Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 29: Chương 29



Dưới ánh nến chập chờn, từng lớp áo bị cởi ra rồi vứt đầy xuống đất.

Hạ Tử Dụ bị gập tay lại rồi trói ở trên đầu, y cắn môi, hàng lông mày nhíu lại.

Tần Kiến Tự dùng hai ngón tay lấy một ít thuốc mỡ trên đầu giường, hai cơ thể dính sát vào nhau dần cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.
Tần Kiến Tự ôm lấy eo y, cúi đầu xuống cắn yết hầu Hạ Tử Dụ.
Hơi thở nóng ấm phả lên cơ thể, động tác liếm cắn của hắn khiến cơ thể bên dưới run rẩy liên tục.

Từng vết đỏ ướt át được tạo ra, khoái cảm dần dâng lên từ cuối sống lưng.
Nhưng cảm giác bị liếm cắn ấy cũng không dễ chịu chút nào, Hạ Tử Dụ quay đầu sang một bên mà thở dồn dập.

Tần Kiến Tự ép y quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn.

Vết thương trên cổ tay dần rớm máu, thấm ra cả vải băng bó.

Hạ Tử Dụ lặng lẽ hé miệng ra, ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, để lại những vầng trăng khuyết nhàn nhạt.
“Hoàng thúc, ngài…bịt mắt trẫm lại đi.”
“Sao vậy?” Tần Kiến Tự nhìn y đầy trêu đùa, “Bệ hạ chưa bao giờ thấy mình nằm dưới thân người khác với dáng vẻ như thế này ư?”
Không biết tấm gương đồng bên cạnh bình phong đã bị di chuyển từ khi nào, Hạ Tử Dụ nhìn chính mình trong gương rồi vội vàng quay đầu đi, đến cả làn da trên cổ cũng dần ửng đỏ.
Cho đến khi màn giường được buông xuống, hai bóng người mơ hồ quấn lấy nhau ở bên trong.

Dưới ánh nến chập chờn, sáp chảy ra rồi tích tụ lại bên dưới đài nến.

Hạ Tử Dụ chỉ có thể chống đỡ bằng bả vai, mặc cho Tần Kiến Tự làm theo ý hắn.
Hồi lâu sau, ám vệ đứng canh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc lóc giãy giụa ngắt quãng.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, ám vệ lặng lẽ đứng xa ra ba trượng.
“Hoàng thúc…!trẫm thật sự, biết lỗi rồi mà…”
“Muộn rồi.”
– —
Hạ Tử Dụ cứ vậy mà chìm vào trong giấc mơ liên tục không có hồi kết.
Y mơ thấy cổ tay mình bị trói bởi rất nhiều vòng xích sắt, cảm giác lạnh lẽo âm u thấm vào tận xương tủy nhưng trên người thì vẫn vô cùng ấm áp.

Y chỉ nhúc nhích một chút thôi sẽ phát ra tiếng leng keng của xích kim loại.
Y mở mắt ra một cách khó nhọc, quần áo xộc xệch như sắp tuột khỏi người, hai tay bị treo lên, hai chân mềm nhũn tách ra rồi quỳ xuống đất.

Tần Kiến Tự đứng trước mặt, nhìn xuống y từ trên cao.

Hắn đưa tay luồn vào trong tóc y rồi ấn xuống khiến y phải quỳ thấp hơn nữa.
Hạ Tử Dụ ho sặc sụa, quỳ dưới đất rồi cong người run rẩy, đâu còn dáng vẻ của một bệ hạ nữa.

Y đỏ mắt nhìn người kia, hắn vẫn nhìn y đầy lạnh lùng từ vị trí trên cao.

Sỏi đá dưới đất khiến đầu gối Hạ Tử Dụ trầy xước đỏ lên, cảm giác đau đớn lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, thế nhưng trong xương cốt y vẫn nóng bừng.
Hạ Tử Dụ tỉnh lại, phát hiện ra đó không hoàn toàn là mơ.
Cổ họng đau rát, môi bị người kia cắn liếm, y vốn dĩ đang bị trói trên đầu giường, hơi động đậy ngón tay thôi cũng cảm thấy mất hết sức lực.

Một chiếc thìa nhét vào miệng, y cố gắng nuốt xuống một hớp cháo nóng.

