Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 13: 13: Tim Sen Ngày Xưa 6



Thẩm Huyền Quân mộng mị không ngừng.
Hình như là năm có nạn đói, trong mấy ngày không biết bao nhiêu người dân khốn khổ chịu đói chịu rét chết đi.

Trên đường sặc mùi máu tanh nồng, ruồi nhặng bu trên thi thể bắt đầu thối rữa.
Mùi máu tanh, hương ẩm mốc cứ quẩn quanh bên mũi, y hơi quay người áp tai vào tường.

Muốn ngăn chặn những tiếng khóc lóc thống thiết vang vọng khắp nơi.

Tiếng roi da chạm vào da thịt đánh đến bật máu.
Giấc mộng đeo đẵng, máu tươi tanh ói.
Y không thể ngủ ngon cứ trở người qua lại, muốn trốn chạy thật xa, tìm nơi yên tĩnh nhưng người như bị quấn bởi gông xiềng không sao nhúc nhích.

Tiếng xe ngựa lọc cọc ngày càng gần.
Trong thành, trên khắp các nẻo đường, những người ăn mày sức tàn lực kiệt ngồi dựa vào các bức tường, trong chiếc chén bể trước mặt đều trống trơn.
Trong đám người đó có một đứa bé.
Có thể đã lâu không có tiếng xe ngựa chạy qua nên y đặc biệt nhạy cảm với nó.

Xe ngựa dừng một lúc xung quanh bỗng yên ắng hẳn, đừng nói đến tiếng người đi đường, kể cả tiếng thở rên đói cũng không nghe thấy nữa.

Thẩm Huyền Quân hơi hé mắt, nhìn thấy ánh mắt người trên xe đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Y cũng không rõ, chỉ lờ mờ nhìn rèm bên cửa sổ vén lên, cánh tay kia có thêm vài phần thô ráp.

Y quay mặt đi tóc tai phủ nửa mặt, lại tiếp tục ngủ.
Người nọ hơi chép miệng, lấy trong xe ra một chiếc bánh bao ném xuống đất.

Như đã để rất lâu trở nên khô cứng, rơi xuống đất phát ra hẳn âm thanh…
Trong nháy mắt vô số ánh mắt đều bừng bừng tia vui mừng, biết bao người đói khát vọt tới tranh giành, la hét tán loạn.

Họ đều xanh xao vàng vọt cả người gầy đét, quần áo rách rưới không che đủ người.

Trong đám người đang va vào nhau, giành giật, xô đẩy, một cánh tay toàn xương giành được chiếc bánh bao đã khô cứng kia liều mạng cắn nuốt.
Dù đã cho vào miệng nhai gặm phồng mang trợn má vẫn phải chạy trốn khỏi những kẻ lăm le muốn cướp đồ ăn của mình.

Bị đánh, bị lôi, bị kéo vẫn ngang ngạnh sống chết nhét vào trong miệng.

Trên khuôn mặt gầy hóp bị đánh đến để lại vết tím xanh, bầm đen.

Những người vụt mất bữa no tức giận, liên tục đấm đá, người nọ bỗng ho sặc sụa, co giật đành đạch trên đất.
Đám đông hoảng hốt lui ra.
Người nọ không ngừng giãy lên, Thẩm Huyền Quân lúc này mới giật mình bật dậy, đỡ lưng hắn không ngừng vỗ: “Nước, có nước không?”
Nhưng uống nước vào chỉ sợ bánh nở, càng dễ bội thực!
Tên ăn mày vừa rồi còn cười mãn nguyện giờ đã trợn mắt trân trối, miệng không ngừng sùi bọt cố nôn thứ vừa ăn ra.

Chừng một lát người đã cứng đờ, không giãy giụa gì được nữa, mắt mở to nhìn trời không cam tâm chết đi.
**
Tiếng người quát mắng ngày càng lớn, vô số người khóc không ngừng, y thậm chí còn nghe tiếng ai đó dập đầu.

