Lâm Xuân Tư thường xuyên tâm sự với Kỷ Ca.
“Mày có phải đang nhạy cảm quá không? Mày phản ứng như phụ nữ đến tháng vậy.” Hắn đứng giữa phòng tập quần vợt, tặc lưỡi.
Lâm Xuân Tư ném banh tennis vào tường: “Ờ, tao đến tháng đấy, tháng tự ái của đàn ông! Chẳng ra cái gì cả!”
“Chậc, hay là mày đang mâu thuẫn với chính mình? Tao đoán nhé, mày có thể là đang mâu thuẫn với vai trò của mình.
Kiểu như khi theo đuổi con gái thì mày chỉ đơn giản là vào vai của một người đàn ông, nhưng hiện tại người ta cũng là đàn ông thì mày bị lúng túng.
Phải không? Mày có cảm giác không rõ mình nên hành xử thế nào, cũng không biết bản thân có nên đối xử với người ta như với con gái hay gì khác.”
“Dĩ nhiên tao sẽ không xem anh ấy là con gái để đối xử.
Đều là đàn ông, tao hiểu phần nào suy nghĩ của anh ấy, nếu theo đuổi ai đó thì tao cũng làm các hành động tương tự.
Vấn đề là…!khi anh ấy làm vậy, tao bắt đầu không kìm được mà cư xử kỳ lạ.
Lý trí và cảm xúc của tao rối nùi thành một đống.”
Kỷ Ca lau mồ hôi, phán: “Cong mẹ rồi chứ gì nữa.”
Lâm Xuân Tư quăng banh trúng sườn hắn.
“Thì mày là lần đầu tiên trải qua cảm giác được đàn ông theo đuổi, rối rắm là bình thường.
Một thằng con trai cưa gái hơn hai mươi năm mà có thể chấp nhận mình hẹn hò với đàn ông quá nhanh thì ai tin được.
Người ta lớn tuổi hơn mày thì càng thấu hiểu điều đó, mày cũng nói anh ấy luôn luôn nhẹ nhàng với mày đấy thôi.
Đừng có vội thể hiện nam tính, ai cấm con trai không được bị động hay nội tâm một chút đâu? Mày cứ để anh ấy chủ động, còn bản thân thì nỗ lực tự xem xét cảm xúc của mình.
Nếu thật sự thấy không ưa nổi thì nói thẳng với người ta một tiếng.”
“Mày làm như tao chưa từng nghĩ đến việc đó vậy.” Cậu nằm vật xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tao không có thành kiến gì với anh ấy, một chút cũng không.
Đứng trước anh, nửa lời nói nặng tao còn không nỡ thốt; nắm tay anh mà tao còn không dám nắm mạnh quá; vừa mới lớn tiếng với anh xong là chỉ lo anh buồn.
Nhưng vẫn chưa đủ…!Tao vẫn chưa sẵn sàng.
Mặc dù tao chẳng phải chưa từng thử hẹn hò với ai đó, tuy nhiên với anh ấy thì không được.
Tao không thể làm bất cứ điều gì thiếu nghiêm túc với anh ấy.”
“Tao có sai đâu: mày đang tự mâu thuẫn với bản thân.” Kỷ Ca tạo dáng ngón tay chĩa vào cậu, phác cử chỉ bắn trúng đích: “Nhìn mày chẳng khác gì đang cầu mà không được.
Cứ từ từ thôi con trai, cây lên thẳng hai mươi năm thì sao bị uốn cong dễ vậy.”
Cây dương đã thay hết lá thành một đám vàng ươm, ngửa cổ lên liền thấy chụp ô rực rỡ xòe rộng trên trời.
Gió đỏng đảnh lướt qua, lá cây rụng lả tả.
Lâm Xuân Tư và Kỷ Ca mất hai tiếng để làm tóc.
Hắn che miệng, xúc động và tự hào nhìn tác phẩm trên đầu bạn: “Từ lúc tao quen mày, tao từ một thằng không biết làm cái gì trở thành cái gì cũng biết một chút.”
Lâm Xuân Tư tức tối: “Cút khỏi tóc bố! Tao nói vuốt qua phải thì mày vuốt qua trái! Đầu hai bó đũa rồi mà còn không biết phân biệt trái phải hả? Giữa đêm tao thế nào cũng cạo đầu mày!”
Kỷ Ca: “Tao sẽ mua thuốc điều hòa nội tiết tố cho mày.
Đừng đanh đá như đến tháng vậy.”
Lâm Tinh Tinh nhấc ghế lên.
