Edit: ShiibaReiki
Kỳ Diệp vừa lo vừa sốt ruột, mình cực kỳ muốn đi nha.
Mỗi lần nhìn thấy tiệc tối trong phim truyền hình, từng nhóm khách quý vào cửa với một tư thế tao nhã, cả người tỏa ra quý khí, đứng cầm ly đế cao nói chuyện trong hội trường, đó là cả một thế giới mới á!
“Đừng lo! Ngày mai em dẫn anh đi mua ha?” An Kinh Giới sờ sờ đầu Kỳ Diệp.
“Vậy có đến kịp không?”
“Kịp mà, từ nhà mình đi ra mấy tiệm đồ chắc chắn là kịp giờ.” An Kinh Giới mỉm cười trấn an Kỳ Diệp.
“Vậy được, suýt tí nữa tưởng không đi được chứ! Cảm ơn em, tiểu Kinh!” Ánh mắt Kỳ Diệp lóe sáng nhìn An Kinh Giới, làm An Kinh Giới nóng máu, suýt không nhịn được kích động mà hôn lên.
“Khụ…!Khụ khụ…!Vậy mai tầm mười một giờ chúng ta ra ngoài là được, sẵn tiện ăn cơm trưa bên ngoài luôn.” An Kinh Giới có cảm hứng muốn làm chuyện xấu, ánh mắt không ngừng lấp lóe.
“Được!”
Sáng sớm hôm sau, An Kinh Giới đứng trước gương không ngừng thay qua thay lại mấy bộ trang phục, đây là lần đầu tiên một mình hẹn hò với tiểu Diệp đó!! Nhất định phải thận trọng!! Thì ra điều An Kinh Giới nghĩ tới đơn giản là nhân cơ hội có ngày nghỉ đi hẹn hò với Kỳ Diệp.
Đi dạo khắp nơi một chút, mệt thì ngồi nghỉ ăn kem trên ghế dài trong công viên, ui, sao đột nhiên em li3m môi anh?! Vì trên môi anh dính kem đó, thật sự là vật nhỏ tinh nghịch mà~
An Kinh Giới chìm đắm trong câu chuyện của mình, mãi đến khi tiếng gõ cửa gọi linh hồn y lại.
“Tiểu Kinh, dì Ba Lan gọi điện tới kìa.”
“Vâng, em biết rồi.” An Kinh Giới dùng mu bàn tay lau nước miếng, cầm áo chạy ra ngoài.
“Sao em không mặc đồ vào hả? Sẽ bị cảm lạnh đó!” Trong lúc An Kinh Giới chạy ngang qua phòng Kỳ Diệp thì nghe Kỳ Diệp từ bên cạnh nói.
“Tiểu Diệp…!Anh cảm thấy…!Ừm…!Anh có cảm giác gì không?” An Kinh Giới tay phải cầm áo, chậm rãi lại gần Kỳ Diệp, trong ánh mắt nổi lên sự nóng rực.
“?” Kỳ Diệp nghiêng đầu không hiểu, “Tinh thần anh vẫn rất thoải mái mà.”
Trong nháy mắt An Kinh Giới chỉ muốn vĩnh viễn ngã xuống đất không dậy nổi.
“Nhanh đi nghe điện thoại đi!” Kỳ Diệp không thèm nghe giải thích của An Kinh Giới, nói xong liền xoay người đi.
An Kinh Giới im lặng nhìn trời, rồi lại cúi đầu nhìn thân mình.
Một thân hình do bơi lội mà có cơ bắp, từng cơ thịt rõ ràng, chỗ nào mà không đầy đủ? Chắc chắn do cách mở cửa không đúng, chắc chắn dùng sai cách rồi!!
Đường phố hôm nay sáng rực một màu, những cửa hàng trên đường đầy ấp tiếng người, An đại thiếu gia sợ nóng sợ chen dùng đủ mọi cách từ chối đi tới.
“Vậy em ở đây chờ nha? Anh sẽ cố mua nhanh giấy vệ sinh rồi trở lại.” Sau khi Kỳ Diệp động viên An Kinh Giới thì nhanh chóng biến mất trong đám người.
“Bé đáng yêu nhà mình đúng là hiền huệ, đi hẹn hò còn nhớ tới nhà WC, nhưng cái này không phải hẹn hò mà mình muốn mà!!” An Kinh Giới phẫn hận đứng đầu phố.
Cuối cùng đợi đến khi bé đáng yêu trở lại, An Kinh Giới lập tức dẫn cậu vào một tiệm đồ*.
(*): Gồm trang phục và trang sức.
“Chính là chỗ này, vào thôi!” An Kinh Giới vỗ nhẹ lưng Kỳ Diệp, dẫn cậu vào tiệm trang phục phía trước.
