Ngấp nghé sang thu, ông cụ Phùng lại trải qua một cuộc tiểu phẫu, chưa hồi phục mà cứ phàn nàn: “Ta muốn ra ngoài vận động! Nằm mãi thì sẽ mọc nấm mất!”
“Ông cứ mọc cho cháu xem thử.” Phó Yến thản nhiên đáp.
“Cháu cứ như vậy thì ta sẽ không công nhận cuộc hôn nhân sắp tới đâu!”
“Vâng, cháu đang cân nhắc về chuyện đó.”
“Cháu nói vậy là sao?” Ông cụ bật dậy, giọng lớn hơn: “Cháu định không cho ta tham dự hôn lễ à? Cháu dám à? Ta đã làm gì sai với cháu đâu? Sao cháu có thể xử với ta như vậy?”
“Ông nội.” Anh chợt nhíu mày: “Bác sĩ đã nói thế nào?”
Phùng Mậu nằm lại xuống, hừ hừ qua mũi: “Cháu với thằng Hai thương lượng hợp đồng sao rồi? Ta nói trước tụi bây chớ có giở chiêu trò gì dưới mắt ta.
Ông già này vẫn tinh lắm, chú Hai tụi bây còn chưa qua mặt được ta đâu.”
“Vâng, vâng.”
“Là người một nhà với nhau cả, nếu cháu và thằng Hai không đạt được thỏa thuận thì nhờ đến trưởng bối dàn xếp.
Chớ có tương tàn.
Không là ta từ mặt hai tụi bây!”
Ông cụ nói, đoạn bắt Phó Yến bóc quýt cho mình, lèm nhèm mắt: “Con bé Diệu Ý còn chưa ra khỏi phòng à?”
Vào một ngày chẳng đẹp trời lắm, ông anh họ mà bạn xem như huynh đệ dẫn thần tượng của bạn về nhà và nói đây là người mà ảnh sắp cưới thì bạn sẽ phản ứng như thế nào?
Phùng Diệu Ý khóc tại chỗ, rồi chạy về phòng ôm poster khóc tiếp.
Hu hu, thần tượng là để ngắm và mơ ước thôi, tại sao anh họ mình dám vấy bẩn anh ấy chứ?
Quản gia mở cửa ra, đưa tay mời.
Lâm Xuân Tư tiến vào nhìn quanh căn phòng dát sàn bằng gỗ đỏ, lại gần chạm vào cây cello cũ ở bên giường, không kìm được nở nụ cười.
Đây là phòng ở hồi niên thiếu của Phó Yến.
Đàn cello luôn được đặt gần giường ngủ.
“Cô và cậu chủ Diệp đến chơi à.”
Hai thiếu niên mặc đồng phục ghé vào cánh cửa.
Lâm Xuân Tư nhận ra nữ sinh là cô em họ từng tới tìm anh, còn cậu trai cao lêu nghêu đang xé gói snack thì không biết.
“Đây là anh ấy à?” Nữ sinh soi mói quét mắt nhìn cậu từ đầu xuống chân, rồi cúi đầu: “Chào anh, em là Diệp Phiến.”
Nam sinh cởi mở nói: “Em là con út của bố Diệp, tên là Lãng.
Anh có chơi thể thao phải không?”
“Anh là Lâm Xuân Tư.
Ừ, anh có chơi quần vợt.” Lâm Xuân Tư mỉm cười đút tay vào túi.
“À, mấy đứa con gái lớp em toàn nói về anh.
Anh có biết chơi hockey không? Khúc côn cầu ấy?” Diệp Lãng bóc một miếng khoai tây bỏ vào miệng rồi chùi tay lên đùi: “Không biết chơi cũng không sao.
Em có thể dạy anh chơi.”
“Mất vệ sinh!” Diệp Phiến tát vào vai em trai.
“Á! Mắc gì chị đánh em? Sao dữ như chằn tinh vậy?”
“Mày dám nói năng với chị như vậy à?” Nữ sinh túm gáy cậu nhóc, vặn cổ nó.
“Buông em ra! Đồ điên!” Diệp Lãng vùng vẫy chạy thoát, gào mồm lên: “Bố ơi! Chị hai gọi con là mày!”
“Bố! Bố! Nó mắng con điên!”
Quản gia bất đắc dĩ nhìn hai chị em, cúi đầu xin lỗi Lâm Xuân Tư.
Cậu xua tay, thấy vậy mà lại vui.
Tuổi học sinh thật vô tư.