Hắn liền ôm vai: “Bớ người ta! Bạo lực bạn cùng phòng!”
Phó Yến có thể cảm nhận thấy cơn nóng nảy chưa nguôi của Lâm Xuân Tư khi cậu ngồi vào xe.
Bộ suit vừa vặn ôm sát vào thân người thanh niên trai tráng, tỉ lệ cơ thể được tôn lên hết nấc, ở mọi góc độ đều catchy.
Mái tóc óng mượt vuốt ngược về sau tai, thả tự nhiên như rễ cây ôm lấy gáy, lộ ra chân mày đậm nét vừa dài vừa sắc, xương gò má đổ bóng mờ bí ẩn.
Nút áo trên cùng không cài lại, phơi ra yết hầu rõ ràng cuốn hút.
Quả là người đẹp vì lụa.
Không cần trời ban nhan sắc, cái chất phong trần lãng tử của chàng trai đã thừa sức câu hồn người ta.
Phó Yến chỉ liếc nhìn mà đầu tim như bị một tay trống mạnh mẽ gõ xuống, cổ họng khô khát, che miệng bảo: “Trông em badboy quá.”
“…!Hả?” Lâm Xuân Tư ngớ ra.
Dưới đèn đường nhạt, cậu thấy vành tai anh ửng hồng, bỗng muốn trêu chọc nâng bàn tay đặt trên vô lăng đến gần môi, cười phong nhã: “Công chúa, anh sẽ cho phép em hộ tống anh tham dự buổi công chiếu chứ?”
Phó Yến nhéo cằm cậu nhưng giọng rất đỗi dịu dàng: “Ừ.”
Thảm đỏ trước lối vào rạp chớp nháy đèn flash, tiếng cửa sập vang liên hồi, váy áo đắt tiền xúng xính dời khỏi những chiếc xế hộp sang trọng.
Phó Yến đỗ xe lánh về bên hông, để tiếp viên đưa xe vào bãi, sóng vai Lâm Xuân Tư.
Anh nhẹ nhàng miêu tả các tầng lớp khách mời cho cậu hiểu thêm.
Vào phòng chiếu thì phát hiện hai người được sắp xếp cách xa nhau, vị trí ghế của Phó Yến đẹp hơn.
Lâm Xuân Tư hơi hụt hẫng vào ghế ngồi, có vài người gần đó chào cậu.
Cậu lịch sự gật đầu đáp lại, vẻ xa cách.
Bọn họ biết tế nhị, không cố nói nhiều với cậu nhưng vẫn to nhỏ bàn tán cậu là ai, thuộc công ty nào…
Nhàm chán nghe họ nói về đủ thứ tin đồn một lúc, chợt Lâm Xuân Tư thấy có người ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve tay cậu.
Cậu mỉm cười nắm lấy tay anh.
“Anh ngồi với em luôn à?”
“Ừ.” Phó Yến ái muội gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu: “Bên em mới không uổng phí tối nay.”
Lâm Xuân Tư siết chặt tay không cho anh nghịch, nhoẻn cười như trăng.
Đến giờ chiếu phim, cả rạp chìm trong yên ắng.
Màn hình lớn chậm rãi hiện lên dòng chữ bộ phim được lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật.
Một thước phim tài liệu cũ kỹ về chiến tranh trôi qua trên nền nhạc piano da diết, rồi đến hiện tại trong bối cảnh phim.
Một bưu điện cổ kính, bầu trời ngồn ngộn mây đen như chực trút nước.
Ôn Dữ vào vai nam chính Trương Tam Điệp, là một phóng viên chiến trường.
Nữ chính Seine Renaud do nữ diễn viên kỳ cựu Lý Yểu thủ vai, là nghệ sĩ cello.
Trương Tam Điệp đi vào tòa nhà đổ nát, tìm thấy Seine đang say sưa kéo cello giữa gạch vữa bừa bộn dưới chân.
Anh hỏi: Quý cô đang làm gì ở trên vết thương của thời đại?
Seine đáp: Tôi đang tưởng nhớ tổ tiên.
Tam Điệp ngả mũ: Xin mời tiếp tục.
Âm tần của cello rất thấp, khắc khoải len vào lòng người như những bó rễ thít lấy thịt tim ta, không thể bứt ra nổi.
Tiết tấu phim chậm mà không chán, các góc quay lột tả cảm xúc của nhân vật chân thực đến mức người không hiểu tí ti gì về điện ảnh cũng phải trầm trồ.
