm hồ nước nóng, có lẽ là ngay trước khi cho ngài ra khỏi cung.”
Trịnh Đình Chi mơ hồ nhớ lại chuyện ở hồ nước nóng ngày hôm ấy, hắn nhìn thấy một vết bầm rất dài sau lưng Hạ Tử Dụ.
Con mắt của Trịnh Đình Chi bỗng chấn động, bảo sao mà hôm ấy bệ hạ lại nói rằng Tần Kiến Tự khi quân phạm thượng, sau đó vội vàng đuổi mình ra khỏi cung.
Lẽ nào…!thật sự là để bảo vệ mình.
“Trịnh đại nhân, Trịnh đại nhân?”
Trịnh Đình Chi sực tỉnh, chắp tay chào Vương tổng quản.
“Vậy lão nô tiễn ngài tới đây thôi, nhưng ngài hãy nhớ đừng dâng sớ buộc tội hay nhắc đến chuyện này, cứ coi như quên đi là được…”
“Được.”
– —
Vương tổng quản quay về bẩm báo với Hạ Tử Dụ từng hành vi cử chỉ của Trịnh Đình Chi, Hạ Tử Dụ biết là mình thành công rồi.
Thế nhưng khi chống đầu ngồi nghỉ trong đình viện ở ngự hoa viên, y lại nghĩ rằng bên mình không có thuộc hạ đáng tin cậy, chung quy mọi chuyện vẫn còn rất khó khăn.
Hoàng đế nhỏ quậy ầm ĩ bảo muốn đi thăm Lâm Dung Nhi, Hạ Tử Dụ đành sai người mang ngọc giác đến Trường Khánh Cung, còn mình thì tiếp tục đi dạo mấy vòng trong ngự hoa viên.
Trên đường đi y nhìn thấy cung nô hoạn quan phục vụ mình quỳ rạp hết xuống hô bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế, chỉ khi chờ y đi rồi mới dám đứng dậy tiếp tục làm việc.
Bỗng nhiên Hạ Tử Dụ nghĩ, hiện giờ mình đang sống thay cho hoàng đế nhỏ, đối xử với mọi người bằng thân phận của hoàng đế nhỏ.
Vậy rốt cuộc y là Dã Quỷ hay là bậc quân chủ trong hoàng cung này?
Hoa trong ngự hoa viên thi nhau khoe sắc, mỗi một đóa hoa đều nở vì đế vương, còn việc đế vương là ai thì việc ấy chẳng quan trọng.
Y bắt đầu suy tư, cuối cùng thì mình sống vì điều gì.
“Bệ hạ, ngài đi bộ cũng lâu rồi, có cần ngồi ngự liễn…”
Hạ Tử Dụ lắc đầu, “Trẫm muốn đi một mình, các ngươi lui xuống hết đi.”
Y đi vào trong Tàng Thư Các, đạp lên những bậc thang gỗ kẽo kẹt để lên nơi cao nhất của tòa lầu.
Y ngắm nhìn những bức tường đỏ và mái ngói lưu ly, những cánh cửa cung lớp lớp phía trong tường hoàng cung âm u tĩnh mịch, ngắm nhìn muôn dân trăm họ bên ngoài hoàng cung.
Những đám mây trên trời chầm chậm tụ lại, bóng râm dần bao trùm.
Hồi lâu sau, những giọt mưa tí tách rơi xuống, cung nữ lấy tay che búi tóc và vội vã chạy ngang qua.
Hạ Tử Dụ vươn tay ra hứng mấy giọt mưa, lòng cảm thấy hơi mê mang.
Thôi vậy, dù con đường phía trước còn khó khăn thì vẫn phải cố gắng giữ mình.
Hạ Tử Dụ vỗ vài cái lên mặt, không biết bây giờ Tần Kiến Tự đang ở đâu, liệu hắn có biết chuyện y lấy hắn ra để làm lá chắn hay không, đừng có mà tìm đến y để tính sổ đấy.
Thế nhưng trong khi Hạ Tử Dụ đang suy nghĩ thì có giọng nói vang lên ở sau lưng.
“XIn hỏi bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Tử Dụ cứng người, quay lại thì thấy Tần Kiến Tự đang đứng tựa người bên kệ sách, trong tay cầm vài cuốn sách.
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, nhớ hoàng thúc thì hoàng thúc xuất hiện.
