Càng đón nhận những ánh mắt từ mọi phía thì tâm trạng của cậu càng nặng nề hơn vì chuyện này thế nào trung tướng Lâm Vân Thiên cũng sẽ biết, đến lúc đó thì cậu thật sự không còn đường lui nữa rồi.
Tâm trạng không tốt khiến cậu không còn khẩu vị nữa bèn nói với những người khác “Các cậu cứ đi ăn trước đi, tôi không đói, tôi đi dạo một lát, gặp các cậu sau!”
Bốn người kia thấy tâm trạng của cậu lại tuột dốc thì cảm thấy lo lắng nhưng mà hiện tại cậu không muốn chia sẻ thì họ cũng hết cách, Khải Ân đang định nói thì Neil ngăn lại, hắn đáp “Được, gặp cậu sau!”
Lôi Tác nhìn theo bóng lưng cô đơn đang xa dần rồi quay đầu hỏi Neil “Cậu ta làm sao vậy?” Hắn cũng nhìn ra tâm trạng của cậu thật sự là bất ổn và dĩ nhiên việc về nhất nằm ngoài kế hoạch của cậu.
Neil đáp “Không có việc gì đâu, có lẽ cậu ấy có tâm sự, nào chúng ta đi ăn thôi!” Hắn quàng tay lên cổ Lôi Tác kéo đi, chính hắn cũng không biết lý do là gì nhưng một khi Tư Không Chiến không muốn nói thì có cạy miệng cũng vô ích.
Khải Ân, Cảnh Huyền cũng dần hiểu tính tình của Tư Không Chiến cho nên cũng chỉ biết lắc đầu.
Trời dần về khuya, sương rơi lạnh, gió thổi từng cơn mang theo cái giá lạnh tê tái linh hồn.
Tư Không Chiến mang tâm trạng nặng nề đứng trên một mỏm đá lớn và phía trước mặt là vực sâu vạn trượng, phóng tầm mắt ra xa là núi non trùng điệp.
Xa xa còn vang vọng tiếng quái thú gầm gừ, những tiếng tru dài sặc mùi chết chóc của bầy Tử Mao Liệp Lang, một bầu không khí thê lương, ảm đạm, nặng nề, tuyệt vọng trãi khắp nơi.
Gió thổi lạnh từng cơn, thổi bay làn tóc rối.
Đôi mi đượm buồn nhìn xa xăm, chuyện vừa xảy ra trong cuộc thì này với người khác là cơ hội ngàn năm có một nhưng với cậu là rắc rối.
Cậu không ngừng thề thốt mới có thể mang cha đến nơi này, nhưng chỉ một phút lơ là cậu đã mang lại rắc rối không cần thiết.
Bàn chân nhỏ bước gần hơn đến rìa của mỏm đá, đôi mắt nâu nhìn xuống khoảng không sâu thẳm đang chìm trong bóng tối mịt mờ, đáy lòng của cậu chợt trầm lại, nặng nề quá.
Bất chợt, từ phía sau lưng cậu vang lên từng tiếng bước chân chậm rãi, rồi dừng lại ngay bên cạnh cậu, không lâu sau người nọ mới lên tiếng hỏi “Tại sao cậu lại đứng đây? Không muốn cùng mọi người ăn mừng sao?’’ Giọng nói như quan tâm nhưng lại không hề có nhiệt độ, tựa như đã nhìn quen rồi thì không còn gì là khó hiểu nữa.
Lần này cậu đã không còn cảm thấy khẩn trương hay hoảng loạn nữa vì tâm trạng của cậu đã bị cảm giác tuyệt vọng bao trùm.
Tư Không Chiến ngẩng đầu, chậm rãi quay người, rồi làm thủ thế chào “Chào trung tướng, tôi chỉ muốn đến đây ngắm cảnh một chút, bây giờ tôi sẽ quay về, cảm ơn Thượng tướng đã quan tâm, không phiền ngài ngắm cảnh, tôi xin phép quay về đội!” Nói rồi cậu dứt khoát cất bước rời đi.
Trong lòng Lâm Vân Thiên bỗng chốc cảm thấy cậu nhóc này thật thú vị vì nhìn gương mặt cậu chả có chút gì gọi là vui vẻ trước thắng lợi, bất giác anh lại cảm thấy tò mò “Cậu tên gì?’’
