Xung quanh lập tức yên tĩnh, thật lâu sau Sơ Hiểu Hiểu mới nhắm mắt lại, mở miệng nói: “Tôi chưa từng chạm vào con dao này.”
Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một nhanh, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ng.ực, ngay cả tốc độ nói chuyện cũng bất giác tăng nhanh: “Tôi không biết vì sao tr.ên đó lại có dấu vân tay của tôi, tôi thừa nhận trước khi sự việc xảy ra tôi đã từng đến phòng của Liêu Tĩnh, nhưng tôi chưa từng thấy qua con dao này.”
Trâu Hạo tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô: “Hy vọng cô có thể thành thật trả lời vấn đề của chúng tôi.”
“…”
“Cô xác định chưa từng thấy qua?”
“Tôi xác định.” Sơ Hiểu Hiểu không kiềm chế được run rẩy, cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại tr.ên bức tường thủy tinh trống rỗng không kia.
Mà một đầu khác, Giang Diễn cau mày, chẳng chút dấu hiệu đụng phải ánh mắt của Sơ Hiểu Hiểu, điều này làm cho anh có ảo giác như đang giao tiếp ánh mắt với đối phương trong chốc lát. Chỉ thấy ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu có một khoảnh khắc mờ mịt, hiển nhiên đang cố sức suy tư cái gì đó.
Bên tai truyền đến tiếng lật trang giấy.
Cùng với tiếng dòng điện rất nhỏ, Sơ Hiểu Hiểu lẩm bẩm: “Xin hỏi miếng vải trắng kia… là xé từ quần áo của Liêu Tĩnh sao?”
Giang Diễn nghe vậy thì hơi thu lại ánh mắt.
Nữ cảnh sát bên cạnh mở miệng: “Căn cứ vào kết quả so sánh dấu vân tay lưu lại tr.ên thân dao với dấu vân tay lấy ra ngày hôm qua, dấu vết đúng là Sơ Hiểu Hiểu lưu lại, chỉ là…”
“Vị trí dấu vân tay không đúng, ai lại ngu ngốc đến mức nắm tay vào lưỡi dao, phương hướng cũng không đúng.” Giang Diễn nói, “Hơn nữa căn cứ vào vết cấu ngắt ở cổ thi thể cùng vị trí miệng vết thương và mức độ tổn thương…”
Giang Diễn từ xa nhìn vết bỏng sau khi bị axit sulfuric bắn vào mu bàn tay phải của Sơ Hiểu Hiểu, nhếch môi nói: “Hung thủ cao ít nhất từ 175cm đến 180cm, thường dùng tay phải để cầm dao, hẳn là nam thanh niên khỏe mạnh, sức mạnh tay chân không nhỏ, tuổi có thể khóa ở khoảng 30 tuổi.”
Nữ cảnh sát từ chối cho ý kiến, giơ tay: “Bảng thông tin nhân khẩu thường trú mà anh cần.”
Giang Diễn nhướng mày, thuận tay nhận lấy văn kiện đối phương đưa tới.
Đối phương nói: “Không ngờ Sơ Hiểu Hiểu trước kia là người thành phố Lâm.”
Giang Diễn không nói gì, tiếp tục lật xem tài liệu trong tay.
“Tôi nhớ anh cũng là người thành phố Lâm.”
“Ừm.” Giang Diễn mơ hồ đáp một câu, dường như vô tình liếc qua ảnh giấy tờ ở góc tr.ên bên phải bảng.
Dáng vẻ xinh đẹp mắt ngọc mày ngài của cô gái xẹt qua sâu trong con ngươi anh, vẻ mặt của Giang Diễn thoáng thay đổi, nhìn ba chữ “Sơ Hiểu Hiểu” tr.ên cột tên, lại như có điều suy nghĩ nhìn tấm ảnh nền trắng kia.
“Là Tằng Vinh Căn đúng không!? Là tên súc sinh Tằng Vinh Căn kia!”
Đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô làm nhiễu loạn suy nghĩ của Giang Diễn.
