Gần như đã tỉnh rượu, thật ra Ngôn Trừng Hoằng cũng không uống được bao nhiêu, chỉ là uống nhanh quá thôi.
Vịn vách tường, một mình vào phòng tắm rửa sạch.
“Đến cùng anh muốn thế nào mới chịu từ bỏ Kỳ Diệp?” Ngoài cửa truyền đến tiếng gầm rú không an phận.
Ngôn Trừng Hoằng chỉ cảm thấy đầu đau hơn, càng tiến gần đến sự thật lại càng không rõ phương hướng của mình.
Từ ngày anh trai duy nhất rời đi nhân thế, Ngôn Trừng Hoằng lựa chọn tất cả những gì liên quan đến anh trai đều tan biến thành cát bụi.
Kể từ giờ sẽ không dễ dàng tin tưởng vào người khác, sẽ không dễ dàng biểu lộ tình cảm, sẽ không hồi tưởng ngôn luận ngây thơ của anh trai nữa.
Cho đến ngày gặp được người đơn thuần lại thẳng thắn này, cậu ấy đã đánh vỡ bức tường ngăn cách rồi trực tiếp bước vào lòng mình.
Không cần bất kỳ sự tâm cơ nào, không cần bất kỳ sự giả tạo nào, đã có thể làm mình an tâm giao cho cậu ấy chân chính bản thân, loại người đáng giá thế này, chẳng lẽ còn có lý do khiến mình không cảm mến với cậu ấy sao?
Giọt nước trượt xuống lồ ng ngực dọc theo phần xương quai xanh rõ rệt, lạnh như băng thấm ướt tất cả những nơi ấm áp.
Ngôn Trừng Hoằng nhắm mắt lại, chậm rãi mở ra, ánh mắt vẫn thâm thúy như trước, chỉ là nhiều hơn một sự kiên định.
Tùy ý cầm lấy khăn tắm trên kệ rồi lau sơ qua, quấn bên hông, đi ra phòng tắm.
“Thế nào, nghĩ thông suốt chưa?” An Kinh Giới liếc nhìn Ngôn Trừng Hoằng cạnh cửa.
“Tôi sẽ không từ bỏ.” Hai mắt nóng như lửa đối diện với An Kinh Giới.
“Cuối cùng tôi mới nhận ra, tôi thích Kỳ Diệp.” Ngôn Trừng Hoằng bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, “Tôi chưa bao giờ gặp được một người như thế này, mặc cho đêm dài dằng dặc nhưng tôi vẫn nhung nhớ mỗi đêm.
Vì cậu ấy, tôi nguyện ý hi sinh tất cả.”
“Hừ, bộ anh nghĩ chỉ nói miệng một chút thì sẽ không có chuyện gì à?” An Kinh Giới đứng dậy, đi về cửa phòng, “Kỳ Diệp đã bị anh vô cớ làm tổn thương, tôi sẽ không để anh ấy lại tổn thương vì anh nữa!”
“Tôi tự có tính toán, tôi nói rồi, tôi sẽ không từ bỏ.” Ngôn Trừng Hoằng bác bỏ An Kinh Giới một lần nữa.
“Vậy cứ chờ mà xem!” An Kinh Giới bỏ lại một câu, sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại.
Ngôn Trừng Hoằng lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò.
“Kỳ lạ, đi đổ rác thôi mà cũng lâu đến vậy?” Một bên Ba Lan mang bát đũa lên, một bên nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Kỳ Diệp vừa từ ban công đi tới, nhìn thấy cả bàn toàn là đồ ăn thơm ngào ngạt.
Kỳ Diệp dùng sức hít một hơi dài, thơm đến mức nước miếng chảy ròng, xua tan một ngày đầy mịt mù.
“Tiểu Diệp, dì dùng đồ ăn mà con làm cơm hộp còn dư lại đó.” Ba Lan dịu dàng nhìn Kỳ Diệp, thân thiết như đang đối xử với con trai của mình.
“Vâng ạ, vẫn dùng được.” Kỳ Diệp trông thấy Ba Lan đang bày đồ ăn, lập tức bịch bịch bịch chạy lại hỗ trợ.
“Dì cứ để cho con!”
“Được rồi, để con đó.” Ba Lan nựng gò má hồng hào của Kỳ Diệp.
“Dì ra xem thằng nhóc kia chạy đâu mất rồi.”
Nói xong, Ba Lan tùy ý mang một chiếc áo khoác mỏng lên người, đi ra trước cửa.
“Ồ! Mẹ tính đi đâu vậy?” Sau khi Ba Lan mang giày xong, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt phóng đại của con trai mình.
“Mày định hù mẹ mày chết phải không! Tự nhiên không nói không rằng xuất hiện hà!” Ba Lan giật mình hoảng sợ đấm cho An Kinh Giới vài cái.
“Không phải con lên tiếng rồi sao…” An Kinh Giới làm bộ tránh vài cú.
“Thế mày lại đi đâu đấy hả con?”
“Con đi đổ rác thôi mà!” An Kinh Giới nói dối mà không nhíu mày dù chỉ một chút.
“Xe rác ở nước Mỹ à?”
“Xin lỗi, tại máy bay đến trễ ạ.”
An Kinh Giới bị đập một phen bằng dép lê.
“Hahaha!!” Kỳ Diệp một bên phình bụng cười to, sao lại có hai mẹ con hài đến vậy nhỉ? Thật khó mà tưởng tượng một dì Ba Lan nghiêm khắc trước kia như An Kinh Giới đã nói!
“Rốt cuộc anh cũng cười rồi.” Khuôn mặt An Kinh Giới tràn đầy tươi cười nhìn Kỳ Diệp.
Kỳ Diệp đột nhiên bị chú ý nên đỏ mặt xấu hổ, “…Anh, anh đâu có không cười đâu…” Kỳ Diệp vội vàng nói.
“Con còn nói nữa! Tiểu Diệp vừa về đến nhà đã không yên lòng, hỏi đông nhưng trả lời tây, cả khuôn mặt cương cứng.” Ba Lan phụ họa bên cạnh.
An Kinh Giới bày ra vẻ mặt “Anh thấy chưa!”.
“Con xin lỗi…!Con…!Có chút chuyện…!Không nghĩ ra.” Kỳ Diệp tự giác cho rằng mình làm phiền trưởng bối, vội vàng nói xin lỗi.
“Không sao không sao! Mấy đứa đều là trẻ con, nhao nhao cãi vả rồi giận dỗi là chuyện bình thường!” Ba Lan đi tới Kỳ Diệp rồi vỗ vỗ vai cậu.
“Chủ yếu là học cách làm lành như thế nào.
Tình bạn được xây dựng lâu dài dựa trên sự bao dung và thấu hiểu, biết chưa?”
“Con biết rồi ạ!” Mặc dù chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Kỳ Diệp vẫn gật đầu để Ba Lan an tâm..