Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 19: 19: Mất Hứng Lệnh Đuổi Khách



Lục Minh Chiêu không nói gì, lần trước ở chỗ này cùng người khác xảy ra xung đột, lại khiến Thái Vũ Quân vô cùng hứng thú, tuy rằng bọn họ cùng Khâu Hoành Tranh quan hệ không thể nói là tốt, nhưng dù sao cũng là học sinh cùng trường.
Tình nghĩa thiếu niên, vốn chính là trước cãi nhau sau lại dễ dàng hòa hảo.
Chỉ là, Đoạn Hành Dư cùng hắn từng đánh nhau…
Đoạn Hành Dư đương nhiên không có hứng thú cùng hắn uống rượu, nghe được lời này, lập tức xoay người muốn đi.
“Đoạn Hành Dư…” Khâu Hoành Tranh duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn, “Ta…”
“Buông tay.”
Khâu Hoành Tranh ủ rũ mà buông tay, “Thực xin lỗi.

Lần trước…!Là ta ăn nói không cẩn thận, thực xin lỗi, ta…!Là ta sai, nếu ngươi vẫn còn giận, cứ việc đánh ta mắng ta, ta tuyệt đối không đánh trả.”
Đoạn Hành Dư đứng không nhúc nhích, những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng không nghĩ Khâu tiểu công tử luôn luôn ương ngạnh lại có một mặt này.
“Ta mời ngươi uống rượu, coi như bồi tội, có được không?” Thấy hắn có chút do dự, Khâu Hoành Tranh lại nói, “Ta sẽ thỉnh Lạc Hà cô nương đến tiếp khách.”
Lục Minh Chiêu cùng Thái Vũ Quân hai mắt đều sáng lên, hai người đồng thời nhìn về phía Đoạn Hành Dư.
Thấy tình hình như vậy, Đoạn Hành Dư cũng không muốn làm người khác mất hứng, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Khâu Hoành Tranh nhẹ nhàng thở ra.
Thái Vũ Quân cảnh giác hỏi, “Người kia có ở đây không?”
“Ai?”
Thái Vũ Quân bày ra vẻ mặt ghét cái ác như thù, “Tạ! Thời! Quyết!”
Nếu Tạ Thời Quyết có ở đây, hắn chết cũng không lên.
“Thời Quyết không có, hôm nay là trung thu, trong cung có gia yến, hắn không ra được.”
Thái Vũ Quân lúc này mới yên tâm, đoàn người theo Khâu Hoành Tranh đi lên lầu.
Lạc Hà cô nương đã ở trên lầu chờ, thấy mấy người tiến vào liền hành lễ, bởi vì đều là người quen, nhìn chung cũng không quá mức câu nệ.
Mấy người sau khi ngồi xuống, Lạc Hà liền đến bên cạnh đàn tỳ bà, chỉ ngẫu nhiên nhìn Lục Minh Chiêu cười cười.

Khâu Hoành Tranh vì mọi người rót rượu, đưa đến Lục Minh Tịch thì lại bị Đoạn Hành Dư chặn lại.

Lúc này tiểu nhị vào, Đoạn Hành Dư phân phó lấy chút rượu trái cây.
Đoạn Hành Dư sau khi nhận rượu trái cây, đổ ra ly, đặt ở trước mặt Lục Minh Tịch.
Lục Minh Tịch hơi hơi mỉm cười, Đoạn Hành Dư phát hiện khi nàng cười rộ khóe miệng cũng sẽ hiện ra một cái má lúm đồng tiền, “Cảm ơn biểu ca.”
Thái Vũ Quân trêu đùa, “Nhìn xem, vẫn là Tiểu Dư của chúng ta biết quan tâm đến nữ tử!”
Đoạn Hành Dư liếc nhìn Thái Vũ Quân một cái, “Ngươi cũng muốn uống rượu trái cây?”
“Không!” Thái Vũ Quân lập tức bưng chén rượu lên uống một ngụm, khoa trương than thở một tiếng, “Ngon! Cái gì mà uống rượu trái cây, tối nay chúng ta không say không về!”
Hắn vừa thốt ra lời này, trên đầu đã bị người khác gõ một cái, Lâu Tri Muội ở một bên tận tình khuyên bảo, “Ngươi uống ít thôi, uống nhiều quá trở về sẽ bị đánh.”
“Bị đánh thì bị đánh, ta không sợ.” Thái Vũ Quân mặc kệ, giơ chén rượu lên, “Tới, cụng ly!”
Thái Vũ Quân vui vẻ lây đến Đoạn Hành Dư, hôm nay là trung thu, cũng là ngày đoàn viên, hắn vốn nên cùng người nhà đoàn tụ, đã nhiều năm qua đi, mặc dù người trong nhà có lẽ đã sớm quên hắn, cũng hẳn đã quen thuộc với cuộc sống mới.
Huống hồ hắn ở nơi này, cũng có người nhà, cũng có nhiều bằng hữu, không lo ăn mặc, cũng coi như sung sướng, còn cái gì mà không thỏa mãn?
Hắn liền mượn ly rượu này, nâng chén gửi đến người nhà phương xa, đem điều tốt đẹp nhất chúc phúc cho họ.