Hạ Tử Dụ hơi mím môi lại để chống cự, ngay sau đó Tần Kiến Tự mạnh tay hơn ép y phải mở miệng ra.
Hạ Tử Dụ ăn từng thìa cháo, liếc nhìn chiếc gương đồng thì thấy cả người mình toàn những vết tích.

Rõ ràng y sẽ không chạy trốn nhưng Tần Kiến Tự vẫn trói y lại, có lẽ đây chỉ là một kiểu tình thú.
“Hoàng thúc, ngài hết giận chưa?”
“Cũng tạm.”
Hạ Tử Dụ rõ ràng đã hỏi hắn hết giận hay chưa chứ không hỏi cảm nhận về đêm qua như thế nào.

Y đột nhiên thấy bực bội, còn Tần Kiến Tự thì sau khi đút cháo xong, hắn quay người đi đến bên án thư rồi ngồi xuống.
“Hôm nay trẫm ốm thì thôi, thế nhưng hoàng thúc cũng không vào triều, đúng là xưa nay chưa từng thấy.” Hạ Tử Dụ dựa vào đầu giường lẩm bẩm, “Có lẽ bây giờ chúng khanh trong triều đang bàn tán rất sôi nổi, vậy mà hoàng thúc vẫn còn tâm trạng trói trẫm ở đây rồi ngồi đọc tấu chương.”

“Bệ hạ đã bị thần trói ở đây xem thần duyệt tấu chương rồi mà còn có tâm trạng chế giễu thần không vào triều.” Tần Kiến Tự cũng trêu đùa y, “Thật là hiếm thấy.”
“Hoàng thúc, tay trẫm đau quá đi mất.”
“Vừa bôi thuốc xong.”
“Hoàng thúc, trẫm muốn đi tắm.”
“Đợi lát nữa thần bế bệ hạ đi tắm.”
“Sau khi vui vẻ với người trong phủ thì hoàng thúc cũng đối xử với người ta một cách nhẫn nại như thế này sao?”
Tay cầm bút của Tần Kiến Tự ngừng lại, hắn khẽ quay ra nhìn Hạ Tử Dụ, “Không.”
Hạ Tử Dụ đáp một tiếng như là hờn dỗi, giọng nói của y vẫn còn hơi khàn.

Y nằm lại về giường.
Người bị hỏi tiếp tục phê duyệt tấu chương, Hạ Tử Dụ nằm trên gối nhìn hắn một lúc, y không hiểu nổi tâm tư của mình nữa.

Theo lý mà nói, Hạ Tử Dụ nên tỏ ra thù hận, khuất nhục và sợ hãi Tần Kiến Tự, thế nhưng bây giờ lại giống như lời mà Hạ Tử Dụ đã nói ngày hôm qua: chỉ đơn giản là không thích mà thôi.
Cho dù Tần Kiến Tự có đè lên giường rồi khi quân phạm thượng đến mức độ ấy thì đó cũng là kết cục mà Hạ Tử Dụ đã lường trước được và có thể chấp nhận.

Nói theo một cách khác, bây giờ hai người bọn họ cứ như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu đòn.
Đau khổ nhưng vẫn trộn lẫn với sự vui sướng, vậy thì đó không phải là sự đau khổ thuần túy nữa.
– —
Hạ Tử Dụ tỉnh lại một lần nữa, Tần Kiến Tự đã cởi trói cho y rồi.

Y được đắp một chiếc áo trên người, ám vệ đứng ngoài bình phong mang bữa trưa tới.
Sau khi họ đi, Hạ Tử Dụ đến bên án thư nhìn Tần Kiến Tự đang xử lý công văn.
Nạn châu chấu đã tràn vào Mẫn Châu, đói kém lan rộng khắp mọi nơi.

Thái thú cấp tốc gửi báo cáo đến kinh thành, ngự sự lập tức dâng sớ.

Y vươn tay, chưa kịp mở tấu chương ra xem thì đã bị Tần Kiến Tự ôm lấy.
Hạ Tử Dụ quay đầu lại rồi chống tay xuống, mặc cho Tần Kiến Tự ôm lấy mình rồi cùng ngồi sau án thư.