Lúc những chuyến tàu rời sân ga, giọng của chính mình vang lên làm Lâm Xuân Tư giật bắn người, ngại ngùng vuốt mũi.
Phó Yến chậm rãi đan ngón vào kẽ tay cậu.
Không rõ có phải vì xa điều hòa mà tay anh khá lạnh lẽo.
Lâm Xuân Tư kín đáo nhìn anh.
Khuôn mặt đổ bóng như một pho tượng được điêu khắc tinh tế, các điểm sáng nhấp nháy trên bờ mi mỏng mà dài tựa như sương đọng trên lá liễu.
Cậu chỉ thoáng nhìn mà lòng ngẩn ngơ.
Sau phần credits trên nền ca khúc chủ đề là những dòng chữ cuối cùng hiện lên tiết lộ một bí mật không ai muốn biết.
Nhưng đáng buồn là trong thực tế, người đàn ông đã không nhận ra em mình…
“Cảm ơn.
Cảm ơn các vị quan khách.” Lục Lương Cát bước ra từ bục nâng.
Ánh đèn tập trung vào hắn.
Lâm Xuân Tư gạt khóe mắt cay cay, thầm mắng: anh hay lắm đạo diễn! Đang là open ending mà anh phang câu cuối biến nó thành sad ending luôn.
“Tinh Tinh.” Phó Yến bỗng nghiêng đầu ghé vào tai cậu: “Em muốn bỏ trốn với tôi không?”
Anh dịu dàng hỏi ý kiến nhưng hành động thì quả quyết, cậu vừa gật đầu là anh liền kéo cậu rời khỏi phòng chiếu, ném lại tràng vỗ tay rần rần của các khán giả.
Phó Yến đẩy Lâm Xuân Tư vào góc khuất, ôm lấy eo cậu, khe khẽ oán thán: “Em có biết tôi đã muốn hôn em bao nhiêu lần trong đó không? Tinh Tinh ơi, sao tối nay em lại quyến rũ như thế này?”
Cả hai cao tương đương nhau, Lâm Xuân Tư chỉ nhỉnh hơn có một chút.
Tuy nhiên vai và tay chân của Phó Yến đều gầy hơn cậu, nên dù là anh ôm cậu vào lòng nhưng lại chẳng khác chi đang nép vào ngực cậu.
Anh nỉ non mình muốn hôn cậu.
Lâm Xuân Tư mím môi, nghĩ về đoạn đối thoại với Kỷ Ca.
Sau đó, cậu nhắm mắt lại.
Chậm rãi đếm từng giây cho đến khi môi chạm vào cái đụng như chuồn chuồn lướt nước.
Lâm Xuân Tư không hề có một xíu bài xích, suy nghĩ đầu tiên chỉ là: thật mềm mại, hơi ướt.
Và – thật lạ, cái hôn với đàn ông cũng đâu có gì ghê gớm đâu.
Phó Yến chạm nhẹ rồi nhanh chóng lìa xa, rất cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, sau đó tiếp tục hôn lên.
Một tay ôm gáy Lâm Xuân Tư, anh tỉ mỉ hôn từ khóe môi vào môi trong, từ chạm sâu để thăm dò, cảm thụ sự mềm mại tới mút, liếm ướt cánh môi cậu; răng nanh nho nhỏ day cắn gây ra từng cơn ngứa ngáy.
Phó Yến làm chi cũng từ tốn, cái hôn cũng dịu dàng nồng ấm như bướm hút mật hoa.
Lồng ngực nóng lên, Lâm Xuân Tư ham muốn nhiều hơn, đột ngột giữ gáy anh lại, cúi đầu đáp trả.
Nồng nhiệt mút lấy môi anh, cắn vào thịt mềm yếu ớt.
Phó Yến bị đau hé răng.
Chiếc lưỡi như kỵ sĩ cầm thương xông vào, mạnh mẽ khuấy đảo hơi thở của anh.
Chàng nhạc sĩ hôn rất có kĩ thuật, cọ môi ma sát, tiến lui nhịp nhàng, chiếc lưỡi gian xảo đánh loạn từ nơi sâu nhất đến bờ môi ướt át.
Phó Yến cơ hồ thấy da đầu tê rần, bị hôn tới mức mềm chân.
Cậu không để anh có cơ hội, chăm chú quấn lấy lưỡi anh, vần vò đè nó xuống, một mình tuần trị miền đất dây dưa hỗn loạn.
Lâm Xuân Tư mở mắt nhìn người kia.
Thân thể trong ngực rất nóng, tim đập rất nhanh, viền mi ánh nước.
