Xe dừng lại bên đường, tiếng động cơ dần dần lắng đi, hai người trên xe cùng lúc hướng Liễu Mộc mà nhìn.
“Sao thế?” Tạ Vĩ Dân hỏi. “Sao lại ngừng ở chỗ này?”
“Ta sắp đến rồi.” Liễu Mộc đáp.
Tạ Vĩ Dân minh bạch ý tứ của Liễu Mộc, chiếc xe này chắc hẳn không thể vào nơi Phạm tiên sinh ở.
“Tiểu Mạt…” Liễu Mộc gọi.
Vương Tiểu Mạt hiểu ý, gật gật đầu, một mình tiến lên phía trước, dẫn hai người còn lại theo sau.
Không lâu sau, Vương Tiểu Mạt liền dừng bước.
“Đến rồi, ngay bên tay phải.”
Liễu Mộc cùng Tạ Vĩ Dân đồng thường hướng sang bên phải, phát hiện chỗ ấy chính là một căn nhà hoa viên lớn, phong thái xa hoa. Thảm cỏ được trùng tu phi thường gọn gàng, trung gian còn bày pho tượng thẳng đứng.
“Thế nào lại là nơi này?” Tạ Vĩ Dân nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng đem tầm mắt rơi lên người Liễu Mộc, tựa hồ như chỉ có mình cô mới biết đáp án.
Liễu Mộc tiến lên phía trước mấy bước, xong xoay người về đằng sau nói.
“Cùng đi nào, chúng ta vào rồi bàn.”
Vương Tiểu Mạt cùng Tạ Vĩ Dân nghe theo.
“Sao đi vô giờ?” Vương Tiểu Mạt hỏi, căn nhà bự kia bên trong đèn đuốc sáng choang. Tòa nhà kiến trúc xa hoa như vậy, đáng phải bao bọc kĩ lắm mới đúng, nhưng… bảo an đâu hết cả rồi?
“Có cửa bên hay cửa sau không?” Liễu Mộc lên tiếng.
“Có, phía sau nhà có cửa, tuy nhiên nó bị khóa rồi.” Vương Tiểu Mạt trả lời.
Liễu Mộc nhíu mày. “Tôi rất hiểu cô muốn tìm ra chân tướng, thế nhưng tôi nhớ bản thân cũng đã nhiều lần nhấn mạnh, không cho phép cô tự ý hành động.”
“Tôi không có.”
“Còn cãi? Nếu như cô không tính toán thử lén đột nhập thì làm sao phát hiện ra cánh cửa kia, làm thế nào lại biết nó bị khóa hả?”
Liễu Mộc không chịu lùi một phân. Cô không muốn Vương Tiểu Mạt xảy ra chuyện, nếu như không phải nàng đòi tới đây, đồng thời ưng thuận cam kết không tự ý hành động, bản thân hẳn sẽ không chịu cho nàng đi. Đều do mình sơ suất, Vương Tiểu Mạt mà bị bọn người này phát hiện…
“Xin lỗi.” Liễu Mộc ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Mạt, trong ánh mắt tràn đầy lo âu và hối hận. “Tôi không nên trách cứ cô…”
Vương Tiểu Mạt quay đầu sang hướng khác, tránh ánh mắt Liễu Mộc, quật cường quệt mồm, không muốn để ý cô.
Thế nhưng Tạ Vĩ Dân vẫn bắt được biểu cảm của nàng, đó là vẻ mặt ngại ngùng mà lại mừng rỡ. Tạ Vĩ Dân chuyển tiếp quan sát Liễu Mộc, trong lòng thầm nghĩ hai người kia đúng thật chướng mắt, rõ ràng đều rất quan tâm đối phương, thế mà cứ đấu khẩu hoài. Nhưng cảm tình của hai người có phải hay không tốt lên một chút, hay nói cách khác, có hơi mập mờ tẹo?
“Được rồi, Liễu Mộc, sao đi vô đây?” Vẫn Tạ Vĩ Dân phá vỡ cục diện bế tắc, hiện tại không phải lúc để nhi nữ tình trường.*
*tình cảm trai gái, ở đây thì là tình cảm gái gái :))
“Vậy thì vào từ cửa sau đi.” Liễu Mộc giẫm lên thảm cỏ, rất nhanh đã vòng ra phía sau nhà.