Trong cơn mơ y co người sợ hãi khi bị người ta chạm phải vội tỉnh, lời hoảng sợ chưa ra khỏi miệng đã cứng đờ.
Tưởng Hoàng đỡ lưng y, sửa lại mất sợi tóc rơi xõa che nửa mặt, cẩn thận lau vết bẩn dính dớp: “Đang yên đang lành đến đây làm gì? Nguyên Dương tìm ca ca khắp nơi đã bị dọa sợ đến phát khóc rồi.”
Y không nói gì lẳng lặng nhìn Tiểu Tây.
Hắn mím môi cũng nhìn cô ta: “Ngươi cũng đi theo đi.”
Các thái giám lẳng lặng đi theo hắn không ai dám thở mạnh, dè chừng giữ khoảng cách một sải tay với hắn.

Đi một lát họ phát hiện hoàng thượng không hề muốn về thư phòng.
Hoàng thượng bế Thẩm công tử trở về xong liền có biểu hiện như thế này.

Tính khí của vị công tử kia cũng thật khiến người ta đau đầu, bướng bỉnh thích làm theo ý mình.

Trương công công dần thấy người này phụ sự lo lắng và yêu thương của hoàng thượng.
Đang lủi thủi đi theo bỗng hoàng thượng dừng liếc mắt, Trương công công liền hiểu ý thu người lại thật nhỏ bé: “Hoàng thượng đi đường cẩn thận, các ngươi theo ta về.”
Tưởng Hoàng đi đến một nơi hẻo lánh tối ôm, với chiếc đèn lồng trên tay hắn bước qua cỏ cây um tùm, khắp nơi hoang tàn chưa người đặt chân đến.

Khung cảnh tiêu điều, tiếng côn trùng cùng tiếng gió nghe như màn đêm đang rờn rợn mò đến sống lưng.

Gian nhà xiêu vẹo ngả nghiêng đã mục nát đến quá nửa, bên trong đặt một đống củi đã lâu không ai đụng đến.

Hắn đẩy cửa nhà đã thủng lổ mục đi vào bên trong, ngồi dựa đống củi ẩm ướt.
Có một khoảng thời gian dài hắn không chấp nhận được mất mát mà chạy đến đây, trong đêm hoang vắng nghe tiếng quạ kêu, tiếng gió lùa, tiếng côn trùng hoặc là tiếng tuyết tan.

Xuân, hạ, thu, đông không ngừng chịu đựng cô độc.
Gió thổi lùa qua gian nhà ọp ẹp, nhà không được tu sửa nên đã có chỗ dột, vách gỗ mục nát nhìn từ đây có thể thấy ánh trăng bên ngoài.
Như những đêm trăng sáng ngày xưa.
Thẩm Huyền Quân ở trong vòng tay của hắn đọc sách.

Tưởng Hoàng biết những lúc thế này y lười nói chuyện nên chỉ ôm hờ, lâu lâu lại đút y vài miếng dưa mật.
Y chợt nghĩ đến gì đó chợt nói: “Nghe nói năm nay muốn bắn pháo hoa trên sông?”
Tưởng Hoàng nghe vậy thì mỉm cười với y và nói: “Ca ca, muốn đi xem sao?”
Nói rồi bỗng hôn má rồi hôn y một cái, mặt người nào đó nhanh chóng đỏ lên: “Đệ nghiêm túc chút đi.”
Hắn miết vành tay đỏ bừng của y hai cái rồi nghiêm túc lạ thường: “Có thể vài ngày tới ta sẽ sang nước Liêu.”
Thẩm Huyền Quân gấp sách lại, bật dậy: “Đột ngột vậy sao?”
“Ta có thể dẫn ca ca theo cùng.”
Y nghe vậy thì rất vui nằm lại trong lòng hắn, lấy sách che mặt: “Ai nói ta muốn đi cùng đệ.”
“Ca ca không muốn…!ta cũng mang người theo.

Nếu không nhớ người chịu không nổi mất.”
Hắn nắm lấy đôi tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng hôn lên các ngón tay, đốt ngón tay ửng đỏ, men theo hôn lên các mu bàn tay.

Từ bé y đã học đàn, sư phụ hay xoa nắn vuốt các ngón tay y thoa thuốc dưỡng rất nhiều năm, người nói như thế khiến bàn tay linh hoạt luyện mới tốt được.

