Gió nổi lên, thổi bùng cả lòng xuân của ai.
Phó Yến ngỡ ngàng chưa thể tin tưởng.
Chàng trai đi vào trong thả anh lên giường, rồi quỳ gối xuống gọi: “Công chúa.”
Phó Yến giật người như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, cúi đầu vén phần tóc mái không vào nếp cho cậu, ngón tay run rẩy: “Ừ?”
“Công chúa đừng khóc…” Lâm Xuân Tư vuốt ngón cái qua gò má anh, cười: “Em yêu anh nhất trên đời mà.”
Em muốn nói với anh rất nhiều chuyện.
Em nghĩ rằng anh kiên cường hơn em rất nhiều.
Trong nhật ký về khoảng thời gian tăm tối nhất của bản thân, chịu đựng bao muộn phiền và cô độc, anh chưa từng nghĩ tới cái chết.
Chưa từng.
Một lần cũng không.
Thế là đã hơn em – kẻ nghĩ đến cái chết không dưới một lần trong mỗi giai đoạn khó khăn của cuộc đời.
Em vẫn luôn sợ hãi, hoang mang, chỉ muốn trốn tránh tất cả mọi thứ.
Nhưng anh.
Khát khao được sống của anh vô cùng mãnh liệt.
Cho dù anh tỏ ra kháng cự và bất hợp tác với thế giới, nhưng đấy chỉ là lớp phòng ngự anh dựng lên để bảo vệ bản thân.
Thật ra trong tim anh là một vùng biển rộng đầy bao dung.
Em thật may mắn biết bao.
May mắn biết bao có được tình yêu của anh.
Em không hề mạnh mẽ như anh tưởng.
Thậm chí càng lúc em càng yếu đuối.
Em từng hoang mang, mờ mịt, không thể hiểu vì sao mình cư xử kỳ lạ như vậy.
Em tự răn đe bản thân không được làm phiền anh, quấy nhiễu anh, không được ích kỷ xâm phạm thời gian của anh…!nhưng đều thất bại.
Nay, rốt cuộc em đã hiểu.
Em yếu đi là vì đang dần khuất phục dưới tình yêu của anh…
Mặc cho những gợn sóng trồi lên rồi lặn, chuyến lưu diễn vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch.
Lâm Xuân Tư không viện vấn đề sức khỏe, hay do tinh thần sa sút mà bắt người khác phải chờ đợi mình.
Thậm chí khi tinh thần sa sút, cậu còn sung sức hơn bình thường.
Câu chuyện chai nước mà Lâm Xuân Tư đã sớm quên khuấy khi cục u trên trán xẹp được khơi lại khi Tiểu Đao chuyển cho cậu một bức thư đặc biệt.
Thư từ một nữ sinh lớp mười một, thú nhận và xin lỗi về việc cô bé vô tình làm chai nước đập vào cậu.
Lâm Xuân Tư rất ấm lòng vì sự chân thành của cô bé.
Duy có một điều làm cậu băn khoăn, đó là nữ sinh này có đề cập đến vấn đề bị những bình luận trên mạng công kích sau khi lỡ tay làm cậu bị thương.
Cô bé có vẻ đã bị khủng hoảng khi đọc những bình luận ấy và nảy sinh mặc cảm tội lỗi.
Lâm Xuân Tư quyết định sẽ viết thư hồi âm.
Phó Yến đặt trà gừng xuống bàn rồi vén lọn tóc rơi bên thái dương cậu: “Cô bé đấy may mắn thật.
Tặng nước cho thần tượng thành công đến mức thần tượng nhớ rõ mình, và sắp tới còn nhận được thư tay bản only nữa chứ.”
Lâm Xuân Tư vươn tay bóp eo anh: “Miệng lưỡi của anh làm các bạn nhỏ tổn thương lắm đấy.”
Anh dựa vào cánh tay cậu, nhìn lướt qua đoạn văn trên trang giấy.
…!Em cảm thấy xin lỗi là một từ như thế nào? Với anh, từ bé chúng ta đã được dạy cho biết phải nói xin lỗi mỗi khi làm sai gì đó.