Cũng kính những người bên cạnh hắn bây giờ-
“Đãn nguyện nhân trường cửu.

Thiên lý cộng thiền quyên.

Cụng ly.” Đoạn hành Dư giơ chén rượu ly trước mặt, ngửa đầu uống cạn chén thu lộ bạch.
[Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên: Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Đông Pha – Tô Thức (Tô Đông Pha) cùng đệ đệ là Tô Triệt tình cảm anh em như thủ túc, vừa là hảo huynh đệ, vừa là hảo bằng hữu.

Bài tống từ này chính là khi Tô Thức hoài niệm đệ đệ ở phương xa mà viết thành.

Dịch nghĩa: Những mong người lâu dài, Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.]
“Hay!” Khâu Hoành Tranh càng ngày càng hứng thú, cũng học Đoạn Hành Dư cùng Thái Vũ Quân chạm cốc, một hơi uống hết chén rượu.
Nghe được lời này của hắn, Thái Vũ Quân sửng sốt, “Tiểu Dư, ngươi đột nhiên ngâm thơ làm ta nhớ tới Tống phu tử, thật đáng sợ…!Rượu này ta đều không uống nổi nữa…”
Thái Vũ Quân không thích việc học, viết thơ càng là rối tinh rối mù, Tống tiên sinh dạy thơ lại vô cùng nghiêm khắc, thường thường khiến hắn kêu khổ không thôi.
Hắn vừa nói lời này, Lâu Tri Muội liền lắc lắc đầu, “Uống hay không là một chuyện, ngươi chừng nào mới có thể viết ra một câu giống thơ một chút?”
Hắn không có ý trách móc nặng nề, chỉ là trêu ghẹo, sau lại nhìn về phía Đoạn Hành Dư, “Hành Dư, ta biết ngươi viết sách luận vô cùng tốt, ngày thường lại thấy ngươi không thường đọc sách, vậy mà lại có thiên phú làm thơ, thật lợi hại.

Chỉ là bài thơ ngươi vừa niệm có đầu đề như thế nào vậy?”
“À…” Đoạn Hành Dư nhất thời không nói gì, “Đây là một bài tống từ”
[Thể loại Tống Từ: Tống từ là một thể loại văn học của Trung Quốc thịnh hành vào thời nhà Tống.

Đây là một trong những thơ ca kiểu mới đối lập với thơ cổ.

Tống từ là thành tựu lớn nhất trong cột mốc văn học triều Tống.

Những nhà thơ tiêu biểu của thể loại này là Tô Thức, Tân Khí Tật (phái phóng khoáng), Liễu Vĩnh và Lý Thanh Chiếu (phái hàm súc).]
“Tống từ là gì?” Lâu Tri Muội bị khơi dậy hứng thú, “Vậy mà chưa bao giờ nghe qua, Hành Dư quả thật là thâm tàng bất lộ.”
“Đúng vậy.” Lục Minh Tịch cũng có chút nghi hoặc, “Chỉ nghe qua thơ, xác thật chưa nghe tống từ bao giờ.”
“Cái này cũng không phải tự ta sáng tác, ta cũng chỉ được nghe người khác nói.

