“Hứng nước ạ…” Lưu Vũ Trạch thành thật giải thích.
“Sao không hứng trước đi?”
“Em…” Lưu Vũ Trạch cảm thấy nếu mình nói nước bị người ta uống hết thì thật mất mặt quá đi thôi, thế là quyết định xem như không có chuyện này.
“Em xin lỗi!”
Lục Khải Bình không bỏ qua dáng vẻ như muốn nói lại thôi của Lưu Vũ Trạch, bất giác nhíu nhíu mày.
“Đừng đi cho mất thời gian,” Lục Khải Bình lấy từ trong tủ của gã ra một bình nước còn đầy bảy phần, đưa tới trước mặt Lưu Vũ Trạch.
“Cho em đó.”
“…”
Lưu Vũ Trạch nhìn các hành động liên tiếp của Lục Khải Bình mà phản ứng hơi không kịp, chỉ ngơ ngác nhìn Lục Khải Bình.
“Ngẩn ra làm gì? Trời sắp tối luôn rồi kìa.”
Lưu Vũ Trạch thất thần lộ ra ánh mắt đờ đẫn, đôi môi hơi tím khẽ nhếch, mặc cho giọt nước trong suốt từ chóp mũi lướt qua khóe miệng.
Lục Khải Bình không nhìn được mà tiến lại khẽ nâng cằm lên, nghiêng người đối diện với hai mắt không hồn kia, nỗ lực tìm về một chút thần.
“Bộ muốn thầy mớm miệng cho em à?”
Một câu bừng tỉnh người mất hồn trở về trong nháy mắt, lại đột nhiên cảm nhận chỉ cách Lục Khải Bình mỗi năm centimet, Lưu Vũ Trạch giật mình đến độ lùi lại ba bước lớn.
“Không…!Không…!Cần đâu thầy.” Hai tay Lưu Vũ Trạch tựa vào tường trắng sau lưng để giúp hai chân đang run rẩy có thể đứng thẳng.
Lục Khải Bình bất mãn híp mắt, ngón cái tay phải xoa môi như đang suy tư điều gì.
“Tối nay có rảnh không?” Lục Khải Bình không khỏi vì đó hỏi một câu.
“Hở?”
“Ừ…!Tối nay có bận gì không?
“Không bận!” Gần như là trả lời theo phản xạ.
“Được lắm! Bảy giờ tối chỗ rẽ đường Tam Hữu.” Lục Khải Bình vỗ mạnh tay phát ra âm thanh lanh lảnh vang dội.
“…Có chuyện gì không ạ?” Lưu Vũ Trạch mạnh dạn hỏi.
“Đi ăn, ăn tối.”
Lục Khải Bình muốn hẹn mình ăn tối?! Trời ạ, sẽ không bị gi3t chết chứ? Đúng, nhất định hôm nay mình bơi quá tệ, động tác không đúng nên giây phút phải trả giá đắt đã đến! Trong lòng Lưu Vũ Trạch tràn đầy sợ hãi.
“Đừng lo.” Lục Khải Bình nhìn người trước mắt đã tiến vào tiểu kịch trường*, không kiềm được mà bật cười, “Không nấu em ăn đâu, ừm, chỉ là thầy khá thích chiên…”
(*): Sân khấu, sàn diễn, rạp nhỏ.
Mọi người đọc truyện nhiều sẽ thấy có mấy tác giả hay viết tiểu kịch trường ở cuối truyện ó.
Ở đây ý nói bạn Trạch đang não bổ.
Lưu Vũ Trạch dùng sức nuốt nước bọt.
“Haha! Đừng uống nước bọt, uống nước nấu đi.” Lục Khải Bình nói xong liền nhét bình nước vào tay Lưu Vũ Trạch, thuận đường vò vò đỉnh đầu của hắn, sau đó đi ra ngoài.
“…” Lưu Vũ Trạch vô lực ngồi bệt xuống đất, nhìn bình nước trong tay rồi thở dài.
Thật phí công mình hồi hộp, hên sao không bị mắng.
Nhưng chuyện Lục Khải Bình đưa bình nước cho mình là ngoài ý muốn, dù sao chưa từng thấy gã đối xử với học sinh khác như vậy, toàn trực tiếp mắng ra miệng đồ thôi…!Chỉ có mình thôi sao? Chờ chút, giờ suy nghĩ kĩ lại, gần đây mình cứ bị yêu cầu đi hỗ trợ Lục Khải Bình, cũng chưa từng thấy gã gọi bạn học nào đi ăn cơm chung bao giờ…
Lưu Vũ Trạch càng nghĩ càng thấy lạ lùng, nhưng không cách nào nghĩ ra.
Tay không tự chủ mò lên đầu tóc ướt sũng, cảm giác ấm áp vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Màn đêm buông xuống bao phủ lấy thành phố phồn hoa.
Lưu Vũ Trạch đúng hẹn đến chỗ rẽ Tam Hữu, phát hiện có một người đang đứng dưới đèn đường.
“Thầy, thầy ơi!” Lưu Vũ Trạch lập tức nhận ra Lục Khải Bình, phóng qua nhanh như chớp.
“Thật ngại quá, em—”
“Em không đến trễ đâu, không cần nói xin lỗi.” Lục Khải Bình rút tay đang để trong túi ra, đặt lên vai Lưu Vũ Trạch.
Lúc này Lưu Vũ Trạch không những không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn hơi cảm động, không ngờ cũng có một ngày có thể hẹn thầy đi chơi trong không khí nhẹ nhõm tự tại giống như bạn bè với nhau thế này.
Thật ra mấy tuần nay vì tiếp nhận sự nô dịch của Lục Khải Bình mà sớm chiều ở chung, nên Lưu Vũ Trạch cũng dần hiểu rõ về gã.
Biết tính cách Lục Khải Bình chặt chẽ cẩn thận, thật lòng quan tâm đến học sinh, chỉ bảo dạy học lại có tâm, mặc dù thường xuyên trông như ác ma Sparta, lại có niềm vui hùng hổ dọa người; nhưng trừ cái đó ra, Lục Khải Bình thật sự rất ưu tú, đẹp trai, thể trạng tốt, nhân phẩm tốt, xứng đáng là lựa chọn số một của các cô giáo.
“Em muốn ăn gì?” Lục Khải Bình mở miệng hỏi.
“Gì cũng được, em ăn được hết.”
“Thế…!Đi nhà hàng Ý đi.” Lục Khải Bình chỉ vào bảng hiệu nhà hàng dễ thấy ở đầu phố.
“Thầy ơi…!Em không mang nhiều vậy đâu…” Vừa nhìn đã thấy bầu không khí đắt đỏ của nhà hàng, Lưu Vũ Trạch đành phải từ chối Lục Khải Bình.
“Thầy mời em mà, lắm chuyện gì chứ.” Nói xong, Lục Khải Bình liền đi thẳng về phía nhà hàng Ý kia.
—.