Y chấm lấy một chút chu sa rồi bôi vào mép giấy Tuyên Thành, để lại một dấu vết nho nhỏ.

Cơ thể của Hạ Tử Dụ khéo léo che lấp ánh nhìn của Tần Kiến Tự.
“Bệ hạ muốn phê duyệt tấu chương?”
“Hoàng thúc có cho phép không?” Hạ Tử Dụ mỉm cười.
“Cho phép.” Ánh mắt Tần Kiến Tự hơi trầm xuống, dường như đang đoán xem y định làm gì.

Bàn tay hắn sờ y cách lớp vải áo, nét mặt Hạ Tử Dụ hơi thay đổi, người phía sau dường như đã quyết định, “Vậy thì buổi chiều bệ hạ hãy phê duyệt tấu chương ở đây, chưa làm xong thì không được phép đứng dậy.”
Cách lớp bình phong mỏng, Hạ Tử Dụ ngồi trên đùi Tần Kiến Tự.

Áo bị mở ra, nét bút hơn run lên, vài giọt chu sa màu đỏ nhỏ xuống rồi lan rộng trên trang giấy.

Mùi mực đen dần dần tỏa ra từ khay rửa, trộn lẫn trong đó còn có một mùi hương khác.
Ngô Bình Vương dâng sớ muốn về kinh thành vào đầu tháng Năm để tổ chức tiết Vạn Thọ, Hạ Tử Dụ viết bằng mực đỏ: đừng dâng sớ nữa.
Tiếng thở dần trở nên nặng nề, án thư khẽ rung lên, Hạ Tử Dụ cố gắng khống chế lực bút nhưng những con chữ viết ra đều đổ ngang đổ dọc, chỉ vẻn vẹn bốn chữ mà y viết mãi không xong.
“Cạch!” Chiếc bút lông sói lăn xuống khỏi án thư, mực chu sa văng tung tóe thành nhiều giọt, xấp tấu chương cao ngất ngưởng cũng bị đổ xuống.

Hạ Tử Dụ bị đè lên bàn, quần áo bị vén lên cao, để lộ một bên bả vai trần trụi.

Y nhắm mắt lại rồi run rẩy toàn thân, tờ giấy có vết chu sa lúc nãy đã trộn lẫn vào trong đống hỗn độn.
“Bệ hạ đang nghĩ gì vậy, sao lại phân tâm thế?” Người phía sau bẻ cằm y quay lại rồi cất giọng hỏi.
“Trẫm đang nghĩ…!hóa ra hoàng thúc thích kiểu này.”
– —
Cách tẩm cung không xa, Sở Phi đã đi tới đi lui tuần tra không biết bao nhiêu lần, ánh mắt hắn toát lên vẻ lo âu.
Tuy bệ hạ từng bị thương nhưng chưa bao giờ bị nặng thế này.

Nhiếp chính vương đã điều động ám vệ và cấm quân cùng canh gác, thậm chí còn không thèm vào triều, rốt cuộc là đang âm mưu điều gì.
Trên cung đạo, một cung tỳ nhỏ chạy một cách vội vàng, ngã xuống ngay trước mặt Sở Phi.

Sở Phi nhíu mày, đỡ nàng đứng dậy, ngay sau đó thì sắc mặt thay đổi.

Cung tỳ nhỏ cảm ơn rồi rời đi, Sở Phi cúi đầu lặng lẽ giấu kỹ mảnh giấy trong lòng bàn tay.
“Vất vả cho các huynh đệ rồi,” Hắn quay lại nhìn đám cấm quân đi theo sau mình, “Sắp đến giờ giao ca, đợi cho Vương thống lĩnh đem quân tới đây là chúng ta có thể về.”
Mặt trời dần ngả về Tây, sau khi mọi người đi hết, Sở Phi thay một bộ quần áo khác rồi biến mất sau bức tường hoàng cung.

Ở nơi đó, Lâm Dung Nhi đã đợi từ lâu.