Là khi ta ở Hứa học được, tên là “Thủy Điệu Ca Đầu”, bài tống từ này viết vào Tết Trung Thu, vừa rồi ta bỗng nhiên nhớ được nên mới ngâm ra…”
Mới vừa rồi là do hắn tức cảnh sinh tình, ngâm ra bài tống từ mà chỗ hắn người lớn trẻ em ai ai cũng biết, mặc dù hắn học không giỏi, cũng sẽ biết đến bài này.

Bất quá, dường như người ở nơi này chưa từng học qua.
Xem ra, hắn không thể lúc nào cũng lấy kiến thức học được ở hiện đại đem nói lung tung, hiện giờ chỉ có thể bịa chuyện nhảm nhí để lừa cho qua, hắn rót thêm một ly rượu, một lần nữa nâng chén, “Chỉ có vài người yêu thích thôi, cũng không quá nổi tiếng, các ngươi chưa từng nghe cũng bình thường.

Tới, uống rượu đi.”
“Đúng! Uống rượu uống rượu~” Thái Vũ Quân nâng chén chạm một chút, há to miệng uống rượu, lại khoa trương mà phát ra tiếng vang “Khà~”
Lâu Tri Muội cùng Lục Minh Chiêu cũng bắt đầu gia nhập, mấy người khoái ý uống rượu, há miệng ăn thịt, chỉ là còn chưa tận hứng, người của nhà Lâu Tri Muội đã tới.
Người nọ ghé bên tai Lâu Tri Muội nói gì đó.

Lâu Tri Muội liền đứng dậy cáo lui, còn không quên dặn dò Đoạn Hành Dư để ý Thái Vũ Quân, đừng để y uống nhiều.
Mà giờ phút này Thái Vũ Quân cũng đã uống đến mơ mơ màng màng, cả người dựa lên Đoạn Hành Dư, “Người nào mà dong dài vậy, tới, chúng ta tiếp tục uống!”
Khâu Hoành Tranh cũng đang hưng phấn, đã lâu hắn chưa uống cao hứng như vậy, vì thế cùng Lục Minh Chiêu, Thái Vũ Quân, ba người cứ ngươi cụng ly ta cụng ly, Đoạn Hành Dư muốn cản cũng không được.
Bọn họ ở một bên vừa uống vừa vung quyền, bên kia Lục Minh Tịch có chút lo lắng mà nhìn Đoạn Hành Dư, nhẹ giọng dò hỏi, “Biểu ca, mặt ngươi thật đỏ, có ổn không?”
“Ừm?” Đoạn Hành Dư sờ sờ mặt, cảm giác nóng lên, hắn uống rượu sẽ bị đỏ mặt, nhưng không có say bí tỉ, “Không có việc gì.”
“Nếu không thì chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi?”
Đoạn Hành Dư chưa kịp từ chối nàng, liền nghe được bên ngoài một mảnh ồn ào.
“Đoạn công tử, thật sự xin lỗi, Đoạn nhị công tử cùng vài vị công tử đang ở bên trong, chỉ sợ còn chưa tận hứng.”
“Đoạn Hành Khâm, ngươi xong chưa? Đừng để các ca ca chạy đến đây rồi mà vẫn trắng tay một chuyến.”
“Yên tâm, hắn sao dám không nghe lời ta, đừng nói là một cái phòng, cho dù ta bảo hắn làm gì hắn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Người bên ngoài đẩy cửa vào.

Đoạn Hành Dư vừa nghe âm thanh đã biết là ai, nhưng hắn không có đứng dậy.
“Sao lại thế này?” Thái Vũ Quân đã uống say, tự nhiên không muốn người khác quấy rầy, hơn nữa hắn không quen biết Đoạn Hành Khâm, “Ngươi từ đâu chạy ra đây, đi đi, đừng ở chỗ này quấy nhiễu tiểu gia đang vui.”