Nhưng càng lớn, đôi lúc em sẽ cảm thấy ngại ngần để xin lỗi, dẫu nó chỉ là hai tiếng ngắn ngủi, nhẹ tênh và không làm em mất cọng tóc nào khi nói.
Vậy anh tự hỏi điều gì khiến chúng ta ngại ngần nói xin lỗi? Có phải vì chúng ta cảm thấy bản thân bị hạ thấp khi xin lỗi ai đó? Liệu lời xin lỗi có khiến em mặc cảm trước người khác chăng? Nhưng anh nói với em này: em can đảm hơn rất nhiều người khi dám thừa nhận lỗi lầm của bản thân.
Em có bao giờ thấy cư dân mạng xin lỗi sau khi đã dùng lời lẽ xúc phạm đến ai đó không? Có lẽ là có, nhưng không nhiều.
Vậy em hãy vui lên vì bản thân can đảm hơn rất nhiều người không hiểu đầu đuôi sự việc đang phán xét em.
Đừng để ý những lời nói khó nghe, em đã làm một việc đúng đắn.
Từng câu từng chữ đều hàm chứa sự dịu dàng độc nhất.
Phó Yến cúi đầu hôn phớt chàng trai nhà mình.
Lâm Xuân Tư dùng sức nhấc anh lên đùi, vừa ôm vừa viết tiếp.
“Em không thấy vướng à?”
“Không vướng.
Trong mắt em chỉ thấy mỗi mình anh thôi mà.” Cậu cười tươi.
Một lúc sau, Phó Yến tính đứng lên dọn dẹp thì Lâm Xuân Tư trực tiếp buông bút, bế ngang anh vào phòng ngủ.
Cậu đặt anh xuống giường: “Mấy hôm rồi anh vất vả thức khuya dậy sớm trông em, chắc chắn đã rất mệt.
Anh nghỉ ngơi đi.”
Lâm Xuân Tư viết xong thư, gửi cho quản lý kiểm tra xem có chỗ nào không ổn rồi đi vào nhà vệ sinh.
Cậu cởi áo ra, vuốt hết tóc ngược về sau tai rồi chống tay lên bồn rửa nhìn vào gương.
Gần đây cậu thấy chán rồi, vừa lấy kéo ra vừa thầm nghĩ không biết Phó Yến có thích cậu cắt tóc ngắn không.
Lòng bồn rửa hứng lấy vụn tóc đen…!Dòng nước từ vòi xả ra, cuốn trôi tất cả.
Lâm Xuân Tư dội nước rồi mặc quần áo, đi ra ban công hong người.
Thành phố sầm uất còn thao thức, ánh đèn xe cộ vạch ra những dải sáng.
Cảm thấy có người lại gần, cậu không nhìn mà với tay về sau, định hỏi anh chưa ngủ à?, song vừa chạm vào thì lời nói nghẹn về.
Da thịt ấm áp, nhẵn mịn trườn qua lòng bàn tay, chọc trái tim cậu rung rinh.
Phó Yến vòng tay ôm eo, dán sát thân thể vào ngực cậu, đôi mắt dập dờn sóng nước sáng ngời.
Nụ hôn nồng ấm rơi xuống môi Lâm Xuân Tư, mút mát từng chút.
Đầu lưỡi trơn ướt len vào khoang miệng, như mớm mật ngọt đưa đẩy nước bọt, liếm láp răng lợi.
Lưỡi quấn lấy lưỡi, cắn mút dây dưa.
Hơi thở giao hòa, khó mà chia cắt.
Phó Yến chỉ khoác một tấm áo ngắn che qua đùi, cặp chân dài thẳng lồ lộ ra không khí.
Nụ hôn sâu sắc khiến giọng của anh dài ra, nghe dai dẳng như mưa dầm, “Tinh Tinh…”
Anh lại say đắm hôn cậu, mười ngón tay chạy từ sau gáy lên da đầu, nắm bắt mái tóc ngắn ẩm ướt.
Cử chỉ tình dục ngập tràn mời gọi, khuấy động lòng son.
Lâm Xuân Tư ma sát lưng anh, anh nhạy cảm rụt vai lại: “Tóc em?”