Phó Yến thấy cơn bão trên miệng dần lui, bịn rịn mút nhẹ môi ngoài, tham lam hôn cậu thêm vài lần.
“Phó Yến, em hôn lần nữa thì anh sẽ đứng không vững.” Cậu kề môi vào tai anh.
“Làm sao…!mà em lại giỏi như thế?”
“Em nói mình tự học, anh tin không?”
Lâm Xuân Tư đang thời điểm trai tráng nhiệt huyết, có thể dễ ngại nhưng cái gì cần biết thì đều biết.
“Tôi tin.
Dĩ nhiên tôi thà tin em không thân mật với ai khác…” Phó Yến dựa vào ngực cậu nhè nhẹ thở dốc, sau đó đột ngột cắn lên yết hầu của cậu.
Lâm Xuân Tư rùng cả mình che cổ, ngạc nhiên nhìn anh.
Phó Yến cong mắt, dạt dào cảm tình bày tỏ: “Em gợi cảm quá, tôi chỉ muốn hôn từ đầu đến ngón chân em.”
Lâm Xuân Tư lập tức cháy cả mặt, nhăn mày cúi đầu hôn anh lần nữa.
Phó Yến bị ép vào tường, thân nhiệt nóng rực từ đối phương bủa vây làm cổ họng anh khô khát.
Nụ hôn như bão lửa đáp xuống cổ anh để trả thù.
Cậu ôm người vào lòng, bất đắc dĩ hỏi: “Đứng không nổi rồi phải không?”
“Ừm…!em đỡ tôi.”
Thấy môi anh hơi sưng lên, tâm trí Lâm Xuân Tư bấn loạn cả, thầm mắng tự ái của đàn ông đáng chết một ngàn lần.
Song xúc cảm từ nụ hôn quá tuyệt cũng thuyết phục cậu cảm thấy đáng giá.
Thế là cậu lại bắt đầu trực tiếp: “Anh theo đuổi em hiền quá đi.
Em còn rất trẻ, thực sự không cần anh cẩn thận từng chút.
Đôi lúc tấn công thẳng mặt cũng được mà, em không có lên cơn đau tim đâu.
Người trẻ tuổi bọn em đều ưa tìm kích thích mới lạ.
Với lại đàn ông chúng ta đều có tính hiếu thắng, anh không cần lúc nào cũng nhường em.”
Phó Yến ngẩn ngơ: “Em nói thật sao?”
Đoạn anh lập tức cài khuy áo trên cùng của cậu, chỉnh cổ áo đứng lên: “Em che lại cho tôi.
Tôi không cho người khác nhìn vào cổ em.”
Anh cài hết khuy áo khoác của cậu, còn chưa hài lòng mà lấy ra một cái ghim cài ve áo kín tăm tắp.
Dù chưa nhìn tổng thể, cậu vẫn có thể hình dung ra bộ suit bị biến thành đồng phục học sinh rồi.
Phó Yến còn chưa đã ghiền mà hôn cổ cậu lần nữa.
Lâm Xuân Tư: “…” Tim đập thình thịch, đập thình thịch.
Cậu tự vả rồi, cứ thế này thì cơ tim cậu sẽ lão hóa trước tuổi.
Lâm Xuân Tư xoa khuôn mặt nóng bừng, dẫn anh vào nhà vệ sinh sửa sang lại vẻ ngoài rồi di chuyển tới phòng tiệc đứng.
Cậu có cảm giác cả hai cứ như kẻ trộm.
“Bonsoir*.” Ôn Dữ nâng ly sâm banh đến vỗ vai cậu, nhướng mày: “Phong cách này trông hợp với cậu phết.
Cuối tuần cậu có thường rảnh không? Tôi sẽ đưa Paris đến chơi với cậu.
Cu cậu ở nhà ủ rũ thấy mà thương.”
* Tiếng Pháp: Chào buổi tối.
Hành động của anh ta thu hút các vị khách ít nhiều chú ý đến phía này.
Thấy Phó Yến nhìn mình, Ôn Dữ mỉm cười gật đầu, đợi câu trả lời của Lâm Xuân Tư.
“Anh không thường dắt Paris đi dạo sao?”
“Tôi quá bận mỗi lần có dự án phim, thường ra ngoài cả ngày rồi về muộn nên chỉ đành giao Paris và London cho giúp việc chăm sóc.
Đôi lúc tôi thấy ghen tị với Paris, chỉ cần ra ngoài liền vui vẻ như có được cả thế giới.
