Phó Yến đứng dựa vào tường hút thuốc, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu, lơ đãng nhìn hai người cảnh sát mặc thường phục tỉ mỉ xem xét cây dương cầm, thu thập manh mối.
Hai người thợ khi tháo dỡ lớp gỗ ở bảng cộng hưởng đã phát hiện vết máu khô.
Diệp Đình Châu búng tàn thuốc: “Cháu vẫn ổn chứ?”
“Cháu ổn.” Chân mày anh như thắt nút.
Xong xuôi, Phó Yến theo hai người cảnh sát về Cục, thẳng tới phòng thẩm vấn.
Phùng Kính ở trên hành lang, tốt bụng mở cửa cho anh, bảo: “Làm theo quy trình.
Pháp luật không thiên vị một ai.”
Phó Yến trông kiểu gì cũng thấy ông bố này trêu ngươi.
Cho dù đã che đậy nhưng trong cái nhìn của ông vẫn tiềm ẩn nét hả hê như cuối cùng tôi cũng tóm được cậu vào phòng thẩm vấn rồi.
Hai lần trước, cả lần vô tình gây tai nạn, anh đều được lấy lời khai ở bệnh viện, chưa từng bước vào phòng thẩm vấn.
Dưới ánh nhìn của ngài thanh tra Cục, Phó Yến tỏ ra vô cùng hợp tác.
Hai người thợ và Diệp Đình Châu cũng được lấy khẩu cung.
Sau khi hoàn thành nghĩa vụ công dân, Phó Yến mỉm cười nói với cậu Út: “Cháu chưa bao giờ cảm thấy biết ơn dượng như vừa rồi.
Ông ấy lo cho cháu đến mức không thể rời mắt khỏi cháu, cái nhìn trìu mến tới nỗi hận không thể trở thành người thẩm vấn để cháu bớt sợ hãi.”
Diệp Đình Châu: “…” Lạy hai bố con nhà cháu, tui chỉ muốn làm một công dân an phận.
Hai cậu cháu đi ra ngoài thì thấy tài xế nhà họ Diệp đưa hai đứa nhóc tìm bố.
Diệp Phiến khoanh tay ngồi ở ghế phụ, hất cằm hỏi: “Bố bị ả nào lừa tiền, lừa tình rồi?”
Diệp Đình Châu: “…”
Diệp Lãng bá chiếm hàng ghế sau, ườn ra chơi game, không quan tâm bố nó bị gì.
Cậu Út dỗi quá, hung tợn trừng mắt: “Hai đứa láo nháo là bố tìm mẹ kế về trị tụi bây đấy!”
Diệp Phiến cười khẩy: “Ý bố là mẹ hay là chị ạ?”
“…” Con với cái, mỉa móc bố vậy đấy.
Phó Yến thông cảm vỗ vai cậu Út: “Tuổi dậy thì.
Đứa nào cũng vậy cả.”
Lập gia đình thì vui nhưng có con cái thì khổ đấy.
Tuy anh hay đùa giỡn với Lâm Xuân Tư về chuyện sinh em bé nhưng thực tình với số tuổi của mình thì anh không còn chịu nổi mấy đứa trẻ đâu.
Phó Yến về nhà muộn.
Lâm Xuân Tư móc áo khoác cho anh, hỏi: “Sao anh không nhận cuộc gọi của em?”
Vì lúc đó điện thoại bị tịch thu rồi.
Anh ôm eo cậu, đáp: “Xin lỗi chồng nhỏ.
Em ăn tối chưa?”
Cậu hơi xụ mặt, giọng ủ rũ: “Em muốn chờ anh về ăn cùng.”
Thấy chưa, em bé gì chứ? Chồng nhỏ là nhất.
“Ngoan.” Phó Yến xoa đầu cậu, hôn vào má: “Dạ dày của em có khó chịu không? Em uống trước một viên thuốc đi.”
Cậu uống thuốc rồi đi vào bếp phụ giúp anh.
Sau bữa tối, Phó Yến kiểm tra và bổ sung hành lý cho cậu, dặn dò từng li từng tí: “Em nhớ nghe lời quản lý.
Không được đi ra ngoài một mình, nhất là vào buổi tối.
Ăn uống đầy đủ.