Sơ Hiểu Hiểu run rẩy nói: “Tằng Vinh Căn đang ở thành phố Ninh!”
Mọi người cả kinh, chưa từng nghĩ Sơ Hiểu Hiểu có thể đột nhiên mất khống chế đến như vậy.
Giang Diễn đẩy cửa, sải bước đi vào.
Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng nhìn Giang Diễn như cầu cứu.
Trong một giây nhìn nhau, Giang Diễn liếc mắt lướt qua tấm ảnh khảo sát rơi xuống đất.
Là một chiếc trâm cài áo hình lá cây cùng hung khí bị vứt bỏ trong túi nilon, kiểu dáng có chút cũ kỹ, lại ngoài ý muốn được bảo quản khá tốt, gân lá rõ ràng, cuống lá dính vết máu không dễ phát hiện.
“Đây không phải là đồ của Liêu Tĩnh sao?” Nhận ra điều gì đó, Giang Diễn trầm giọng hỏi.
Sơ Hiểu Hiểu nín thở, thật vất vả mới kiềm chế được giọt nước mắt muốn tràn ra khỏi mi.
“Chị tôi, đây là đồ của chị tôi!” Sơ Hiểu Hiểu nghẹn ngào nói.
Giang Diễn mím chặt môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Sơ Hiểu Hiểu.
Cùng lúc đó, một tiếng chuông dồn dập cắt ngang bầu không khí.
Trâu Hạo sửng sốt, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhận máy.
“Chị cô?” Giang Diễn nhíu mày hỏi.
Trâu Hạo vừa nghe điện thoại vừa kinh ngạc liếc nhìn sắc mặt nghiêm túc của Giang Diễn.
“Lão Giang, có biến rồi!” Trâu Hạo tới gần bên tai Giang Diễn, đặt tay lên vai anh thấp giọng nói: “Tin tức mới chuyển từ trung tâm chỉ huy tới, có người báo cảnh sát…”
Giang Diễn: “Cái gì?”
Trâu Hạo: “Nói mình chính là hung thủ sát hại Liêu Tĩnh.”
Sự việc chuyển sang một hướng kỳ lạ khác.
Phòng thẩm vấn của Cục thành phố còn lạnh hơn so với trong tưởng tượng, Sơ Hiểu Hiểu cúi đầu nửa ngày không nhúc nhích, sững sờ nhìn chằm chằm hơi nước trong ly giấy.
Cuộc điện thoại vừa gọi đã khiến tất cả thành viên trong đội điều tra sôi máu như gà chọi, hoàn toàn là dáng vẻ quyết chiến đến hừng đông, khí thế không bắt được chuột thì không bao giờ bỏ cuộc.
Cũng may Giang Diễn trước khi đi đã rót cho cô một ly nước ấm, dặn dò nữ cảnh sát và một người khác chăm sóc cô thật tốt.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Sơ Hiểu Hiểu hoang mang trả lời thêm vài vấn đề nữa. Cô còn có chút mơ hồ, trong đầu đều là những hình ảnh thấm người vừa nãy mới thấy qua.
Một lưỡi dao sắc bén quấn vải trắng, cùng với một chiếc trâm cài áo hình lá cây với gân lá rõ ràng……
Loại tư vị này lại tới nữa rồi ——
Tất cả mọi thứ đều hiện lên vô cùng rõ ràng trước mắt cô, trong mũi như đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi khiến người ta hít thở không thông kia.
Cô thậm chí còn nhớ rõ cảnh tượng tên súc sinh kia xé vạt áo của chị gái ra, quấn từng vòng từng vòng quanh con dao gọt hoa quả kia.
Cô bất giác run rẩy không kiểm soát được, tựa như có thể nhìn thấy máu tươi đang uốn lượn tr.ên lưỡi dao rồi chảy xuống nền đá cẩm thạch bóng loáng, không ngừng lan tràn lại lan tràn…
Bỗng dưng biến thành một bàn tay dính đầy máu tươi bóp chặt cổ họng của cô!