“Ừm, em muốn cắt ngắn.” Cậu dựa lưng vào lan can, một tay gác về sau, nhướn mày: “Tay nghề của em thế nào?”
“Khéo đấy.” Phó Yến dịu dàng gạt lọn tóc trên đuôi mắt cậu: “Rất đẹp trai.”
Nhưng ngày mai Tiểu Cố thấy tóc em thì sẽ nổi xung cho mà xem.
Cậu ta chắc hẳn chưa bao giờ gặp một nghệ sĩ nào khó lường như thế này.
Sợ anh lạnh, Lâm Xuân Tư đi vào rồi khép cửa lại.
Cậu ôm anh trong lòng, luồn tay vào dưới vạt áo ngủ ve vuốt bắp đùi mịn màng.
Phó Yến co người vắt chân qua cánh tay đối phương, vùi vào gáy ngửi mùi hương sạch sẽ, thanh mát thuộc về cậu.
Móc ngón tay vào thắt lưng lỏng lẻo trên eo anh, Lâm Xuân Tư từ tốn kéo ra, suy nghĩ: “Nếu sau này không thể làm minh tinh nữa thì em có thể đổi nghề khác như thợ cắt tóc, chuyển phát, dịch vụ chuyển nhà…!Nếu như em đơn độc thì có tạm bợ cỡ nào cũng được, nhưng bây giờ em còn phải chăm sóc anh nên phải lên kế hoạch tương lai thật cẩn thận.”
“Ừm…” Phó Yến khẽ thở dốc, nhắm mắt nghĩ: tôi có thể nuôi em, chỉ cần em chịu dựa dẫm vào tôi…
Nhưng tính tình cậu vốn độc lập, tự chủ vậy rồi nên về sau cứ lặng thầm che chở cho cậu thôi.
Dưới những mút mát âu yếm, vạt áo trượt khỏi bả vai ửng đỏ.
Lâm Xuân Tư ép lên tấm lưng trần, hơi thở đổ vào hõm xoáy nối tiếp xương đòn.
Cậu bỗng muốn rót rượu vào hõm xoáy, để chất lỏng đỏ sẫm, ma mị ấy rưới ướt cơ thể xinh đẹp trong lòng.
Hình ảnh đó diễm lệ đến mức sa đọa.
Giọng của Phó Yến chợt vỡ tan, cơ thể co rút lại, bàn tay úp xuống siết chặt ga giường, ngưỡng cổ thở hổn hển.
Lâm Xuân Tư vuốt mồ hôi đẫm trên trán, lau đi giọt lệ mơ hồ của anh, đắm đuối gọi: “Phó Yến…”
Giọng trầm khàn, phát ra hai tiếng này nghe da diết, thương yêu, âm cuối vấn vít như lồng vào hơi thở nóng hổi.
Không phải gọi tên anh.
Mà là tên tình yêu của cậu.
Đúng như dự liệu, sáng sớm Tiểu Cố thấy quả tóc mới toanh của Lâm Xuân Tư thì lắp bắp không thốt lên câu.
Lâm Xuân Tư còn dám cười đùa: “Em đang ngụy trang để đi hẹn hò đó anh.
Không có paparazzi nào ngờ được đâu.”
Ừ! Đối tác của em cũng không ngờ được luôn! Tiểu Cố oán giận nhìn Phó Yến: tại anh làm hư cậu ấy hết!
Cuối tuần được dịp rảnh rỗi, Lâm Xuân Tư tranh thủ dẫn Phó Yến ra ngoài thư giãn trước khi anh về.
Cậu dự tính dạy anh chơi quần vợt.
Lý do ban đầu cậu chọn học quần vợt rất đơn giản, vì: âm thanh phát bóng nghe như tiếng pháo nổ.
Tuy nhiên, hai người mới ra sân được vài hiệp thì trời đổ mưa, đành lui về ngồi trên băng ghế.
Đầu gối cậu chạm vào đầu gối của anh.
Ẩm ướt, ấm áp.
Sau khi chơi thêm vài hiệp, hai người chậm rãi thả bước dạo phố, mua vài món đồ linh tinh và một chai whiskey.
Theo lời Phó Yến thì trong tiếng latinh, tên của whiskey nghĩa là nước nguồn sống*.
