Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Có lẽ vị trí thống lĩnh cấm vệ quân đã được quyết định, chỉ chờ hạ lệnh tuyên bố.
Hạ Tử Dụ ngồi bên án thư, cố gắng nhớ lại và viết ra những cái tên trên danh sách trong tay Tần Kiến Tự mà y đã nhìn trộm được ở Quân Cơ Các.
Y không thể hỏi thẳng hắn được, vậy thì quá lộ liễu.
Phó thống lĩnh Vương Tử Dật là người của phe tả tướng, tuy người đó được rất nhiều quan lại ủng hộ nhưng chắc chắn Tần Kiến Tự sẽ không dùng.
Ngoài ra còn có vài vị tướng quân trẻ trong triều không liên quan gì đến Tần Kiến Tự thì đã bị loại ngay từ vòng ngoài.
Hạ Tử Dụ cắn bút ngẫm nghĩ, dựa theo cách tuyển chọn quan lại thông thường thì cần có các tiêu chí: hoàn cảnh và các mối quan hệ, số năm làm quan, công lao qua từng năm.
Vậy thì chỉ còn sót lại hữu tướng quân của phe cánh Tần Kiến Tự, Giả Quang.
Hạ Tử Dụ muốn loại trừ Giả Quang thì buộc phải tiến cử một người mới trong vòng mấy ngày tới, đồng thời người mới này cũng phải được Tần Kiến Tự công nhận.
– —
Buổi tối, Hạ Tử Dụ ăn xong thì quay về tẩm điện, sau đó trèo cửa sổ trốn ra ngoài.
Nhưng mới đi được mấy bước thì y đã bị cấm vệ quân tóm được, nghe nói lực lượng canh phòng trong hoàng cung bây giờ là do Tần Kiến Tự đích thân bố trí, cho nên vô cùng nghiêm ngặt.
Thế là Hạ Tử Dụ đành là gượng gạo giả vờ rằng mình đi dạo tiêu cơm sau bữa ăn, vừa trốn vừa nấp rất vất vả mới có thể đến được cung điện có đường hầm bí mật.
Y cầm theo bọc quần áo rồi lại chui xuống gầm giường như lần trước, ấn chốt mở đường hầm.
Có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này y bò nhanh hơn rất nhiều, tuy rất tối tăm và chật hẹp nhưng đã biết là có đường ra nên Hạ Tử Dụ không còn sợ nữa.
Khi bò tới nơi, y bảo hoàng đế nhỏ bay lên xem Tần Kiến Tự có ở bể tắm hay không.
“Hắn không ở đây.” Hoàng đế nhỏ bay một vòng rồi quay lại, chui vào trong ngọc giác.
Thế là Hạ Tử Dụ nằm sấp trong đường hầm, nâng tay chậm rãi ấn mở cửa ra.
“Ùm!” Y rơi vào trong nước, nín thở trong làn nước cao hơn cả đầu.
Một tay của Hạ Tử Dụ giơ cao bọc quần áo lên, đảm bảo rằng chiếc áo bên trong không bị ướt nước.
Xin ủng hộ chúng ????ôi ????ại ++ ????????ùm????????uyệ n.????N ++
“Ùm!” Y ngoi lên khỏi mặt nước rồi vuốt mặt một cái, mở mắt ra bắt đầu thở hồng hộc.
Bể tắm vẫn tỏa ra hơi nước nóng mờ ảo, bốn phía rộng lớn xung quanh không có một bóng người nhưng đèn nến vẫn được thắp sáng.
Hạ Tử Dụ không chú ý có người đang đứng trong bóng tối, ám vệ vừa thấy y đến thì đã lặng lẽ báo tin đến thư phòng.
“Tần Kiến Tự thật là ngông nghênh.” Hạ Tử Dụ cảm thán, “Không có ai ở đây mà vẫn để đèn đóm sáng trưng, không sợ phí dầu phí tiền.”
Hạ Tử Dụ đặt bọc quần áo lên bờ còn mình thì ướt nhẹp trèo lên, ngồi phịch xuống nghỉ ngơi một lát.
Hơi nóng của bể tắm đã làm tan đi cái lạnh bên trong đường hầm, ngoại trừ mũi bị nước tràn vào hơi khó chịu thì y cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hạ Tử Dụ đang định đi ra ngoài thì nghe thấy có tiếng gọi “vương gia” ở ngoài, y sợ có tỳ nữ nào nhìn thấy mình tới đây rồi lại bị liên lụy, thế là vội vàng nhặt bọc quần áo lên rồi trốn phía sau chiếc tủ.
“Cộc!” Đầu đụng phải ngăn tủ, Hạ Tử Dụ đau đến mức nghiến chặt răng.