Hai người nói chuyện thì thầm, nhất trí cho rằng Tần Kiến Tự lòng muông dạ thú, Hạ Tử Dụ đã bị giam cầm trong tẩm cung.
“Sở thống lĩnh, ngài hãy cầm miếng ngọc bội này khi xuất cung rồi đến Vệ Quốc Hầu phủ để tìm Nhị ca của ta,” Nàng nhìn trước ngó sau đầy căng thẳng: “Ngài hãy cẩn thận, đừng để tai mắt của Nhiếp chính vương phát hiện ra.”
“Đa tạ Thục phi.”
Buổi chiều, sau khi tấu chương được sao chép thì sẽ đưa đến các bộ, trong đó bao gồm phần tấu chương được Hạ Tử Dụ đánh dấu.

Khi quan chép tấu chương lật ra để đọc thì ngón tay khựng lại.

Một hồi lâu sau, phần tấu chương này đến được tay thái phó.
Cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn mất, Trịnh Đình Chi nhìn báo cáo về nạn châu chấu Mẫn Châu một lúc lâu, nhíu mày nói: “Bệ hạ có ý định gì vậy?”
“Cứu trợ Mẫn Châu.” Thái phó nói: “Bệ hạ muốn điều Nhiếp chính vương ra khỏi kinh thành.”
“Nhưng…!nói dễ hơn làm.”.

Truyện Hệ Thống
Sở Phi trèo cửa sổ vào trong phòng, dâng lên tín vật của Lâm tiểu hầu gia.

Thái phó và Trịnh Đình Chi nhìn nhau, cuối cùng khẽ gật đầu.
– —
Lúc này Hạ Tử Dụ đang đi tắm, rửa sạch cơ thể.
Nước ấm dâng tới ngang ngực, vết thương do bị tên bắn vẫn chưa thể dính nước.

Hạ Tử Dụ hơi kiễng chân lên, chống tay bám vào thành bể, y cắn lấy một quả nho đã bóc vỏ rồi cuốn vào trong miệng.

Tần Kiến Tự lại bóc thêm một bát đầy rồi đẩy tới trước mặt y, ngón tay hắn ướt nước quả, Hạ Tử Dụ thấy vậy thì cúi xuống hôn một cái.
“Hôm nay hoàng thúc không bị đau đầu nhỉ,” Giữa làn hơi nước mờ ảo, đuôi tóc Hạ Tử Dụ dính nước, y mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Chắc hẳn là vì ở cùng trẫm nên tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.”
“Bệ hạ rất tôn quý, việc gì cũng cần phải chăm sóc nên thần không có thời giờ để đau đầu.”
“Căn bệnh này của hoàng thúc có nguyên do gì không?”
“Bệ hạ tò mò?”
“Ừm.” Thực ra Hạ Tử Dụ đã biết được sơ sơ thông qua lời nói của Tần Kiến An.

Sau sự kiện tàn sát thành Mẫn Châu, Tần Kiến Tự đã mắc tâm bệnh.

Lúc này chẳng qua là y muốn dẫn dắt chủ đề tới chuyện Mẫn Châu mà thôi.
Tần Kiến Tự cúi đầu cầm lấy một quả nho, tiện thể trả lời y vài câu.
“Thực ra thì đã một thời gian dài trôi qua, nếu hiện tại muôn dân ở Mẫn Châu có cuộc sống yên vui thái bình thì họ chẳng còn trách móc hoàng thúc nữa đâu.” Hạ Tử Dụ nói: “Nếu năm xưa hoàng thúc không cứu phụ hoàng, trẫm ở trong cung lúc ấy vẫn còn nhỏ tuổi, chắc chắn chỉ có thể trơ mắt nhìn các phiên vương cấu xé nhau để đoạt quyền, tai họa ấy sẽ còn thảm thiết hơn chuyện ở Mẫn Châu rất nhiều.”
“Hm?”
“Hưng – bách tính khổ, vong – bách tính cũng khổ, gốc rễ căn nguyên vấn đề không hoàn toàn là ở hoàng thúc, năm ấy tình hình chính trị rối ren cho nên dân chúng mới phải chịu khổ.

Hôm nay trẫm còn thấy tấu chương báo cáo chuyện Mẫn Châu gặp nạn châu chấu,” Hạ Tử Dụ ngầm nghĩ rồi nói: “Năm xưa hoàng thúc bỏ thành trì là chuyện bất đắc dĩ.