Diệp Đình Châu ngồi dưới phòng khách day thái dương: “Có con đến tuổi này khổ thật đấy…!Cháu dâu và cậu Hai nên suy nghĩ kỹ về việc sinh hai lứa gần tuổi nhau.
Tôi khuyên thật.”
Thai nhi của Lâm Giai Kỳ đã sáu tháng.
Cô nàng đẫy đà, hồng hào như mận chín, ánh mắt kiêu kỳ hiền dịu hơn hẳn.
Hai người trò chuyện một lúc thì vợ chồng Phùng Kính về tới.
Diệp Đình Thấm trông thấy gạt tàn bên phía Diệp Đình Châu thì cau mày: “Chú Út dám hút thuốc trước mặt phụ nữ có thai à? Tin chị cạo đầu chú không?”
“Oan cho em! Em hút xong thì cháu dâu mới xuống mà!”
“Chú với chồng chị liệu hồn mà cai thuốc đi.
Cứ hút lắm vào rồi ho như xé phổi.
Trước đây sức khỏe của Gia Yến đã không tốt mà còn thử thứ đấy là tại hai người cả đấy!”
Diệp Đình Châu lầm bầm: Nhưng chị cũng hút thuốc cơ mà.
Lâm Xuân Tư ngồi bên giường chơi cờ với ông cụ Phùng đến khi quản gia gọi.
Phùng Mậu bảo cậu đỡ mình lên xe lăn rồi xua cậu đi xuống trước.
Cậu tới phòng ăn gia đình.
Mấy thanh thiếu niên đang tụ tập tán gẫu quanh bàn trà, Diệp Lãng vẫy tay với cậu.
Sau đó Diệp Đình Châu đi vào, Lâm Xuân Tư chuyển qua bàn lớn trò chuyện với chú.
Sau khi mọi người đã có mặt đông đủ thì Phó Yến mới chậm rãi đẩy xe lăn của Phùng Mậu vào vị trí chủ vị rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Xuân Tư.
Ông cụ quét mắt về ghế trống kế bên Lâm Giai Kỳ, cất giọng nghiêm khắc: “Thằng Hai đâu rồi?”
Thím liếc chồng.
Chú Hai phân bua: “Chắc là công ty có việc bố ạ.
Con có nhắn nó về sớm rồi.”
Lâm Xuân Tư lớn lên trong một dòng họ đông đúc nên cũng hiểu những gia đình giàu sang luôn có một số nguyên tắc để bảo vệ trật tự nhà cửa.
Một bữa tối hội họp nhìn như bình dị thế này thật ra rất trang trọng.
Mười lăm phút sau, cậu Hai Phùng mặc âu phục phẳng phiu đi vào, đối diện với cả bàn ăn đang chờ đợi hắn.
Phùng Mậu sa sầm nét mặt: “Cháu đi đâu mà tới giờ mới về?”
Phùng Nghiêu cau mày cởi áo khoác vắt lên ghế, đáp: “Cháu đi đón chị Cả.”
Phùng Mậu trông ra cửa thấy đúng thật là cháu gái đầu lòng về nhà thì mừng rỡ.
Thím Hai cười duyên: “Bữa nay Gia Yến dắt người về ra mắt với người lớn chúng ta, vậy mà khéo sao giúp cả nhà có một bữa sum vầy đông đủ.
Trên bàn đều là người nhà, cháu Lâm không cần phải câu nệ.
Dọn bữa nào!”
Cụng chén hàn huyên, đũa muỗng lùa qua các món như con thoi, tiếng cười lan truyền, bầu không khí ấm cúng đến lạ.
Phó Yến ăn lửng dạ rồi gác đũa, lột vỏ tôm cho Lâm Xuân Tư rồi đập một cái càng cua cho mẹ mình.
Diệp Đình Thấm hơi bất ngờ, nhìn anh đập cái càng còn lại cho Lâm Xuân Tư, mỉm cười nói với cả nhà, “Em ấy giống mẹ, rất thích ăn hải sản.”
Phùng Kính đặt con tôm vừa lột vỏ vào chén của vợ, nét mặt nghiêm nghị hơi cong.
Thím Hai đon đả bưng cho cả hai một cặp càng nữa.
Lâm Xuân Tư cười nói cảm ơn, trong tim chan hòa ấm áp.
Dù ẩn chứa bên trong bức tranh hòa hợp hiện tại là những bí mật hay sóng ngầm ra sao, cậu sẽ luôn biết ơn sự tử tế của bọn họ.
