Edit: ShiibaReki
Sau khi Lưu Vũ Trạch trải qua một phen lạnh thấu xương, cuối cùng Lục Khải Bình cũng hài lòng gật gật đầu.
“Đi ăn không?” Lục Khải Bình đứng dậy từ cái ghế.
“Em không có thói quen ăn trước trận đấu.” Lưu Vũ Trạch trả lời đúng sự thật.
“Thế à? Vậy nợ em một bữa.” Lục Khải Bình tùy ý xoa xoa đầu Lưu Vũ Trạch, xoay người đi về phía cổng.
“Vâng…!Ủa?” Đột nhiên Lưu Vũ Trạch kịp phản ứng, bỗng quay đầu nhìn Lục Khải Bình đã đi xa.
Lưu Vũ Trạch đưa tay sờ sờ đầu, nhớ lại hơi ấm từ bàn tay lúc nãy.
Mới nãy là…!bị sờ đầu à? Không đúng, mới nãy phải thầy không ta…?
Trời ạ!! Người vừa rồi là ma quỷ chỉ biết đánh người sao?! Với cả, nợ em một bữa là gì trời?!
Lưu Vũ Trạch nổi hết cả da gà.
Sau khi Kỳ Diệp dọn dẹp phòng bếp xong liền mang cơm hộp dưỡng sinh đến bệnh viện ở thủ đô.
“Cứ gọi điện cho thư ký Giang vậy.” Kỳ Diệp cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị bấm gọi.
Lúc này, đột nhiên bị một luồng ngoại lực tác động vào người, Kỳ Diệp bị mất thăng bằng, trực tiếp té sấp xuống đất.
“Úi! Trời ơi! Cậu không sao chứ?!” Một người đàn ông kéo cậu từ dưới đất lên, “Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý nhìn đường.”
Hiện tại Kỳ Diệp vô cùng sôi máu.
Vừa mới bị trật mắt cá chân, giờ lại bị người ta đụng ngã, nếu ngược lại là hộp cơm cầm trên tay thì biết làm sao bây giờ?! Cái kẻ lỗ m ãng này sao mà bồi thường nổi cơm hộp dưỡng sinh đây?!
Căm giận xách cơm hộp xoay trái xoay phải nhìn một vòng, sau khi xác nhận không có việc gì thì khom người vỗ vỗ bụi trên quần.
“Tiên sinh ổn chứ…?” Thấy người trước mặt hoàn toàn không để ý đến mình, có chút bận tâm hỏi lại lần nữa.
“Cái anh này…” Kỳ Diệp nheo mắt chậm rãi quay lại, nhưng lại ngẩn người khi nhìn thấy mặt người ta.
“Anh Tề Dương!!” Tiếng lớn đến độ như muốn vỡ màng nhĩ.
“Tiểu Diệp! Úi! Trời ơi! Là em đó à?!” Cao Tề Dương nắm cánh tay của Kỳ Diệp, kích động lắc không ngừng.
“Anh Tề Dương…!Tay, tay, đau quá.” Vẻ mặt Kỳ Diệp đau khổ nhìn cánh tay của mình hiện dấu bàn tay năm ngón.
“Ơ, xin lỗi! Haiz anh già rồi, khó khống chế được sức lực!” Cao Tề Dương tranh thủ thời gian thu tay về, lúng túng gãi gãi đầu.
Cao Tề Dương là anh họ của Kỳ Diệp, từ nhỏ cái gì không giỏi chứ đánh nhau là số một.
Cơ thể cao lớn rắn chắc, thân trên có cơ bắp cường tráng, sức lực chưa thua ai bao giờ, nhưng lại luôn nở một nụ cười thật thà lộ ra hàm răng trắng.
Vốn tất cả mọi người trong gia đình đều nghĩ rằng hắn chỉ có khả năng làm những công việc lao lực, tính cách đàng hoàng nói chung cũng không thích hợp làm ăn.
Ai ngờ đâu, lần đầu tiên đã đậu bằng luật sư, ngay khoảnh khắc ấy khiến mọi người làm rơi cả mắt kính, thậm chí còn có người cho rằng hắn đang nói đùa.
“Sao em lại tới bệnh viện vậy? Em bị thương hả? Có sao không?” Đột nhiên Cao Tề Dương nhớ tới nơi này là cửa bệnh viện.
“Cũng có bị thương chút chút nhưng không sao cả.
Em tới tìm phòng bệnh của bạn.
Vậy sao anh lại đến thành phố A thế? Em tưởng công việc của anh ở thành phố B mà?”
“Hiện tại anh đang có công việc trong đoàn luật sư công ty Tranh Quang, hôm nay ông chủ gọi đến, xảy ra chút chuyện.”
“Ngôn tiên sinh?” Kỳ Diệp kinh ngạc.
“Đúng là giám đốc Ngôn, sao thế? Em biết à?”
“Vâng.” Kỳ Diệp dùng sức gật đầu, lúc này ánh sáng chợt lóe lên, “Đúng lúc em đang đi tìm phòng bệnh của ảnh, chúng ta đi chung đi!”
“Trùng hợp vậy, thế đi thôi!”
Thế là Kỳ Diệp vì trí thông minh của mình, vui tươi hớn hở đi theo sau Cao Tề Dương.
“Hửm? Sao Kỳ tiên sinh còn chưa tới nữa? Hẳn sẽ gọi điện thoại mới đúng…” Giang Vũ Văn đứng ngoài phòng bệnh nhìn điện thoại.
“Chào anh, xin hỏi là thư ký Giang ạ?” Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Giang Vũ Văn.
“Vâng, chào anh.
Xin hỏi là luật sư Cao ạ? Mời vào bên trong.” Giang Vũ Văn lập tức ngẩng đầu, nở một nụ cười thương hiệu.
“Cảm ơn anh.” Cao Tề Dương vui tươi cười cười với Giang Vũ Văn.
Giang Vũ Văn nhìn người này, chỉ cảm thấy tâm trạng của hắn không khỏi quá lớn*.
Thoạt nhìn trông khá ngây ngô, anh ta thật sự là lãnh đạo** à?
(*): Kiểu dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, tăng động đồ á.
(**): Chắc có lẽ là trưởng nhóm luật sư.
“Cảm ơn anh.” Kỳ Diệp lặng lẽ núp sau bóng người cao lớn của Cao Tề Dương, dùng giọng điệu yêu ma quỷ quái trêu chọc nhại lại lời Cao Tề Dương.
“Kỳ tiên sinh?”
“…”
“Haiz.” Giang Vũ Văn lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Để tôi báo trước cho giám đốc Ngôn, làm phiền đi vào nhớ giữ im lặng.”
“Vâng! Thư ký Giang tốt quá!” Kỳ Diệp giơ tay hoan hô.
“Suỵt!!” Cô hộ lý Sư đi ngang qua không khách khí ngăn lại tiếng ồn.
“Thế em tính bất động đi thăm bệnh hở?” Hiện tại Cao Tề Dương mới nhận ra điều gì đó.
Hai tay Kỳ Diệp bắt chéo sau gáy, nhìn trời không nói.
Giang Vũ Văn dở khóc dở cười, thật sự là một người tăng động..