Chẳng mấy chốc mà đến Trung Thu, Vi trạch tổ chức gia yến, từ sớm khắp phủ đã đốt lồng đèn đỏ, khắp nơi đầy ánh hồng cũng có một phen ý cảnh sum vầy náo nhiệt.
Vi trạch không nhiều chủ nhân, trạch viện rộng lớn bình thường yên tĩnh thì nay có nhiều tiếng vui cười hơn, thổi một làn gió tươi mát đầy sức sống vào không gian yên lặng, cũng là cảnh đẹp ý vui.
Hôm nay không thiết triều, Trung Thu là tết đoàn viên, các gia tộc tổ chức gia yến, Hoàng cung đã tổ chức tiệc từ tối hôm trước, hôm nay các quan viên không cần vào triều, có thể ở nhà hưởng thụ sum vầy.
Đến tối thì Thanh Lê cùng các tỳ thiếp được phép đến hoa viên cùng dùng bữa với chủ nhân Vi trạch.
Vi Bắc Lâu ngồi ở vị trí gia chủ, bên trái là Phó thị, bên phải là Vi Thục Chi, Vi Thịnh Tư, một nhà xếp thành bàn tròn lớn, giữa bày sơn hào hải vị cùng các loại bánh mứt.
Các tỳ thiếp thân phận không phải nô tài cũng chưa phải trắc thất, được khai ân cho dự gia yến cùng gia chủ.
Vài tỳ nữ thân phận cao, một số quản gia, tâm phúc, quản sự từ các sản nghiệp của Vi Bắc Lâu gộp lại nữa, gia yến cũng hơn bốn mươi người, đủ náo nhiệt vui vẻ.
Đây là dịp hiếm hoi nữ quyến trong Đông viện được xuất hiện trước mắt Vi Bắc Lâu, nhất thời trăm hoa đua nở, mỗi người mỗi vẻ, ra sức điểm trang xinh đẹp, chỉ mong được Thái phó để ý.
Mọi người dùng bữa xong thì trù phòng dâng lên bánh trung thu, năm nay làm hơn mười vị, tỏa ra hương thơm đặc sắc.
Mỗi cái bánh nhỏ bằng bàn tay, mỗi người một cái không quá ngán vừa đủ no, sắc vị câu toàn.
Thanh Lê có một sở thích, y rất thích ăn ngọt, món yêu thích nhất là bánh trung thu.
Thế nhưng mỗi năm chỉ được ăn có một lần, đôi khi còn không có để ăn, Thanh Lê tự nói với bản thân, như vậy không được tính là sở thích.
Dù sao mỗi năm chỉ được ăn một lần, không ăn cũng không sao cả.
Tính ra, đã hai năm rồi Thanh Lê không được ăn cái bánh trung thu nào, lúc vừa bưng đĩa lên, ánh mắt y đã dán dính không rời vào dĩa bánh.
Trên bàn của y có tám người, bốn thiếp thị kể cả y, bốn nữ tỳ hầu hạ bên cạnh Phó thị, trên dĩa có tám cái bánh.
Nữ tỳ bưng dĩa rất có trách nhiệm giới thiệu: “Này là nhân đậu xanh, đậu đỏ, hạt sen, khoai môn; bên đây là nhân mặn bát bửu, gà quay, thập cẩm, bắc thảo trứng muối.”
Thanh Lê thích ăn nhân mặn hơn một ít, nhưng trước mặt y lại là toàn nhân ngọt.
Thanh Lê không phải quá kén chọn, cầm một cái chậm rãi ăn.
Hôm nay Triệu Ngọc Chân vận y phục màu nguyệt bạch.
Tóc nàng cài một cây trâm vàng đính tua rua ngọc, trên mặt thoa phấn trân châu, hương thơm liễm diễm.
Trong số những người thiếp này chỉ có nàng là xinh đẹp nhất, trang sức cũng quý giá nhất, dù sao nàng cũng xuất thân Phi kỵ úy phủ.
Lúc vào phủ dù không được lòng Phó thị nhưng không thiếu vàng bạc mua chuộc hạ nhân, cuộc sống trôi qua tương đối dễ dàng.
Các hạ nhân cũng không mù, bộ dạng Triệu thị như vậy, lại thêm gia thế kia, nịnh bợ nàng ta một chút cũng không có gì thiệt thòi.
Những tỳ thiếp khác không phải không có bất mãn với Triệu thị, tuy nhiên cũng phải giấu đi, hiện nay địa vị các nàng đều có sự cân bằng vi diệu; lão gia chưa từng ưu ái qua ai, người nào cũng như người nào.