Vương Tiểu Mạt cùng Tạ Vĩ Dân bám theo.
“Cô đừng giận cô ấy.”
Tạ Vĩ Dân nhẹ nhàng đến bên Vương Tiểu Mạt, nói.
“Liễu Mộc chính là người như thế, càng quan tâm tới ai thì cô ấy càng dễ nổi nóng; càng không để ý tức là rất để ý; bản thân cũng sẽ vô cùng nhún nhường. Nghe thấy cô muốn xông vào nên cô ấy mới sốt ruột… Nói thật, quen cô ấy lâu vậy rồi, ta vẫn là lần đầu thấy cô ta đối xử với ai cẩn thận như với cô.”
Vương Tiểu Mạt nghe xong, vẫn không nói không rằng, ngẩng đầu nhìn bóng người phía xa xa, mù mịt trong lòng đều bị đem đi quét sạch sành sanh.
Liễu Mộc…
.
Răng rắc ~
Liễu Mộc nở nụ cười khinh bỉ. So với lần trước còn đơn giản hơn, khóa nhà giàu mà vô dụng, cứ tiếp diễn thế này thì trị an xã hội sao mà tốt lên được.
“Ta thực sự sợ cô chuyên nghiệp thành nghề rồi.” Tạ Vĩ Dân xông đến. “Đúng là phá ngày càng thuận lợi.”
Liễu Mộc liếc nhìn bóng người phía sau Tạ Vĩ Dân, đặt ngón tay lên miệng, thấp giọng nói.
“Chuyện trước kia đừng kể ra.”
“Cái gì chuyện trước kia?”
Vương Tiểu Mạt vẫn là nghe thấy câu này, tuy nhiên rất nhanh sự chú ý liền bị mang đi. “Mấy người mở cửa kiểu gì thế?”
“Không khóa.”
“Không khóa.”
Liễu Mộc và Tạ Vĩ Dân trăm miệng một lời, lời vừa dứt từng người nhìn đối phương một lúc, tự trách cứ lẫn nhau, khiến cho Vương Tiểu Mạt càng thêm kì quái.
“Đi vào trước đi.”
Ba người chậm rãi theo đường cái tiến vào, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận. Thẳng đến khi đến cuối đường, nơi đó mới lộ ra ánh sáng.
Chỗ này hiển nhiên là phòng khách, lông cừu hoa văn tinh tế dùng làm thảm trải nền, đồ vật toàn bằng gỗ lim quý báu. Bỗng nhiên nhận ra phong cách bày trí có chút tương tự nhà Đinh Vũ Nhất, đồng dạng xa hoa. Mà nơi này càng ngắm càng thấy giống Đinh gia phiên bản phóng to.
Liễu Mộc để ý có một nam tử đưa lưng về hướng mình, đang ngồi giữa ghế salon, bên người đứng lù lù hai gã ăn mặc Tây trang đen sì, qua dáng dấp chắc hẳn là vệ sĩ.
Liễu Mộc thầm thắc mắc, nhà lớn thế mà sao chỉ có hai, ba người?
“Khi vào không bắt gặp ai khác sao?” Liễu Mộc xoay người hỏi hai người phía sau.
“Không có, lần trước đến, trước cửa còn có tuần tra, nhưng hôm nay thế nào mà một bóng người cũng không thấy.”
Vương Tiểu Mạt trả lời.
Tạ Vĩ Dân rơi vào trầm tư, bỗng nhiêm vỗ tay một cái.
“Không xong, bị lừa rồi!”
Dứt lời liền lôi kéo hai người kia tính chuồn, lại không ngờ phía sau từ lỗ nào chui ra mấy gã diện Tây trang ngăn chặn.
“Phạm tiên sinh ra lệnh, nhất định phải lưu chư vị ở lại.”
Liễu Mộc cười khổ. “Vị Phạm tiên sinh của các người quả nhiên là thần thông quảng đại, bọn tôi chẳng thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân lệnh.”
Tất cả chậm rãi vào trong phòng khách, mắt nhìn Phạm tiên sinh, chia làm hai bên ngồi lên ghế salon. Liễu mộc liếc khay trà vừa dọn xong chén, hơi nóng còn bốc lên, tâm một trận tê dại.