Còn tôi, bận rộn bù đầu, lâu lâu ra ngoài thì phải phòng bị paparazzi.” Anh ta chợt chỉ vào trán: “À, vết sẹo của tôi lành rồi.
Đây là niềm vui lớn nhất năm nay.”
“Mừng cho anh.” Lâm Xuân Tư cũng cười đáp: “Cuối tuần tôi luôn rảnh.
Anh có thể đưa Paris đến công viên.”
Ôn Dữ làm ngón tay OK, chào Phó Yến rồi rời khỏi.
Thầy Trịnh đang hàn huyên với một người đàn ông đứng tuổi có nét tây phương.
Ông ấy nhìn về phía này mấy lần.
“Em có nhận ra ai không?” Phó Yến lắc nhẹ ly rượu.
Lâm Xuân Tư gật đầu, cứ tưởng người trẻ như cậu sẽ chú ý tới các ngôi sao hơn, song cậu nhìn về phía những vị trung niên đứng gần Trịnh Minh Sư, nói: “Em đã từng nhìn thấy vài người từng giao thiệp với bố em.
Và…!ông đeo kính gọng bạc kia là bác của em.”
Phó Yến giật mình.
Cậu chẳng chút dao động nói tiếp: “Bác ấy đầu tư vào phim trường nên em không thấy lạ khi ông có mặt ở đây.
Em cũng không lo lắng bác ấy nhận ra mình.
Cả cái nhà đó chắc chắn không ai còn nhớ rõ mặt em.
“Em nói với anh chưa nhỉ? Bố em là con nuôi.
Ông cố họ Lâm bị mắc bệnh gia trưởng rất nặng.
Ông bà cậu Ba sốt ruột vì hiếm muộn nên cố tình khai sinh giả cho bố em, nhận bố em như con thân sinh để được ông Cố Lâm chia tài sản thừa kế.
Một dòng họ mắc bệnh của thời đại trước như vậy chắc anh cũng phần nào hình dung ra được ung nhọt trong đó: trọng nam khinh nữ, trọng sĩ diện, xem thường giới giải trí và nghệ sĩ…!Vậy mà cả gia đình em đều là nghệ sĩ.”
Phó Yến không đáp lại, im lặng đặt ly rượu xuống rồi nắm tay dẫn cậu rời khỏi phòng tiệc.
Thảm đỏ vắng lặng, chỉ còn vài nhân viên bảo vệ và lưa thưa cánh phóng viên của tòa soạn nhỏ đang chầu chực săn ảnh.
Phó Yến và Lâm Xuân Tư rời khỏi rạp, chờ tiếp viên lấy xe.
Cậu bỗng hỏi: “Anh sống một mình phải không?”
“Ừ.”
Cậu nhoẻn cười đề nghị: “Anh và em đều không hợp với thức ăn bên ngoài.
Hay là…!bây giờ anh đưa em về nhà mình, em sẽ chuẩn bị bữa tối cho anh?”
Căn hộ của Phó Yến vừa rộng vừa thoáng, có một ban công và cửa sổ sát đất.
Tầm nhìn ra hồ nước nhân tạo và đèn đêm trên phố.
Lâm Xuân Tư ngắm khung cảnh đường xá sầm uất từ trên cao một lúc rồi xắn tay áo, mượn nhà tắm để hắt nước lên mặt cho tỉnh.
Lúc đi ra, Phó Yến đã lấy nguyên liệu ra bàn bếp, dịu dàng nói: “Tôi giúp em nhé?”
Hiện tại đã hơn tám giờ tối, cả hai hầu như không ăn gì trong bữa tiệc.
Chất cồn là thứ duy nhất vào bụng rỗng bắt đầu xê dịch cơ chế sinh học của Lâm Xuân Tư, cơn đau âm ỉ dần dần tích tụ làm dạ dày cậu quặn thắt.
“Em có sao không?” Phó Yến chợt nhận ra sắc mặt cậu xanh xao.
Lâm Xuân Tư ép vào vị trí dạ dày, hít thở đáp: “Em không sao, chỉ là dạ dày đang đòi ăn.”
“Em ngồi xuống.
Tôi lấy thuốc.”
Trông bóng lưng vội vàng của anh, cậu thấy trái tim được lấp đầy.
Bữa tối đã sắp xong, Lâm Xuân Tư uống thuốc cho nhanh rồi bắc bếp.
Phó Yến vẫn đầy lo lắng hỏi han cậu.
Lâm Xuân Tư bỗng buồn khó tả: “Em thực sự rất muốn được ăn một bữa tối vui vẻ với anh mà sao khó thế này?”.