“Tiếng động gì vậy?”
“Không có gì,” Giọng nói của Tần Kiến Tự vang lên bên ngoài bình phong, “Lui xuống hết đi.”
Người xung quanh nối gót nhau lui xuống, Hạ Tử Dụ cầm bọc quần áo thử thò đầu ra nhìn, y thấy Tần Kiến Tự bắt đầu cởi đai lưng thì vội vàng rụt đầu về.
Bên ngoài dần vang lên tiếng cởi quần áo sột soạt, sau đó Tần Kiến Tự bắt đầu bước xuống bể nước, bờ vai rộng tựa vào bên bể.
Hắn ung dung nhìn vết nước trên mặt đất dẫn tới chiếc tủ, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Hoàng cung lại có thích khách à?”
Hạ Tử Dụ sững người, thò đầu ra ngoài.
“Quả nhiên là vết nước trên mặt đất quá lộ liễu, hoàng thúc nhìn một cái là nhận ra ngay.” Y chạm mắt với ánh nhìn như đang cười của Tần Kiến Tự khi hắn quay đầu lại, cứ có cảm giác rằng hôm nay tâm trạng của thằng cha này có vẻ rất tốt, “Trẫm…tới để trả lại quần áo.”
Quần áo thì sai người trả về là được, cần gì phải đích thân đem tới đây, Tần Kiến Tự bật cười.
“Không thuyết phục chút nào.”
“Vậy hoàng thúc nghĩ trẫm tới đây làm gì?” Hạ Tử Dụ đi ra từ phía sau chiếc tủ, mỉm cười hỏi hắn.
Quả nhiên Tần Kiến Tự thèm muốn cơ thể của mình, vậy thì vừa đúng lúc y có thể giả vờ rằng mình cũng thật lòng phục tùng hắn, “Đêm nay sợ lại bị ác mộng quấy nhiễu, có hoàng thúc ở bên thì trẫm sẽ không sợ nữa.”
“Bệ hạ muốn ở lại đây sao?”
“Trời sáng trẫm sẽ quay về.” Y quỳ xuống sau lưng Tần Kiến Tự, xoa bóp vai cho hắn.
Nửa người Tần Kiến Tự chìm trong nước, đột nhiên hắn vươn cánh tay ướt nước lên, tóm lấy cổ tay Hạ Tử Dụ đang đặt trên vai mình.
“Ngủ lại vương phủ sao,” Hắn khẽ nói, tay không hề buông lỏng, “Sáng nay bệ hạ còn sợ thần trêu đùa bệ hạ cơ mà?”
Hạ Tử Dụ khẽ nắm tay lại, cúi đầu xuống.
Nhưng y có lý do để buộc phải ở lại vương phủ, bây giờ biết rằng Tần Kiến Tự có ý với mình, vậy thì đương nhiên là phải lợi dụng.
“Sao bệ hạ lại không nói gì vậy.”
“Có lẽ,” Hạ Tử Dụ ngồi phía sau khẽ nói: “Trẫm đang nghĩ…!tối nay hoàng thúc có thể tiếp tục trêu đùa trẫm.”
Ngay sau đó tiếng nước vang lên, Tần Kiến Tự kéo mạnh y xuống nước, Hạ Tử Dụ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn đè vào thành của bể.
Lúc bị rơi xuống thì Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại theo phản xạ, cơ thể đập vào thành bể nên hơi chấn động.
Y khẽ phát ra tiếng rên rỉ, hàng mi rũ nhẹ, giọt nước ướt át lăn xuống từ gò má.
Hai má Hạ Tử Dụ đỏ lên vì hơi nước trong bể, yết hầu bị dính nước nên đã để lộ ra dấu đỏ rất rõ ràng.
Quần áo của y xộc xệch dính sát vào người, thoạt nhìn như một món đồ sứ xinh đẹp không những dùng để ngắm mà còn có thể chơi đùa.
Hạ Tử Dụ khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Tần Kiến Tự, hắn đang nhìn y đầy chăm chú.
Không biết tại sao, hắn giật miếng ngọc giác trên hông Hạ Tử Dụ rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Thôi toi luôn, chơi đùa quá trớn mất rồi.
Tần Kiến Tự nâng tay lên bóp cằm Hạ Tử Dụ rồi cúi xuống thật gần, “Bây giờ bệ hạ…!không nhẫn nhịn nổi nữa sao?”
Hạ Tử Dụ nuốt nước miếng, tim đập như trống, “Nếu hoàng thúc muốn cắn thêm một cái nữa thì cứ cắn, những thứ khác thì…”
“Cái trêu đùa mà bệ hạ nghĩ chỉ có vậy thôi sao?”
