Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 36: 36: Nó Nói Tôi Ích Kỷ Chẳng Trách Không Ai Thương



Cảm nghĩ của Diệp Đình Châu khi nghe kể lại những lời con gái nói là:
– Tôi còng lưng nuôi con khôn lớn, con tôi lại hoài nghi bố nó đi hốt vỏ cho người ta?
– Tôi là gã đàn ông thất bại đến mức nào trong mắt con tôi?
“Diệp tổng.” Phó Yến cười trên nỗi đau của người khác: “Cậu còn giữ giấy xét nghiệm DNA của hai đứa không?”
“Dĩ nhiên là còn.” Chú ta cay cú: “Con bé đã nốc bao nhiêu rượu vậy? Say đến đần độn luôn à? Trên đời này không có gã đàn ông nào thánh thiện đến mức đã bị cắm sừng mà còn hốt vỏ cho người ta suốt mười năm nay đâu! Nếu có thì gã đấy đang ở trên niết bàn phổ độ chúng sinh rồi!”
“Tuổi dậy thì là vậy mà.

Con bé cũng chẳng hiểu vì sao mình điên rồ.

Tuy Diệp Phiến tự lập sớm nhưng cháu thấy nó nhạy cảm hơn cậu nghĩ.

Cả hai đứa đều đang trong tuổi nổi loạn, cậu nên bớt lại công việc để dành thời gian cho chúng.”
“Phó Yến, cháu bị ai nhập vào? Tự nhiên nói chuyện như một người mẹ hiền thế này.”
“Có sao? Chỗ nào vậy cậu?”
“Đấy, cái ngữ khí hiền huệ này.

Gì mà vậy cậu.

Cháu tự dưng nói giọng phương nam.”
“Cậu là đồng hương với cháu đấy thôi.” Phó Yến nói thêm hai câu rồi cúp.
May thay hai đứa em họ cùng là con của cậu Út với người vợ đầu, nếu chúng khác mẹ thì càng phức tạp.
Phó Yến chợt nhận ra mấy người anh chơi thân hầu hết cũng gặp lắm gập ghềnh trên đường tình.
Diệp Đình Châu bị người vợ đầu cắm sừng, đàn ông tỉnh lẻ sĩ diện lớn nên cậu Út cũng cắm sừng lại cho vợ.

Sau khi đổ vỡ với người vợ thứ hai thì chú ta cứ ở vậy, làm một kẻ trăng hoa lắm tiền không sợ thiếu phụ nữ vây quanh.
Dẫu sao, dù ai sai trước trong hôn nhân thì ngoại tình luôn vi phạm pháp luật và đạo đức.

Mười năm trước cậu Út còn trẻ, lại sĩ diện, nên mới hành động ngu ngốc như thế.

Rõ ràng việc cả bố và mẹ đều ngoại tình đã để lại tổn thương không nhỏ cho Diệp Phiến.
Con bé dám giả làm gái đứng đường để lừa đàn ông cơ đấy, nổi loạn hơn cả thời niên thiếu của Phó Yến.
Lúc mười sáu tuổi, anh chỉ mới trộm lái con Ferrari cũ của ngài Phùng đi ba chục cây số rồi bị trạm kiểm soát giao thông giữ lại, áp giải về đồn.

Từ năm lớp tám là anh đã biết lái chiếc xe con của ba nên chỉ cần quan sát là học được cách lái Ferrari.
Lần đầu tiên thử cảm giác tốc độ của con ngựa chiến, anh đã nghĩ: tại sao mình không thể ngược thời gian về quá khứ?
Nếu có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, con người sẽ đi xuyên không gian, thời gian.
Phó Yến mười sáu tuổi cầm lái Ferrari đã ước mình có thể trở về thời thơ ấu, có ba, có mẹ đi xa mang quà về nhà, có cánh đồng hoa cải, có hồ nước xanh thẫm và tiếng đàn dương cầm theo gió bay đến.

Hình ảnh đó không hạnh phúc sao?
Quả thực, khi tuổi trẻ đã trôi qua, đến một lúc nào đó, người ta sẽ đột ngột hiểu ra việc ổn định hôn nhân và gia đình quan trọng như thế nào đối với thế hệ sau.
Hôm ấy, lúc tan tầm, Lâm Xuân Tư nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục xếp li, mái tóc dài thẳng xõa đến eo, xinh xắn như búp bê Pháp nếu không có điếu thuốc trên tay.
Suy nghĩ đầu tiên của cậu là: trẻ con bây giờ lớn nhanh quá.
Nhìn xe nhà mình đỗ lại, Lâm Xuân Tư tính đi ra thì bỗng thấy cô bé sải chân chạy về phía đó, gõ vào kính.