“Oa! Tiệm này trông sang trọng quá, làm sao đây tiểu Kinh, anh không có mang nhiều tiền vậy đâu…” Kỳ Diệp bất an lặng lẽ nói cho An Kinh Giới, “Không thì nhân lúc chưa vào đi nơi khác đi…” Kỳ Diệp vừa nói xong thì lập tức xoay người.
“Chào mừng quý khách! Trang phục nào cũng được mặc thử hết đó! Úi úi, đây không phải là A Giới sao? Đi đâu đây*?” Vu Hải Thư phát hiện người quen nên nhanh chóng đến bắt chuyện.
(*): Raw là ” 死哪啦?” nghĩa là sao vậy mọi người? tui không hiểu nên edit theo kiểu mình thường nói.
(tui của 2022 đến ròi đây, nếu không lầm là ý nói “chết ở đâu vậy?”, cái kiểu hay nói bên Trung ấy với bạn bè ng quen ng thân đồ á.
Thì tui edit chắc cũng không sai ý đâu.)
“Thì mang bạn tới đây, giúp anh ấy lựa đồ đi! Trang phục dành cho tiệc tối.” An Kinh Giới duỗi nắm đấm đụng người trước mặt một cái.
“Tiểu Kinh…” Kỳ Diệp như đứa nhỏ sợ người lạ, trốn phía sau An Kinh Giới ló cái đầu ra.
“Đừng lo, nơi này đang thực hiện kế hoạch của người thiết kế, chúng ta thay họ mặc thử tuyên truyền, không tốn tiền.” An Kinh Giới rất nhanh đưa một ánh mắt cho Vu Hải Thư.
“Đúng đó! Không cần lo, cái này không tốn tiền, chúng ta còn phải cảm ơn mọi người nữa! Đi theo tôi thử trang phục đi!” Vu Hải Thư gật gật đầu.
Kỳ Diệp bỏ xuống lòng phòng bị, “Vậy được rồi.”
“Nhanh đi, em ở đây chờ anh.” An Kinh Giới cười với cậu.
Sau khi Kỳ Diệp theo một nhân viên được Vu Hải Thư gọi tới để vào phòng thử đồ, Vu Hải Thư ngồi xuống ghế bên cạnh An Kinh Giới.
“Thỏ trắng ở đâu mà bị mày lừa tới đây?” Vu Hải Thư mặt thú vị nhìn y.
“Tao là loại người như vậy sao? Là chính anh ta tự tiến vào.” An Kinh Giới như rất hài lòng với câu trả lời của mình, ngả lưng lên ghế dựa.
“Ha ha! Đúng là tuổi thanh xuân.” Vu Hải Thư đầy hứng thú mà cười cợt, “An tiên sinh và phu nhân có khỏe không?”
“Cũng không tệ lắm, công ty mới xem như đã đi vào quỹ đạo.”
An Kinh Giới và Vu Hải Thư đang nói về mấy chuyện gần đây thì nhìn thấy một cái đầu nhỏ từ cái rèm phía sau ló ra.
“Xong chưa?” An Kinh Giới đứng lên đi lại chỗ Kỳ Diệp.
“Ừm…” Kỳ Diệp nhút nhát chậm rãi kéo rèm ra.
Quần dài màu đen vừa vặn với chân Kỳ Diệp.
Phần bắp đùi được ôm vào làm tôn lên bờ mông căng tròn, phối với áo khoác xanh Thượng Hải dành cho tiệc tối, màu đen dài trên cổ áo vẽ rồng điểm mắt*, làm nổi bật khí chất trang nhã.
Nơ bướm màu xanh đen khiến Kỳ Diệp vốn có làn da trắng nay càng thêm trắng nõn mềm mại.
(*): Như việc thêm một thứ gì đó tạo nên sự nổi bật nét chính.
“Này…!Này!! Không đẹp hả?” Kỳ Diệp có chút sợ hãi nhìn An Kinh Giới.
“À, không có, không đâu, không, không có, đẹp mà.” An Kinh Giới nói lắp đến nỗi không nói được rõ ràng.
“Cái tên này choáng váng rồi!” Vu Hải Thư bên cạnh phụ họa, chỉ thấy Kỳ Diệp đỏ mặt cúi đầu, “Rất đẹp đó, sẵn giúp cậu làm tóc luôn đi!” Vu Hải Thư dẫn Kỳ Diệp ra sau quầy.
– —
Không biết tại sao nhưng mà bộ này đọc QT khá khó, kiểu cứ như nào ấy, trong khi mấy bộ đã edit đọc khá dễ, cùng một QT mà sao ngộ z ta…?.