Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 59: 59: Sao Ở Bên Ngoài Mà Anh Sờ Eo Em Dữ Thế Hửm



Sau khi Phó Yến xếp lịch với bác sĩ thần kinh thì Lâm Xuân Tư cũng tất bật liên lạc với các bên để chỉnh sửa lịch trình trong vòng ba tháng sắp tới.
Chuyện này rắc rối hơn cậu nghĩ, mỗi ngày có thể nhận được cả chục tin nhắn và cuộc gọi, có bên khó tính thì đề nghị hủy hợp tác.

Lúc thu xếp xong thì đã vào đầu tháng ba.
Sau kỳ nghỉ lễ, thành phố lại về với sự bận rộn.
Thỉnh thoảng, Lâm Xuân Tư sẽ gặp Diệp Đình Thấm tới thăm anh.

Bà ấy tới cố định vào giữa tuần và cuối tuần.
Cậu và bác gái ngồi bên ngoài phòng Trị liệu, nhìn một chạc cây ngô đồng có tổ chim cu.

Chim mẹ màu nâu đất, cổ điểm xuyết một vòng cườm trắng, tiếng hót vui tai.

Một con chim khác bay về, trong mỏ ngậm mẩu rác, có vẻ là chim bố.
“Chim cu tương tự bồ câu, có tập tính đơn thê, gắn bó chung thủy, cả đời chỉ có một bạn tình.”
Lâm Xuân Tư hơi ngạc nhiên nhìn bà ấy.

Diệp Đình Thấm vẫn đang nhìn tổ chim: “Dưới quê tôi có ruộng đồng, cứ tới mùa gặt là chim cu nhiều lắm, chúng không sợ người, vừa mót lúa vừa ca hót.

Còn cậu, quê cậu ở đâu?”
“Cháu sinh ra và lớn lên ở thành phố ạ.” Cậu miêu tả sơ qua về nơi ấy rồi bảo: “Mỗi cuối năm bố sẽ đưa mẹ con cháu đến phương nam ở cho tới hết tháng mười hai.

Nơi đó là một làng quê êm đềm có đồng lúa chín trĩu đòng đòng.

Gia đình cháu ở trong homestay giữa đồng hoa cải, cảnh sắc rất đẹp.”
“Ừm.”
Lâm Xuân Tư thấy bác gái yên lặng, bỗng nhận ra mình lỡ lời nhắc tới chuyện cũ của bà rồi.
“Một cánh đồng hoa vàng ươm nằm giữa những mảnh ruộng xanh rờn trông như là một hòn đảo vàng vậy.

Người ta luôn khen ngợi ông ấy khéo chăm bón.

Ông ấy…!ba của Gia Yến – tôi không biết nó có kể cho cậu nghe chưa, Phó Đình là một nông dân cần mẫn mà lịch lãm.

Bề ngoài ưa nhìn, ông ấy biết nói tiếng Pháp, biết kéo cello – có thể gọi là một lãng tử nhà quê hào hoa.”
Lâm Xuân Tư không nhớ rõ dáng vẻ của bác Phó lắm, nương theo lời miêu tả, lờ mờ phác họa ra một bác trai hiền hòa đội mũ rơm.

Trên cổ ông ấy tròng qua một chiếc máy ảnh.
Diệp Đình Thấm đan hai tay vào nhau: “Ngặt nỗi, ông ấy rất mềm yếu, chưa bao giờ biết lớn tiếng với người khác.

Hầu hết thời gian Gia Yến luôn sống với ba, tôi thực tình lấy làm lạ khi sau này nó trưởng thành một cách tùy hứng và cứng đầu như hiện tại.”
Lâm Xuân Tư âm thầm đáp một câu: ép mình mạnh mẽ.
Bà ấy cũng tự cho ra đáp án tương đương: “Có lẽ vì nó bị ép buộc phải gắng gượng quá lâu.”
Tiếng chim cu quẩn quanh ríu rít, cậu nhìn đôi chim lớn mớm mồi cho chim non, nói: “Thực ra bác cũng rất nhớ quê hương phải không?”
Người nhớ quê hương, chỉ cần một tiếng động nhỏ xíu quen thuộc cũng dội hồi ức về cho họ.