Cậu thoáng khựng người nhưng rồi nhanh chóng đáp “Báo cáo trung tướng, tôi tên Chu Chiến!” Cậu nói dối vì đây là điều mà cha cậu yêu cầu.
“Vì sao mỗi lần gặp ta cậu đều muốn tránh mặt? Ta đáng ghét vậy sao?” Lâm Vân Thiên bất giác nói nhiều thêm một câu.
Tư Không Chiến không khỏi nhìn vào đôi mắt sâu như biển kia, tựa như linh hồn mình đang bị trung tướng nhìn thấu vậy.
Cậu hốt hoảng tránh né, vội vàng đáp “Trung tướng hiểu lầm rồi, tôi không tránh mặt ngài, chỉ là vì tôi không có gì để nói cùng ngài, cũng không muốn làm phiền ngài ngắm cảnh!”
Đối với câu trả lời thẳng thắng này Lâm vân Thiên cũng chỉ biết lắc đầu, cậu nhóc này đúng là rất cá tính, cứng đầu thật sự.
Anh đành nói sang chuyện khác “Cuộc thi lần này nhóm của cậu biểu hiện rất xuất sắc, ta có lời khen.
Ta hy vọng trong tương lai sẽ được nhìn thấy các cậu tỏa sáng hơn nữa.” Vì mấy đại uý khác cứ treo câu chuyện này trên cửa miệng nên anh không muốn biết cũng phải biết, lại nói… .một nhóm học viên năm ba mà lại có thể hạ trên mười quái thú cấp ba trung cấp đã là chuyện rất khó tin.
Sau khi nhìn thấy gương mặt của cậu trong số học viên đó thì lại càng có hứng thú, vì cậu là học viên duy nhất không muốn giao tiếp cùng anh.
Mặc dù được chính trung tướng khen là vinh hạnh nhưng Tư Không Chiến lại không vui đáp “Rất cảm ơn trung tướng đã khen ngợi, chúng tôi chỉ là cố gắng hết sức mà thôi.
Nếu không còn vấn đề gì khác xin phép trung tướng tôi quay về họp mặt cùng mọi người!” Lần này cậu cũng không cần anh ta đồng ý lập tức rời đi.
Lâm Vân Thiên nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy đang khuất xa dần mà hồi tưởng lại đôi mắt nâu u sầu lúc nãy.
Anh cảm thấy dường như bản thân đã nhìn thấy đôi mắt và nét mặt kia ở đâu đó? Tựa như một cảm giác gì đó vừa lạ vừa quen “Chu Chiến” tôi sẽ nhớ tên cậu.
Sau khi chia tay Lâm Vân Thiên, cậu không đến nhà ăn mà quay về phòng nằm nhìn trần nhà suy tư.
Cậu mong mọi thứ sẽ không tệ như cậu nghĩ, họ có quyền chiêu mộ còn cậu chỉ cần không đáp ứng là được.
Hoặc là tìm một nơi khác để đầu quân.
Nhắc mới nhớ, cậu cần tiếp cận tên khốn Lăng Dực Thần kia càng gần càng tốt.
Quân đoàn “Hoả Ưng” sẽ là nơi cậu hướng đến, chỉ cần có thể gia nhập vào đó, cậu nhất định có cơ hội thiến hắn.
Sát khí nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng, đôi mắt nâu dần bị những tia sáng vàng che kín, hai bàn tay cậu siết chặt, mối thù này không báo thề không làm người.
Mặc cho trong lòng cậu có bao nhiêu tâm sự, nhóm của Lôi Tác thì vẫn đang vui ngất ngây, ít ra thì nhìn cái vẻ mặt tức đến nghiến răng nghiến lợi của những học viên đến từ những trường khác, nhất là trường Quang Vinh thì bọn hắn cảm thấy hả hê vô cùng.
Một vài người không phục liền nói bóng nói gió “Có cái gì đáng tự hào chứ, các cậu chẳng qua cũng chỉ là may mắn thôi, còn không biết có phải là gian lận hay không nữa, đắc ý cái gì?”
Neil nhếch môi cười “Ha ha, chỉ thua vài ba con quái thú đã khiến các cậu tức tới điên rồi sao?’’ Gian lận được mới lạ đó.