Hạ Tử Dụ đang định nói là đúng thì đột nhiên Tần Kiến Tự ôm lấy eo y rồi bế lên.
Hạ Tử Dụ kinh hãi giãy ra, hai tay đã bị một tay của hắn giữ ở trên đầu.
Bất chợt, Tần Kiến Tự cúi xuống cắn yết hầu của y, lưng Hạ Tử Dụ chạm vào thành bể nước, y bị ép phải ngẩng đầu lên để lộ chiếc cổ thon thả.
Y khẽ rên rỉ, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác đau đớn ngứa ngáy khi bị cắn mút vào cổ.
Cảm giác ướt át khi bị cắn ấy vừa giống lại vừa khác với ban sáng.
Tay Tần Kiến Tự dần di chuyển xuống dưới, sờ lên mông y rồi bóp mạnh một cái.
Hạ Tử Dụ bỗng nhiên rùng mình.
Y sợ hãi giãy giụa kêu ngừng lại, Tần Kiến Tự lại ôm chặt lấy eo y rồi kéo mạnh xuống dưới.
Cho đến khi cơ thể dính sát lại với nhau, Hạ Tử Dụ mới biết vừa nãy mình đã nói ra một câu ngu ngốc đến nhường nào.
“Không được hoàng thúc, trẫm trẫm vẫn chưa thể…” Hạ Tử Dụ ngửa cổ như cầu xin, “Trẫm biết lỗi rồi, trẫm biết trêu đùa thực sự là như thế nào rồi, hoàng thúc ngài dừng lại trước đã…”
“Muộn rồi.”
“Xin ngài đấy hoàng thúc à, trẫm dùng tay…dùng tay giúp ngài…”
Tần Kiến Tự ngẩng lên nhìn y bằng đôi mắt nóng hầm hập, đôi mắt ấy không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ tràn ngập dục vọng.
Hạ Tử Dụ khẽ năn nỉ: “Nếu không chuẩn bị trước thì trẫm sẽ bị thương đấy.”
Một lúc sau, cuối cùng Tần Kiến Tự cũng buông y ra.
Tiếng nước lách tách vang lên, Hạ Tử Dụ thử đưa tay xuống phía dưới, tay của y run rẩy chạm vào thứ nóng bỏng ấy và nắm lấy nó.
Y bất cẩn nắm hơi mạnh, nghe thấy tiếng thở nặng nề và nóng rẫy lọt vào bên tai mình, Hạ Tử Dụ không nhịn được run lên.
Tần Kiến Tự nắm lấy tay y.
Rất nhanh sau đó, sóng nước dần dần xao động, thứ bên trong tay cũng chầm chậm nóng và cứng lên.
Hạ Tử Dụ dụi đầu vào vai Tần Kiến Tự rồi lặng lẽ nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, hơi nước nóng khiến toàn thân y như mềm nhũn ra.
Y khẽ lên tiếng: “Hoàng thúc, ngài sắp ra chưa?”
“Im miệng.” Tần Kiến Tự ôm lấy eo y, bàn tay lại di chuyển xuống dưới, sờ vào chiếc mông ướt nhẹp phía bên trong lớp vải áo ướt rồi nhéo mạnh một cái.
Ngay lập tức Hạ Tử Dụ có cảm giác muốn khóc, đành phải tăng tốc độ.
Còn Tần Kiến Tự thì ôm chặt lấy y, ngón tay luồn vào trong khố và sờ vào giữa hai mông một cách rất hung hăng như thể muốn xông vào ngay lập tức.
Hạ Tử Dụ kẹp chặt mông lại không cho hắn tiến vào.
Hai bên giằng co hồi lâu, Tần Kiến Tự đưa ra một yêu cầu mới.
Hạ Tử Dụ đành phải ghé sát vào hắn kẹp lấy vật ấy bằng đùi rồi cọ xát lên xuống.
Nơi giữa hai đùi có cảm giác nóng bừng, y cúi đầu nhìn xuống, vành tai lập tức đỏ ửng.
Đêm dài đằng đẵng, ánh đèn chập chờn.
Lại một lúc lâu sau, cơn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào khiến cho gợn nước xao động.
Hai người trong bể nước không một ai lên tiếng, ám vệ đứng canh bên ngoài điện cũng không nhìn trộm.
Cho đến khi Hạ Tử Dụ chậm rãi ngẩng đầu lên, còn Tần Kiến Tự thì chống tay lên thành bể, vẫn phát ra tiếng thở nặng nề.
“Hoàng…hoàng thúc,” Giọng nói của Hạ Tử Dụ hơi khàn đi, y rụt về phía sau trốn tránh, “Trẫm…”
“Lần sau sẽ không dừng lại ở đây đâu.” Tần Kiến Tự quay ra nhìn y.