Không biết hắn đến từ lúc nào, hoặc có lẽ hắn đã ở đây từ trước rồi, chỉ là do Hạ Tử Dụ mải lên lầu nên không chú ý.
“Hoàng thúc đây là…”
“Giang Nam gặp lũ, đến đây để xem bản đồ trong sách cổ.” Tần Kiến Tự cười khẽ, “Sao mà gần như lần nào vi thần gặp bệ hạ cũng thấy ngài vô cùng rảnh rỗi.”
“……Trẫm, thực ra trẫm cũng rất lo lắng cho muôn dân, cho nên đặc biệt đến Tàng Thư Các để xem.”
“Vi thần còn tưởng rằng bệ hạ đang lo nghĩ về cái nhìn của Trịnh hàn lâm chứ.”
Quả nhiên, hắn phát hiện ra rồi.
Hạ Tử Dụ hắng giọng mấy cái.
Bên ngoài mái hiên, mưa dần trở nên nặng hạt, Tần Kiến Tự tiện tay trả sách về kệ rồi bắt đầu lật xem bản đồ với vẻ mặt rất tập trung, dường như quên mất sự tồn tại của Hạ Tử Dụ.
Còn Hạ Tử Dụ thì xua tay đuổi mấy hoạn quan đang đứng canh dưới lầu, ngồi xuống bậc thang rồi chống cằm nhìn Tần Kiến Tự đang xem bản đồ.
“Bệ hạ vẫn chưa đi sao?”
“Trẫm đâu có làm phiền hoàng thúc, trẫm thấy hoàng thúc cô độc một mình nên có lòng ngồi cùng một lát.”
Thực ra là do Hạ Tử Dụ tới đây không đem theo ô nhưng ngại nói ra, đành phải lén lút sai người đi lấy.
Tần Kiến Tự biết nhưng không vạch trần, đơn giản là mặc kệ cho y ngồi ở bên cạnh.
Thế là Hạ Tử Dụ lại đứng lên đi loanh quanh, thỉnh thoảng rút lấy vài quyển sách cổ ra xem, y cứ thế mà lởn vởn trước mắt hắn.
Hạ Tử Dụ chợt nghĩ, nếu mình có thể xử lý chính vụ giống như Tần Kiến Tự, vậy thì khi muôn dân được no ấm đủ đầy, được nhận những ân huệ, đều xuất phát từ những ý nghĩ và hành động của y.
Nếu thế…!dường như cũng coi như sống một đời có ý nghĩa.
Hạ Tử Dụ nghĩ vậy, thế là cũng muốn lấy một tấm bản đồ xuống xem, y kiễng chân vươn tay cố gắng lấy mấy quyển sách cổ ở tít trên cao, chỉ còn cách một đầu ngón tay nữa thôi.
Y nhìn sang Tần Kiến Tự vẫn ngồi im ở bên cạnh, tiếp tục cắn răng cố gắng lấy xuống.
“Loạt xoạt”, sách ở kệ cao nhất rơi xuống, Hạ Tử Dụ vội vàng lấy tay ôm đầu, bất chợt có người kéo y sang một bên, bàn tay to lớn che trên đầu để đỡ sách giúp y.
“Hoàng thúc, ừm…!trẫm đa tạ hoàng thúc.”
“Bệ hạ lại muốn làm gì nữa?”
“Trẫm muốn chia sẻ công việc với hoàng thúc,” Hạ Tử Dụ gật đầu, vội vã lấy cớ, “Trẫm thấy trên ấy có vài quyển bản đồ, muốn lấy xuống cho hoàng thúc.”
“Bệ hạ thật là có lòng tốt.” Tần Kiến Tự cuối cùng cũng buông y ra.
Một lúc sau, cuối cùng thì người được Vương tổng quản sai đi đưa ô cho Hạ Tử Dụ cũng tới, trời đã tạnh mưa rồi.
Mây đen tan đi, bầu trời phía tây hơi hửng lên chút nắng, cầu vồng mờ nhạt dần hiện ra.
Tần Kiến Tự thấy thế thì gấp bản đồ rồi đi ra cầu thang, cúi xuống nhìn Hạ Tử Dụ đang ngủ gật dưới bậc thang.
Không biết vì sao mà y lại có vẻ ngốc nghếch đáng yêu như con cừu non tự dâng mình, không có việc gì mà tự dưng đối xử tốt với hắn..