Đoạn Hành Khâm cũng không biết Thái Vũ Quân, chẳng qua thấy hắn nhỏ tuổi, không thèm để trong lòng, hắn nhìn về phía Đoạn Hành Dư, hơi hơi nâng cằm, “Để gian phòng này cho ta.”
“Ngươi là người nào, sao lại dám như vậy?”
Đoạn Hành Dư giữ chặt Thái Vũ Quân, chỉ hướng về Khâu Hoành Tranh, nhàn nhạt nói, “Ta không làm chủ được, hôm nay là do hắn mời khách.”
Đoạn Hành Khâm tựa hồ lúc này mới phát hiện Khâu Hoành Tranh cũng ngồi ở đây, biểu tình trên mặt chớp mắt cứng đờ, ngay sau đó lại thay đổi thành bộ mặt nịnh nọt, “Nguyên lai là Khâu tiểu công tử cũng ở đây, đã lâu không thấy, Khâu tiểu công tử…”
“Chúng ta đã gặp qua sao?” Khâu Hoành Tranh tựa hồ là theo bản năng mà nghi hoặc, “Không có ấn tượng.”
Hóa ra “rất có giao tình” của Đoạn Hành Khâm là như thế, Đoạn Hành Dư cúi đầu cười khẽ, cầm lấy chén rượu trên bàn, nhẹ nhàng lắc hai cái, rồi uống một ngụm rượu ngon.
“Ha hả…” Đoạn Hành Khâm ở trước mặt mọi người có chút xấu hổ, lại vẫn mang gương mặt tươi cười như cũ, “Khâu công tử còn nhỏ, không nhớ cũng là chuyện thường.”
Đoạn Hành Khâm lại đối với hắn cùng mọi người trong phòng cười nói, “Khâu đại công tử là bạn tốt của ta, ta cùng Khâu tiểu công tử chỉ gặp nhau một lần, kỳ thật vừa rồi mới tới ta cũng không nhận ra ngươi.”
“Phải không?” Khâu Hoành Tranh nhìn nhìn Đoạn Hành Dư, trên mặt y tuy không biểu hiện cái gì, nhưng có thể cảm giác được y cũng không hoan nghênh vị ca ca này, vậy thì hắn cũng không cần tỏ vẻ khách khí, “Chưa bao giờ nghe thấy gia huynh nhắc tới.”
Đoạn Hành Khâm còn định nói gì đó, Khâu Hoành Tranh lại trực tiếp hạ lệnh tiễn khách, “Chẳng qua tự tiện vào phòng người khác mà chưa thông báo có chút không phải phép, có vẻ ngươi cùng gia huynh tính cách hẳn không quá hợp nhau.”
“Ngươi…” Đoạn Hành Khâm mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Đoàn người thực mau rời đi, Đoạn Hành Dư nhìn Khâu Hoành Tranh, cảm thấy hắn bây giờ cùng ngày xưa có chút bất đồng.
Khâu Hoành Tranh quay đầu liền đón nhận ánh mắt hắn, tức khắc động tác trì độn vài phần.
Hắn cười gượng, ngón tay không nhịn được gãi mặt, “Chúng ta tiếp tục uống rượu đi…”
“Hừ!” Thái Vũ Quân đem bầu rượu trước mặt ôm vào lòng, không cao hứng lẩm bẩm nói, “Người kia là ai vậy? Làm hỏng hết hứng thú của ta, thật là.”
“Đại ca ta.”
“A?” Thái Vũ Quân nhìn hắn, trong mắt tựa hồ có chút ảo não, “Vừa rồi ta…”
“Không sao.” Đoạn Hành Dư lắc đầu, “Đừng uống, bây giờ đã không còn sớm, cha ngươi sẽ lo lắng.”
Nghe thấy thế, Thái Vũ Quân liền chán nản, ôm lấy Đoạn Hành Dư, cả người dựa vào hắn, “Được rồi được rồi, Lâu Tri Muội thật phiền.

Không uống cũng được, tối nay ta về phòng ngươi ngủ đi.”
“Vậy ngươi tiếp tục uống đi.” Đoạn Hành Dư định đem hắn đẩy ra, nhưng người nọ uống say sức lực lại lớn hơn vài phần, trong khoảng thời gian ngắn không thể tách ra.
“Không được, không uống không uống, ta không quay về, muốn về nhà ngươi ngủ cơ.”
“…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.