Sau bữa tối, Lâm Xuân Tư thay quần áo rồi đi ra ngoài hít thở không khí man mát buổi đầu thu.
Cậu mặc áo cộc tay, sương đêm thấm tháp vào lỗ chân lông khoai khoái.
Dưới chân cậu có một khóm hoa thủy tiên xanh tím, trên đầu là tán cây ngân hạnh cắt xén ánh trăng lưa thưa xuống bãi cỏ.
Cậu ngồi xuống gốc cây, sải hai tay về sau.
Trên cẳng tay trái xăm kín một hình cách điệu cây dương uốn mình ngoằn ngoèo.
Lâm Xuân Tư xăm hình mới sau khi trở về từ chuyến lưu diễn.
Có kinh nghiệm một lần rồi nên lần này cậu chọn xăm lên cả cánh tay.
Cây dương là ca khúc cậu thích nhất của thầy Trịnh, là bạn cũ ở hẻm Số 24 đã bị đốn hạ; là loài cây sinh trưởng trên đất đai cằn cỗi, dù chết đi cũng sẽ không mục nát.
Phó Yến ép cánh tay vào bản lề cửa, nhìn chàng trai nằm ườn lên bãi cỏ.
Ánh trăng rơi trên khuôn mặt cậu tựa những đồng xu bạc.
Gió lùa qua mái tóc mềm mại.
“Em đang làm gì thế hửm?”
“Em đang mơ mộng.”
“Mơ mộng về gì?”
“Mơ về một công chúa xinh đẹp sẽ dùng nụ hôn tình yêu để đánh thức em dậy.”
Phó Yến bật cười khe khẽ, tiến lại ngồi xuống bãi cỏ dính ướt sương đêm, nâng cằm cậu hôn một cái.
Lâm Xuân Tư mỉm cười tươi, chậm rãi mở mắt.
Có lẽ ban đầu Hoàng tử chỉ bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của Người đẹp say ngủ với một nụ hôn rung động mong manh.
Nhưng khi nàng tỉnh lại và nhìn vào mắt chàng.
Khoảnh khắc đó đã trở thành vĩnh cửu.
Phòng của cô Cả Phùng có ban công hướng ra vườn, Phùng Diệu Ý nũng nịu chạy qua ngủ cùng chị.
Cô nàng khoe chiếc máy ảnh của mình, nói líu ríu.
“Em cho chị xem, máy này lấy ảnh ban đêm siêu nét!”
Phùng Diệu Ý vuốt mép váy chạy ra ban công, giơ máy ảnh về phía cây ngân hạnh bấm nút: “Ơ kìa?”
“Ái chà.” Chị Cả tao nhã gác tay lên lan can, nhướn mày nhìn qua những tán cây.
“Anh họ quên là phòng chị trên này à?” Diệu Ý hơi nhăn nhó.
“Hẳn là không quên đâu.
Nhưng tại sao bọn họ phải kìm nén cảm xúc của mình khi nó dâng trào chứ?”
Cô nàng hờn dỗi kéo tay chị: “Anh ấy bí mật hẹn hò với thần tượng của em, thế mà trước giờ chẳng giúp em lấy vé concert lần nào.”
“Vậy à?”
“Đúng! Em chẳng hiểu sao anh ấy thích anh họ.”
“Ngoan nào.
Theo đuổi thần tượng không phải là việc gì xấu nhưng đừng khư khư giữ lấy hình mẫu lý tưởng trong tâm trí mình, em luôn phải chấp nhận khuyết điểm và sự tầm thường của người khác.
“Nếu Gia Yến đầy rẫy khuyết điểm thì chị chắc chắn cậu Lâm cũng có lắm tật xấu.
Nhưng trong mắt người yêu say đắm thì chúng chỉ điểm tô thêm sự chân thành giữa bọn họ.
Mai này em sẽ nhận ra ba chữ anh yêu em rung động nhất khi được phát ra từ người tầm thường em không ghét nổi chứ không phải người hoàn mỹ mình cực thích.”
Chị khép hai vạt áo đi vào trong.
Phùng Diệu Ý nhìn bức ảnh vừa chụp.
Khoảnh khắc nụ hôn của hai người đàn ông vừa kết thúc, ánh trăng phủ lên mi mắt mơ hồ, quyến luyến, chứa chan ái tình.
Cô nghĩ anh Xuân Tư mình mến mộ sẽ không bao giờ nhìn ai khác bằng ánh mắt này nữa.