Nhưng hiện tại hoàng thúc hoàn toàn có năng lực để giúp đỡ bách tính ở Mẫn Châu, đây là một chuyện tốt.”
Tần Kiến Tự nhìn y một hồi lâu, nhét quả nho vào trong miệng y.
“Cảm ơn hoàng thúc.” Hạ Tử Dụ thỏa mãn cười tủm tỉm.
– —
Sau khi tấu chương được phê duyệt đi qua Lục bộ thì một công văn khẩn được phát đến các kho lương thực ở gần Mẫn Châu, lệnh rằng hãy mở kho lương thực để cứu trợ nạn dân.

Tần Kiến Tự không phải lúc nào cũng ở trong tẩm cung, Hạ Tử Dụ nhân cơ hội ấy để ra ngoài, nhưng bị ám vệ cản lại.
“Hắn còn muốn nhốt trẫm đến bao giờ?”
“Vương gia nói rằng lần này chỉ phạt nhẹ, không đến mức khi quân phạm thượng.

Vương gia chỉ tuân theo lệnh của tiên hoàng mà quản giáo bệ hạ thôi.” Ám vệ chắp tay hành lễ, “Xin bệ hạ hãy vào trong, đừng làm khó chúng thuộc hạ nữa ạ.”

“Trẫm không muốn làm khó gì các ngươi cả, chính các ngươi nối giáo cho giặc làm khó trẫm thì có!” Hạ Tử Dụ tức giận phất tay áo, ánh mắt lại nhìn Sở Phi đứng ở phía xa rồi khẽ gật đầu.
Đám ám vệ khuyên nhủ hết nước hết cái, Hạ Tử Dụ rốt cuộc mới đóng cửa rồi quay về tẩm điện.

Y ngồi khoanh chân trên giường để đợi tin tức, mân mê đầu ngón tay, cảm thấy không chắc chắn cho lắm.
Thông thường vào những lúc như thế này thì hoàng đế nhỏ sẽ chui ra nói chuyện với y mấy câu, thế nhưng sau khi trở về từ cuộc đi săn, Tần Kiến Tự đã tịch thu ngọc giác.

Y đã thua Tần Kiến Tự rất nhiều lần rồi, không biết lần này có thể thành công hay không.
Trong Quân Cơ Các, Tần Kiến Tự nhận được tin tức, nắm đấm khẽ siết chặt.
“Nói lại lần nữa.”
“Phát hiện ra di vật của lão hầu gia ở Lộc Thành Mẫn Châu, một mảnh nhẫn ngọc ạ.”
“Người đang tới Mẫn Châu để hỗ trợ cứu tế là ai?”
“Tả tuần phủ, Tả Vũ đại nhân.”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Tả Vũ là người Mẫn Châu, huynh trưởng của hắn là người cùng thủ thành với Tần Kiến Tự năm xưa, sau đó vì binh lực không đủ nên đã hy sinh.

Ban đầu Tần Kiến Tự giao nhiệm vụ này cho Tả Vũ cũng vì hắn là người chính trực tuyệt đối không tham ô.

Không biết vì sao, Tần Kiến Tự lại nhớ đến lời Hạ Tử Dụ đã nói.
Rốt cuộc thì Mẫn Châu vẫn là tâm bệnh của hắn.
Ám vệ ngẩng đầu nhìn Tần Kiến Tự mân mê chiếc nhẫn ngọc trên tay, lần nào hắn suy ngẫm chuyện gì cũng có thói quen ấy.

Ám vệ không nói gì, lặng lẽ đứng chờ vương gia nhà mình đưa ra quyết định.
“……Truyền tin cho hắn, không cần đi nữa.” Tần Kiến Tự ngồi trên ghế, nói với vẻ mặt lạnh lẽo, “Bản vương sẽ tự mình đi cứu tế.”
– —
Trăng dần lên cao, những ngôi sao nhỏ lấp lánh điểm tô cho trời đêm, ánh nến le lói giữa nơi cung điện san sát trùng điệp.
Sau khi Tần Kiến Tự rời khỏi Quân Cơ Các không lâu thì chậm rãi đi một mình trên cung đạo.

Ngày mai là ngày giỗ của An Khang Hầu, kinh thành hiện tại ít ai còn nhớ.
Tần Kiến Tự giống như một bóng người cô độc đứng trên lầu cao, không ai quan tâm đến hắn nhưng hắn lại ghi nhớ tất cả những người có mối liên hệ với mình.