“Vâng.”
“Trong tủ có quần áo, lấy mà thay rồi ra ngoài đi.”
– —
Lúc Hạ Tử Dụ đi ra khỏi phòng thì bước chân như giẫm lên bông.
Bọn ám vệ đã nhặt ngọc giác về rồi trả lại cho y.
Hạ Tử Dụ đang định đưa tay ra nhận thì lại rút về, đổi thành một tay khác.
Đêm nay đã hy sinh quá nhiều, nếu vẫn không thực hiện thành công kế hoạch thì e là hoàng đế nhỏ bên trong ngọc giác sẽ không tha thứ cho y.
Hạ Tử Dụ buồn bực cúi đầu, không biết vì sao mà lại đi đến bước này, sợ là sau này còn khó sống hơn lúc trước.
Y mơ màng về tới sương phòng, thở dài thườn thượt.
“Sao vậy,” Cách xa Tần Kiến Tự thì hoàng đế nhỏ lại có thể chui ra ngoài, “Ngươi điên rồi à, còn nói ra câu có thể tiếp tục trêu đùa? Tần Kiến Tự làm gì ngươi rồi, ngươi không sao chứ?”
“Yên tâm đi bệ hạ, tạm thời cơ thể của ngài vẫn an toàn, nhưng mà sau này thì…!không chắc nữa.” Hạ Tử Dụ đóng sầm cửa lại.
Y thấy đầu óc như đặc quánh, cảnh tượng rõ ràng vừa rồi vẫn còn hiển hiện trong đầu, đặc biệt là xúc cảm và nhiệt độ vẫn còn lưu lại trên tay khiến cho huyệt thái dương của y giật liên hồi.
Đến bây giờ y vẫn chưa hiểu tại sao quan hệ của hai người lại đi đến bước này.
Hoàng đế nhỏ bực dọc siết chặt nắm đấm, “Tên Tần Kiến Tự chết tiệt, sớm muộn trẫm cũng phải tìm cách tiêu diệt hắn.”
“Hắn chết đi sẽ thành Sở Giang Vương của Diêm La Điện, kiếp làm ma của ngươi còn bi thảm hơn nữa.”
“Trẫm muốn biết vì sao hắn lại ném ngọc giác ra ngoài, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra trẫm trốn ở trong này sao.” Hoàng đế nhỏ khẽ ngẩng đầu lên, “Nhưng mà ngươi không thể ở lại Nhiếp chính vương phủ nữa, sau này cũng không được đến.”
“Ném ngọc giác ra ngoài có lẽ bởi vì nó là tín vật giữa ngươi và Lâm Dung Nhi, hắn có ham muốn chiếm giữ mạnh nên mới làm vậy.” Hạ Tử Dụ thở dài nằm lên giường, mông vẫn hơi nhức nhối, “Ta cũng chẳng muốn tới đây nữa.”
Nhưng cuối cùng y vẫn ngồi dậy, vẫn còn việc phải làm.
Hạ Tử Dụ đẩy cửa ra, nhìn thấy thư phòng cách đó không xa vẫn sáng đèn thì bĩu môi gọi ám vệ.
“Bệ hạ cần gì ạ?”
“Nam sủng cũng được, tiểu quan cũng thế, mang hết đào kép kỹ nam trong vương phủ ra đây.” Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng, “Trẫm muốn ngồi sau bình phong để chứng kiến tận mắt.”
“Việc này…”
“Làm đi.”
Các ám vệ vội vã đến thư phòng tìm Tần Kiến Tự, lúc này hắn đang ngồi tựa trên ghế sập trong thư phòng, ngón tay mang những khớp xương rõ ràng của hắn thỉnh thoảng gõ nhẹ lên thành ghế, có vẻ như tâm trạng hắn đang rất tốt.
Hắn nhìn thấy ám vệ đi vào thì hơi nhíu mày.
“Có chuyện gì?”
“Vương gia, bệ hạ nói rằng muốn nhìn những đào kép tiểu quan được nuôi trong phủ.
Phải làm gì đây, đưa những người ở ngoại viện vào đây sao?”
Tần Kiến Tự ngẩng đầu nhìn, trong lòng đã hiểu.
Được voi đòi tiên cũng chỉ đến thế, mới có chút quan hệ tiếp xúc da thịt thôi mà đã không cho hắn chạm vào những người khác rồi, ham muốn chiếm giữ của thằng quỷ con này cũng thật là mạnh.
Vả lại hắn cũng đang không biết phải xử lý đám nam sủng tiểu quan được tặng ấy bằng cách nào.
“Vậy thì báo lại rằng, dù y có muốn đuổi những người đó ra khỏi phủ thì bản vương cũng sẽ cho phép.”.