Phó Yến hạ cửa kính xuống.
“Ai cho anh bép xép chuyện của em với bố?” Diệp Phiến tức tối.
“Là cô tự nhiên nói cho anh biết, cũng đâu có kêu anh giữ bí mật.” Phó Yến chẳng buồn nhìn nó, gửi tin bảo Tinh Tinh chờ một chút.
“Em cứ tưởng anh chịu lắng nghe em! Giả dối!”
“Chỉ bởi vì anh đưa cô điếu thuốc còn sót mà cô nghĩ anh về phe mình à? Cô bé ngây thơ, lo học tập đi.”
Thấy nụ cười thờ ơ của anh, Diệp Phiến đỏ mặt tía tai mở cửa xe chui tọt vào, ngang ngược nói: “Em mặc kệ! Tại anh nên em mới tới đây.

Em không muốn chen chúc trên xe buýt vào giờ này, anh phải đưa em về!”
Con bé chộp lấy con lật đật nhỏ hình Doraemon chơi, nghe anh họ bảo, “Đặt nó xuống.”

Ngữ khí của anh lạnh nhạt, không rõ cảm xúc, giống như nói chuyện bình thường nhưng nhấn từng tiếng, “Anh bảo cô trả nó về chỗ cũ, nghe không?”
“Tại sao chứ? Chỉ là món đồ nhựa rẻ tiền.

Em chơi chút thì có sao?”
Tại vì món đồ màu xanh đó là do Tinh Tinh mua để trang trí xe, lúc bình thường cậu hay ngồi nghịch nó, kể rằng: hồi nhỏ em luôn muốn ông già Noel tặng mình một người bạn như Doraemon.

Doraemon lúc nào cũng bảo vệ Nobita, em cũng muốn có một người bạn luôn luôn bênh vực em.
Phó Yến tháo đai an toàn, rút chìa khóa, vòng qua bên Diệp Phiến, mở cửa, thẳng tay lôi dây cặp sách lẫn con bé ra khỏi ghế.

Diệp Phiến sợ hãi hét toáng lên: “Anh làm cái gì vậy!”
Anh lấy lại con lật đật Doraemon, rút khăn ướt lau chùi rồi trả về nơi cũ.

Hành động đó làm nữ sinh thẹn đỏ bừng mặt, “Gia Yến! Anh quá đáng thật đấy!”
“Diệp Phiến, anh biết ở trên trường cô là một học sinh ưu tú, thành tích tốt, hạnh kiểm tốt, tuy đôi lúc quậy phá nhưng đó chỉ là hình thức gắn kết tình bạn giữa các học sinh.

Đầu năm cô được vinh danh lên cột cờ đọc diễn văn.

Chuyện lần trước chỉ tại cô giận quá mất khôn nên mới vào hộp đêm, ngoài ra cô là học sinh toàn tài toàn diện.

Đã vậy,”
Phó Yến mở điện thoại, nói tiếp: “Nếu những bức ảnh cô say xỉn trong hộp đêm và hút thuốc lộ ra thì sẽ thế nào nhỉ? Anh biết cậu Út sẽ không để hạnh kiểm của cô rớt xuống hay gặp rắc rối với nhà trường.

Tuy nhiên, Diệp Phiến, bạn bè sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thế nào đây? Cô sẽ phải đứng dưới cột cờ để xin lỗi.

Danh tiếng và hình ảnh cô nỗ lực xây dựng sẽ sụp đổ.

Các bạn học sinh sẽ không còn hâm mộ cô.

Cô sẽ đi học trong những lời bàn tán…”
“Anh bị điên sao!” Diệp Phiến phát hoảng tái mặt: “Sao anh lại chụp những bức ảnh này?”
Phó Yến mỉm cười: “Chà…!nói sao nhỉ? Có thể gọi là sở thích.

Anh thích thu thập bằng chứng phạm tội của mọi người, lưu trữ, rồi chờ đợi thời điểm thuận lợi để tung ra nhằm đạt được nhiều lợi ích nhất.”
Chẳng ai có sở thích như vậy cả! Con bé muốn la lên nhưng không phát ra tiếng, run môi thở dốc rồi nói: “Em sai rồi.