Lâm Xuân Tư đoán hồi ức mà Diệp Đình Thấm canh cánh mãi chính là ngôi nhà trên cánh đồng hoa ấy.
Buổi tối, cậu nhờ anh lấy cuốn album kỷ niệm của bác Phó ra xem, ngắm những bức ảnh bác trai chụp cho gia đình mình.
Cánh đồng hoa của ba Phó tên là Đảo Vàng.

Bác trai đúng là trông hiền lắm, da ngăm ngăm, răng trắng bóc như hạt gạo.
“Hồi đó em mập vậy hả ta? Tay chân núng nính như khúc lạp xưởng á.”
“Đáng yêu mà.” Phó Yến vuốt má cậu, thở dài: “Tôi đang tiếc mình vì sao hồi đó không nắn bóp em cho đã.”
Lâm Xuân Tư lầm bầm: “Chắc tại Kỵ sĩ Lâm Tinh Tinh vừa béo vừa lùn nên Công chúa chê không chịu ra gặp.”
Phó Yến cười mắng: “Nhóc con!”
“Vậy chắc là tại bây giờ em đẹp trai rồi nên anh mới vội vàng ngã vào lòng em chứ gì?” Cậu tỏ vẻ biết tuốt.
Anh bóp cằm cậu, ngón tay ái muội móc vào cổ áo: “Mặt đẹp tôi cũng chẳng mê lắm, quan trọng là da chắc thịt cứng, khỏe khoắn xài bền.”
Lâm Xuân Tư không thể tin được: “Thì ra anh chỉ yêu cơ thể của em!”
Phó Yến bị cậu đè xuống sofa, nghiêng đầu cười rộ lên, thân thể cuộn tròn lại che chắn các đợt tấn công từ cậu.

Lâm Xuân Tư thấy anh dịu dàng rủ mắt, hơi thở dồn dập nhuộm đôi má phớt hồng, bàn tay vén vào lần áo anh: “Anh giống mẹ nhiều hơn là bố nhỉ?”
“Ừm.” Anh mỉm cười vói xuống dưới bụng cậu, xoa bóp nhẹ.
Hơi thở của cậu liền đứt đoạn, mỏng mà trầm, “Em thì giống bố hơn, ai cũng chê em dốt.”
“Dốt ở đâu nào? Tôi thấy em học hỏi việc này cực nhanh đấy chứ.” Phó Yến ngưỡng cổ để cậu hôn lên, tăng lực tay ma xát phía dưới.
Năm ngón uyển chuyển vỗ về, dấy lên sự ướt át, nóng bỏng.

Sống lưng tê dại tới tận gáy, Lâm Xuân Tư cắn bả vai anh, mồ hôi rịn ra trên vừng trán.

Nóng lạnh đan xen khoai khoái.
Mưa rền gió dữ qua đi, Lâm Xuân Tư đắp chăn lưng lửng thắt lưng lật từng trang album, mép trang đậy trên cục xương cổ tay.

Phó Yến nằm ngay cạnh nhìn đắm đuối vào khớp xương của cậu, cả người rúc trong chăn, chỉ lộ ra đầu vai trơn mịn.
“Trong đây không có ảnh anh hồi bé ạ?” Cậu trầm ngâm vuốt ve lưng anh, ngón tay chà xát ở xương mỏ quạ.
“Ừm.”
“Anh có ảnh mình hồi bé không? Cho em xem đi.”
“Hồi bé tôi chẳng đẹp đâu.

Em xem làm gì.”
Hồi đấy anh ốm yếu, còi cọc lắm, chàng trai này mà nhìn thấy thì thể nào cũng đau lòng.
“Anh lừa em.

Em nhớ Công chúa đẹp lắm mà.” Lòng bàn tay cậu nâng lấy cằm anh, ngón cái nhẹ nhàng miết qua bờ môi mềm mại.
Phó Yến cụp mi ngậm ngón tay vào miệng, uốn lưỡi liếm láp, cánh tay dưới chăn chậm rãi cọ vào bắp đùi cậu.

