Một đêm giàu lên nhanh chóng có cảm giác gì?
Khúc Cửu Nhất có thể nói với bạn rằng, sướng, rất sướng, vô cùng sướng.
Mỗi ngày nằm không cũng có bạc ào ào đập vào người bạn, bạn chỉ cần suy nghĩ tiêu tiền thế nào mà không cần lo tiêu hết tiền thì phải làm sao.
Ăn tổ yến có thể ăn một bát rót tiếp một bát, y phục bẩn không cần giặt, thay luôn bộ mới là được, thấy thần binh lợi khí muốn thì cứ mua, một lần mua là đầy cả xe.
Đời người, chốc lát trở nên vừa đơn giản vừa cao quý.
Khúc Cửu Nhất vừa hưởng thụ đệ tử Toái Ngọc Cung xoa vai bóp chân cho mình, vừa thầm khen tầm nhìn của bản thân, cảm thấy chuyện vui của cuộc đời cũng chỉ là như này mà thôi.
Ài.
Cảm giác tất cả mọi chuyện đều đơn giản hơn nhiều.
Y có tiền, vô cùng có tiền.
Có tiền rồi, tạm thời y cũng chưa muốn mua đồ gì mới hay tiếp tục kiếm tiền nữa.
Người xưa nói hay lắm, no cơm ấm cật.
Trước đó vấn đề khiến Khúc Cửu Nhất buồn rầu – kiếm tiền, giờ đây đã được giải quyết với sự giúp đỡ của Tiêu Dao hoàn, hơn nữa, mắt nhìn cũng thấy được Toái Ngọc Cung sắp giàu tới mức so ngang được với một quốc gia rồi.
Thêm cả việc bây giờ Toái Ngọc Cung trên dưới một lòng, đối với Khúc Cửu Nhất thì ân cần chu đáo, một người gây rối cũng chẳng có.
Khúc Cửu Nhất tự nhiên rảnh hơn nhiều.
Cho nên, tâm tư nho nhỏ muốn được rời cung trước đó như ngọn lửa cháy bùng lên mạnh mẽ.
À, y muốn rời cung.
Y muốn tới võ lâm Trung Nguyên!
Y muốn đi du lịch thiên hạ!
Đương nhiên, quan trọng nhất là y đã có tiền thế này rồi, nếu không đi khoe khoang với đám đồng đạo trong võ lâm Trung Nguyên kia thì há chẳng phải y phí sức kiếm tiền rồi sao?
Y chính là muốn nhìn dáng vẻ của mấy nhân sĩ ở Trung Nguyên ngưỡng mộ, đố kỵ, hận y, lại chẳng thể làm gì y.
Ở thời cổ đại chẳng có ti vi, chẳng có điện thoại, chẳng có truyện tranh với video cut, thú vui của y chỉ còn lại đi đấu với người ta thôi, vui quên bờ luôn.
Cả đêm cứ lăn qua lộn lại như vậy, Khúc Cửu Nhất lại nhìn chỗ ngân phiếu, trong lòng lại có kế hoạch.
Chuyện của Toái Ngọc Cung tạm thời để cho mấy trưởng lão ở lại trông coi, lại để Tạ Tụ làm ít độc dược, mê dược để phòng bị kẻ địch, còn về y, đem theo vài người, đem theo tiền, hành lý gọn nhẹ, ra ngoài thị sát thôi.
Những đệ tử Toái Ngọc Cung đang hành tẩu ở bên ngoài ấy, tới bây giờ vẫn chưa làm quen cung chủ mới nhậm chức là y đâu!
Khúc Cửu Nhất nói làm là vào việc, thời gian để suy xét thêm cũng chẳng cần.
Mặc dù bây giờ người y ở Toái Ngọc Cung nhưng trái tim đã bay tít tận phương trời nào rồi.
Y gọi mấy vị trưởng lão võ công cao cường qua họp, cứ như vậy chuyện này đã quyết định xong.
Các trưởng lão cũng chẳng thể làm gì được y nhưng cũng biết tân cung chủ của các nàng tuổi còn trẻ, chưa từng ra ngoài cung, muốn ra ngoài trải nghiệm cũng rất bình thường.
“Cung chủ muốn ra ngoài trải nghiệm mở mang vốn kiến thức, chúng ta cũng chẳng cấm được.
Chỉ là khẩn cầu cung chủ trong thời gian rời đi cũng đưa cả Tạ thần y đi cùng” Một vị trưởng lão tận tình khuyên bảo, “Thuộc hạ biết trước đó cung chủ chỉ là thăm dò thần y thôi, bây giờ Tạ thần y giữ mình trong sạch, lại có tình sâu nghĩa nặng với cung chủ người.
