Sáng sớm, Mẫn Nhi mang sữa và bánh ngọt đặt lên bàn cho Phi Khiêm.
– Vũ Thiên mua cho cậu đó.
– Cảm ơn cô nhé.
– Nhớ điều này, nếu làm khổ em tôi thì tôi sẽ cạo hết tóc trên đầu cậu, biết chưa?
Dưới cái nhìn đầy tia lửa của Mẫn Nhi, Phi Khiêm cũng cảm thấy rùng mình.
…
Giờ ra chơi, Mẫn Nhi đang gục mặt trên bàn để ngủ một chút.
Cô bạn ngồi bên cạnh vỗ mạnh lên vai của cô làm cho cô giật mình tỉnh lại.
– Làm cái gì mà như cháy nhà vậy?
– Mẫn Nhi! Xem kìa!
Nhìn theo hướng tay của bạn, Mẫn Nhi phát hiện ra Phi Khiêm đang đứng nói chuyện với một cô gái nào đó.
Cô ta liên tục tựa đầu vào vai của anh.
Máu giận của Mẫn Nhi nổi lên bừng bừng đến đỏ hết mặt.
Nhưng nếu làm lớn chuyện thì hỏng hết, nên Mẫn Nhi nén cơn giận và âm thầm theo dõi.
Ngày diễn ra buổi lễ kỉ niệm cũng đến.
Vũ Thiên và trưởng nhóm đang tất bật trong việc sắp xếp cho các nhân vật.
Tường Vân len lén nhìn về chỗ Phi Khiêm đang đứng, rồi quay trở lại với mọi người.
Trang phục của vở kịch thật là hoành tráng, đẹp mắt.
Mở màn cho lễ kỉ niệm là phần trình diễn của nhóm Mẫn Nhi.
Cô nhảy chính cùng với một chàng trai khác, Phi Khiêm thì nhảy ở đoạn cuối.
Vũ Thiên rất thích thú khi nhìn thấy anh, bạn trai của cậu đúng là quyến rũ.
Sau đó là một vài lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, cô hiệu phó.
Sắp đến phần diễn kịch của nhóm Vũ Thiên, cả bọn đứng ở phía trong đã chuẩn bị sẵn sàng.
Những người không ra diễn thì đứng ở trong nhìn ra, khi kết thúc sẽ bước ra và chào khán giả.
Phi Khiêm chạy tìm Vũ Thiên để bên cậu một chút.
Nhưng cậu không đứng ở chỗ mọi người.
Tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy, Phi Khiêm bắt đầu lo lắng.
Mẫn Nhi hỏi:
– Có chuyện gì mà cậu hớt hải vậy?
– Tôi tìm khắp nơi mà không thấy Vũ Thiên.
Cô có thấy không?
Mẫn Nhi lắc đầu, Phi Khiêm càng lo lắng hơn.
Hai người chia nhau đi tìm.
Tiếng vỗ tay vang lên như muốn làm rung chuyển cả hội trường.
Trưởng nhóm và mọi người đều tưởng Vũ Thiên đi vệ sinh, nên ra ngoài sân khấu và chào khán giả.
Tiếp theo, là một tiết mục biểu diễn ảo thuật.
Một bể nước được che lại cẩn thận ở ngoài sân khấu.
Dù đã cố hết sức tìm nhưng vẫn không thấy Vũ Thiên.
Một linh cảm không lành hiện lên trong tâm trí của Mẫn Nhi, nó thúc đẩy cô hãy chạy đến bể nước kia…
Khi nhóm biểu diễn kéo tấm màn che ra, một cảnh tượng làm cho tất cả đều hoảng sợ.
Một người đang bị trói bằng dây thừng, trong khi nhóm biểu diễn chuẩn bị còng tay.
Người ở hậu trường gấp rút kéo màn lại, còn người dẫn chương trình bước ra xin lỗi khán giả vì sự cố.
Hai người khiêng thân thể kia ra, không ai khác đó chính là Vũ Thiên.
Phi Khiêm và Mẫn Nhi hốt hoảng chạy đến, may là cậu vẫn còn thở.
Sau khi được sơ cứu, Vũ Thiên nôn hết nước trong bụng ra, cậu tỉnh lại nhưng đầu óc đau như búa bổ.
Phi Khiêm bồng cậu vào phòng y tế.
– Vũ Thiên, em có sao không.
Là kẻ nào hại em?