* Gốc: Water of life.
Sau bữa tối, anh cầm chai whiskey và hai cái ly đế cao.
Rượu màu hổ phách, mùi như đường thắng.
Uống vào thấy sự cay nồng bám chặt trên lưỡi, thấm tháp xen lẫn vị ngọt dịu, mạnh mẽ đánh vào giác quan.
Phó Yến uống qua bốn ly đã ngà ngà, lười biếng dựa vào vai Lâm Xuân Tư, đầu ngón tay miết qua miệng ly.
Cậu vẫn tỉnh lắm, thấy anh mon men sờ soạng lung tung thì kéo tay anh lại.
Chỉ là một cái kéo nhẹ mà Phó Yến đổ người gối lên chân cậu, ánh mắt lả lơi.
Lâm Xuân Tư bất giác nhớ lại hình dung vào đêm qua.
Đổ rượu vào hõm xoáy nối liền từ bả vai xuống xương quai xanh đến tràn trề, rưới ướt cơ thể anh.
Hoặc là nếm thử rượu hứng trong hõm xoáy tinh xảo ấy.
“Tinh Tinh? Sao em đỏ mặt?”
Cậu quay đầu nâng ly lên uống, giấu đi ý nghĩ này.
Lâm Tinh Tinh, mày càng lúc càng hư hỏng rồi.
Phó Yến vắt tay ngang trán nhìn Lâm Xuân Tư rót rượu, ngăn cản: “Đừng uống nữa, không tốt cho cổ họng của em.”
“Đây là lần đầu tiên em được nếm rượu quý thế này.
Anh cho em uống thả ga một lần thôi.” Cậu cười cười gác tay lên ghế, ngửa cổ dốc cạn ly.
Trên lưỡi cay nồng, bỏng rát.
Hậu vị tròn đầy, ngập trong cổ họng khiến ta kiêng dè mà say đắm.
“Đêm nay em muốn thử uống say thật say.” Lâm Xuân Tư cầm chai whiskey từ trên bàn đặt xuống bên cạnh.
Phó Yến nhìn cậu đăm đăm, chợt thấy đau lòng không tả xiết.
Trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Trong thâm tâm, anh muốn tóm lấy cậu để hỏi:
– Tại sao em cố tổ chức concert trong khi bản thân không hề ổn? Tại sao em phải cố gắng để tỏ ra tràn đầy năng lượng và vui vẻ khi em đang suy sụp? Mặc dù có cả một fandom luôn yêu quý và ủng hộ em nhưng làm thế nào để người hâm mộ thấu hiểu sự đau khổ của em đây?
Lâm Xuân Tư không bao giờ muốn làm ảnh hưởng tới người khác vì vấn đề của riêng mình.
Trước đây chia tay Phó Yến là do cậu biết bản thân không ổn và không muốn làm anh liên lụy mà đánh mất cơ hội để hồi phục.
Cậu cho rằng tự sát là một cách giải quyết vấn đề, tuy nhiên cũng cảm thấy ra đi mà để lại nỗi đau cho những người còn sống là một tội ác.
Do đó, cần phải lên kế hoạch cho tương lai.
Nếu cậu thành công…!Nếu cậu thất bại…!Nếu phải rời giới âm nhạc…!Nếu mọi người không còn chấp nhận cậu…!Từng giả thuyết một đều phải vạch hướng giải quyết, không được cẩu thả, qua loa.
Vì cậu không muốn làm người yêu thương cậu nhất phải đau khổ.
Men say chầm chậm ngấm sâu, đầu óc như bị bọc trong một đám mây dày nhưng Lâm Xuân Tư vẫn còn rất tỉnh.
Cảnh đêm phồn hoa, tráng lệ nằm dưới gót chân, ánh đèn xe cộ vạch ra những dải sáng lung linh như đuôi sao chổi.
Cậu thích đêm từ trên cao nên anh luôn chọn nơi có kính sát đất để cậu thoải mái ngắm nhìn.
Lâm Xuân Tư định rót thêm.
Phó Yến liền cướp chai rượu, ghé vào tai cậu thổi một hơi: “Uống rượu không thôi thì có gì hay.