Em thực sự rất xin lỗi.

Anh họ có thể xóa ảnh đi được không?”
“Diệp Phiến, thật ra lúc nãy cô không làm gì đáng lỗi.

Nhưng anh muốn cho cô biết một điều: cô bất quá chỉ là một người em họ có cũng được, không thì cũng chẳng sao.

Anh không có nghĩa vụ gì với cô và dù danh tiếng của cô bết bát thì cũng chẳng liên quan tới anh.

Vì vậy, cô chớ làm mất thời gian của anh.

Lần sau có giận dỗi ai thì nhờ người khác đến đón, đừng đặt hi vọng vô ích lên anh.
“Anh biết hoàn cảnh của hai ta xem ra có phần tương tự nên cô mới muốn tìm đến anh.

Nhưng khuyên cô từ bỏ suy nghĩ đó đi, anh không phải người sẽ đồng cảm với cô.

Và nếu cô không chịu hiểu thì anh nói trước: về sau có chuyện gì xảy ra với cô khi tiếp tục làm các việc ngu ngốc đó, anh cũng chẳng muốn nghe đến.”
Tiếng người phương nam êm dịu là thế nhưng từng chữ đều khiến cô bé lạnh lòng, “Đừng làm mất thời gian của anh.”
Tinh Tinh đang đợi anh.

Đã hơn mười phút rồi.
Cách một khoảng sân, Lâm Xuân Tư vẫn có thể thấy rõ vai nữ sinh chợt sụp xuống như bị vật nặng đè lên.
Lúc thấy Phó Yến kéo cô bé khỏi xe, cậu đã lo lắng, nhưng vì tin rằng anh làm vậy là có lý do, biết đâu họ bận chuyện gia đình nên cậu vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
Diệp Phiến mạnh tay dụi mắt đoạn xốc cặp lên vai, trừng Phó Yến: “Anh đúng là đồ lòng dạ độc ác! Hạ lưu! Vô liêm sỉ! Chả trách ai cũng vứt bỏ anh!”
Nó quay phắt đầu chạy đi.
Phó Yến nhìn Lâm Xuân Tư đang sải bước về phía mình, mỉm cười che đầu cho cậu ngồi vào ghế phụ.

Cậu nhìn Doraemon rồi quan sát sắc mặt anh, lựa lời hỏi: “Lúc nãy anh có chuyện gì với em họ về con lật đật vậy?”
Anh cụp mắt tủi thân: “Con bé muốn cướp đồ chơi của tôi, lại còn nói xấu tôi.”
Lâm Xuân Tư thấy mềm lòng, nuốt mọi câu hỏi vào bụng, dỗ dành: “Em ấy nói anh thế nào?”
“Nó nói tôi ích kỷ, chẳng trách không ai thương.”
Chàng trai nghiêng người hôn lên má anh: “Đừng buồn nữa, rõ ràng có em thương anh mà.”
Phó Yến mỉm cười khởi động xe: “Ừm.”
Quả thật, lòng dạ anh độc ác, quái đản, bởi tất cả tâm tư, dịu dàng đều dành cho chàng trai này.
Diệp Phiến đang ngồi chờ xe buýt thì thấy chiếc Ferrari dừng đèn đỏ.

Qua lớp kính, có một người con trai đang nghịch con lật đật mà anh họ ghét nó chạm vào.
Mỗi cuối tuần, Lâm Xuân Tư theo thói quen ra công viên cây xanh để chơi với Paris.

Có vẻ nơi này hợp phong thủy với Ôn Dữ nên vẫn chưa bị paparazzi tóm được, thời gian trôi qua rất nhàn nhã.
Cách lớp kính râm, cậu vẫn nhận ra hôm nay mắt Ôn Dữ sưng húp, đỏ hoe.

Bộ dạng anh rất uể oải, liên tục nhìn điện thoại, hoặc ngẩn người, chẳng để ý cả tiếng sủa to tướng của con trai.
“Anh Ôn, hôm nay anh không khỏe ạ?” Cậu quan tâm hỏi.
“À.” Ôn Dữ hoàn hồn nhìn cậu chằm chằm, đột ngột nói: “Tôi đang dính phải một scandal.

Có tay phóng viên chụp được ảnh tôi đỡ một người đàn ông trông không tầm thường đi đặt phòng khách sạn.”
Lâm Xuân Tư vô thức cảm thấy trầm trọng.