Nếu thèm ăn đêm thì nói Tiểu Đao đặt hàng mang cho em, tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ.
Trước khi lên sân khấu mà thấy căng thẳng quá thì báo ngay với Tiểu Cố…”
Lâm Xuân Tư ngồi dưới chân giường ôm gối ôm, gật đầu như gà mổ thóc.
Phó Yến quỳ xuống vò đầu cậu: “Sao đấy? Tôi nói lắm quá à? Mấy việc tự chăm sóc bản thân em làm còn giỏi hơn tôi nên chắc không cần phải lo thừa.
Riêng về việc đi lại, tôi biết em không thích bị nhiều người vây quanh nhưng tới nơi xa lạ thì phải cẩn thận, được không minh tinh của tôi?”
“Nếu như em nhớ anh quá thì phải làm sao?”
“Điện thoại của tôi luôn mở, em có thể gọi bất cứ lúc nào.
Dù là nửa đêm.” Phó Yến dịu dàng hôn cậu: “Ngủ sớm đi, mai tôi đưa em ra sân bay.”
Chuyến lưu diễn sắp tới của Lâm Xuân Tư được lên kế hoạch từ đầu năm ngoái.
Bản phác kế hoạch cơ bản là do cậu trực tiếp viết, đi qua sáu thành phố tổ chức concert và đồng thời thực hiện một chuỗi video blog với các nhãn hiệu tài trợ, kéo dài trong vòng ba tháng.
Toàn bộ bản kế hoạch là do cậu tự soạn để có thể ở bên anh lâu hơn.
Từ khi gặp gỡ Phó Yến, cậu từ từ trưởng thành về mọi mặt.
Mà anh cũng vì cậu mà trở nên tốt hơn.
Nằm trên giường, Lâm Xuân Tư ôm lấy anh, chuyển sang cậu dặn dò anh đủ chuyện cứ lặp đi lặp lại nghe đã mòn tai.
Yêu đương thật kỳ lạ, cho dù đã ở bên nhau bao lâu, căn dặn nhau bao lời thì vẫn cảm thấy chưa đủ.
Chỉ hận đêm nay không thể kéo dài bất tận để cậu đừng phải xa anh.
Lâm Xuân Tư dậy rất sớm.
Quầng xanh bao bọc chân trời còn chưa rạng, cậu kiểm tra lại hành lý rồi đi chạy bộ.
Lúc về, cậu thấy Phó Yến dậy rồi, bữa sáng đã sẵn sàng.
Cậu thấy lòng cứ trĩu nặng như đeo chì, vòng tay ôm chặt lấy anh không nỡ buông.
Phó Yến dỗ dành mãi cậu mới chịu thôi.
Tuy nhiên Lâm Xuân Tư mới đi hai bước thì anh đột ngột kéo mạnh vai cậu, nồng nhiệt hôn lên.
Cậu đeo khẩu trang, bờ môi anh dán lên nó, sau khi thả ra thì để lại vệt ẩm ướt.
Lâm Xuân Tư đỏ lựng mặt.
Phó Yến miết ngón tay qua môi rồi lau vào ngực cậu, làm tim cậu loạn nhịp, mỉm cười: “Chồng nhỏ, nhớ gọi điện cho tôi.”
Anh dùng ngón tay mơn trớn eo cậu, nhịp tim của Lâm Xuân Tư càng không thể trở về như bình thường.
Cậu ngồi lên máy bay vuốt ve chiếc nhẫn, rộn rịch lòng nghĩ: Phó Yến, em thực sự rất muốn cưới anh.
Cậu phải nhanh chóng tháo gỡ khúc mắc trong lòng.
Đêm concert đầu tiên, dưới sân khấu là một vùng nước đen, lightstick nhấp nhô như biển sao sáng ngời.
Nhiệt huyết dâng cao, cảm xúc căng tràn.
Tiếng reo hò hợp lại thành một quả bong bóng khí bao trùm không gian, như tách rời biển sao với trời đêm, như vẫy gọi trăng sáng sà xuống hòa vào cuộc cuồng hoan này.
Thế giới rộn ràng, xán lạn nơi đây là đế chế thuộc về chàng trai có giọng ca truyền cảm trên sân khấu.