Hắn tự nhận rằng không cần ai sánh vai bên cạnh, cho tới bây giờ, đã có người nhìn ra một chút tâm tư của hắn.
Dưới ánh trăng, Hạ Tử Dụ mặc áo ngủ đứng bên cạnh cửa sổ, thoạt nhìn y có vẻ yếu ớt, cổ tay vẫn còn băng bó.
Tần Kiến Tự đứng trên cung đạo có thể nhìn thấy bóng dáng yếu ớt đó.

Chưa tới mức được gọi là thông minh nhưng lại đang tập tành tính kế lòng người, từng câu từng chữ thốt ra đều nửa thật nửa giả pha trộn ích lợi và suy tính, nhưng trong đó cũng kèm theo chút quan tâm lo lắng, vậy mà hắn cũng rơi một nửa thân mình vào cạm bẫy ấy.
“Kẹt.” Phía sau có tiếng cửa cung điện mở ra rồi khép lại ngay lập tức.
Hạ Tử Dụ đang uống một chén trà, nước trà lạnh sóng sánh trong chén, cổ y chợt hơi ngứa ngáy, đôi mắt bị ai đó che lại.
Hắn cởi áo của y một cách gấp gáp, tiếng sột soạt vang lên, lưng dán sát vào ngực người kia rồi dần cảm nhận được độ ấm, tay hắn xoa nắn eo Hạ Tử Dụ rồi dần di chuyển xuống dưới.

Hạ Tử Dụ nuốt nước miếng, bám vào cửa sổ rồi hơi run lên.
“Hoàng thúc?”
Người phía sau không trả lời, chỉ xoa gò má y rồi ép y mở miệng ra để đưa tay vào, Hạ Tử Dụ bị che mắt nên không nhìn thấy gì, y phục tùng và mặc cho hắn làm theo ý mình, cho đến khi bị đè lên bình phong.
Chạm vào vết thương, Hạ Tử Dụ đau đớn cất tiếng kêu khe khẽ, tay nắm chặt lấy mép bình phong, bụng liên tục co rút.
Người phía sau vẫn không lên tiếng, chỉ có tiếng bình phong rung lên sột soạt.

Dường như có ai đó vứt một hòn đá nhỏ xuống nước trong đêm khuya yên tĩnh khiến cho con ếch bên hồ bắt đầu cất tiếng kêu, âm thanh ấy che đậy tất cả những tiếng động khác.

Trong lúc hôn cắn thì tách trà đã đổ xuống, nước chảy xuống tận gót chân.
Hạ Tử Dụ nghi ngờ đó không phải là Tần Kiến Tự, giãy giụa muốn cởi mảnh vải trên mắt ra, sau đó người đứng sau lại càng giữ y chặt hơn.

Hạ Tử Dụ hoảng hốt, giọng nói trở nên run rẩy.
“Hoàng thúc…!ngài…!ngài buông trẫm ra đã…”
Sự chống cự mất đi tác dụng, người phía sau ôm lấy y rồi hôn lên vai, gáy và lưng.

Động tác của hắn vừa hung dữ vừa gấp gáp, trong lúc giãy giụa thì bình phong đổ xuống, Hạ Tử Dụ tiếp tục bị hắn lôi lên giường rồi buông màn giường xuống.
Tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên trong tẩm điện.
Khay thuốc mỡ xuất hiện hai vết ngón tay, hắn cưỡng ép tách mông y ra rồi đâm vào, ngón tay thô ráp chen vào một cách hung tợn.

Hạ Tử Dụ đau đớn chống bả vai lên, y cứ như một món quà mặc cho người ta tùy y chơi đùa, kẹp chặt mông lại nuốt lấy hai ngón tay hắn.
Y thở dốc cố gắng thích ứng, hai chân lại bị người kia tách ra, ngón tay đem theo thuốc mỡ dính nhớp thọc vào sâu bên trong.
“Hoàng thúc…hoàng thúc…”
Tần Kiến Tự nhìn y.
“Nhẹ thôi…”
Không biết đã mở rộng bao lâu, cho đến khi nơi ấy hoàn toàn ướt nhẹp, xung quanh dính đầy thuốc mỡ phản chiếu tia sáng lóng lánh.