Có giỏi thì em chơi tôi này.”
Trước mắt cậu, anh hất vai kéo vạt áo len xuống, thẳng thừng nghiêng chai đổ rượu xuống hõm vai trắng ngần.
Mùi vị quyến rũ sực nức trong không khí, màn đêm gợn sóng nhuộm màu cay nồng mà ngọt dịu.
Giọt rượu màu hổ phách lướt qua xương quai xanh nhỏ vào cổ áo, diễm lệ đến mức sa đọa.
Ảo tưởng của Lâm Xuân Tư bất ngờ trở thành sự thật.
Tựa như khi anh đưa tay về phía cậu, biến ước mơ của cậu trở thành sự thật.
Quỳ trên chân cậu, Phó Yến rướn môi cười hờ hững, ngưỡng cổ để lộ yết hầu trượt lên xuống, uống hết chút rượu còn sót lại rồi ném chai thủy tinh xuống sàn.
Âm thanh đó đánh thức Lâm Xuân Tư khỏi giấc mộng.
Rượu mạnh làm trong người nực nội, khối khí nóng từ khắp tứ chi dồn về lồng ngực rồi thẳng xuống bụng dưới.
Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mọi tư duy và lý trí đều là rác rưởi.
Tại sao bản thân cứ phải quay cuồng trong những suy tính về chuyện chưa xảy ra?
Cậu muốn trút ra cảm xúc trong lòng, muốn nằm lì một chỗ không làm gì cả khi cảm thấy kiệt sức, muốn vứt hết mọi công việc rồi đi đâu đó vui chơi xả láng.
Nhưng không được.
Cậu đã trưởng thành, phải có trách nhiệm với bản thân và người khác, phải biết suy tính về tương lai, phải mạnh mẽ đối diện với vấn đề, không thể trốn tránh hay dựa dẫm như trẻ con.
Dù vậy, sâu trong tim mỗi người vẫn luôn tồn tại một đứa trẻ không bao giờ lớn.
Lâm Xuân Tư ôm lấy anh, vùi đầu vào bả vai ấm áp.
Phó Yến cảm thấy có giọt nước nóng hổi rơi trên vai.
Thân thể cậu run bần bật, tiếng khóc khàn khàn như vỡ vụn tuôn ra.
Chỉ đêm nay…!cậu sẽ vứt bỏ mọi suy nghĩ, toan tính.
Làm một cậu bé mít ướt khóc to trong vòng tay anh.
Nốt nhạc trên dây guitar bỗng lệch nhịp, gieo xuống làn sóng sôi động dưới sân khấu như một vết nứt trên tấm gương.
Những nốt đàn lạc nhịp nối tiếp, không tuân theo bất kỳ quy luật nào rơi xuống khỏi bàn tay chàng ca sĩ.
Mồ hôi xâu chuỗi trên ngọn tóc cậu, đọng trên cái cổ được Thượng Đế âu yếm đắp nặn.
Nhìn xuống biển sao lung linh, Lâm Xuân Tư ổn định hơi thở cầm lấy micro, bảo mọi người giữ trật tự.
“Ngày hôm qua mình vô tình nhìn thấy vài thứ rất thú vị.
Có một số bạn Tinh Hà Nhỏ viết những bài phân tích ca khúc và series chuyện cổ tích Chúc ngủ ngon của mình.
Các bạn viết hay đến mức mình có chút ngại ngùng vì thứ văn vẻ tàm tạm của bản thân được phân tích sâu sắc như thế.
Mình thực lòng rất biết ơn tình cảm và công sức bỏ ra của các bạn.
“Mình thừa nhận là trong series chuyện kể, có ẩn chứa những việc mình từng trải qua.
Đó là các kinh nghiệm cá nhân thật 100% của mình.
Và chúng…!khá tồi tệ và khó khăn.
Tuy nhiên mình không có ý định nói về chúng ở đây.
Mình đang nỗ lực để không nhìn lại quá khứ quá nhiều.
Vậy…!nhân ngày cuối cùng của concert, cũng là ngày kết thúc chuyến lưu diễn đầu tiên của mình, mình muốn thông báo với mọi người một việc quan trọng.”