Khải Ân gật đầu phụ hoạ “Đúng thế, các cậu không thắng được bọn tôi nên ghen ăn tức ở à? Thua nghĩa là thua, lắm lời thế!” Tuy hắn thần kinh thô nhưng cũng nhìn ra Tư Không Chiến không hề muốn hơn thua với bọn họ.
Có lẽ vì thu thành quả tới sướng tay nên nhất thời lấy hơi lố, nhìn đôi mắt kinh ngạc của cậu ta là đủ hiểu.
Trong lớp, Tư Không Chiến cũng chưa bao giờ kiêu căng với ai ngay cả khi cậu đánh bại được Lôi Tác cho nên hắn không cho là cậu diễn kịch.
Nhưng mà vì sao lại không muốn giành chiến thắng chứ?
Cảnh Huyền cũng chen vào nói “Không cần phí lời với đám người này làm gì, nếu không phục thì lần sau lại đấu tiếp, tới lúc đó các cậu đừng gào khóc với tôi làm được ha ha!”
Lôi Tác lười đấu võ miệng với mấy tên này, hắn chỉ khoanh tay dửng dưng, mặc dù lần này thắng là nhờ Tư Không Chiến nhưng hắn cũng không có cảm giác gì là xấu hổ, họ là một đội, hơn nữa hắn biết Tư Không Chiến cũng không phải loại thích nổi bậc hay tiếng tăm và cậu cũng chưa bao giờ khinh thường hắn, là hắn năng lực kém cỏi mà thôi.
Bốn người dứt khoát rời đi, bỏ ngoài tai lời dèm pha chói tai của đám người.
Lúc họ quay trở về phòng cậu thế mà đã ngủ mất, có lẽ do cậu quá mệt, bốn người thoáng ngạc nhiên rồi cười khổ, sau đó im lặng trở về chỗ của mình vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng lên giường, mạnh ai nấy ngủ.
Sau hôm nay họ chính là anh em tốt tiến thoái có nhau, họ nhất định sẽ không để thua Tư Không Chiến.
Tám giờ sáng, quảng trường lớn đã tập trung rất đông học viên của các trường, buổi sáng hôm nay sẽ diễn ra buổi trao giải cho những đội xuất sắc nhất, không có gì lạ khi quán quân lại thuộc về trường quân đội Đế Tinh, hạng hai cũng là trường quân đội Đế Tinh và hạng ba thuộc về trường quân đội Quang Vinh.
Mặc dù vậy, cú lội ngược dòng ngoạn mục của đội về nhất cũng gây nên không ít sóng gió, nhưng cuộc thi là không có chỗ để hoài nghi.
Sau cuộc thi này những đội xếp hạng đầu sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý và lời mời từ những quân đoàn lớn, đây có thể nói là một bước nên danh.
Được đích thân trung tướng trao thưởng là niềm vinh hạnh vô cùng lớn đối với mỗi học viên, duy chỉ có Tư Không Chiến là không có lấy một nụ cười.
Vì… sự kiện lần này sẽ được đưa lên bảng tin và cha chắc chắn sẽ nhìn thấy, lần này… cậu xong đời rồi.
Quả thật là cậu xém thì xong đời thật, Tư Không Vân Tường đã gần như dán dính hai mắt lên màn hình mà bàn tay anh siết chặt tới mức bóp nát chiếc ly trong tay, máu chảy thành dòng nhưng anh không hề cảm thấy đau.
Mãi cho đến khi có người bị dọa sợ, tóm lấy tay anh rồi cuống quýt lên, khi đó anh mới hoàn hồn thoát khỏi cái cảm giác muốn nổi điên.
Tư Không Vân Tường mặc kệ bàn tay vẫn đang không ngừng chảy máu của mình, cất từng bước chân nặng nề quay về phòng.
Anh ngồi trên sàn nhà, đưa đôi mắt bất lực nhìn ra khung cửa sổ.
Anh cứ nghĩ rằng khứ xanh rêu và hiện tại sẽ là hai đường thẳng mãi mãi song hành, nào ngờ vận mệnh lại bắt họ gặp nhau sớm đến vậy.
Anh lấy một chai rượu từ nhẫn không gian, không buồn lấy ly mà cứ thế cầm cả chai ngửa mặt lên uống cạn.
Uống cho đến khi mọi phiền não tan theo mây gió.