Tần Kiến Tự thử đâm phần đầu đi vào, nơi đó lập tức bị giãn rộng ra.

Hạ Tử Dụ ngửa chiếc cổ trắng nõn lên, nắm lấy nệm chăn đầy bất an, hoàn toàn mở rộng cơ thể cho hắn nhìn ngắm không sót nơi nào.

Cảm giác này khiến y cảm thấy hơi nhục nhã.
Tần Kiến Tự nắm lấy mông y rồi đưa vào một nửa.
Tiếng lụp phụp vang lên, nửa cây đi vào rồi bắt đầu chuyển động, mông Hạ Tử Dụ kẹp chặt lấy vật ấy.

Mông y như bị sưng lên, Tần Kiến Tự lại đưa tay vỗ thêm vài cái, phát ra âm thanh vô cùng mờ ám.

Hắn lại vào sâu hơn rồi.
Hạ Tử Dụ được Tần Kiến Tự ôm lên ngồi trên đùi hắn, hắn muốn y tự di chuyển.

Chiếc gương đồng bên cạnh phản chiếu lại tất cả mọi thứ,mông của y đã bị Tần Kiến Tự chơi đùa đến mức đỏ ửng, trên đó đầy những dấu ngón tay.
Hạ Tử Dụ cảm thấy vô cùng xấu hổ, chậm rãi ngồi xuống, cảm giác dị vật đi vào cơ thể bỗng bị phóng đại lên.

Cho đến khi chạm vào một nơi nhạy cảm, y khẽ cất tiếng rên rỉ, Tần Kiến Tự nghe thấy thì lại hung hăng thọc vào sâu hơn.
Hạ Tử Dụ bất ngờ cất tiếng kêu.
Tần Kiến Tự ấn y xuống, tay nắm eo y rồi thúc mạnh lên phía trên hết lần này hết lần khác.

Hạ Tử Dụ ngửa cổ rên rỉ, gót chân đạp xuống khiến nệm chăn nhăn nhúm.

Y lại bị đâm vào sâu hơn, cuộc làm tình có tính chất ép buộc này sẽ không ngừng lại chỉ vì sự chống cự của Hạ Tử Dụ, huống hồ hắn đã làm dạo đầu rất chu đáo.
Gót chân của y căng lên, tiếng kêu của Hạ Tử Dụ dần trở nên mềm nhũn, đồ vật nóng bỏng ấy đâm vào khiến eo của y cũng trở nên tê dại, mông càng ngày càng ướt.

Động tác va chạm đem đến những âm thanh da thịt đụng vào nhau, pha lẫn trong đó còn có tiếng dính nhớp của chất lỏng.

Tốc độ của Tần Kiến Tự càng lúc càng nhanh.
Tiếng thở của Hạ Tử Dụ ngày càng dồn dập, y hít sâu vào, không nhịn được mà lấy chân kẹp chặt thắt lưng của Tần Kiến Tự, mặc cho hắn vùi đầu liếm cắn yết hầu của mình, mút mát nơi da cổ mềm mại, hơi thở của hắn gấp gáp phả lên gáy y.
Trước ngực đột nhiên đau đớn, Tần Kiến Tự cắn mút chỗ đó một cách dữ dội.

Cảm giác sung sướng giữa sự đau đớn ập tới từng cơn khiến cho Hạ Tử Dụ phải khóc nấc lên ôm lấy Tần Kiến Tự, ngón tay luồn vào trong tóc hắn, ngực liên tục nhấp nhô lên xuống.
“Hoàng, hoàng thúc…!chậm một chút…aaaaaaa…..”
Y còn chưa nói xong thì Tần Kiến Tự đã đâm rút nhanh hơn, nơi đó phát ra âm thanh phụt phụt.

Hắn đâm vào chỗ nhạy cảm khiến Hạ Tử Dụ khóc lóc không thôi, toàn thân căng lên nhưng cũng mềm nhũn không còn sức lực.

Y chỉ cảm thấy dưới mông đã ướt sũng và dính nhớp, ngay cả trên ngực cũng bị liếm ướt nhẹp.
Tần Kiến Tự cởi nốt một chút áo còn treo trên người Hạ Tử Dụ, quay người y lại, để lộ bờ lưng trần trụi.

