Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá

Chương 27: 27: Đỡ Đạn



Cuộc sống của Vương Tử Nguyên và Lục Hy Quân vẫn như dòng nước êm ả, nhẹ nhàng.

Anh thường nói với cậu rằng sẽ chăm sóc cho cậu đến khi già nua, không còn sức nữa mới thôi.

Nhưng Lục Hy Quân thì khác, cậu mong Vương Tử Nguyên có thể tìm được một người khác ngoài cậu, vì càng tiếp tục, cậu vẫn không thể có tình cảm với anh.
Nằm trên giường nghịch điện thoại, Lục Hy Quân tỏ ra thích thú trước những tấm ảnh chụp mèo thật đáng yêu.

Cậu rất thích và muốn nuôi một con mèo, nhưng Vương Tử Nguyên sợ lông của nó sẽ làm cậu bị dị ứng.
– Tử Nguyên, em muốn nuôi mèo.
– Không được đâu, mèo sẽ…
– Lần này là lần thứ một ngàn rồi, thế nào anh cũng từ chối.
Lục Hy Quân cho một quả dâu tây vào miệng, chán nản quay mặt về hướng khác.

Vương Tử Nguyên biết là cậu đang hờn dỗi, liền vuốt tóc của cậu.
– Vợ à, nghe lời anh, nuôi mèo rất cực đó.

Em bằng lòng hốt phân cho nó mỗi ngày không?
– Ờ…thì…
– Anh chỉ muốn nuôi em thôi, không muốn nuôi thêm mèo đâu.
– Hứ!
Đồng hồ điểm đúng mười một giờ, Vương Tử Nguyên đứng dậy và tắt đèn.

Lục Hy Quân vẫn chưa muốn ngủ, cậu tiếp tục xem các công thức làm bánh ngọt, cậu muốn trổ tài cho Vương Tử Nguyên thấy một lần.

Từ khi chung sống, ngày nào cũng đều là anh nấu ăn cho cậu, ngay cả trà hay cà phê cũng do anh pha cho.
– Không sợ mắt bị quầng thâm hả?
– Em không sợ.
– Ngoan, ngủ đi.

Ngày mai chúng ta còn dự tiệc nữa.
Vương Tử Nguyên vòng tay ôm lấy eo của Lục Hy Quân, nhưng bị cậu đẩy ra.

Cậu trùm kín chăn lại, chỉ một khắc đã ngủ ngon lành.

Anh kéo chăn xuống ngang ngực để cậu không bị ngộp, rồi nằm ngắm nhìn gương mặt của cậu thêm một lát.
– Hy Quân, sao em hờ hững vậy…?
– Em từng rất yêu anh kia mà…
Nội tâm của Vương Tử Nguyên cảm thấy đau nhói, người con trai nằm bên cạnh anh liệu có thực sự là Lục Hy Quân không?

Mẹ của Vương Tử Nguyên là người Pháp, nên ở nhà Lục Hy Quân chỉ nói chuyện với anh.

Mặc dù được học tiếng Pháp, viết và giao tiếp thuần thục, nhưng cậu ít khi nói chuyện với bà.

Ba của Vương Tử Nguyên đã qua đời vì bệnh ung thư, nhìn qua tấm ảnh treo trên tường, có thể thấy Vương Tử Nguyên được thừa hưởng nét đẹp của ba và mẹ.
Hôm nay Vương Tử Nguyên đưa Lục Hy Quân đi dự tiệc.

Bữa tiệc được tổ chức ở một ngôi biệt thự rộng lớn, kiến trúc được xây dựng theo phong cách cổ điển của những thế kỉ trước.

Bên trong, những vị khách mời đều ăn mặc rất sang trọng.

Lục Hy Quân cũng không ngoại lệ, cậu diện một bộ âu phục thật trang trọng, cùng với Vương Tử Nguyên bước vào hội trường.

Mọi người xung quanh đưa ánh mắt về phía cậu, Lục Hy Quân cảm thấy có chút không thoải mái.
Vương Tử Nguyên lại định nắm tay, nhưng Lục Hy Quân biết trước nên liền thọc tay vào túi.

Anh hỏi cậu:
– Em muốn uống gì không?
– Rượu nho, thêm ít đá.
– Trời chưa đủ lạnh hay sao mà em còn thêm đá?
Lục Hy Quân bật cười.
– Em đã nói rồi, em không sợ thứ gì mà.
– Em không sợ anh đi mất, bỏ em ở lại đây một mình sao?
– Đến lúc đó em mới biết được…
Lục Hy Quân vẫn vui vẻ, nhưng cậu cảm thấy hơi chột dạ sau câu hỏi của Vương Tử Nguyên.

Anh không bao giờ bỏ cậu một mình được…
– Anh đừng nói là bỏ em lại thật nhé.
– Điên à, làm sao anh bỏ em được.
– Thề đi.
Vương Tử Nguyên chấm ngón tay vào lưỡi rồi đưa lên.
– Anh thề, nếu anh mà bỏ em lại đây, anh sẽ ăn dâu tây chua suốt đời.
Vương Tử Nguyên bị dị ứng với dâu tây, nếu ăn vào là anh bị ngứa, gãi đến đỏ khắp người.

Nhiều lần Lục Hy Quân đùa ác, cậu nhét dâu vào trong bánh của anh, rồi để cho anh phải chịu trận.