Da anh lành lạnh như bề mặt phiến lá dính sương đêm.

Lâm Xuân Tư cảm thấy bụng dưới nóng dần.

Phó Yến trượt tay lên đùi cậu, vuốt ve vần vò rồi trở mình hôn vào vùng bụng bằng phẳng.

Tầng chăn tuột xuống phơi ra tấm lưng trần chi chít dấu hôn.
Một tay xoa nắn, chà xát, Phó Yến dịu dàng hôn vào, đầu lưỡi đánh vòng quanh rốn, hơi thở ấm áp từ bờ môi thấm vào da thịt cậu: “Chồng ơi, tôi không đẹp sao…”
Lâm Xuân Tư gấp album lại, bắt lấy cánh tay đang du di khắp nơi rồi ghì anh xuống giường, ngấu nghiến hôn môi.
Ấy vậy mà cậu cũng chẳng quên nài nỉ xin xỏ cho bằng được một bức ảnh anh hồi bé.

Phó Yến xiêu lòng lục tìm bức trông khá khẩm nhất đưa cậu.

Lâm Xuân Tư nhét ảnh vào ví tiền rồi ngắm cả buổi trời.
Cậu thích đôi mắt của anh, phần đuôi hẹp dài, tiến vào trong thì mở rộng tròn xoe, đen lánh như đá vỏ chai.
“Bé Tinh Tinh, nếu mỗi lần đi mua đồ em đều ngẩn ngơ nhìn vào ví tiền như vậy thì người ta sẽ tự hỏi có phải em vừa nhặt được nó ở đâu không đấy.” Phó Yến vén tóc cậu: “Tóc em lại dài ra rồi, gần chạm vai.”
“Không phải anh thích vuốt tóc em à? Cứ để đấy.

Chừng nào anh chán rồi em cắt.”
Lâm Xuân Tư dựng dàn leo, vun xới đất đai, trồng lại một cây thiên lý khác.

Thiên lý tức là ngàn dặm.

Cây không cần nhiều nước.

Lá và hoa có thể chế biến món ăn.

Dây leo vươn mình tỏa bóng râm mát, hoa thơm hương dìu dịu.
Sau Tết, khu tập thể ở hẻm Số 24 bị đập đi.

Người ta đốn hạ cây dương sum sê, chỉ chừa lại nửa phần gốc bè rộng trơ trọi.

Sau đó công nhân cũng xúc tận gốc rễ to khỏe, ném nó vào lửa rồi đổ xi măng, ủi phẳng mặt bằng.

Tin tức nói rằng con hẻm nhỏ tí đó sắp sửa trở thành một con đường mới, có mấy tay nhà đất thường hay lượn lờ, vẻ đang toan tính dắt cò mồi khách mua đất trước khi khu vực này tăng giá ầm ầm.
Lâm Xuân Tư nghĩ mà cảm khái.

Mấy năm trước cậu và Kỷ Ca thuê trọ tại hẻm Số 24 là bởi nó rẻ.

Cả con đường đều là nhà bình dân, giá cả hàng hóa phải chăng với thanh niên các cậu, đồng thời không quá xa trung tâm thành phố.
Vậy mà đảo mắt một cái – đời cậu lên hương, Kỷ Ca thành du học sinh, Tần Mộ tốt nghiệp, người tới người đi khỏi hẻm Số 24, cuối cùng nguyên một con hẻm biến mất, cây dương nửa đời người bị chặt.

Nhà Nước đầu tư mở đường, khu vực bình dân này sắp trở nên xa xỉ rồi.
Thật là một cảm giác năm tháng vô tình, không để con người kịp nắm bắt vương vấn.
Từ những cảm xúc và suy tư này, cậu cho ra một ca khúc mới trong một đêm.
Lâm Xuân Tư lấy một câu của Phó Yến làm ca từ: Thời gian là một thứ thuốc đáng gờm, tất cả vẩy đục, cặn bã đều sẽ bị nó rửa trôi.

Con người sẽ chết, nhưng năm tháng thì còn mãi.
Lâm Xuân Tư đưa Phó Yến nghe bài hát mới đầu tiên, sau đó gửi cho Kỷ Ca nghe.