Những chú chim bồ câu chấp chới bay lên bầu trời ngoài cửa sổ studio, tiếng đàn du dương lượn lờ trong nắng nhạt.
Phó Yến vắt cà vạt lên vai, nhìn chàng trai đang ở trên dương cầm: “Em sắp chơi hết toàn bộ phổ Dạ khúc của Chopin rồi đấy.”
Lâm Xuân Tư cười cười: “Em thích Chopin.”
“Tôi thì thích Tchaikovsky.”
“Anh đâu có thích Tchaikovsky.
Anh chỉ thích vở Hồ thiên nga của Tchaikovsky thôi.
Sự thật là anh thích em nhất.”
Anh tiến lại hôn má cậu: “Phải rồi, tôi thích em nhất.”
Lâm Xuân Tư chỉnh cà vạt cho anh rồi nói: “Không được uống rượu, phải về trước chín giờ tối.”
Ngón tay cậu quấn chặt cà vạt của anh, “Và không được nhảy với người khác.”
“Tuân lệnh chồng nhỏ.”
Cậu hôn một chút rồi mới thả cho anh đi.
Lâm Xuân Tư tiếp tục chơi dương cầm, sau đó buông tay trên những phím đàn.
Cậu rút điện thoại và một tấm danh thiếp ra, nhấn số, đặt lên tai nói: “Phóng viên Tề? Anh đang ở đâu vậy?”
Tề Thời Chiêu đang ở ngoài đường, ven vùng vịnh lồng lộng gió biển, búng tàn thuốc: “Cậu có số của tôi từ đâu?”
“Tôi hỏi Phó Yến.”
“Thú vị đấy.” Hắn ho húng hắng, chỉnh cổ áo: “Cậu có việc gì với tôi?”
“Mặc dù tôi chưa bao giờ có ấn tượng nào tốt với phóng viên nhưng trong chuyện này, tôi chỉ có thể tin tưởng vào anh.”
Lâm Xuân Tư lật bản nhạc trên giá đỡ, ngón tay đè lên phím đàn: “Tôi mong anh hãy viết một bài báo, một bài báo nói lên tất cả sự thật.”
Hoàng hôn nhuộm cháy những rặng mây dài, bồ câu rỉa cánh trên gờ tường.
Cậu chơi hết hai mươi mốt phổ Dạ khúc của Chopin, mười ngón tay quấn lấy ánh tà dương đỏ rực.
Lâm Xuân Tư đứng dậy, chỉnh sửa bộ suit đen trên người.
Bóng tối nhuộm đỏ rạp dưới chân cậu.
Sảnh tiệc được lồng kính bao quanh, trông ra khu vườn thắm sắc đỗ quyên, hoa quỳnh, hồng Anh và thược dược.
“Chào buổi tối.” Lục Lương Cát nâng ly sâm banh bắt chuyện: “Nghe nói anh sắp trở lại sự nghiệp?”
Phó Yến mỉm cười khách sáo: “Tháng chín ở Moscow.”
“Không phải Pháp sao?” Giọng hắn có vẻ tiếc nuối.
“Lần đầu tiên tôi diễn tấu Hồ thiên nga là ở Nga.
Không phải Pháp như nhiều người vẫn tưởng.”
“Thật ư?” Hắn ngạc nhiên: “Tôi không biết gì về chuyện đó.”
Phó Yến duỗi ngón trỏ lau vành ly: “Chuyện lâu lắm rồi.”
“Vậy là anh biết tiếng Nga?”
“Biết Xin chào, Cảm ơn và Xin lỗi.”
Lục Lương Cát bật cười khẽ: “Tôi vẫn thích cách anh phát âm tiếng Pháp hơn.
Nghe rất quyến rũ.”
Hắn dây dưa nói thêm vài câu rồi dốc cạn ly rượu, đến bên vị hôn thê vừa đính hôn gần đây.
Phó Yến tiếp chuyện với một số đối tác, kiếm cớ từ chối bạn nhảy của bọn họ.
Dàn nhạc trên sân khấu bắt đầu biểu diễn phổ Dạ khúc của Frédéric Chopin.
Bầu không khí châm ngòi lãng mạn, đã đến lúc người ta nắm tay bạn nhảy khiêu vũ, chìm vào những nốt nhạc trữ tình như lồng vào bóng trăng thu.
Phó Yến cảm thấy chán ngắt, mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, chỉ muốn về nhà.
Chốn này có một số kẻ khiến anh gớm ghét.