– Em…em bị đánh ngất…khi tỉnh lại…em thấy mình trong bể nước…
Mẫn Nhi băng bó lại vết thương trên đầu của Vũ Thiên.
May mắn chỉ là vết thương ngoài da.
Chuyện này tạm thời không thể để ba của hai người biết.
Mẫn Nhi quyết tìm ra thủ phạm đứng sau chuyện này.
…
Ba ngày sau đêm hôm đó, Mẫn Nhi luôn âm thầm theo sát Tường Vân.
Linh tính mách bảo rằng cô ta chính là thủ phạm.
Quả thật linh tính đó không sai.
Tường Vân đang đứng nói chuyện với Bá Thành.
Thì ra cô ta đã sai khiến hắn làm hại Vũ Thiên.
Khi Tường Vân rời đi, Mẫn Nhi còn nghe được Bá Thành nói một mình:
– Vũ Thiên…Phi Khiêm…tao nhất định không để cho bọn mày yên!
Mẫn Nhi tức giận, cầm một hòn đá lên và ném vào đầu của Bá Thành.
Cô trốn đi và quay lại nhìn, hắn vẫn đang tức tối không biết ai.
– Bá Thành! Để tao xem ai mới không được yên!
…
Qua điều tra, Mẫn Nhi biết được nhiều điều.
Tường Vân yêu Phi Khiêm, nhưng biết anh và Vũ Thiên đang quen nhau, nên cô ta quyết tranh giành.
Bá Thành thích Tường Vân, nên cô ả lợi dụng hắn.
Việc xảy ra đêm đó cũng chính hắn đã làm.
Kế hoạch tiếp theo của Tường Vân, Mẫn Nhi cũng đã biết hết.
Cô nhờ Phi Khiêm tham gia vào chuyện này, và cố gắng tỏ ra vui vẻ với Tường Vân một chút.
Buổi tối, Tường Vân mời Phi Khiêm đi ăn cùng mình.
Cô ta mạnh bạo uống rượu dù chưa đủ tuổi.
Phi Khiêm nhớ đến Mẫn Nhi đã chuẩn bị hết cho mình:
“Cô ta sẽ chuốc cho cậu đến khi nào say mới thôi.
Tôi đã chuẩn bị thuốc chống say, còn bỏ một ít thuốc ngủ vào đồ ăn của cô ta.
Nhớ là phải uống nhiệt tình một chút, đừng e dè mà hỏng chuyện.”
Tường Vân đưa bao nhiêu, Phi Khiêm đều uống hết.
Anh giả vờ ngà ngà say một chút để cô ả đắc ý.
Vừa ăn đĩa salad và đĩa thịt gà, Tường Vân đã gục xuống bàn.
Mẫn Nhi chạy ra và dùng tay kiểm chứng, cô ta ngủ say như chết rồi.
Vào khách sạn, Mẫn Nhi cũng đã bắt cóc Bá Thành và cởi hết quần áo của hắn.
Phi Khiêm đặt Tường Vân xuống, để Mẫn Nhi lột sạch quần áo của cô ta.
Cô bạn đeo mắt kính của Mẫn Nhi bước ra, trên tay còn có chiếc máy chụp ảnh.
– Ngày mai, cặp đôi này sẽ được lên trang nhất! Hahaha!
Mẫn Nhi trả trước một cọc tiền, và dặn dò cô bạn của mình:
– Tiền khách sạn tớ đã thanh toán, còn đây là trả công cho cậu.
Ngày mai tớ sẽ bao cậu một bữa thật ngon nhé.
Chụp hình xong thì gửi cho tớ một bản, bản còn lại cậu “lan truyền” càng rộng rãi càng tốt.
– Ok!
– Chụp xong cứ tự nhiên rời đi, khách sạn này của Phi Khiêm đã tắt hết camera rồi.
– Được! Hai người cứ đi trước, việc còn lại để tớ lo.
Phi Khiêm vừa đi, vừa hỏi Mẫn Nhi:
– Sao cô biết kế hoạch của bọn họ?
– Tôi đã cho người theo dõi Tường Vân.
Cô ta định chuốc say cậu, chụp ảnh nóng rồi tung ra cho Vũ Thiên biết để ly gián hai người.
Phi Khiêm bây giờ mới ngộ ra.
Nếu không có Mẫn Nhi sắp xếp, chắc anh đã bị Tường Vân chuốc say thật.
Và bây giờ người nằm trên giường kia, là anh chứ không phải là Bá Thành..