Nếu như người rời đi một mình, đợi tới khi quay về, nói không chừng hắn đã thay lòng rồi”
“Đúng vậy đó cung chủ, người không biết, bởi vì Tạ thần y không gần nữ sắc, một số nam sủng trong cung cũng bắt đầu đánh chủ ý lên Tạ thần y rồi”
“Đúng vậy, cung chủ, nhỡ người có lúc không được khỏe, Tạ thần y ít nhất…!ít nhất cũng có thể chăm sóc người đôi chút”
Cung chủ bây giờ còn đang mang thai đấy!
Mang thai ấy, nói đẻ là đẻ cũng rất bình thường.
Các trưởng lão đều là người từng trải, có thể hiểu được tâm trạng muốn ra ngoài hóng gió của Khúc Cửu Nhất.
Đối với người mang thai thì phải thuận theo, không thể khiến y không vui được.
Tới lúc ấy, Tạ Tụ ở bên cạnh cung chủ, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cung chủ, cũng tránh được việc hắn chọc nợ đào hoa.
“Đúng vậy, cung chủ, hành tẩu bên ngoài, người nhất định phải dịch dung cho Tạ Tụ” Một trưởng lão khác góp ý, “Tránh cho tới lúc ai không có mắt nhìn dây vào”
“Đúng đúng đúng, Tạ thần y rất nổi tiếng, tốt nhất là dịch dung làm việc, ở bên cạnh cung chủ người là tốt nhất”
Khúc Cửu Nhất nào biết đống suy nghĩ loạn cào cào của các trưởng lão, càng không biết bản thân lúc nào đã “mang thai” rồi.
Y chỉ đơn thuần cảm thấy, ý kiến họ đưa ra hình như cũng đúng.
Tạ Tụ là vì mình mới ở lại Toái Ngọc Cung, để hắn ở lại cung đúng là rất nguy hiểm.
Lần trước một Ninh Tuyền Danh mưu đồ xin thuốc, nhỡ mà lần sau người tới mưu đồ cướp người hắn đi phải làm sao? Ba mươi vạn lượng đấy, bắt buộc phải đặt bên người mới yên tâm.
“Vậy bổn tọa rời cung cũng dịch dung đi, tiện mà” Khúc Cửu Nhất nói dứt khoát.
“Không được!”
“Cung chủ người đại biểu cho mặt mũi của Toái Ngọc Cung ta, sao có thể tùy ý thay đổi dung mạo được?”
“Toái Ngọc Cung chúng ta trước giờ chưa từng có tiền lệ giả xấu xí ở bên ngoài đâu!”
…
Nữ tử Toái Ngọc Cung, cho dù lời đồn trên giang hồ không tốt mấy nhưng nói tới phong thái dung mạo, là sự tồn tại khiến cho biết bao thiếu hiệp mê mẩn không thôi.
Các nàng thích nhìn bộ dạng những nam nhân thối ấy thích các nàng nhưng không dám tới gần!
Đợi đã, mới nãy người để Tạ Tụ xấu bớt đi không phải là các người à? Vậy mà còn tiêu chuẩn kép à!
Tốt lắm, quả là người của Toái Ngọc Cung y!
“Giờ đây ta chẳng có tiếng tăm gì trên giang hồ, cũng đúng là không thích hợp để dịch dung” Khúc Cửu Nhất càng muốn dùng danh tính, dung mạo vốn có của mình để ra mắt rồi, đội một lớp da giả cũng chẳng thoái mái lắm, “Đúng rồi, danh sách những đệ tử, trưởng lão hành tẩu ngoài cung, các ngươi chỉnh lý xong chưa?”
“Tất cả đều ở đây”
Các trưởng lão đưa danh sách lên, Khúc Cửu Nhất rất mau đã cất vào trong áo, “Chắc chỉ có những chuyện này thôi, lúc bổn tọa không ở đây, các ngươi trông chừng Toái Ngọc Cung cho tốt.
Nếu như có địch xâm phạm, đánh không lại, các ngươi có thể trốn đi trước, giữ chắc lực lượng còn sống.
Đợi bổn tọa quay về, Đông Sơn tái khởi!”
“…!Cung chủ, lời này của người hình như không được may mắn cho lắm” Các trưởng lão cảm thấy cung chủ cứ như là rất mong chờ bọn họ gặp phải kẻ địch ở đây vậy.