Bỗng tấm màn trang trí bao quanh ở góc sân khấu được kéo lên, lộ ra chân đế cong cong đến thân đàn đen nhánh, bóng loáng như ngọc thạch.
Có một chàng trai đang chơi đàn, bờ vai mở rộng vững chãi, mày mắt xinh tươi, dáng dấp tuấn tú, khóe môi treo nét cười tắm mình dưới ánh đèn rạng ngời, thể hiện một phong cách độc nhất.
Lúc trầm tĩnh, dịu dàng.
Lúc kiêu ngạo, ngông nghênh.
Phím đàn và bản nhạc phải khuất phục trước cậu.
Những cặp đôi xoay vòng theo điệu nhạc chậm rãi, cao trào dấy lên, rồi dứt khoát dừng lại, cuối cùng rộ cười dành tặng cho nhau tràng pháo tay.
“Vinh hạnh của tôi.” Chàng nghệ sĩ gập lưng đón nhận nghĩa cử tán dương, rồi chậm rãi bước xuống sân khấu.
Phó Yến không quá hiểu chuyện gì đang xảy ra, đặt ly thức uống xuống, đến giọng nói cũng như rung động: “Sao em…”
“Công chúa,” Lâm Xuân Tư nhướn mày cười tươi, phác cử chỉ nhã nhặn như một quý ông đưa tay ra trước mặt anh, “anh có vui lòng nhảy cùng với em một điệu?”
Nụ cười rộ trên môi anh, không chút do dự, “Tôi rất sẵn lòng.”
Cậu hôn lên mu bàn tay anh rồi tiến vào vòng vũ điệu, cánh tay ép nhẹ vào eo anh: “Đặt tay lên vai em đi.”
Phó Yến làm theo, rướn môi hỏi: “Sao tôi cứ nghi ngờ em sẽ dẫm lên chân tôi thế này?”
“Sẽ không.” Cậu đáp chắc nịch.
Âm nhạc nổi lên, vòng khiêu vũ mới bắt đầu.
Hai người đàn ông.
Người như dải trăng ngàn đắp trên dòng suối, tôi như cây cao vời vợi giữa đồng không.
Tối nay, tất cả chúng ta đều mông lung, chao đảo trong phổ Dạ khúc của Chopin đến say khướt.
Lâm Xuân Tư hết sức tập trung vào bước nhảy của mình, thực hiện nhuần nhuyễn đến là đắc chí.
“Em giỏi lắm phải kh -…” Cậu vừa định khoe khoang thì chợt đạp lên chân anh: “…”
Phó Yến hít một hơi, giữ vững biểu cảm, bỗng vòng tay qua gáy hôn lên môi cậu.
Mọi người xung quanh kinh ngạc ồ dài, tiếng màn trập vang lên tới tấp.
Giới nhà giàu có lắm thú vui, ban đầu bọn họ chỉ xem đây là một phần của tiết mục nhưng nụ hôn này đã đánh tỉnh tất cả.
Tin sốt dẻo đây!
Phó Yến mút mát môi cậu rồi tách ra, dịu dàng hôn lên chiếc nhẫn sapphire.
Khuy măng-sét của anh cùng chất liệu với mặt nhẫn, sắc xanh thẫm huyền bí ánh lên như sợi tơ nối kết hai người họ.
Lâm Xuân Tư hơi nheo mắt vì ánh đèn flash.
Ly rượu trên tay Lâm Úc Miễn hơi sóng sánh.
Ông ta nhìn như trừng trừng, như kinh hãi, nhanh chóng đặt thức uống xuống bàn.
Chuyển động nhanh làm tay áo sơ mi vấy bẩn.
Lâm Hoài Tranh chen lấn vượt qua đám người, bước đến bên ông, giận dữ hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao nó dám làm thế?”
Lâm Xuân Tư là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất nhà, nó chỉ nên vâng lời và phục tùng người lớn.
Nó nên mang dáng vẻ của một con chó con.
Ai cho phép nó kiêu ngạo và ngông cuồng như thế! Nó nên cảm thấy xấu hổ về hành động lúc này.
Y không kiểm soát được cơn giận, rùng mình một cái đã đến trước mặt cậu, chất vấn: “Sao mày dám làm chuyện này? Mày muốn bôi tro trát trấu lên mặt chúng ta đấy à?”