Tưởng Hoàng cũng rất thích bàn tay y, cả trong giấc ngủ cũng nắm trọn trong tay.
Thẩm Huyền Quân thường nói không có hắn bên cạnh mỗi đêm của y đều cô độc.

Tuy luôn bận rộn chiến sự gặp mặt nhiều, trên chiến trường không ít bạn hữu chung chí hướng.

Nhưng y vẫn thấy cô đơn, không thể để người khác biết y cũng có những lúc bất lực mệt mỏi.

Trên cao gió lạnh, nếu y không tự đứng vững sẽ bị người khác kéo xuống.

Có hắn bên cạnh, mở mắt ra y đều thấy ánh nhìn dịu dàng quan tâm tử hắn, trêu chọc cũng được, chăm sóc cũng thế hắn luôn làm y chìm đắm trong ngọt ngào.

Từ khi ở bên nhau y không mơ thấy ác mộng nữa, mỗi khi luyện công không thấy tâm ma.
Tưởng Hoàng ôm y kéo vào trong lòng, xoa ngực: “Sao lại ngẩn ra, đau à?”
“Làm ta yếu ớt lắm suốt ngày đau bệnh.

Ta chỉ đang nghĩ nên mang theo những gì?”
“Vậy là ca ca chịu đi theo rồi.”
Thẩm Huyền Quân hạ mi che giấu đôi mắt mị hoặc mê hồn.

Hắn nở nụ cười liếm nhẹ vành tai y: “Ca ca đừng từ chối mà.”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai người từ khi nào bị giữ chặt không sao nhúc nhích.

Y lườm hắn: “Đệ năn nỉ ta mới đi đó nha.” Nói xong lại giả bộ thở dài: “Là người nói tim luôn ở gần ta, xa cách bao xa cũng như gần trong gang tấc?”
Y chỉ ngực hắn: “Vậy cần gì nhớ nhung.”
“Vậy xem ra ta ngày càng đòi hỏi rồi, muốn có nhiều hơn nữa.” Hắn trách lưỡi: “Nếu đi vào mùa hè có thể bơi thuyền hái sen rồi, hỏi rễ sen bao nhiêu sợi, hỏi tình nhiều bao nhiêu…”
Hắn hôn trán y: “Ta mang bữa khuya lên cho ca ca.”
Mấy ngày nay y bận rộn đi tới đi lui không chút thời gian nghỉ ngơi, người gầy đi rất nhiều.
“Để người khác mang lên là được rồi, đệ ở lại thêm chút đi.” Nói rồi lại gối đầu lên chân hắn, bên trong phòng có hương nhè nhẹ tỏa ra.

Y nằm một lát cảm thấy hồn phách đung đưa phiêu diêu trên mây, cách biệt hoàn toàn với ồn ào bên ngoài.
Hắn vuốt tóc y không lên tiếng.
Gần đây cung đình yến tiệc liên miên đồ ăn dầu mỡ khiến y chán ngáy, Tưởng Hoàng sai cung nhân nấu đồ ăn rất nhạt, nhiều rau thanh đạm, nghĩ đến người vỗ mãi không béo mỗi ngày đều đau đầu nên để y ăn món gì?
“Ăn xong thì ở lại ngủ một lát đi.”
“Bận đến mỗi ngày không ngủ được bao nhiêu, sợ nằm xuống là không dậy nổi nữa.” Y quay sang nhìn hắn: “Có đệ bên cạnh còn gọi ta dậy được, hôm nay không phải đệ đi phá băng sao?”
Mùa đông ngoài kia đang rét mướt, y kéo cổ áo hắn: “Lạnh thế này mà phải đi phá băng đả thông kênh rạch đúng là cực hình.

Hỏi sao không ai tình nguyện đi giải quyết.”
“Những chuyện này đều phí công phí sức lại chẳng được ban thưởng, ai mà muốn làm chứ?” Hắn hơi nhấc bổng người ôm một cái: “Lát nữa mới đi kiểm tra kênh đào, vẫn có thời gian cùng ca ca dùng bữa, dỗ ngủ một lát.”
Y liếc đồ đạc hắn chuẩn bị mang theo, nhíu mày: “Không mang theo ủng sao?” Sau khi vào liều bàn chuyện quân xong y cũng ra kênh, ủng da hươu đều chuẩn bị nhiều đôi để dùng dần.
“Ai lại mang ủng da loại đó đi nước ngập.” Hắn bẹo mặt y cười: “Đừng lo, ta khỏe lắm nhảy xuống sông bơi mấy vòng cũng được.”
Y không thể sống thiếu than và đồ giữ ấm được, thế nhưng nếu y không làm những người khác cũng mặc xác.

