Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá

Chương 32: 32: Gặp Lại



Chiếc du thuyền tổ chức tiệc đêm nay thật sự hoành tráng, hơn hẳn những gì mà Lục Hy Quân tưởng tượng.

Nhan Trạch Minh chuẩn bị một bàn tiệc ở vị trí sáng nhất, đẹp đẽ nhất trên thuyền.

Lục Ánh Nga thoa lại phấn rồi xuống xe, nắm tay Hà Mẫn Đạt bước đi trước bao ánh mắt ngưỡng mộ, hai người là đôi tình nhân đẹp nhất nơi đây.

Lục Hy Quân thì đi bên cạnh Chiêu Vân Quang, cậu nhóc nói nhỏ vào tai anh.
– Hai ta đi cùng nhau cứ như là vợ chồng.
– Còn lâu, ông đây không thèm lấy cậu đâu.
– Đùa anh thôi, cứ để bọn họ trầm trồ đi.
Đi cuối cùng là hai thuộc hạ trung thành nhất của Lục Hy Quân, anh đặt biệt danh của họ là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.

Chiêu Vân Quang còn hay đùa rằng, Lục Hy Quân giống như là Diêm Vương vậy, những kẻ đắc tội với anh thì nắm chắc án tủ trong tay.
Nhan Trạch Minh và con trai bước đến chào đón Lục Hy Quân.
– Hy Quân, đây là Phi Khiêm, con trai của tôi.

Năm sau nó sẽ vào đại học.
– Cháu chào chú.
– Chào cháu.
Lục Hy Quân cũng giới thiệu:
– Em gái và em trai của em, tên là Ánh Nga và Vân Quang.
Chiêu Vân Quang liếc Lục Hy Quân một cái, không ngờ anh lại giới thiệu cậu là em trai.
Ngồi vào bàn tiệc, Chiêu Vân Quang và Lục Hy Quân không những được thưởng thức món hải sản đắt tiền, uống loại rượu thượng hạng, mà còn ăn “cẩu lương” nữa.

Hà Mẫn Đạt bóc vỏ tôm rồi đút cho Lục Ánh Nga, còn lau miệng cho cô nữa.
– Lục tổng, em nghĩ anh nên sa thải thư kí Hà.
– Yên tâm, ngày mai cậu ta không còn sức đến công ty đâu.
– Kìa Lục tổng, anh nỡ nào làm vậy…
Lục Ánh Nga ngượng ngùng nói:
– Hy Quân, người yêu em quan tâm đến em thôi mà.

Hay anh và Vân Quang…
Lục Ánh Nga bật cười, mới uống có hai ly rượu mà cô nàng nói chuyện như đang say.

Chiêu Vân Quang đề nghị:
– Con hàu sống kia ngon quá, anh đút cho em đi.
– Cậu có tin là tôi nhét tỏi vào mồm cậu không?
– Xía! Vậy thì tôi tự ăn, không thèm nhờ anh.
Lục Hy Quân cười cười, hai người đôi lúc hiểu ý nhau, lại có lúc khắc khẩu như thù từ kiếp nào.
– Á mẹ ơi!
Lục Hy Quân giật mình hét lên, cảm thấy áo mình ươn ướt.

Một cậu nhóc bị vấp ngã làm đổ ly rượu vào người anh.
– Chết! Cháu xin lỗi…cháu xin lỗi…
Tiểu Hắc hậm hực:
– Thằng nhóc này! Mày không có mắt à?
Lục Hy Quân ra hiệu cho anh ngồi xuống.
– Không sao, tôi có mang theo áo.
Nhìn cậu nhóc sợ hãi, Lục Hy Quân đỡ cậu đứng dậy.
– Cháu có sao không? Đừng sợ, chú không làm gì cháu đâu.
– Cháu…không sao…
Lục Hy Quân nhìn cậu nhóc, không hiểu sao lại cảm thấy quý mến vô cùng.
– Cháu tên gì? Là con của ai?
– Cháu tên Vũ Thiên…ba cháu đang ở bên ngoài…
Lục Hy Quân mỉm cười.