Lâm Xuân Tư đặt tay lên eo Phó Yến, đôi mắt phản chiếu ánh đèn flash nhấp nháy như những ngôi sao vỡ, thờ ơ nhấc chân mày: “Xin lỗi, anh là ai thế?”
Cái nhấc chân mày này quá xịn, tiếng màn trập tăng tốc.
“Mày…!Mày – đừng giả vờ.” Lâm Hoài Tranh hoàn toàn không ngờ cậu sẽ phản ứng như vậy, nghiến răng.
Phó Yến nhìn y, ánh mắt lạnh nhạt.
“Thưa cậu!”
Có ba vệ sĩ chen vào.
Hai trong bọn cản trở cánh phóng viên và thợ săn ảnh, người còn lại ghé vào tai Lâm Hoài Tranh nói gì đó rồi vội đưa y ra ngoài.
Lâm Úc Miễn đã ngồi trong xe, ngón tay bóp dập điếu thuốc, thần sắc tối lom lom.
“Có chuyện gì vậy bác?” Lâm Hoài Tranh thấp giọng.
“Cảnh sát vừa đột kích vào Hộp đêm Witches, thư ký Hà báo rằng bà chủ Tôn bị áp giải đi rồi.”
“Sao có thể? Phía bảo kê của chúng ta đâu?”
“Không phải cảnh sát phòng chống ma túy.” Ông ta lắc đầu: “Là cảnh sát điều tra hình sự.
Bọn họ cưỡng chế bắt Tôn Tranh Ngữ vì tình nghi bà ấy có liên quan đến một vụ án mạng.”
“Vậy…!bác sẽ đi bảo lãnh cho bà ấy sao?”
Lâm Úc Miễn không trả lời, ngửa đầu về sau gọi điện thoại về nhà.
Bà Mục Hiểu nghe máy, cắt ngang câu tôi đang về của chồng, bật cười lạnh lùng: “Ông đã nhìn lầm phải không?”
Bà ấy lướt hai ngón tay phóng to bức ảnh chụp trên tin nóng giữa đêm: “Ban đầu trông thấy tôi cũng nhìn lầm.
Cháu Xuân Tư càng lớn càng giống chú Úc Nghị nhỉ? Như hai giọt nước vậy.
Trông phát sợ.
Ông có sợ chưa? Tôi thấy điềm xấu đang đến với ông rồi.”
Ông cả giận, gằn giọng: “Bà là vợ hợp pháp của tôi! Nếu tôi xảy ra chuyện gì, bà cũng đừng mong thoát khỏi!”
“Chồng hỡi, tôi nói cho ông biết: chỉ có đàn ông thất bại mới trút giận lên vợ con thôi.”
Người đàn bà cười trêu tức, đoạn dập điện thoại.
Vừa xuống xe, Lâm Úc Miễn liền xồng xộc xông vào nhà, vặn mạnh cửa phòng ngủ của vợ.
Nhưng bên trong trống không.
“Bà Cả đâu rồi?”
Quản gia khúm núm đáp: “Dạ, bà ấy đột nhiên nói cô Cả thu dọn đồ đạc của cả hai, vừa rời, rời khỏi nhà rồi.”
Xoảng! Ông Cả thình lình hất tất cả đồ đạc trên chiếc tủ gần đó xuống đất, hàm răng nghiến ken két.
Lâm Hoài Tranh tuy chưa hiểu rõ tình hình, nhưng thái độ của bác Cả làm y phát hoảng, vò đầu gọi cho bố.
Tiếng chuông điện thoại inh ỏi càng kéo căng bầu không khí ngột ngạt.
“A-lô?” Lâm Úc Miễn hằn học bắt máy, nghe thư ký trình bày lộn xộn thì sắc mặt càng tệ hại.
Bỗng, một chuỗi tiếng bước chân dậm bình bịch chạy xuống từ trên tầng.
Tất cả mọi người nhìn về phía đó, thấy Lâm Hoài Chu thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, mặt mày trắng toát như giấy, vịn vào tường hét: “Cấp cứu! Mau gọi cấp cứu! Mẹ, mẹ cháu – không còn thở nữa!”
Lạch cạch.
Chiếc điện thoại trên tay Lâm Hoài Tranh rơi xuống.
Màn hình nứt vỡ, tối đen.
Hàng thông ven đường chìa ra tán lá rẽ lởm chởm cắt xẻ bầu trời, ánh trăng rọi xuống mặt đường hoang vu.
Mục Hiểu cầm tay con gái, thấy phía trước có cây xăng, cỏ dại mọc tiêu điều, nói: “Chúng tôi sẽ xuống tại cây xăng.”