Mồ hôi làm áo dán sát vào thân hình khỏe khoắn, vùng da dưới xương đòn của cậu bóng loáng, hình xăm SC hằn lên đậm nét.
Thói quen của Lâm Xuân Tư là hòa ca với những Tinh Hà Nhỏ vào bài hát cuối.
Lúc này ai ai cũng thấm mệt, cảm xúc chân thật tuôn ra, trong mắt mọi người là biển sao lấp lánh.
Cúi chào khán giả, cậu ôm guitar đi vào cánh gà, trái tim đập vội, lòng bàn tay nóng ran, mệt đến mức nằm vật xuống ghế bành.
Tiểu Đao đưa nước chanh và khăn mát chườm cho cậu.
Lâm Xuân Tư kiểm tra tin nhắn, đọc kỹ từng chữ rồi gửi hồi âm.
Mệt vậy đáng lẽ nên ngủ ngon, song ban đêm Lâm Xuân Tư lại giật mình thức giấc.
Vặn sáng đèn ngủ, cậu lẹp xẹp dép lê đi vào nhà vệ sinh.
Một giờ sáng, cậu pha cà phê rồi bấm gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói ngái ngủ, “Em ơi?”
Lâm Xuân Tư tự cảm thấy mình đúng là hư hỏng, đêm khuya khoắt lén anh uống cà phê rồi còn phá giấc ngủ của anh.
Phó Yến thấy cậu không trả lời, dụi mắt: “Em nhớ tôi đến nỗi không ngủ được à?”
“Ừm, nhớ anh lắm.”
Anh khẽ cười: “Để tôi kể em nghe một câu chuyện.
Ngày xưa có hai con cua biển: một con màu đỏ, một con màu xanh.
Cua Xanh rất ngưỡng mộ Cua Đỏ, luôn muốn trở nên giống Cua Đỏ.
Một ngày Cua Xanh hỏi Cua Đỏ làm cách nào để có màu sắc giống bạn? Em đoán Cua Đỏ trả lời thế nào?”
“Đi nhuộm màu ạ?”
“Sai rồi.
Đáp án là: luộc chín Cua Xanh.”
Lâm Xuân Tư: “…”
Phó Yến…!thật sự không có năng khiếu kể chuyện.
Cậu hắng giọng: “Để em dạy anh kể chuyện cổ tích này.
Ngày nảy ngày nay, ở một vương quốc xinh đẹp có một Công chúa mê ngủ, lại có một Kỵ sĩ bị mất ngủ.
Một ngày Kỵ sĩ phải lòng Công chúa, anh đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Hừm…!Em nói đi.”
“Kỵ sĩ và Công chúa sẽ mất ngủ cùng nhau.”
Phó Yến bật cười mắng: “Em hư quá.”
“E hèm! Ý em là chúng ta đang tâm sự đêm khuya với nhau, anh nghĩ đi chỗ nào vậy?”
Anh nhẹ giọng như tỉ tê: “Thì nghĩ đến nốt ruồi trên vành tai em.
Yết hầu đẫm mồ hôi của em.
Rồi lồng ngực có hai đỉnh màu nâu này, cơ bụng cứng cáp.
Tiếp theo là rãnh nhân ngư.
Tôi muốn vòng chân qua hông em…”
“Dừng! Dừng! Dừng!” Lâm Xuân Tư suýt thì sặc cà phê, khuôn mặt như bốc cháy.
Phó Yến mỉm cười rút tay ra khỏi gối đầu: “Chồng ơi, tôi còn muốn ngồi lên người em.
Vuốt ve khắp thân thể em.
Siết chặt em…”
Lâm Xuân Tư thấy đầu óc nóng chảy thành một đống nhão nhoét rồi, chẳng còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết tập trung vào hơi thở khe khẽ, đứt quãng của người kia.
Âm thanh bên tai như mấy nhúm tơ khêu gợi, kích vào thần kinh của cậu.
“Phó Yến.” Giọng cậu khàn cả đi, “Cho em xem.”
Anh thấy trái tim mình run rẩy, thân thể nóng rần, song ngón tay lại lạnh, chậm rãi vặn đèn ngủ sáng lên, đưa điện thoại ra xa để cậu nhìn thấy.