Thế nhưng bình thường các nàng không có cơ hội tiếp cận lão gia, ngày hôm nay quả là cơ hội tuyệt hảo, làm gì cũng không thể để Triệu thị nhận phong quang trước được.
Lâm Lâm là thứ nữ của viên ngoại tả ti, vào cửa cùng lúc với Triệu thị, thấy Triệu thị một bộ không động đậy trong lòng cười lạnh, càng kiên quyết muốn làm người nổi bật hôm nay.
Nàng ta được Phó thị ưu ái hơn, lúc này liền đứng dậy tươi cười: “Hồi lão gia, hồi phu nhân, thiếp thân bất tài, xin mạn phép hiến một vũ khúc.”
Nếu Phó thị nén đi hết ghen tuông thì cũng hiểu hiện tại nắm được tâm lão gia mới quan trọng, thị đáp: “Chỉ ngắm trăng thôi thì không khỏi nhạt nhẽo, không bằng để Lâm thị hiến vũ.
Lão gia thấy thế nào?”
Vi Bắc Lâu không phản đối, Phó thị liền cho nhạc công cùng vũ nữ ra sân trợ giúp.
Điệu nhạc được xướng lên hòa cùng tiếng trống, tiếng gõ phách:
“Nhớ Y Yên bụi mưa phủ kín, nhớ sông xưa thăm thẳm hàng phong, nhớ gò cao mây mờ giăng lối; trông ngàn dặm này hồn về cố hương…!”
Tiếng xướng ca như hòa lẫn với gió trăng, Thanh Lê chưa từng nghe qua bao giờ, không khỏi chăm chú lắng nghe.
Thay vì nhìn Lâm thị hiến vũ, y lại càng chú tâm vào nhạc sĩ xướng khúc.
Đó là một người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy tang thương, giọng ông khàn nhưng không đục, âm thanh trầm thấp lại càng gợi nhớ về một vùng đất xa xăm mưa bụi, sông nước dập dìu.
Vũ khúc kết thúc, Lâm Lâm nhảy múa đến mặt đỏ bừng, nhìn qua lại có một phen phong tình, thoáng thấy ánh mắt Vi Bắc Lâu dừng trên người mình, nàng càng thêm đắc ý.
Lúc quay về chỗ ngồi, không khỏi hừ nhẹ với Triệu Ngọc Chân.
Triệu Ngọc Chân biểu tình vẫn luôn thản nhiên, tiếu dung tinh xảo, nàng ta dùng khăn lụa lau tay, uyển chuyển đứng dậy: “Lâm tỷ có lòng, vũ khúc tinh xảo như bách điểu triều vương, thiếp thân tự nhận không bằng; để không làm xấu mặt thêm, xin phép cho thiếp thân tấu một khúc tì bà.”
Phó thị ưng thuận, Triệu thị hành lễ rồi tiến về trung tâm.
Y phục Triệu Ngọc Chân tầng tầng lớp lớp phức tạp, đến khi nàng ta ngồi xuống vũ đài, từng lớp áo nhẹ như mây bung xõa, uốn lượn theo làn gió, như một bông hoa phù dung nở rộ; lấy tĩnh chế động, chỉ một chút như vậy đã thấy đặc biệt hơn Lâm thị không ít.
Trên chủ vị một ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào người Triệu Ngọc Chân, nàng ta trong lòng cười nhẹ, tiếu dung trên mặt càng thêm duyên dáng.
Khúc tì bà này của Triệu Ngọc Chân nghe qua làm cả người thư thái, khác với vũ khúc nhớ cố hương của Lâm Lâm, nàng ta tấu một bản nhạc tao nhã về cúc trúc tùng lâm, cây của người quân tử.
Nghe bản nhạc, thấy được lòng người tấu nhạc mênh mông, trong lòng Vi Thục Chi thầm khâm phục, tự nhủ Triệu thị có tài.
Lâm Lâm nhảy múa có đặc sắc, nhưng cái hay nằm ở người xướng khúc, không phải vũ khúc của nàng ta.
So ra, Triệu thị càng tài hoa hơn không ít.
Vi Bắc Lâu hiếm thấy có dịp thưởng thức khúc nhạc này, nhìn thoáng qua Vi Thục Chi có vẻ tán thưởng bên cạnh.
Nếu có dịp để Triệu thị hướng dẫn Thục Nhi một ít cầm kỹ, cũng không có gì là không thể.
Lâm thị dù có ngu ngốc cũng biết nổi bật hôm nay đã bị Triệu thị đoạt hết, trong lòng uất nghẹn nhưng phải cố nuốt vào.
Triệu thị đàn xong thì ôm tì bà hành lễ, bóng dáng kiều nhược như một nhành lan trắng.