Lâm Xuân Tư đưa tay phải lên, rút nhẫn ra rồi đeo lại về ngón vô danh của tay trái.
Dưới sân khấu tức thì dâng trào, tiếng la hét bùng nổ, choáng ngợp vòm không.
“Như mọi người thấy, ai đó muốn gả cho mình rồi.
Mình sắp bước vào nấm mồ chôn tình yêu rồi.” Cậu bật cười: “Nhưng theo nghĩa tích cực – tức là chúng mình sẽ cùng chôn chung một huyệt đấy.
Ôi trời, câu này nghe chẳng lãng mạn gì cả.
Không khéo tối nay các bạn anti lại bảo mình có thái độ tiêu cực với hôn nhân mất.
Nhưng mà – này! Các Tinh Hà phải làm chứng là cả tối nay mình không thể ngừng cười ngoác miệng nhé!”
Phía dưới nhao nhao đáp lại.
Có ai đó la lên: “Anh Xuân Tư ới! Anh cho em làm vợ hai của anh đi!”
Lâm Xuân Tư đáp: “Cái này bạn phải đi hỏi vợ sắp cưới của mình mới đúng.
Hồi xưa ông cha ta muốn cưới bà Hai, bà Ba đều phải thông qua vợ Cả chứ đâu có tự nhiên mà cưới.
Bây giờ địa vị của người chồng còn thấp hơn xưa, mình mà dám lấn lướt là tối không có chỗ ngủ đâu.”
Tiếng cười ồ vừa ngơi, người khác hiếu kỳ hỏi: “Vậy là trong hai người, Gấu Lớn là chồng, anh nhà là vợ à?”
“Tại sao lại cần phải phân biệt như vậy?” Lâm Xuân Tư chậm rãi trả lời: “Mình là đàn ông, anh ấy cũng là đàn ông.
Cả hai đều làm chồng không được sao? Chúng mình gọi nhau là vợ, là chồng cho vui chứ không phải để phân biệt vai trò của cả hai như mối quan hệ dị tính.
Mình tôn trọng anh ấy như một người đàn ông, và anh ấy cũng tôn trọng mình như vậy.
“Chúng ta tạm dừng hỏi đáp ở đây.
Sau chuyến lưu diễn này, sắp tới mình sẽ vắng bóng một khoảng thời gian nhưng vẫn sẽ ra CD – còn mình đi làm việc gì thì cho mọi người tùy tâm suy nghĩ.
Đây là hai thông báo quan trọng của mình.
Cảm ơn mọi người vì tối nay!
“Mình rất hạnh phúc vì được gặp các bạn! Hi vọng chúng ta sẽ không có lời tạm biệt! Mình là Yến Uyển Như Xuân! Là Lâm Xuân Tư! Hiện tại mình hai mươi lăm tuổi và câu chuyện về Bản trường ca của mùa xuân sắp viết tiếp rồi!”
Tiếng reo hò và pháo tay vang lên như sóng thần, ngùn ngụt dâng cao muốn cuốn lấy vầng trăng.
“Em sẽ chờ anh!”
“Tớ sẽ chờ cậu!”
“Chúng mình đều sẽ chờ cậu!”
Chớp mắt mà bảy năm đã trôi qua.
Cậu đã hai mươi lăm tuổi.
“Tao sắp hoàn thành luận án Thạc sĩ rồi.
Chắc là sẽ về kịp.”
“Ngày này chỉ có một lần nên mày liệu mà vác mặt về đấy.”
“Mày lại cứ lo.
Con trai gả đi làm dâu mà thân làm bố không có mặt để dắt mày lên lễ đường thì sẽ ân hận cả đời mất.”
Lâm Xuân Tư cáu tiết dập điện thoại, một lúc sau lại cầm lên nhắn tin: Vậy tao được lên chức ông nội chưa?
Kỷ Ca: Tao sẽ chôn mày trước khi con tao ra đời!
Lâm Xuân Tư cười hả hê lăn ra giường.
Sau thời gian dài làm việc mệt mỏi, cậu chỉ muốn đánh một giấc thật là ngon, thức dậy thì nhanh chóng chạy về nhà.