Thủ đoạn của Phạm tiên sinh không hề đơn giản.
“Tôi thật không nghĩ mấy người có thể tìm đến đây.”
Phạm tiên sinh mở miệng, vẫn mái đầu bạc trắng một mảng, so với dạo nọ tóc còn ít hơn một chút.
“Tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ cùng cô tới.”
“Chính ông là kẻ muốn cướp đi ngôi nhà của tôi?”
Vương Tiểu Mạt nhàn nhạt lên tiếng, nàng không tin con người bộ dạng hiền lành trước mắt sẽ là kẻ lòng dạ độc ác, chủ mưu tước đoạt ngôi nhà của mình.
“Không sai, là tôi.” Phạm tiên sinh thẳng thắn, dứt khoát. “Nói tôi nghe, cô sao tìm được chỗ ở của tôi. Tôi rất hiếu kì lối suy luận của cô, không cần nói đây là tình cờ bắt gặp hay là… mượn đỡ quyền lực Tạ cục trưởng.”
“Liễu mộc là chính mình tự điều tra ra vị trí của ông. Cũng chỉ có cô ấy mới tìm ra được, bất kì ai khác e là đều bị thủ đoạn của ông che mắt.”
“Nga?” Phạm tiên sinh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lấy làm tò mò. “Kể chút coi, tôi thiết tưởng mấy người sẽ lòng vòng quanh vùng ngoại ô, điều tra mấy chục ngôi biệt thự kia, như thế nào lại mò tới đây?”
Liễu Mộc cười gằn một tiếng.
“Trước quả thật tôi cũng trúng kế, phí không ít thời gian ở vùng ngoại ô. Thế nhưng xuất hiện một điểm khá đáng ngờ. Từng có câu nói, khi loại trừ tất cả khả năng, điều còn dư lại cuối cùng, dù vô lí đến thế đến thể nào đi chăng nữa, cũng chính là sự thực. Như vậy, vào thời điểm không thu hoạch được gì nơi ngoại ô, tầm mặt của chúng tôi đã dịch đến trung tâm thành phố.”
“Ta khâm phục cô lắm, Liễu Mộc.” Tạ Vĩ Dân tự đáy lòng tán thưởng.
“Cảm tạ.” Liễu Mộc tiếp tục. “Ngay từ khi bắt đầu, ông đã hết sức mình chế tạo ra một loại ảo giác, điều khiển xe ngựa lao nhanh năm tiếng, để tôi cho rằng nơi ông ở cách xa nội thành. Thế nhưng – trên thực tế nó lại gần trong gang tấc. Nguyên lai ông sống cách chỗ tôi không xa, đem tôi ném lên xe ngựa liền đi quanh thành phố A vài vòng, chính là để tôi ảo tưởng đã chạy cách nội thành 100km, sau đó ông có thể an nhiên, quang minh chính đại xem chúng tôi lầm đường lạc lối.”
Bộp bộp…
Phạm tiên sinh vỗ tay.
“Đây là lần thứ hai tôi khen cô lí luận phi thường đặc sắc, không thể soi ra lỗi ở đâu. Hoàng Hoa, có phải đang ở chỗ các người?”
Vương Tiểu Mạt hiện ra vẻ mặt nghi ngờ xen ngạc nhiên, Hoàng Hoa ở chỗ chúng ta?
Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Mộc, cô tuy rằng không nói gì, thế nhưng ánh mắt như đang tự nói với mình, chẳng hề dự tính phủ định. Như vậy nghĩa là…
“Đúng vậy, ngay ở chỗ chúng tôi. Phạm tiên sinh đến tột cùng sao phải tìm hắn, thậm chí sẵn sàng đi một vòng lớn như thế?” Tạ Vĩ Dân mở miệng.
Liễu Mộc cùng Vương Tiểu Mạt nhìn nhau một chút.
Tạ Vĩ Dân dĩ nhiên không có bàn với các cô trước, liền nói đang giam giữ người, không biết ông ta rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì.
“Đây là bí mật, trong lòng tôi ẩn giấu một bí mật đã từ rất lâu rồi…”
.
Tác giả có lời muốn nói : Ơn giời có người đang đọc.