Vì biết cậu ít theo dõi mạng xã hội nên Ôn Dữ kể lại tỉ mỉ những tình tiết trong báo chí và phản ứng của cư dân mạng: “Dĩ nhiên là fans luôn kiên quyết bảo vệ tôi, báo chí thì giật tít đùng đùng.

Mà tôi vào nghề khá thuận lợi nên tính tình cũng hơi thẳng, từng đắc tội vài người, vì thế có kẻ không muốn cho vụ này chìm êm.

Nói chung là từa lưa trên mạng vậy đó.

Nhưng vấn đề to đùng hiện tại của tôi không phải là scandal!”
Anh ấy sốt sắng nhìn cậu: “Vấn đề làm tôi hết sức đứng ngồi không yên hiện tại là: chú Nguyễn có bạn trai mới rồi!”
Lâm Xuân Tư: “Ừm…” Hai chuyện này liên quan gì đến nhau?
Nhưng plot twist ở lời tiếp theo của Ôn Dữ, “Bạn trai mới của chú ấy lại trông giống tôi!”
Lâm Xuân Tư nhăn mày chớp chớp mắt, chợt lóe lên một suy đoán vô cùng kinh ngạc.
“Tôi vì chuyện này mà tức phát khóc! Cậu xem mắt tôi đi.

Chú Nguyễn rốt cuộc coi tôi là cái gì chứ? Hai ngày nay tôi chẳng hoàn thành việc gì cho ra hồn.

Trong ngực cứ nghẹn một cục cứng ngắc.

Buổi tối thì không nhịn được khóc sưng mắt, hỏng cả sắc đẹp trời ban.

Tôi tin chú ấy đang muốn sự nghiệp của tôi đi tong!” Ôn Dữ không cầm lòng nổi nói một tràng.

Ngữ điệu phát run, đuôi mắt hoen ánh nước.
Bàn tay đặt trên đùi của anh ta siết chặt tới mức tái nhợt, gân guốc gồ lên.

Lâm Xuân Tư cảm giác nếu Nguyễn Ngụy Chi ở đây, Ôn Dữ có thể sẽ đấm y.
Hoặc không.

Vì Ôn đại minh tinh tức phát khóc như cành hoa lê tắm mưa rồi: “Vì sao tôi lại thích một gã đàn ông khốn nạn có chui vào bụng mẹ sinh ra lần nữa cũng không thể khá hơn như vậy chứ? Trước giờ tôi luôn tin vào kỹ thuật diễn xuất của mình trước mặt các bạn trai của chú Nguyễn.

Nhưng mẹ nó lần này tôi chịu không nổi! Thấy cái khuôn mặt tương tự mình mà tôi chỉ muốn tung ra Giáng Long Thập Bát Chưởng thôi.

Chú ấy quá quắt lắm, làm ra chuyện này rốt cuộc là muốn trêu tức tôi xuống mồ luôn hay là muốn tôi hết hi vọng đây?”
“…” Lâm Xuân Tư thật sự không rõ mình nên buồn với anh ấy hay buồn…!cười vì phong cách ngôn ngữ của anh ấy.
Cái kiểu nói năng lạ lùng này hơi quen quen thì phải.
“Anh Ôn thích anh Nguyễn bao lâu rồi vậy ạ?” Cậu chặn đầu Paris đang chạy vòng vòng xung quanh hai người.
Ôn Dữ xé giấy lau nước mũi: “Từ năm cấp ba đã bị chú già mê hoặc, tình đầu của tôi chính là ổng.

Cưa cẩm tới tận bây giờ.”
“Tại sao anh thích anh ấy? Ý của em là: khi nào anh cảm thấy trái tim đập thình thịch với anh Nguyễn?” Lâm Xuân Tư không có ý xen vào chuyện tình cảm của người khác, chỉ muốn giúp Ôn Dữ thư giãn.
Mắt của anh ấy thực sự sưng húp lên, khóc nữa sẽ xót lắm.
“Ừm…!Chắc là lúc tôi nhận ra chú Nguyễn đối xử với bạn trai rất tốt.

Hồi tôi mười bốn tuổi, chú và bạn trai cùng đón tôi đi học về.

Tôi đòi ăn kem, bạn trai chú Nguyễn liền mua cho tôi một ly kem ba tầng nhưng sơ ý làm tầng trên cùng rơi xuống giày.”
Dưới con mắt thiếu niên của Ôn Dữ, hành động không chút chần chừ quỳ xuống lau giày cho bạn trai rồi bình thản đứng lên dắt tay anh ấy bước đi của chú Nguyễn thật sự quá ngầu, quá rung động lòng người.