Ôn Dữ (a.k.a Bưởi) nhắn tin chúc mừng cậu lưu diễn thành công và bảo: Sau e nờ vòng kiểm duyệt và suýt đắp chiếu thì phim truyền hình đầu tiên của anh rốt cuộc cũng được phát sóng rồi! Trộm vía cậu đấy! (Icon dang tay ôm).
Lâm Xuân Tư: Anh cúng cho em bao nhiêu rồi?
– Ghi sổ trước, đợi cậu về rồi chúng ta thương lượng (cười).
Lâm Xuân Tư: Anh Ôn, em có một điều tò mò.
Bao nhiêu cái xui xẻo lúc em lưu diễn có phải là tại anh trộm hết may mắn của em không?
Ôn Dữ: Vậy (xoa cằm)…!hay cậu từ từ cưới, để anh trộm thêm tí vía trong chuyện tình cảm?
Lâm Xuân Tư đã offline mười giây trước.
Tiện tay block luôn.
Sau bao nhiêu vận xui xẻo thì cậu không dám đọ sức mạnh tâm linh với ảnh đâu.
Phó Yến khoác áo dạ dài, cầm chiếc ô trong suốt lấm chấm hạt mưa đứng ở cửa ra chờ cậu.
Lâm Xuân Tư hân hoan chạy đến bên anh.
Anh đưa bánh cá đến môi cậu: “Vị phô mai.”
Lâm Xuân Tư cạp cả cái đầu cá, lúng búng khen: “Ngon!”
Phó Yến mỉm cười, từ tốn ăn phần đuôi cá.
Lâm Xuân Tư cầm lấy ô, đan tay với anh rời khỏi sân bay đi về nhà.
Vừa vào nhà, việc đầu tiên cậu làm là đè anh vào tường hôn đến nghiêng trời lệch đất.
Áo dạ rơi xuống mặt đất, bàn tay ram ráp nốt chai xoa lên cơ thể Phó Yến.
Anh vỗ nhẹ gáy cậu: “Chờ chút, em ra ban công đi.”
Lâm Xuân Tư kéo áo của anh xuống rồi đi ra ban công.
Cậu trông thấy dàn dây thiên lý nở rộ từng chùm rực rỡ, phiến hoa mịn màng dính ướt hạt mưa.
Thân dây leo xanh tốt, lá cong mẩy hứng nắng.
“Hoa của em nở rồi…” Phó Yến ôm eo cậu từ đằng sau, cười dịu dàng: “Lần này cho dù có chuyện gì xảy ra, đôi ta cũng sẽ không xa nhau.”
“Vâng.” Lâm Xuân Tư quay lại nắm lấy tay anh, bất ngờ khuỵu gối quỳ xuống, rút từ trong túi áo ra một vật.
Trước đôi mắt ngạc nhiên của Phó Yến, cậu tròng cánh cung bạc như vót từ ánh trăng vào ngón vô danh của anh.
Em đã trải qua những đêm trường không thấy ánh sáng, đã đụng những quả núi hùng vĩ khiến lòng người kính sợ, đã đổ máu trong bụi gai, bị vây hãm trong dư luận, đã thất vọng về bản thân…!Thậm chí từng tìm đến cái chết.
Dù vậy, em chưa từng để hai đầu gối chạm xuống đất.
Em chỉ quỳ gối trước một mình anh.
Như một bại tướng phải làm bề tôi cho tình yêu này.
Mặc dù đã biết trước đáp án song Lâm Xuân Tư vẫn thấy hồi hộp đến lạ, hốc mắt cay cay, giọng cũng run: “Phó Yến…!anh đồng ý lấy em không?”
Phó Yến tóm lấy tay cậu, trực tiếp xỏ nhẫn vào ngón áp út rồi mỉm cười rưng rưng: “Kiếp sau tôi cũng sẽ đồng ý.”
Có lẽ đến khoảnh khắc này, tình cảm của Phó Yến xuyên suốt chặng đường qua cuối cùng cũng nhận được lời hồi đáp thật sự tương xứng.
Lâm Xuân Tư đã thực lòng buông xuống tất cả lớp phòng vệ, lý trí và tỉnh táo của cậu với anh..