Nhưng Vương Tử Nguyên không giận, mà anh chỉ còn biết ngậm ngùi gãi đến trầy da.
Lục Hy Quân chấp nhận lời thề.

Mẹ của Vương Tử Nguyên bước đến.
“Chào cháu.”
“Chào bác.”
“Có lạnh lắm không? Đến đây ngồi một lát cho ấm.”
“Không sao đâu ạ, cháu ở đây với Tử Nguyên cũng được.”
Mẹ của Vương Tử Nguyên tên là Liana, bà có một vẻ đẹp vô cùng quý phái và sang trọng.

Bà nở một nụ cười hiền dịu, rồi bước đến trò chuyện cùng với những người bạn khác.

Lục Hy Quân có cảm giác, hình như những người kia không thích cậu, nên từ nãy đến giờ đều nhìn cậu với ánh mắt rất kì quc.
Vương Tử Nguyên đưa Lục Hy Quân lên nơi cao nhất của ngôi biệt thự.

Nơi này ấm áp và dễ chịu vô cùng, hơn nữa không quá ồn ào.

Vừa đi, cậu vừa đưa mắt nhìn ngắm những bức tranh trên tường, giá trị của chúng chắc chắn không hề nhỏ.
– Đẹp quá, lần đầu tiên em mới được thấy.
– Theo anh.
– Đi đâu?
– Anh có một bất ngờ cho em.
Lục Hy Quân đi theo sau Vương Tử Nguyên.

Một bàn tiệc có thể nhìn thấy thành phố về đêm cùng với ngọn tháp Eiffel nữa.
– Em ngồi đi, nơi này là của riêng chúng ta.
Lục Hy Quân ngồi xuống, lần lượt từng món ăn thịnh soạn được mang ra.

Vương Tử Nguyên ân cần bóc vỏ tôm hùm, dùng nĩa tách ốc sên cho cậu ăn.

Lục Hy Quân ăn, thỉnh thoảng Vương Tử Nguyên lại nắm tay cậu.
– Cuối cùng, em cũng chịu để anh nắm tay rồi.
– Chỉ hôm nay thôi đó.
Khi món bánh được bày ra, là bánh trà xanh.

Lục Hy Quân mặt có phần tiếc nuối.
– Haizz, không có bánh dâu à?
– Em muốn giết anh hay sao? Bánh này chúng ta cùng ăn.
Vương Tử Nguyên đút cho Lục Hy Quân một miếng, cậu há miệng ra đón nhận lấy miếng bánh.

Nhân lúc anh không để ý, cậu liền lấy ngón tay quẹt kem lên mặt anh.
– Lêu lêu! Dính kem rồi!
– Em dám quẹt kem lên mặt anh…Đứng lại…đứng lại!
Vương Tử Nguyên chạy theo Lục Hy Quân, cậu chạy nhanh nên anh không thể nào bắt kịp cậu được.
– Anh chịu thua! Em đừng chạy nữa!
– Hehehe! Có vậy chứ.
Vương Tử Nguyên thở dốc, tựa lưng vào tường để nghỉ mệt sau trận rượt đuổi vừa rồi.

Lục Hy Quân cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho anh.
Hai người đi dạo quanh vườn hoa của biệt thự.

Vương Tử Nguyên nghĩ đây là cơ hội tốt.

– Hy Quân, anh yêu em.
Lục Hy Quân cúi mặt lặng im, cậu không biết phải trả lời như thế nào.
– Tử Nguyên, em biết anh có tình cảm với em.

Nhưng em…em không thể yêu anh được…
Câu nói này của Lục Hy Quân như nhát dao đâm vào trái tim của Vương Tử Nguyên.
– Hy Quân…em…
– Em chỉ xem anh như anh trai của mình, đó là lí do em luôn muốn giữ giới hạn với anh.

Em xin lỗi…
– Thôi được, anh hiểu rồi…
Lục Hy Quân không cố ý làm Vương Tử Nguyên đau lòng, cậu ân hận vì đã từ chối thẳng thừng như vậy.

Suốt buổi tiệc, hai người chỉ nhìn nhau mà không nói lời nào.
– Tử Nguyên, chờ em với.
Anh không quay lưng lại, lẽ nào anh bỏ rơi cậu thật rồi sao?
Đột nhiên…anh quay lại…
– HY QU N! CẨN THẬN!
Vương Tử Nguyên ôm Lục Hy Quân ngã xuống, sau lưng anh đã bị trúng hai phát đạn.

Gã đàn ông choàng chiếc áo đen, hắn bịt kín khuôn mặt, nhưng ánh mắt đã bị Lục Hy Quân nhìn thấu.
Hắn lạnh lùng bỏ đi…
Mọi người chạy đến, bà Liana hốt hoảng chạy đến.
– Tử Nguyên! Anh đừng làm em sợ…
– Hy Quân…anh xin lỗi…anh…không thể…ở cùng em…nữa…
Máu ướt đẫm bàn tay của Lục Hy Quân, cậu gào khóc:
– Hức hức…anh không được bỏ rơi em…anh thề là không bỏ rơi em mà…hức hức…
Vương Tử Nguyên nắm lấy tay mẹ mình, anh dùng chút sức lực cuối cùng.
“Con…x…xin…lỗi…”
Vương Tử Nguyên không còn cử động nữa…anh đã đi rồi…anh ngủ yên trong vòng tay của cậu….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.