“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.” Giang Diễn thuận miệng nói.
Theo tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, tất cả thoáng chốc như bị gió lớn thổi bay làn sương mù dày đặc, ầm ầm tản đi!
Sơ Hiểu Hiểu cũng không biết cửa bên ngoài mở ra lúc nào, đợi đến khi lấy lại tinh thần, Giang Diễn đã xuất hiện trước mặt cô.
Rất kỳ lạ, trái tim Sơ Hiểu Hiểu không hiểu sao lại bình tĩnh trở lại.
Giang Diễn nhìn cô, nói: “Cô có thể tạm thời rời đi, nhưng nhớ mở điện thoại, bảo đảm chúng tôi có thể giữ liên lạc với cô bất cứ lúc nào.”
Sơ Hiểu Hiểu ngơ ngẩn nhìn anh không lên tiếng.
Không đợi Sơ Hiểu Hiểu mở miệng, Giang Diễn nhíu mày nói tiếp: “Không muốn đi à?”
Sơ Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở ra, đột nhiên nói: “Các anh đang tìm đường dây của Liêu Tĩnh phải không?”
Lời này khiến Giang Diễn trầm ngâm, kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt Sơ Hiểu Hiểu.
Giang Diễn rất hứng thú nhìn cô, ngón trỏ vô thức gõ lên mặt bàn: “Cô lại biết à?”
Sơ Hiểu Hiểu dò xét nói: “Nếu không phải bởi vì liên quan đến vụ án trọng yếu khác, làm sao có khả năng đến lượt Cục thành phố tiếp nhận một vụ án cố ý giết người bình thường?”
Giang Diễn nghe vậy thì hơi nghiêng người về phía trước, nhàn nhạt nói: “Nói tiếp đi.”
Sơ Hiểu Hiểu gằn từng chữ: “Nếu đội phó Giang cần, có lẽ tôi có thể giúp các anh.”
Bảy giờ tối hôm sau.
Bởi vì cô chủ động lấy lòng, Sơ Hiểu Hiểu may mắn có được một phần cơm hộp có thịt từ chỗ Giang Diễn, sau khi ăn uống no say thì trực tiếp gối đầu lên mặt bàn lạnh lẽo ngủ thiếp đi.
Gần hai mươi tiếng đồng hồ này giống như là dùng hết tinh lực cả đời của cô, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng thành một sợi dây.
Chỉ là hoàn cảnh ngủ này thật sự có hạn, sau lưng lạnh lẽo, Sơ Hiểu Hiểu mấy lần giật mình tỉnh giấc đều thấy Giang Diễn vẫn đang lật xem tài liệu ở bàn làm việc gần cô nhất, ánh sáng u ám của laptop chiếu vào mặt Giang Diễn, xung quanh vô cùng im lặng.
Lần cuối cùng tỉnh lại, Sơ Hiểu Hiểu phát hiện tr.ên người mình đang đắp một chiếc áo khoác.
Là chiếc áo khoác 17900 không giảm giá của Giang Diễn được bàn tán sôi nổi tr.ên mạng.
Ánh đèn trắng sáng tr.ên đỉnh đầu khiến cô có chút không mở mắt ra được.
Có lẽ là tham luyến cảm giác ấm áp khó có được dưới lớp áo khoác, Sơ Hiểu Hiểu vùi đầu vào khuỷu tay không nhúc nhích, bên tai có tiếng cảnh sát gõ bàn phím lộp bộp.
Im lặng một lúc lâu, Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên nghe thấy Giang Diễn thờ ơ lên tiếng: “Tỉnh rồi?”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, ngẩng đầu, tr.ên mặt viết đầy hai chữ mờ mịt: “Sao anh biết?”
Giang Diễn: “Tiếng ngáy xuyên thủng bầu trời mà.”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Mặt Sơ Hiểu Hiểu đỏ bừng lên, bực bội nói: “Tôi ngủ chưa bao giờ ngáy nhé!”