Lâm Xuân Tư chống cùi chỏ lên đùi, nghiêm túc xem dáng vẻ say tình mềm mỏng của anh.
Phó Yến nằm nghiêng, mày mắt hàm xuân, cúc áo cởi ra để lộ xương quai xanh, tay hơi run làm hình ảnh cũng chênh vênh, bờ môi hé mở kéo tơ bạc nỉ non tên cậu.
Anh tựa như một đóa hoa long lanh, ướt át, chảy ra dòng mật ngọt ngào.
“Phó Yến…” Cậu thấy cơ thể mình muốn điên lên, không kìm được chạm vào khuôn mặt trên màn hình, hận chẳng thể nắm bắt, giọng khàn đục: “Lúc về, em chắc chắn sẽ không tha cho anh.”
“Ừm.” Phó Yến cười yêu kiều: “Tôi chờ em về.”
Lâm Xuân Tư dùng ngón cái chà chà mặt đá sapphire, uống hết cà phê rồi cúp máy, đi vào nhà tắm.
Hôm sau, mặt trời lên tới đỉnh cậu mới ngủ dậy.
Tiểu Cố thấy thần sắc vợ sếp phờ phạc, vội vàng hỏi: “Đêm qua em ngủ không ngon sao?”
“Dạ, em đi ngủ hơi muộn.” Lâm Xuân Tư ngại ngùng nhìn anh ấy, vành tai hơi đỏ.
Sau đó, cả hai đồng thời quay đầu.
Tiểu Cố rối bời: Cái gì thế này? Hai người cách nhau hơn hai trăm cây số mà cũng lếu lều được hả trời?
Cuối tuần, ngay khi vừa lặng lẽ đến thành phố tiếp theo, Lâm Xuân Tư tranh thủ đi ra ngoài một mình.
Đúng giờ hẹn, chiếc xe con đỗ lại.
Cậu chú ý thấy biển số đã thay đổi, mở cửa ngồi vào ghế sau.
Lý Hảo nhìn cậu qua kính chiếu hậu, gật đầu chào: “Cậu chủ.”
Chiếc xe rời khỏi nội thành, khung cảnh huyên náo dần khuất sau những rặng thông xanh đậm.
Nhìn một lúc, Lâm Xuân Tư bỗng nhận ra con đường này.
“Anh Hảo,” Cậu hỏi, “khi gặp nhau trong bệnh viện, có phải anh cố tình nhắc lại chuyện vào năm tôi chín tuổi không?”
“Chuyện cậu không chịu học dương cầm sao? Tôi chỉ tiện thể nhắc tới thôi.
Đừng nghĩ nhiều.”
“Lần trước anh định đưa tôi đi đâu vậy? Cũng là đi đường này sao?”
“Ừ.”
Lâm Xuân Tư xoa bóp ngón tay: “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Cậu hỏi đi.”
“Có phải anh đã từng làm một chuyện rất xấu xa không?”
“Tôi tin mỗi người sống trên đời đều sẽ có lúc cảm thấy bản thân đã làm một chuyện tồi tệ nào đó.” Lý Hảo đáp.
Lâm Xuân Tư không tiếp tục lên tiếng.
Cậu biết hiện giờ anh ta không muốn nói chuyện.
Xe đỗ lại trước hàng rào kiểu Tây bao quanh một căn nhà lợp ngói.
Hàng rào sơn màu đen đã tróc lỗ chỗ, trước cổng có một cột đèn đã bị tháo bóng.
Dàn dây thường xuân vàng úa, héo quắt rũ trên tường bao.
Lâm Xuân Tư khép cửa xe, liếc mắt qua khung cảnh tiêu điều, muôn vàn hồi ức liền ập về.
Đây là nhà cũ của cậu.
Ngôi nhà của gia đình cậu.
Bao nhiêu kỷ niệm buồn vui, đau khổ, hờn giận của cậu đều gắn với ngôi nhà này.
Nhất thời cảm xúc dâng trào mạnh mẽ đến mức làm cậu tức ngực, hốc mắt đỏ hoe.
Lý Hảo móc một hộp thiếc, đổ ra hai viên kẹo bạc hà đưa tới trước mặt Lâm Xuân Tư: “Chúng sẽ giúp cậu khá hơn.”