Gương mặt người đàn ông trong kính chiếu hậu nhuốm màu tái nhợt khác thường: “Ừ.”
Xe tấp vào cây xăng, tắt máy.
Mục Hiểu lập tức mở cửa, mạnh tay kéo con gái và hành lý xuống xe, đi về phía cửa hàng tiện lợi gần đó.
“Mẹ?” Cô gái bị vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ làm sợ.
“Cảm ơn cậu đã đưa chúng tôi rời khỏi ngôi nhà đó.” Bà trịnh trọng cúi thấp đầu: “Xin cậu nhanh chóng đi đi.”
Người phụ nữ trẻ nhìn thấy người kia mở cốp xe, lấy dụng cụ và một bảng số khác, tức khắc cúi gằm mặt.
“Bảo trọng.”
Chiếc xe rời xa con đường đổ bóng rặng thông, hòa vào ánh đèn đô thị phồn hoa, cuối cùng đỗ lại dưới một dải đá nhấp nhô trồi ra biển động.
Anh ta xuống xe, chậm rãi đi lên mỏm đá gập ghềnh, để gió mặn thổi vạt áo phần phật.
Sóng dồi trắng xóa như tuyết, biển đắp màu trăng bàng bạc.
Lung linh, óng ánh.
Anh ta rút điện thoại ra, phát lại ghi âm.
Giọng của chàng trai trẻ vang lên: “…!Tôi biết bọn họ đã làm những việc tồi tệ với anh, nhưng thực sự không đáng để anh làm thế này…!Không đáng để anh làm thế này…”
Cậu đã mở ra cho tôi một con đường, tôi biết.
Nhưng…!muộn rồi.
Lý Hảo vung tay ném điện thoại xuống biển, mũi chân nhô ra mũi đá, gió cuốn qua gò má ẩm ướt.
Tề Thời Chiêu đỗ lại bên cạnh chiếc xe màu đen, gấp rút sập cửa xe rồi trèo lên mỏm đá, gấu áo khoác dài bị móc vào đá nhọn rách toạc.
Hắn thấy đá bạc như vôi, mặt biển xáo tung bọt trắng.
Không còn dấu vết của ai.
Hắn phun điếu thuốc ra, chửi tục một tiếng, nhanh chóng cởi áo lao xuống biển.
Sau cảm giác mất trọng lực, cơ thể chao đảo giữa những cơn sóng.
Nước biển lạnh cắt da cắt thịt xộc vào mũi miệng, cứa hai lá phổi thành từng mảnh, con người vẫy vùng dữ dội đến rút gân chân tay.
Mỗi một hơi thở ngắn ngủi đều phóng đại cơn đau nhiều lần.
Mặt trăng tròn vành vạnh ngã xuống mặt biển, dập dềnh, vẫn lung linh, diệu huyền tuyệt vời.
Lý Hảo buông xõng tứ chi, dần mất ý thức.
Cậu chủ, cậu có biết không? Vào cái đêm tội ác đó diễn ra…
Ánh trăng lúc ấy cũng đẹp như hôm nay vậy.
Dù là vận động viên bơi lội chuyên nghiệp cũng sẽ mất sức rất nhanh bởi những con sóng dữ.
Tề Thời Chiêu bơi vào bờ, lội lên bờ đá nằm gục thở hồng hộc, nghiến chặt răng, gồng mình chịu đựng cái lạnh đi dọc bãi đá trắng bạch.
Hắn ngồi vào xe bật máy sưởi đến nấc cao nhất, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, mệt mỏi thều thào: “Tôi đến chậm.”
“Vậy sao?” Tiếng nói ở đầu dây bên kia nhẹ như làn gió, “Anh vất vả rồi.
Tôi rất tiếc.”
“Ừ…!Gửi lời xin lỗi của tôi tới cậu ấy.” Hắn ngắt máy, gọi cảnh sát.
Phó Yến rủ mắt đặt điện thoại xuống bàn, cởi áo khoác, ngón tay run rẩy.
Lâm Xuân Tư cầm hai ly nước đi ra, chợt thấy anh gục đầu tựa vai vào cửa kính, vẻ suy sụp tinh thần.
“Phó Yến?”.
Chương mới nhấ???? ????ại _ ????r????m????r ????y????n.????n _
“Ừm?” Anh cười yếu ớt nhìn cậu, sương dâng lên đáy mắt.
Cậu chợt sững sờ.