Trên thực thế, tuyệt đối không có chuyện như vậy, bọn họ ở sa mạc, cho dù nơi đây là ốc đảo, cũng không có môn phái Trung Nguyên nào nhóm ngó được.
Dù bọn họ muốn đánh vào, chỉ đi trên sa mạc cũng tổn thất phân nửa rồi.
Do đó, mấy năm Khúc Thu Thủy mất tích, trên dưới Toái Ngọc Cung loạn thành như vậy cũng chẳng có kẻ địch nào mò tới.
“Đây gọi là flag, nói các ngươi cũng chẳng hiểu” Khúc Cửu Nhất vẫy vẫy tay, “Được rồi, nếu có việc gấp, lập tức thông báo cho ta.
Các chuyện khác, các ngươi xem rồi làm là được”
“Rõ, cung chủ”
Là một chưởng môn có uy vọng cao cũng có chỗ tốt, mặc cho Khúc Cửu Nhất nói gì, người bên dưới cũng chỉ ngoan ngoãn nghe lệnh thôi.
Khúc Cửu Nhất khá hưởng thụ cảm giác này.
Chẹp, không uổng công bản thân cố gắng làm cung chủ mà.
Tạ Tụ bên này phải qua ngày thứ hai mới biết tin tức Khúc Cửu Nhất dự tính rời cung hơn nữa còn đưa hắn theo.
Hắn hoàn toàn không biết.
“Khúc cung chủ, đã sắp đi rồi ngươi mới nói cho ta, có phải đoán chắc rằng ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi hay không?” Tạ Tụ cảm thấy thái độ của Khúc Cửu Nhất đối với mình dường như càng ngày càng tùy ý rồi.
Đương nhiên, cũng không nói như vậy không tốt, chỉ là khiến Tạ Tụ cảm thấy khá mới mẻ.
Dường như bản thân chỉ là người đâu đâu cũng gặp được vậy, Khúc Cửu Nhất đối xử với mình hoàn toàn chẳng có cảm giác đặc biệt gì.
“Chẳng lẽ ngươi thực sự nhìn trúng cô nương nào trong cung của ta rồi?” Khúc Cửu Nhất giả vờ kinh ngạc nhìn Tạ Tụ, “Đây là cơ hội để ngươi thoát khỏi biển khổ, lẽ nào ngươi không muốn nắm lấy?”
Tạ Tụ không muốn nói nữa.
Hắn hoàn toàn tự nguyện ở lại đấy có được không.
“Đừng dài dòng nữa, đi hay không?” Các thuộc hạ của Khúc Cửu Nhất đã dắt lạc đà tới rồi.
Muốn rời khỏi sa mạc nơi Toái Ngọc Cung ở, bắt buộc phải dùng lạc đà.
Còn về ngựa gì đó, đợi tới võ lâm Trung Nguyên rồi mua sau cũng không muộn.
Toái Ngọc Cung các nàng bây giờ có tiền.
Vô cùng có tiền!
“Đi” Tạ Tụ vẫn cho một đáp án.
Trung Nguyên.
Các trưởng lão và đệ tử du lịch bên ngoài Toái Ngọc Cung gom lại cũng tới trăm người.
Trong số các nàng, rất nhiều người không phải vì không có tài năng, ngược lại vì quá có tài năng nên mới bị tra mẫu của Khúc Cửu Nhất, cũng chính là Khúc Thu Thủy cố ý đuổi ra ngoài.
Khúc Thu Thủy người này bá đạo quen rồi, không thích nhân tố có sự uy hiếp với bà ta ở trong cung.
Nhưng cũng không thể tùy ý giết người bà ta không thích được, do đó dứt khoát đuổi người ra ngoài.
Danh tiếng của Toái Ngọc Cung trong võ lâm Trung Nguyên mặc dù không tốt nhưng không ai dám dây vào, cũng may là thực lực bọn họ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được thể diện.
Một chi có sức mạnh tràn đầy như thế, Khúc Cửu Nhất không thể để mặc họ lăn lộn bên ngoài được.
Vẫn là đặt trong lòng bàn tay mới đúng.
Ở trong thế giới võ hiệp, nhiều người thì sức lớn.
“Người Khúc cung chủ muốn tìm là ai?” Trên đường đi, Tạ Tụ cũng coi như hiểu rõ suy nghĩ của Khúc Cửu Nhất.
Mặc dù Khúc Cửu Nhất đúng là đi thư giãn nhưng đồng thời cũng là vì để tích góp lực lượng.
Tuy Tạ Tụ không hiểu, với võ công và thực lực hiện nay của Khúc Cửu Nhất còn có gì khiến y phải sợ hãi chứ? Nhưng chỉ có Khúc Cửu Nhất biết, thế giới võ hiệp, không thiếu nhất chính là mấy người thế ngoại cao nhân.