Tiểu Hắc mang chiếc áo mới đến cho anh.
– Lục tổng, áo của anh đây.
– Được rồi, mọi người đợi tôi một lát nhé.
Lục Hy Quân và cậu nhóc tên Vũ Thiên đi vào nhà vệ sinh.

Anh thay chiếc áo khác, rồi giúp Vũ Thiên chỉnh trang lại quần áo.
– Xong rồi, cháu đi đi.

– Cháu cảm ơn chú.
Lục Hy Quân theo lối cũ trở lại bàn tiệc.

Mọi người xung quanh chợt xì xào:
– Hình như là Cố tổng phải không?
– Phải đó, không ngờ ngài ấy vẫn còn phong độ quá.
Lục Hy Quân không quan tâm nên vẫn ung dung đi tiếp.

Người đàn ông với gương mặt tuấn tú, hoàn mỹ bước vào, nhưng ánh mắt lạnh lùng, sắc bén làm ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Đó là Cố Mộc Hoàn.
Nhưng riêng Lục Hy Quân thì khác, anh nhìn thẳng vào ánh mắt đó.
Ah!
Đầu của Lục Hy Quân tự nhiên lại ong lên, chắc là vết thương cũ đôi lúc bị đau.
– Hạ…Hạ Nhiên…?
Lục Hy Quân ngẩng mặt lên, người đàn ông đó đang nhìn chằm chằm vào anh.
– Hạ Nhiên! Hạ Nhiên!
Cố Mộc Hoàn không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.

Mười lăm năm đau khổ, mười lăm năm sống trong tội lỗi.
– Hạ Nhiên! Em vẫn còn sống! Em vẫn còn sống…
– Ngài làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra, tôi không phải Hạ Nhiên gì đó của ngài…
Giọng nói này, đôi mắt này không thể nào lầm được.

Cố Mộc Hoàn kéo sát anh lại rồi ôm chặt không buông, có lẽ vì anh giận hắn nên mới nói như vậy.
– Hạ Nhiên, em đừng trốn nữa, tôi xin em…
Cố Mộc Hoàn hôn lên môi của Lục Hy Quân.

Thứ mật ngọt ngào kia vẫn còn ấm áp, đúng là Từ Hạ Nhiên của hắn rồi.

Còn Lục Hy Quân vùng vẫy, nhưng một lúc sau anh bỗng nhiên đứng khựng lại.

Cảm xúc này là gì đây? Tại sao không thể thoát ra được…
Đang bị những cảm xúc vây quanh thì Nhan Trạch Minh từ đâu nhào đến, y kéo Lục Hy Quân ra khỏi vòng tay của Cố Mộc Hoàn.
– Cố tổng, ngài làm gì vậy hả?
Rồi y quay sang Lục Hy Quân.
– Hy Quân, em không sao chứ?
Nhìn anh bị cưỡng hôn trước mặt, nếu không vì bữa tiệc này, Nhan Trạch Minh đã đấm vào mặt người kia đến chết mới hả giận.
Lục Hy Quân lau môi mình rồi chạy ra phía ngoài.

Anh đập tay vào lan can.
– Hy Quân! Mày bị làm sao vậy chứ…?
Đầu của Lục Hy Quân lại đau, cơn đau lần này lớn hơn lần trước.
– Hy Quân, cậu sao vậy?
Nhan Trạch Minh đỡ anh ngồi xuống, cơn đau cũng dần dần dịu lại.
– Chắc là vết thương cũ tái phát rồi.
– Có cần đến bệnh viện không?
– Không cần đâu, em nghỉ một chút rồi khỏe lại thôi.
Nhưng Nhan Trạch Minh vẫn lo lắng.
– Cậu vào trong ngồi đi, không là bị cảm lạnh đó.
– Vâng.
Lục Hy Quân không hiểu được, rốt cuộc người đàn ông đó với anh có quan hệ gì chứ?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.