“Tiểu Hoằng có thể đồng ý với anh một chuyện không?”
“Được ạ.”
Cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của anh mình, Ngôn Trừng Hoằng buông bát xuống, chăm chú nghe.
“Tiểu Hoằng có thể ở bên cạnh và vui cười mãi mãi với anh không?
Thì ra là chuyện này.
Ngôn Trừng Hoằng cảm thấy sự chăm chú của mình bị lãng phí.
“Đó là hai chuyện.”
“Ừm, thế có được không?” Bàn tay nho nhỏ của Ngôn Việt để trước ngực, năn nỉ Ngôn Trừng Hoằng.
“…Được ạ.” Ngôn Trừng Hoằng xoay đầu qua chỗ khác.
“Hì hì! Yêu tiểu Hoằng nhất.” Nói xong lại chạm đầu vào nhau*.
(*): (又是一个满怀) tui tra thấy ngoài nghĩa “tràn đầy” thì còn có nghĩa là “chạm trán, chạm đầu” vào nhau, nên chắc là nghĩa sau đúng.
Lúc đó, anh ấy đã biết không về được nữa nên mới nói vậy nhỉ? Rõ ràng bản thân không làm được, thì có tư cách gì bắt người khác phải thực hiện chứ?
Ngôn Trừng Hoằng xoa xoa thái dương muốn gạt bỏ chuyện quá khứ ra.
“Giám đốc Ngôn, có cô Giang Vũ Ninh không hẹn trước nhưng muốn gặp ngài.” Thư ký Tạ bưng cà phê đi vào văn phòng.
“Không sao.”
Ngôn Trừng Hoằng lật tập hồ sơ về vụ mua bán với công ty An Đạt, suy nghĩ kĩ càng xem khoản phí thưa kiện này có thể hồi vốn được hay không.
“Trừng Hoằng, đang bận hả?” Giang Vũ Ninh mặc bộ váy ngắn đầy hoa, tay cầm hộp bánh ngọt, cột tóc đuôi ngựa, dập dờn thanh xuân.
“Có việc?” Ngôn Trừng Hoằng vẫn nhìn tài liệu mà không ngẩng đầu lên.
Đã quen với việc được trả lời ngắn gọn cùng thái độ lãnh đạm, Giang Vũ Ninh để hộp bánh ngọt xuống, tự do đến gần ghế sofa dài rồi ngồi xuống.
“Tới xem anh có còn say không?” Giang Vũ Ninh dí dỏm.
“Tối qua đã làm phiền cô rồi.”
“Không phiền thì không phiền, nhưng mà…” Giang Vũ Ninh ý tứ sâu xa cười.
Ngôn Trừng Hoằng hiểu rõ, quả nhiên cô gái này xem ra không đơn giản như lần đầu gặp.
“Nói đi.” Ngôn Trừng Hoằng để bút xuống, nhìn Giang Vũ Ninh chằm chằm.
“Không biết…!Giám đốc Ngôn có thể bớt chút thời gian mời Vũ Ninh bữa tối được không?” Giang Vũ Ninh đặc biệt nhấn mạnh ba chữ giám đốc Ngôn.
“Thật có lỗi nhưng bữa tối không thể.” Vừa nghĩ tới bữa tối là khoảng thời gian được bên cạnh người trong lòng, bất kể thế nào Ngôn Trừng Hoằng cũng không muốn từ bỏ, thế là lập tức từ chối.
“Haha, không sao.” Trong nháy mắt Giang Vũ Ninh bị cho ăn chè bế môn* nên cười lúng túng, “Thế có được xem là Trừng Hoằng nợ Vũ Ninh một lần không?”
(*): bế môn tạ khách, không cho khách vào nhà (hiểu đơn giản là bị từ chối)
Giang Vũ Ninh nắm chặt cơ hội, biến vấn đề vẫn còn thương lượng được thành sự thật.
Ngôn Trừng Hoằng gật đầu không do dự, đúng thật là phải trả ân tình này.
“Thế không làm phiền anh nữa!” Giang Vũ Ninh mỉm cười, ánh mắt vừa hay lướt qua mặt bàn, đột nhiên hai mắt trợn to, “Chu Mậu Minh này là con trai của An Đạt phải không?”
“Đúng vậy.” Ngôn Trừng Hoằng nghi hoặc, “Cô biết?”
Giang Vũ Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn, “Là thanh mai trúc mã của em.”
An Kinh Giới để Kính cận chờ bên ngoài phòng thay đồ, còn mình thì vào thay quần áo.
“Lát nữa kiếm cớ đi trước, thật vất vả mới được nghỉ bù ở trường, luyện tập ở đội đã đủ mệt rồi, nếu đi theo cậu ta không biết sẽ dây dưa đến khi nào…”
“Xong chưa?! Úi, xin lỗi.” Nhận thấy mình đang cản đường, Kính cận biết điều lui sang một bên, nhưng chân vẫn run vì lo lắng, chiều nay mình còn có việc đó!
“Rồi, rồi.” An Kinh Giới cầm khăn lau khô tóc, bước nhanh ra ngoài.
“Đi bên này.”
Kính cận vui tươi hớn hở theo sau, An Kinh Giới đi đằng trước lại rất bất đắc dĩ.
“Haiz, cậu là học sinh trường này nên hẳn có nghe lời đồn về phòng Kỳ An nhỉ?” Kính cận còn ồn ào hơn tưởng tượng.
“Không có.” An Kinh Giới chưa bao giờ tin những thứ đó, cũng lười tìm hiểu.
“Nghe nói, vị học sinh trong truyền thuyết kia, cứ mỗi tám giờ tối sẽ xuất hiện ở phòng Kỳ An, một mực khóc lóc.”
“Thế hả? Thật là thú vị mà.” Lời đồn này không đáng tin một chút nào! Sao lại là khoảng thời gian ấm cúng bên gia đình chứ? An Kinh Giới trong lòng nhổ nước bọt.
“Vậy sao không đợi tối rồi hẳn đến?”
“Tôi…!Cậu quan tâm làm gì…” Kính cận đẩy mắt kính.
Thì ra cũng biết sợ.
Sau khi đi qua hành lang dài dằng dặc, cuối cùng đã tới căn phòng có dán ba chữ “phòng Kỳ An”.
“Đến rồi, chính là chỗ này.” An Kinh Giới quay đầu nói.
“Ừm! Cảm ơn người anh em.”
Đây là cái ánh mắt nhìn từ trên cao xuống gì đây!! Có phải mình nên nói không dám nhận không!!
“Không dám nhận…” An Kinh Giới vì thoát khỏi Kính cận, vẫn xấu hổ nói ra.
“Thế…!Cậu cứ đi dạo đi, tôi đi trước.”
“Ờ! Tạm biệt nha!” Kính cận nói xong đang chuẩn bị quay người vào phòng Kỳ An thì lúc này điện thoại vang lên..