Chủ yếu là muốn ôn lại chút kỷ niệm với hắn.
Kỷ Đại Ca: Hình như ở Mẽo lâu quá nên bây giờ nghe không hiểu tiếng mẹ đẻ.
Lâm Xuân Tư rep: Mày có thể chê thẳng ra.
Kỷ Đại Ca: Nghe sến quá.
Lâm Xuân Tư: Có bài hát nào của tao mà mày chưa từng chê sến không?
Kỷ Đại Ca: Chưa.
Lâm Xuân Tư: Vậy đừng nghe.
Kỷ Đại Ca: Mày nói thế là không tôn trọng khán giả.
Lâm Xuân Tư: Tao tôn trọng khán giả, tao chỉ không tôn trọng mày.
Bạn với chả bè.

Lúc mình đạt giải hắn còn chẳng chúc mừng được một câu đàng hoàng.
Ba phút sau Kỷ Ca gửi qua hai bức ảnh: một chụp hắn và Tần Mộ nắm tay nhau, một là cuốn lịch tháng tư có đánh dấu thời điểm bắt đầu lưu diễn.
Kèm với tin nhắn: Lêu lêu đồ sắp phải xa người yêu.
Lâm Xuân Tư: “…”
Đụng vào ai thì đụng nhưng đụng vào Phó Yến là cậu…
Bùng cháy nhá!
Cậu nhào tới ôm lấy anh đang làm việc, méc: “Anh, có người nói em không bằng hắn!”
“Ai trêu chọc em?”
Lâm Xuân Tư đưa điện thoại cho anh.

Phó Yến mỉm cười hỏi: “Em muốn có lắc tay đôi à?”
Cậu nhìn xuống, thấy mình vô tình phóng to ảnh chụp Kỷ Ca và Tần Mộ.

Đôi trai gái đang đeo cặp lắc tay kiểu dáng tương tự.

Bất giác nghĩ đến cổ tay thon thả, trắng ngần của anh, cậu cảm thấy điểm xuyết thêm trang sức thì sẽ đẹp lắm.
Vậy là Lâm Xuân Tư gật đầu cái rụp, xong bổ sung: “Lần này anh để em chọn kiểu dáng.”
Phó Yến giữ lời, chọn hôm rảnh rỗi liền đưa cậu đi tiệm chọn lắc tay.

Lâm Xuân Tư đi một vòng nhìn ngó quanh quất, bị ba nữ nhân viên nhận ra xúm lại xin chữ ký.

Cậu hòa nhã ký tặng cho bọn họ, fan hâm mộ có lòng thì sao mà nỡ từ chối được.
Phó Yến đang xem điện thoại, dáng vẻ bình thản nhưng khóe môi lại mím chặt.
Anh dĩ nhiên sẽ không cản trở cậu giao lưu với fan, tuy nhiên trong lòng cũng chẳng dễ chịu.
Thế mà khi Phó Yến ngẩng mặt, lại thấy chàng trai kia không biết vô tư thật hay vô tư giả đang nhờ mấy cô ấy giúp cậu lựa mẫu, cười nói đến là phơi phới.
Răng nghiến ken két.

Anh cất điện thoại, tiến đến đặt tay lên eo cậu, dịu dàng hỏi: “Em chọn xong chưa?”
Hai anh chàng đẹp mã sóng vai bên nhau quả là gõ trúng trái tim fangirl.

Ba cô nàng không còn quá chú ý vào Lâm Xuân Tư nữa mà chỉ lén nhìn hai người, cử chỉ thận trọng hẳn.
Khi Phó Yến tính thanh toán thì Lâm Xuân Tư giành trước.
Về nhà, cậu liền ôm chầm lấy anh hỏi: “Phó Yến, anh ghen à? Sao ở bên ngoài mà anh sờ eo em dữ thế, hửm?”
Phó Yến bị hơi thở nồng ấm của cậu làm tê dại, khẽ ừm.
“Phó Yến?” Thấy anh như buồn buồn, Lâm Xuân Tư lưỡng lự: “Em nói sai điều gì ạ?”
“Không có gì.” Anh nâng cằm cậu, âu yếm mút cánh môi.