Không phải là gì mà người quét rác ấy, chỉ cần tùy tiện rớt xuống vách núi cũng có thể trở thành hào kiệt mà.
Còn Toái Ngọc Cung nhìn sao cũng chẳng giống chính phái.
Dù gì trong giới võ hiệp, trong ý thức của y, nó đã gắn dấu “bằng” với gió tanh mưa máu rồi, không gây ra ít chuyện thì sao gọi là thế giới võ hiệp được?
Hơn nữa, trước đó Khúc Cửu Nhất cũng đã tìm hiểu rồi, bây giờ võ lâm Trung Nguyên không phẳng lặng như bề ngoài đâu.
Chưa nói tới một cung hai môn ba sơn bảy phái mười hai bang, ai nấy đều là chúa tể một phương, còn có ngoài quan ngoại cũng có gì mà Thiên Cực thần giáo*, vừa nghe đã thấy giống phản diện hơn Toái Ngọc Cung không biết bao nhiêu lần.
*Chỗ này raw ghi là Thánh Hỏa giáo nhưng các chương sau mếu có đâu mà to nhất là Thiên Cực thần giáo nên tui để luôn để mọi người nhớ nhá, sắp lên sàn đó
Triều đình chẳng thể quản thúc được võ lâm, lực lượng cũng được nọ mất kia, loạn lên là điều tất yếu.
Khúc Cửu Nhất chỉ là phòng ngừa trước tôi.
“Bây giờ ta đi tìm người tên là Sử Vô Song, nàng ta hẳn là con gái của Sử Tĩnh, đại trưởng lão đời trước của Toái Ngọc Cung.
Trưởng lão Sử Tĩnh trước đó thất bại trong việc tranh chức chưởng môn với mẫu thân ta nhưng có thể an toàn lui về, không thể xem thường.
Bà ấy ở bên ngoài nhiều năm, sớm đã tập hợp được thế lực của riêng mình.
Sau khi ta nắm quyền ở Toái Ngọc Cung, bà ấy còn phái người đưa thư tặng quà nhưng không chính thức nhận ta là cung chủ.
Nghe nói bà ấy đã quy ẩn giang hồ, giao các thế lực vào tay nữ nhi của mình, ta đương nhiên phải đi gặp vị sư tỷ này rồi”
Trên thực tế, Khúc Cửu Nhất khi xem tư liệu về Sử Vô Song, trong lòng nảy ra một cảm giác “Đây mới chính là khuôn mẫu của nữ chủ trong thế giới võ hiệp”.
Sử Vô Song này, hoạt bát nghịch ngợm, thích nhất là giả làm người ăn xin lừa người, lại còn thích đùa dai, có là thù vặt cũng phải trả, trên giang hồ được gọi là “tiểu yêu nữ”.
Nói sao nhỉ, lòng hiếu kỳ của Khúc Cửu Nhất từ từ tăng lên.
“Sử Vô Song? Ta lại nghe nói qua về nàng ấy.
Chỉ là nàng ta tuy rằng tính tình kỳ lạ, thích đùa dai nhưng làm việc cũng có chừng mực, chỉ là khiến người khác tức giận thôi cũng không tới mức kết thâm thù đại hận gì” Tạ Tụ nghĩ nghĩ, đưa ra câu trả lời.
“Nhưng trước mắt nàng ta đi theo tam đệ tử của Thương Hải bang” Khúc Cửu Nhất ý từ hàm xúc, “Nhưng tam đệ tử của Thương Hải bang là thiếu hiệp ngây thơ nổi tiếng đấy”
“Vậy có vấn đề gì sao?” Tạ Tụ không hiểu tại sao Khúc Cửu Nhất lại đột nhiên thay đổi nét mặt.
Tiểu yêu nữ vs Thiếu hiệp ngây thơ.
Sự sánh đôi tiêu chuẩn trong tiểu thuyết võ hiệp!
“Không, ngươi không hiểu, loại cp này vừa nhìn là biết sẽ nảy sinh tình cảm, ta đã ngửi được mùi yêu đương rồi” Khúc Cửu Nhất cười híp mắt, “Đời người ngắn như vậy, ta cũng nên tìm chút lạc thú cho bản thân”
Tạ Tụ chỉ cảm thấy Khúc Cửu Nhất chắc lại tới tháng rồi, hơn nữa còn ảnh hưởng lớn tới y nữa là.
Hầy, còn bắt đầu ăn nói lung tung rồi..