Vi Thịnh Tư từ lúc yến hội mở màn vẫn trộm ngắm nàng ta, thấy Triệu thị như vậy càng khó dứt tơ lòng, cả người như lâng lâng trong men rượu.
Gia yến Trung Thu không tránh được mỹ tửu, hắn rót liền mấy ly uống cạn để thỏa tương tư trong lòng.
So với các thị thiếp khác thì tâm tư Thanh Lê đơn giản hơn nhiều, bánh trung thu trù phòng Vi trạch làm ngon hơn so với những gì y từng được ăn.
Thậm chí nhân hạt sen y không quá thích cũng ăn ngon như vậy…!Thanh Lê hạnh phúc đến mức để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, vừa ăn vừa âm thầm nhìn Vi lão gia, y có chút tò mò hắn sẽ thích vị gì.
Kỳ thật Vi Bắc Lâu không thích ăn ngọt, nhưng hôm nay Trung Thu, hắn phá lệ ăn cả một cái bánh ngọt lịm, vừa ăn vừa uống trà đắng ngắm trăng, cũng coi như phong nhã.
Phó thị trò chuyện mấy câu với Vi Thịnh Tư, Vi Thục Chi.
Tâm trạng của lão gia xem như không tệ, không biết có nhìn trúng thị thiếp nào không, Phó thị nắm khăn tay có chút suy tư.
Vị trí của Thanh Lê cách khá xa chủ vị, y quan sát một hồi lâu mà vẫn không biết Thái phó ăn vị gì, có chút thất vọng nho nhỏ, thế nhưng nhìn tới bữa tiệc Trung Thu năm nay được ăn, Thanh Lê lại vui lên trở lại, trong lòng thầm cảm tạ lão gia.
Đây là cái bánh Trung Thu ngon nhất đời Thanh Lê từng được ăn, lúc bỏ miếng cuối vào miệng, y quả thật rất tiếc nuối.
Đến lúc gia yến tan về đến phòng trăng đã lên cao, một viên tròn nho nhỏ khảm trên nền trời không gợn mây, Thanh Lê đứng bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn mặt trăng, ánh sáng dìu dịu chiếu lên mặt y làm ngũ quan dịu dàng đi mấy phần.
Ánh sáng bạc rót trên mi dài, chảy xuống gương mặt mịn màng có chút non nớt.
Đang ngắm thì Thanh Lê nhìn thấy Thúy Nhi bước vào sân viện, trên tay cầm đĩa nhỏ.
Thúy Nhi thấy y thì cằn nhằn: “Công tử vào phòng đi, tuy rằng mới tháng tám nhưng nửa đêm gió lạnh, cẩn thận cảm lạnh nha!”
Thanh Lê nghe vậy bèn đóng cửa sổ lại, Thúy Nhi đẩy cửa bước vào, như hiến vật quý mà đưa dĩa nhỏ: “Công tử nhìn xem, là bánh trung thu nè!”
Thanh Lê quả thật kinh hỉ: “Này ở đâu ra?”
“Trù phòng làm nhiều bánh quá, yến tiệc vãn còn dư rất nhiều, quản sự bèn thưởng cho hạ nhân, Thúy Nhi lấy cho cậu ba cái lận.
Nô tỳ trộm hỏi qua đầu bếp, những vị này là ngon nhất.”
Thanh Lê cười đáp: “Ngươi có lòng, ngồi xuống ăn chung với ta đi.”
Thúy Nhi lắc đầu nói: “Không cần đâu công tử, Thúy Nhi đã có phần của mình rồi, này là của riêng công tử thôi!” Nói rồi nàng cười: “Đã muộn vậy rồi, nô tỳ không quấy rầy nữa, cậu đi nghỉ sớm một chút.”
Thanh Lê đợi nàng đi rồi, lại mở cửa sổ ngắm trăng, trong phòng có bình trà nhỏ, tuy rằng đã lạnh, nhưng mới pha không lâu hương vị vẫn thật thanh mát.
Uống miếng trà ăn chút bánh, thoái mái đến không chịu được.
Không biết bao lâu sau, ăn no lại mát mẻ, Thanh Lê gà gật ngủ quên, đầu gục một tiếng cộp gõ lên khung cửa, y hoảng hốt ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mấy cái rồi mơ màng trèo lên giường ngủ.
Những ngày tháng này trôi qua thật tốt, chỉ mong đời này mãi mãi như thế.
Khung cửa vốn mở toang nhẹ nhàng két một tiếng đóng lại, để lại gió lạnh bên ngoài, trong phòng ấm áp như xuân, chẳng mấy chốc Thanh Lê đã say giấc..