Vừa lên tiếng, cảnh sát trực ban không nhịn được cười rộ lên, Giang Diễn nhếch khóe miệng, cũng không tranh luận với cô, giơ tay xoa xoa ấn đường rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”
Giang Diễn đến gần, nhận lấy áo khoác Sơ Hiểu Hiểu đưa tới rồi nhanh nhẹn mặc vào cho mình: “Cái điều hòa cũ nát này cứ ba ngày hai bữa lại sửa chữa một lần, cô ngủ cũng không rùng mình sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời không tiếp lời, cô cũng không tiện phụ họa theo, trước mặt mọi người mà cùng nhau bình phẩm hệ thống sưởi ấm của Cục thành phố cũng không tốt.
Đi qua hành lang, Giang Diễn băng qua cổng kiểm soát truy cập, lên lầu trở về văn phòng, bảo cô chờ ở đại sảnh.
Chờ Giang Diễn trở về đã là nửa phút sau, trong tay có thêm một túi văn kiện.
Sơ Hiểu Hiểu đi theo sau Giang Diễn, cắn môi khó hiểu hỏi: “Sao anh lại tin tôi?”
Giang Diễn không hề nâng mí mắt lên: “Cái gì?”
Sơ Hiểu Hiểu đi lên trước, rốt cục cũng xác định nói: “Anh sớm đã xác định tôi không phải hung thủ đúng không?”
Lời này khiến chân Giang Diễn dừng lại, bỗng dưng xoay người, hai người đứng đối mặt nhau.
Sơ Hiểu Hiểu lập tức dừng chân, thiếu chút nữa đâm thẳng vào ng.ực Giang Diễn.
Giang Diễn nhìn cô trầm mặc một giây, như cười như không nói: “Cô đừng nói lung tung, lời này tôi chưa từng nói.”
Sơ Hiểu Hiểu cẩn thận quan sát vẻ mặt Giang Diễn, trong lúc nhất thời đầy bụng nghi hoặc.
Giang Diễn nhẹ nhàng vạch trần cô: “Cô có thời gian suy nghĩ về tôi, chi bằng nghĩ xem mình có bị ai theo dõi không thì hơn.”
Trái tim Sơ Hiểu Hiểu đập thình thịch, sững sờ ngẩng đầu.
Đôi mắt hoa đào của Giang Diễn cùng lúc hướng về phía cô, bắt gặp ánh mắt của cô.
Chỉ thấy hai mắt Giang Diễn đen nhánh, đuôi mắt hơi nheo lại, Sơ Hiểu Hiểu thật lâu không dời mắt.
Giang Diễn nhắc nhở: “Ngẫm lại xem, người kia và Liêu Tĩnh tồn tại mối quan hệ nào đó không thể nói, nhưng giữa hai bên lại có mâu thuẫn khó có thể cởi bỏ, mặt khác dường như còn nhìn cô không vừa mắt, thậm chí hận không thể giết cô cũng không chừng.”
Sơ Hiểu Hiểu suy ngẫm: “Bình thường lúc ra ngoài tôi ngủ rất chập chờn, mấy hôm trước buổi tối đều nghe thấy âm thanh nhà sản xuất vào phòng của Liêu Tĩnh…”
Nói được một nửa, Giang Diễn ngắt lời cô: “Sao cô biết là ai?”
Biết Giang Diễn đang hỏi gì, Sơ Hiểu Hiểu nói: “Trần Tuyết nói cho tôi biết, chính là trợ lý của tôi, anh đã từng gặp qua.”
Giang Diễn gật đầu.
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Chỗ đó cách âm không tốt lắm, tr.ên cơ bản hơi có chút động tĩnh là mọi người đã truyền đi khắp nơi.”
Nói tới đây Sơ Hiểu Hiểu có chút khó hiểu: “Nhưng đêm xảy ra vụ án tôi lại không nghe thấy động tĩnh gì.”
Thậm chí có lúc còn ngủ khá ngon.