Sông băng không phá người dân khổ nhất, chẳng sinh hoạt di chuyển gì được.
Ăn xong, hắn ôm người lên sạp cạnh cửa sổ: “Ngủ một lát đi ta canh cho.”
Thẩm Huyền Quân nghĩ một lát gật đầu, tranh thủ ngủ một lát.
Hắn dựa bên sạp uống rượu.
Khi y tỉnh thấy hắn vẫn ở cạnh, sắc trời bên ngoài đã tối om: “Sao không gọi ta?”

“Sắc mặt không tốt nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Chuyện bên ngoài đã có người khác làm…” Hắn muốn ôm nhưng y đã trượt xuống chân trần vừa chạm đất đã thấy lạnh cóng.
“Thấy chưa, đã bảo không được đi chân trần.” Nói rồi lại bế thốc người lên, đi lại phía cửa sổ: “Bên ngoài trăng sáng lắm.”
Ánh mắt dưới trăng để lộ mông lung thâm thúy: “Đừng giận, ta chỉ muốn ca ca ngủ thêm thôi.”
Y ôm cổ hắn bất đắc dĩ thở ra: “Nếu ta bị mắng sẽ lôi đầu đệ ra chịu trận đấy.” Y ngước mặt nhìn ánh trăng cười với hắn: “Ra ngoài ngắm đi.”
***
Tưởng Hoàng có được rất nhiều thứ, nhưng cũng mất đi thứ quan trọng nhất.

Đáy lòng hắn lạnh lẽo như có gì đó phát ra trong sương mù, ép chặt tim hắn.

Cho đến khi bên ngoài có tiếng bước chân giẫm lên cỏ, là ai lại dám đến phá vỡ yên tĩnh của hắn?
“Hoàng thượng, trời lạnh rồi nên về thôi.”
Thân hình hắn hơi run lên ngẩng mặt nhìn ánh đèn mông lung, chiếc áo dày không che nổi thân hình gầy gò của Thẩm Huyền Quân.

Sau lưng y là khoảng không tối đen lạnh lẽo, dường như tường thành hoa lệ đèn kết rực rỡ không sao chiếu đến nơi này.

Y hơi khom người hướng về phía hắn: “Về thôi, Nguyên Dương đang đợi dùng cơm.”
Hắn như sực tỉnh, đúng rồi họ còn một đứa con, đây là cầu nối duy nhất của hắn và y còn sót lại.
Người trước mặt hắn vẫn dịu dàng nhưng đâu đó thêm nhiều phần yếu đuối.

Nhớ đến ngày xưa y từng kiêu dũng oai phong trái tim bỗng chua xót.

Hắn đã thay đổi, y cũng đã thay đổi.
Y bây giờ không khác gì khe nứt trên băng, ngọc có vết tỳ, kiệt tác có vết xước.
Trái tim hắn run bắn lên thắt lại.
Một cơn ớn lạnh truyền từ gan bàn chân xộc lên bò khắp người, cả người run bần bật.

Mỹ ngọc phủ bụi còn có thể cứu vãn nhưng một khi đã vỡ…
Thế sự luôn tàn nhẫn.
Gió lạnh ùa vào không ngớt, hắn thấy Thẩm Huyền Quân xoa xoa hai tay vào nhau liền đứng dậy cởi áo khoác lên người y.

Hai người đi song song với nhau trở về, bóng in trên nền đất kéo dài thê lương.
Liên tâm ngày xưa không còn nữa.
Thế nhưng hắn vẫn hy vọng cứu vãn lại mọi thứ, giống như hạt sen ngọt tâm sen lại đắng.

Tình yêu của y và hắn trải qua đắng chát miệng lưỡi lại lưu luyến vị ngọt, vì mùi vị ngọt ngào này hắn không ngại bao nhiêu đắng chát phải nếm trải..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.