Lâm Xuân Tư nhìn chằm chằm, không nhận.
Anh ta khẽ thở dài: “Lương y như từ mẫu, tôi sẽ không làm hại cậu.”
Cậu chậm rãi cầm lấy hai viên kẹo, nắm chặt trong tay.
Lý Hảo mở khóa cổng, dẫm lên mảnh cỏ dại xơ xác, rút chìa khóa từ trong túi áo mở cánh cửa sơn mài, đi thẳng vào trong phòng khách trống trải dọn dẹp.
Lâm Xuân Tư chưa vội bước vào, cảnh giác quét mắt quan sát toàn bộ ngóc ngách ngôi nhà.
Lý Hảo cầm hai cái ghế gấp kê xuống trước mặt cậu, nói: “Nếu để cửa mở giúp cậu cảm thấy an toàn hơn thì không cần đóng lại.”
Anh ta ngồi xuống ghế, làm ra cử chỉ mời.
Lâm Xuân Tư bước vào, ngồi xuống chiếc ghế còn lại, hướng lưng ra ngoài cửa, bình tĩnh nói: “Anh có thể bắt đầu.”
“Bây giờ tôi sẽ kể cho cậu một câu chuyện với hai phiên bản.
Lựa chọn tin vào phiên bản nào thuộc về bản thân cậu.”
Lý Hảo tháo mắt kính ra, gấp gọn lại đặt trên đùi: “Nhân vật chính của câu chuyện này là một tên sát nhân.”
Đêm nay trăng sắc như lưỡi câu bạc.
Nhận được thông tin, Phó Yến đi đến Cục Cảnh sát, ngoài dự liệu thấy một người ở trong phòng làm việc của Phùng Kính.
Ông liếc nhìn anh, đánh mắt về phía tệp hồ sơ trên bàn: “Kết quả phân tích giám định.”
Phó Yến đi ngang qua người kia để cầm chúng lên, cẩn thận xem.
Phùng Kính lề mề hút hết một điếu thuốc, chờ anh đọc xong mới lên tiếng: “Bây giờ tôi cho các cậu hai sự lựa chọn: một là rút tay khỏi vụ này sạch sẽ, hai là tôi sẽ cấu thành tội chống người thi hành công vụ và cưỡng bức hai cậu thi hành án.”
Tề Thời Chiêu cười lạnh: “Tôi chấp nhận ngồi tù, chỉ cần ngài thanh tra cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cấp dưới của ngài trong chiến dịch nằm vùng năm xưa.
Theo như tôi điều tra được: kế hoạch truy bắt đó đã suýt thất bại vào phút chót với một viên đạn ghim vào đùi ông, tổn thương từ nó khiến ông phải kết thúc chiến dịch lâu dài.
Song trước đó đã có một cảnh sát nằm vùng bị PTSD và buộc lòng phải rời ngành để chữa trị.
Anh ấy đã mất tích một cách khó hiểu, và cho đến nay vẫn không ai tìm thấy anh ấy.
Bằng tất cả lý do này, tôi cần một lời giải thích với tư cách là thân nhân của cảnh sát Khúc.”
Phùng Kính đút tay trong túi, nét mặt vô cảm.
Giữa bầu không khí ngột ngạt, Phó Yến xem đi xem lại hồ sơ, đầu mày cau chặt: “Nếu chỉ có một mẫu máu được xác định thuộc về Khúc Hằng thì mẫu máu thứ hai trên cây đàn thuộc về ai?”
Phùng Kính cắn đứt đầu lọc rồi cầm gạt tàn lên nhổ ra, trả lời anh: “Thuộc về Thời Thác.”
Phó Yến siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt.
Sau đó anh chợt run rẩy, ngẩng phắt đầu bật thốt: “Không thể…!Y nói y chỉ giết duy nhất một người.”
Tề Thời Chiêu chợt sáng tỏ vấn đề, vỗ mạnh trán: “Tuy nhiên, ông cha dượng không phải do chính tay y sát hại.”
Thế có nghĩa là…!Thời Thác đã sát hại hơn một người?
Lời tác giả: Chân tướng chuẩn bị hé lộ.
Sắp phải tạm biệt đôi trẻ rồi..