“Cô nói tối hôm đó cô uống thuốc cảm, có lẽ là thuốc cảm đêm đó cô uống có thành phần chlorphenamine maleate*, cũng chính là paramine, tác dụng phụ rõ ràng nhất chính là buồn ngủ.” Giang Diễn nói, “Còn những người khác…”
(*Chlorphenamine maleate: là một thuốc dị ứng thuộc nhóm kháng sinh histamin, giúp giảm các triệu chứng dị ứng, sốt cỏ khô và cảm lạnh thông thường)
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu nhíu mày, lâm vào suy tư nào đó.
Giang Diễn lại nói: “Nếu mọi người đều hiểu quan hệ của hai người kia không đơn giản, tại sao làm như không nghe thấy động tĩnh trong phòng cũng có thể giải thích được.”
Cho dù có người nghe thấy gì đó, cũng đâu đến mức xảy ra sự cố.
Sơ Hiểu Hiểu: “Vậy các anh hoài nghi ai?”
Giang Diễn không đáp, eo mỏi lưng đau bóp bả vai, cũng không định tiếp tục đề tài này, không kiên nhẫn nói: “Được rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, vội vàng đi theo.
Giang Diễn nói: “Nếu không đi nữa sẽ đột tử thật đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Giang Diễn đại phát từ bi nói: “Tiện đường tiễn cô.”
Tám giờ rưỡi tối, các giao lộ lớn nhỏ vẫn tắc nghẽn khó tin.
Sơ Hiểu Hiểu ngồi ở ghế lái phụ nhìn vẻ mặt bực bội của Giang Diễn, cả khuôn mặt tuấn tú đều tối sầm lại, mắt thấy chiếc xe phía sau còn không ngại nhiều việc mà ấn mạnh còi, Giang Diễn cúi đầu mắng một câu, cuối cùng cũng trông thấy đèn xanh ở ngã tư đường.
Sơ Hiểu Hiểu vốn còn muốn nói chuyện với Giang Diễn về chiếc trâm cài áo lá cây kia, giờ phút này lại sửng sốt hồi lâu không nghẹn ra một chữ, e sợ lúc này sờ vào mông hổ sẽ gặp chuyện không hay.
Xe cộ phía trước đi được một đợt, còn thêm một đợt nữa.
Giang Diễn: “…”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Cửa sổ xe bị kéo xuống, gió lạnh ngoài cửa sổ không ngừng tràn vào làm người ta càng thêm tỉnh táo. Giang Diễn vô thức đưa tay sờ hộp thuốc lá một bên, đột nhiên nhớ ra Sơ Hiểu Hiểu đang ngồi bên cạnh, bàn tay thoáng dừng lại.
Sơ Hiểu Hiểu cả buổi không lên tiếng, anh thiếu chút nữa đã quên còn có một người như vậy.
Một chiếc Ford màu đen bên cạnh cũng hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu về phía chiếc xe phía sau chửi ầm lên: “Ấn ấn ấn! Ấn cái đầu mày á! Ai chẳng biết mày có còi mà ấn hoài!”
Người nọ cắt đầu nhím, khuôn mặt gầy gò lộ ra xương gò má thật cao, tr.ên cổ còn đeo một sợi xích vàng lớn.
Sợi xích vàng kia thật sự quá thô t.ục, thô t.ục đến mức Sơ Hiểu Hiểu quên cả run rẩy, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Sơ Hiểu Hiểu chú ý thấy Giang Diễn nhíu mày, dường như nhận ra điều gì đó, cũng không lộ dấu vết đánh giá đối phương.
Cảm giác được tầm mắt của Giang Diễn, người nọ vênh váo liếc nhìn Giang Diễn: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Giang Diễn đặt một tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu liếc người nọ một cái: “Nhìn anh thì sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Không cho đối phương cơ hội cãi lại, Giang Diễn mỉm cười nói: “Sao, còn không phục à?”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Giang Diễn ra vẻ ngầu lòi nhướng mày: “Xuống xe tâm sự nhé?”
—hết chương 6—
– —–oOo——