Mỗi cử chỉ, nét mặt đều đẹp như một vị Bá tước trong tranh Trung Cổ.
Nguyễn Ngụy Chi còn trêu chọc nhéo mũi bạn trai đang đỏ ửng mặt.

Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người nhưng y chẳng e ngại gì cả, đường đường chính chính đến mức sẽ có cảm giác như họ đang tiến vào lễ đường.
Khi ấy Ôn Dữ rất hâm mộ bạn trai của chú Nguyễn, bắt đầu chú ý đến hai người nhiều hơn, cứ nghĩ tình đẹp như mơ là có thật.
Tuy nhiên, cuộc đời luôn có thể vả mặt bạn bất cứ lúc nào.
Plot twist của cuốn tiểu thuyết tình ái trong đầu Ôn Dữ chính là: chú Nguyễn ngoại tình.
Thuyền trưởng Ôn đã một lần hi sinh anh dũng.
Ôn Dữ thấy nét môi cười có chút hoang mang của Lâm Xuân Tư, cảm thấy cậu đáng yêu nên cũng thoải mái hẳn: “Chắc là cậu đang thắc mắc làm thế quái nào mà tôi vẫn thích chú già được.

Sau khi đã chứng kiến n mối tình tan tành trong tay chú Nguyễn, tôi phát hiện ra: chưa có bạn trai cũ nào của chú ấy khóc lóc vùng vằng khi chia tay cả.
“Bởi vì chú ấy đem lại cho bọn họ cảm giác cực kỳ thỏa mãn khi đường đường chính chính ngẩng đầu trước người đời.

Đó là cái cảm giác mình tự tin hơn, giỏi giang hơn khi yêu người ấy, thậm chí lúc phải chia tay, cậu cũng không muốn làm bận lòng người ấy.
“Cảm xúc của tôi giống như là: muốn một lần yêu đương với chú Nguyễn, dù có bị phản bội cũng cam lòng.

Nhưng khốn một nỗi là chú ấy cực kỳ keo kiệt với tôi.”
Ôn Dữ nhìn trời thở dài, đoạn quay lại tươi cười đến chói lòa sự đẹp trai qua khẩu trang: “Chuyện của tôi có tạo cảm hứng gì cho cậu không đấy? Lừa tôi tâm sự với cậu rồi vứt chúng ra sau đầu là rất không nghĩa khí nha.

Tôi với cậu tính là hồ bằng cẩu hữu* rồi.”
* Nghĩa đen là bạn bè đểu.

Ở đây Ôn Dữ chơi chữ “cẩu” – tức chỉ chú chó Paris.
Anh ta huýt gió, Paris phối hợp chồm lên chân cậu: “Gâu!”
Lâm Xuân Tư bị gom vào cụm hồ bằng cẩu hữu, lúng túng, ngơ ngác: “Em có biết phải làm gì đâu?”
“Không.

Cậu thật sự có thể giúp tôi rất nhiều.

Tôi chỉ vừa lóe lên một ý tưởng để giải quyết tình hình hiện tại: đó là tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận scandal nhưng không trả lời đó là chú ấy.

Tôi muốn mập mờ để mọi người đồn đoán.

Cậu hiểu ý tôi không? Tâm tình với cậu giúp tôi mở mang đầu óc lắm đấy.
“Lâm Xuân Tư, cậu là người quen biết vừa đủ với chú Nguyễn duy nhất mà tôi có thể tin được.

Giúp tôi nhé!”
Bị cặp mắt quyết tâm cao độ của anh ấy nhìn vào, Lâm Xuân Tư phân vân, rồi đáp ứng: “Được…!nhưng em không giỏi nói dối đâu.”
Trên đường về, cậu có cảm giác chột dạ như tụi trẻ con bắt tay nhau lừa người lớn vậy.

Nguyễn Ngụy Chi thực sự ngang hàng trưởng bối của cậu đấy.
Đôi mắt sau cặp kính của ảnh cứ như nhìn thấu mọi bụng dạ xấu xa.

Làm sao cậu đủ trình qua mặt ảnh?
Nhưng mà Lâm Xuân Tư thấy Ôn Dữ dũng cảm thật đấy.