Hai người quay về biệt thự họ Phùng.
Canh giờ đã trễ, Phùng Kính vẫn còn ngồi trên sofa đọc báo.
Vừa thấy họ về, ông liền vứt báo, đứng dậy cho Phó Yến hai cái tát như trời giáng.
Âm thanh chát chúa đến tận cõi lòng.
Tất cả mọi người điêu đứng.
Khuôn mặt của Phó Yến nghiêng qua một bên, gò má lập tức sưng đỏ.
Lâm Xuân Tư cả sợ gọi: “Anh ơi!”, tức khắc dang tay che chở anh sau lưng, giận dữ chất vấn: “Sao bác làm vậy?”
Phùng Kính không trả lời cậu, ánh mắt rét lạnh như thể khoét vào Phó Yến: “Nhớ kỹ hai cái tát này, không được có lần thứ ba.”
Đoạn ông vớ lấy áo khoác, thoăn thoắt sải bước rời khỏi nhà, lẩn khuất vào màn đêm.
Lâm Xuân Tư vội vàng đi lấy thuốc men về phòng chăm sóc cho anh: “Phó Yến, quay mặt cho em xem.”
Anh tránh né, đưa bên má lành lặn về phía cậu, khẽ nói: “Tôi có thể tự làm.
Em ra ngoài đi.”
“Em không đi đâu cả!” Lửa giận bùng lên, cậu gắt gỏng.
Dứt lời, Lâm Xuân Tư liền hối hận.
Cậu im lặng quay mặt của anh qua, hết sức nhẹ nhàng chấm thuốc bôi lên.
Phó Yến chậm rãi nắm lấy vạt áo cậu, nghiêng đầu cho cậu làm.
Bên má nóng bỏng, rát lắm, hơi kéo khóe môi cũng thấy đau.
Anh rít nhẹ, nói: “Xin lỗi em.
Tôi không biết phải làm sao…”
“Em hiểu.”
Nếu cậu tự nhiên bị tát trước mặt anh, cậu cũng sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm, hờn giận không muốn anh rờ vào mình.
“Em cũng xin lỗi vì đã lớn tiếng với anh.” Lâm Xuân Tư nở nụ cười hối lỗi.
“Không sao.”
“Đau không anh?” Nghe tiếng đã chói tai, cậu nhìn vết sưng mà lòng thắt lại.
“Đau.” Anh khẽ khàng gật đầu: “Rát lắm.”
“Vậy để em thay quần áo giúp anh.”
Tiếng còi hụ xé toạc sự thinh lặng của màn đêm, bóng trăng dọi trên con đường màu bàng bạc như bọt sóng từ biển tràn lên.
Xuyên qua những rặng thông trùng điệp, loáng thoáng có tiếng chuông ngân từ ngôi thánh đường nơi xa.
Tề Thời Chiêu ngồi phía sau xe cứu thương, ngậm điếu thuốc nhìn ra mặt biển lấp lánh.
Lực lượng cứu hộ đang nỗ lực lặn xuống tìm kiếm ven bãi đá.
Hắn gửi tin nhắn cho tòa soạn: Các anh biên tập đến đâu rồi?
Tòa soạn: Cho chúng tôi hỏi, anh thực sự không muốn để tên tác giả sao?
– Không cần.
Tề Thời Chiêu giải thích: Tôi không phải tác giả gốc của câu chuyện, tôi chỉ là người được ủy thác để viết lại.
Tòa soạn: Chúng tôi hiểu rồi.
– Ý tưởng này khá thú vị, chúng tôi rất hi vọng được kết nối với tác giả gốc.
Hắn cắn đầu lọc: Vui lòng đợi qua đêm nay.
Gợn gió thổi tan tàn thuốc đỏ rực.
Dù có gọi bao nhiêu lần, tiếng nói máy móc của tổng đài vẫn lặp lại: Số máy quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng hoặc không tồn tại.
Xin -…
Lâm Xuân Tư dập máy, nghiến chặt răng.
Phó Yến cúi xuống hút một hơi từ điếu thuốc trên tay cậu rồi dựa vào bờ vai bên cạnh: “Đó không phải lỗi của em.”
“Em biết.” Cậu sờ nhẹ gò má hồng hồng của anh: “Đó cũng không phải lỗi của anh.”
Nếu bắt buộc phải có tội, thì em và anh đều là tòng phạm.
Bản án này chúng ta cùng gánh chịu.
Một chương Vĩ thanh nữa thôi..