Sau bữa tối, Lâm Xuân Tư rón rén mở cửa phòng, nhìn quanh quất như kẻ trộm rồi bất ngờ ôm lấy người đang trầm tư bên bàn.

Phó Yến giật mình, vuốt mái đầu gác trên vai: “Em lại bị ai bắt nạt?”
“Em xin lỗi.” Cậu thật tình thật dạ nói: “Buổi chiều em đã làm anh khó chịu phải không? Em xin lỗi.

Lần sau em sẽ chú ý giữ khoảng cách với người khác phái hơn.”
Cậu bé này ngoan biết bao.

Phó Yến dịu dàng vỗ về: “Tôi tin em.

Vả lại em cũng cần giữ khoảng cách với người cùng phái nữa.”
Lâm Xuân Tư đáp vâng hôn lên má, lên cằm anh, rồi cầm tay anh tròng vào chiếc lắc bạc.
Xương cổ tay nhô ra, gập ghềnh thanh thoát, ngón tay thuôn dài, để vầy chụp ảnh quảng bá trang sức luôn cũng được.
Cậu nhìn tay anh đắm đuối một hồi, sau đó khép tay đặt bên cạnh: “Anh xem.

Trông nó hợp với nhẫn của em nhỉ? Mặc dù không phải một bộ trang sức nhưng chúng vẫn có thể đi đôi thành cặp.”
Lời này chạm đến một nơi vô cùng mềm mại trong lòng Phó Yến, dấy lên nỗi niềm thân thương lẫn với bi đát.
Lâm Xuân Tư có tâm sự.
Kể từ dạo trở về nhà cũ, cậu bỗng nhiên trở nên dính người hơn hẳn – tất nhiên Phó Yến thích như vậy, nhưng thái độ của cậu có chút kỳ lạ.
Dường như cậu đang dồn nén quá mức.
Quá trình sửa sang và nội thất căn bản của studio đã trang bị xong, khi ấy là giữa tháng ba.

Diệp Đình Châu và Phó Yến lại hẹn gặp.
“Dương cầm để ở đâu?” Cậu Út hỏi.
“Trên tầng.

Em ấy thích ngắm cảnh đêm.”
“Chậc, cháu chưa gì đã cưng vợ lên trời thế này thì về sau coi chừng địa vị trong nhà của cháu chỉ là con số 0 tròn trịa.

Kinh nghiệm từ người đã có hai đời vợ.” Chú ta hắng giọng.
Phó Yến dửng dưng đáp: “Người hiện tại không có vợ không đủ tư cách nói chuyện với cháu.”
Diệp Đình Châu: “…”
Cây đại dương cầm đen nhánh im lặng nằm giữa căn phòng trống trải.

Một mình một cõi.

Vì âm thanh của nó không còn chuẩn nên Phó Yến thuê thợ tới sửa.

Các bộ phận trong bảng cộng hưởng có vẻ phải thay gần hết.
Anh tiến vào, thấy hai người thợ bối rối nhìn nhau, vẻ nghiêm trọng.
Lâm Xuân Tư bị quản lý đánh thức, mồ hôi lạnh bết trên trán.
Tiểu Cố vặn chai nước cho cậu: “Em mệt à?”
Cậu ngửa cổ uống gần hết chai nước, qua loa đáp lại, cùi chỏ gác lên đầu gối.
Gần đây, thỉnh thoảng cậu có cảm giác ngón út đau nhói, tuy từ lúc tháo bột và qua mấy lần kiểm tra thì ngón tay của cậu hoàn toàn bình thường.
Vừa nãy cậu lại mơ về giai điệu Ánh trăng của Debussy.
Lâm Xuân Tư rút điện thoại, gửi một tin nhắn:
– Tôi muốn gặp anh.
Phùng Kính nhận được điện thoại từ anh con riêng quý hóa.
Phó Yến trình bày súc tích rồi nhấn mạnh: “Tôi hi vọng ông và đồng nghiệp có thể hành động kín đáo một chút để tránh tai tiếng cho tôi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.