Làn da trắng trẻo bị liếm cắn lưu lại rất nhiều dấu hôn, Tần Kiến Tự đè lưng y xuống, thúc háng liên tục vào mông y, phát ra tiếng bành bạch của da thịt va chạm, âm thanh ấy vừa lớn vừa vô cùng phóng túng, hắn tiếp tục đâm sâu vào bên trong giữa chất lỏng lóng lánh.
Hạ Tử Dụ kêu khóc thảm thiết muốn bò về phía trước, mông của y đã bị đánh cho đỏ ửng lên, y lại bị kéo chân về rồi tiếp tục bị chơi đùa tùy ý.

Cơ thể run rẩy liên tiếp bị đâm vào từ phía sau, chỉ còn lại những tiếng khóc thút thít và tiếng thở dốc, khiến cho đệm chăn bên dưới ngày càng lộn xộn.
“Hoàng thúc…!huhu…!hoàng thúc xin ngài đó…”
Tiếng da thịt va chạm không ngừng vang lên, trên lưng y đầy những vết cắn liếm xanh xanh đỏ đỏ chồng chất lên nhau.

Tần Kiến Tự nhíu mày, cuối cùng cũng dần chậm lại, chín cạn một sâu chơi đùa y, nơi giao hợp chảy ra chất lỏng dâm loạn, cho đến khi hắn đâm vào sâu nhất khiến cho Hạ Tử Dụ phải nuốt lấy tất cả.
Hạ Tử Dụ dần quen thuộc hơn, đầu vùi trong tay, cả khuôn mặt đều áp xuống giường, y khẽ cất tiếng kêu giữa cảm giác mỏi mệt khó tả nên lời.
Mông đã ướt sũng.
Hồi lâu sau, đệm chăn đã hoàn toàn trở nên nhăn nhúm, Hạ Tử Dụ nằm bò trên giường cởi mảnh vải che mắt mình ra, yếu ớt chống tay quay đầu lại nhìn, y thấy phía sau mình là Tần Kiến Tự thì mới thở phào một hơi.
“Sao lúc nãy hoàng thúc không nói gì vậy?”
“Ngày mai thần sẽ xuất phát, cấp tốc đến Mẫn Châu để cứu trợ thiên tai.” Tần Kiến Tự lên tiếng, ngón tay lướt dọc theo sống lưng của Hạ Tử Dụ, “Hiển nhiên là bệ hạ cũng đâu muốn bất kỳ người nào khác chạm vào mình.”
“Hoàng thúc nói vậy là có ý gì?”
“Thoạt nhìn bệ hạ có thể trao đi bất cứ thứ gì chỉ để được nhận lại ba phần lợi.

Thần chỉ muốn nhắc nhở bệ hạ một câu, nếu đổi thành người khác thì ngài sẽ không được đối xử tử tế như thế này đâu.” Hắn cúi xuống vỗ vào mông Hạ Tử Dụ, “Thần nói vậy, bệ hạ có hiểu không?”
Hạ Tử Dụ cứng người quay đầu lại, cảm thấy hơi xấu hổ.

Ý của hắn lẽ nào là…!đừng nhân cơ hội hắn đi vắng mà mèo mả gà đồng với người khác.
“Bệ hạ, ngài đã hiểu chưa?” Tần Kiến Tự vỗ mạnh hơn.
“……Rồi.”
Lúc này Tần Kiến Tự mới thỏa mãn buông y ra.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong màn giường mỏng, cơ thể của người nằm trên giường đầy những dấu vết nông sâu.
Chuỗi ngày bị nhốt cuối cùng cũng kết thúc.

Hạ Tử Dụ cúi đầu, bị hành hạ như vậy ít nhiều cũng thấy đau, nhưng cứ nghĩ đến chuyện một thời gian tới sẽ không phải gặp Tần Kiến Tự, vậy thì cũng không tệ cho lắm.
“Ngày mai trẫm được ra khỏi tẩm cung phải không?”
“Ừ.”
Y co người lại, túm lấy chiếc chăn mỏng rồi miễn cưỡng đắp lên người, “Vậy ngày mai khi hoàng thúc rời khỏi kinh thành, trẫm sẽ tiễn ngài đi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.