Anh ấy đang ở trên đỉnh sự nghiệp, bây giờ thừa nhận scandal thì chẳng khác nào đánh một ván được ăn cả, ngã về không.
Cậu thực lòng hâm mộ sự can đảm của Ôn Dữ, cũng ước chi mình có thể cho mọi người biết về Phó Yến.
Việc đó sẽ xảy ra vào một ngày ở tương lai, hiện tại vẫn chưa thể.
Nghĩ đến những viễn cảnh có thể xảy ra, Lâm Xuân Tư không khỏi lo lắng nhưng tuyệt chẳng hề sợ hãi.
Tương lai của chúng ta rất đáng để mong chờ.
Lớp học làm gốm của Phó Yến diễn ra vào mỗi chủ nhật.

Việc làm gốm giúp thư giãn tinh thần và những ngón tay của anh, có thể xem đây là một dạng vật lý trị liệu.
Lâm Xuân Tư nhận được một cái ống đựng bút hình heo con.

Phó Yến sơn nó màu hồng phấn.
“Đáng yêu không em?”
“Phó Yến, em là con trai đấy, sao anh cứ chọn màu hồng cho em thế? Bao tay màu hồng, tạp dề màu hồng, ống đựng bút cũng màu hồng.”
Anh đáp: “Nhưng heo con thì có màu hồng mà.”
Đúng thật.
Sau đó ống đựng bút heo con trở thành hộp đựng sản phẩm origami.
Trên cái kệ lục giác từ bao giờ đã trưng bày mọi tác phẩm của Lâm Xuân Tư: origami, tranh khắc gỗ nhỏ, huy hiệu ngôi sao bằng pha lê của fandom.
Mọi ngóc ngách trong căn hộ đều có dấu vết của cậu.
Lúc thoát y trên giường, Phó Yến còn cho Lâm Xuân Tư thấy một thứ màu hồng nữa làm cậu điêu đứng luôn: bao cao su hương dâu.

Tại sao thứ này cũng cần có loại hương vị?
Tiếp theo…!cậu làm khóe môi Phó Yến trầy rồi.
Hôm sau, mỗi lần có ai hỏi miệng Phó Yến bị sao, Lâm Xuân Tư đều nhột bụng, mặt đỏ như gấc.
Người đàn ông của cậu đúng là một yêu tinh.
Sắp tới, Lâm Xuân Tư có ba chuyện quan trọng:
Thứ nhất, thư mời của nhạc trưởng Vương Tông Hải;
Thứ hai, tổ chức concert và ký tặng;
Thứ ba, bạn thân sắp bay.
Sáng thứ năm, cậu cầm thư mời đi gặp nhạc trưởng Vương.

Bước qua cửa, Lâm Xuân Tư hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp lại cố nhân.
Người con gái yêu kiều mặc váy dài đứng lên, niềm nở chào đón: “Lâm Xuân Tư, lâu rồi không gặp! Cậu vẫn nhớ tớ chứ?”
Cậu nhìn nụ cười của cô ấy, chợt choáng váng.
“Yên lặng là không nhớ tớ à? Tớ là Văn Nhất Niệm học chung lớp cấp ba với cậu đây.

Chúng ta từng chơi thân với nhau mà.

Cậu không nhớ tớ buồn đấy.”
Tôi làm sao quên cậu được.

Lâm Xuân Tư ép buộc lý trí đứng vững, dặn lòng phải mỉm cười: “Dĩ nhiên là tớ nhớ cậu…!Hồi xưa cậu là đứa mít ướt nhất nhóm mà.”
Văn Nhất Niệm vỗ vai cậu, hờn dỗi cười: “Cậu thì là người kiên nhẫn nhất, chỉ có cậu chịu đựng được tớ khóc.”
Đúng vậy, tôi chỉ phải chịu đựng mọi thứ từ cậu thôi.
Cô ta giới thiệu cậu với Vương Tông Hải: “Ông trẻ, cậu ấy là người cháu nói đến.

Bạn học thời cấp ba giỏi giang mà cháu chỉ đáng xách dép đi theo sau.

Cháu lấy danh dự làm chứng, nhân phẩm và tài năng của cậu ấy đều khỏi phải chê!”
Lâm Xuân Tư chào thưa, máy móc ngồi xuống ghế, máy móc mỉm cười tiếp chuyện vị nhạc trưởng, tâm trí chỉ có một suy nghĩ:
– Mẹ kiếp!
Lời tác giả: Chương sau sẽ có pass nha các bạn yêu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.