Cuối tuần, Lạc Hàn mua vé tàu về nhà.
Mẹ cậu đã làm bàn đồ ăn thịnh soạn toàn món cậu thích đợi cậu về.
Lạc Hàn vào nhà, đặt balo xuống cái tủ cạnh lối ra vào thay giày, mẹ Lạc tháo tạp dề xuống đi đến đón cậu, “Hàn Hàn ngồi xe lâu như vậy hẳn là mệt lắm đúng không, con mau vào nghỉ ngơi chút đi, thức ăn sẽ lập tức lên ngay.”
“Vâng ạ.
Mẹ, mẹ vất vả rồi.”
“Vất vả cái gì, con là con trai yêu dấu của mẹ, mẹ không thương con thì thương ai.
Mau cởi áo khoác ra đi.”
“Ách……mẹ, ba con đâu?”
Chu Lỵ bĩu môi về phía sofa.
Lạc Hàn nhìn thấy cha già Lạc Hành nhà mình đang bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa đọc báo.
Chu Lỵ cau mày gọi ông, “Tôi nói này lão Lạc, con trai không dễ dàng gì mới về nhà một chuyến, ông có thể ra vẻ tí đươc không? Ngồi lì ở đó mà đọc đọc đọc, đọc chết ông luôn đi!”
Lạc Hành nghe tiếng, bất đắc dĩ bỏ báo xuống, ông tháo mắt kính ra đứng dậy.
Lúc đi ngang qua Lạc Hàn, ông không nói gì cả, trực tiếp kéo ghế ngồi trước bàn ăn.
Từ khi lên đại học đến nay, thái độ của Lạc Hành đối với cậu luôn có chút lạnh nhạt, nguyên nhân là vị ông vẫn luôn không hài lòng với chuyên ngành mỹ thuật mà Lạc Hàn đang theo học.
Lấy thành tích văn hóa của Lạc Hàn lúc đó, tuy không thể vào chuyên ngành mũi nhọn của đại học E nhưng *211 trong nước vẫn còn rất nhiều ngành nghề cho nó tha hồ lựa chọn, thế nhưng tính tình của đứa con trai này của ông chính là bướng bỉnh như vậy, nhất quyết phải lựa chọn thi vào chuyên ngành mỹ thuật trước khi thi đại học, còn muốn ra ngoài tự mình dùng tiền báo danh lớp huấn luyện gì đó, ngay cả tiết ôn tập trên trường cũng không đi được mấy ngày.
(*) Dự án 211: danh sách các trường đại học trong nước.
May mắn thay Lạc Hàn cuối cùng lấy thành tích hạng nhất môn năng khiếu nghệ thuật toàn tỉnh thi đậu vào đại học E, lúc đó mẹ Lạc tự hào đến mức gọi điện thoại cho bạn bè thân thích khoe khoang con trai nhà mình hai ngày hai đêm, ngủ cũng không thèm ngủ luôn.
Thế nhưng trong lòng Lạc Hàn rất rõ, ba cậu không hề hài lòng về chuyện này dù chỉ một chút.
Ba luôn nói với cậu rằng học mỹ thuật không có tiền đồ, về sau cũng không tìm được công việc đàng hoàng vẻ vang, còn không bằng học tài chính hay máy tính của một trường đại học bình thường trong 211.
Hơn nữa ông cho rằng học nghệ thuật chính là đốt tiền chơi chơi, kinh tế nhà họ Lạc lại không tính là giàu có gì, Lạc Hành lại càng thêm phản cảm.
“Tới đây tới đây, cà tím xào trứng yêu thích nhất của Hàn Hàn tới rồi đây, phù, coi chừng bỏng.”
Ba người ngồi chen chúc trước bàn ăn, Lạc Hàn liền bắt đầu động đũa.
Chu Lỵ: “Này Hàn Hàn, có phải con từng nói với mẹ học kỳ này con đổi ký túc xá đúng không? Cách khoa mỹ thuật có xa không? Lái xe có mệt không?”
Lạc Hàn: “Dạ, chuyển đến cơ sở chính rồi ạ.
Bình thường lái xe đạp điện cũng chỉ mười mấy phút thôi, không mệt ạ.”
Chu Lỵ: “Vậy bạn cùng phòng mới thế nào? Sống chung có ổn không?”
Lạc Hàn: “Dạ, bạn cùng phòng đều rất tốt.”
Lúc này, Lạc Hành đột nhiên chen vào một câu: “Cơ sở chính của đại học E có rất nhiều khoa, ba người bạn cùng phòng của con học khoa gì thế?”
Tay cầm thìa của Lạc Hàn hơi khựng lại, “Một người học khoa Toán, một người học tài chính và một người học máy tính ạ.”
“Rất tốt,” Sắc mặt Lạc Hành hiếm khi lộ ra chút vui vẻ, “Bình thường nhớ giao lưu thật tốt với bạn cùng phòng, thảo luận học thuật gì đó…….”
Chu Lỵ: “Hàn Hàn nhà chúng ta là một sinh viên mỹ thuật đấy, có gì để thảo luận với đám sinh viên khối khoa học tự nhiên đó hả? Ông có thể nói cho tôi nghe một chút tụi nó có thể thảo luận ra gì không? Thật buồn cười.”
Lạc Hành: “Bà còn thật sự cho rằng Lạc Hàn sẽ vẽ vời kiếm cơm cả một đời ư? Cạnh tranh việc làm bây giờ khốc liệt như thế, một sinh viên tốt nghiệp ngành mỹ thuật có thể làm được gì? Chẳng qua chỉ có thể đến phòng vẽ làm giáo viên dạy học sinh thôi, đó thì tính là công việc đàng hoàng gì? Có đám bảo không?”
Chu Lỵ: “Được rồi được rồi, có ngày nào mà tôi không chỉnh ông hả! Hàn Hàn nhà chúng ta muốn làm gì thì làm cái đó! Ông phải hỏi ý con cái bằng lòng làm không mới được! Bằng không ông……”
“Mẹ,” Lạc Hàn cắt ngang nói, “Thực ra……con có dự định lựa chọn các khóa học tài chính làm môn tự chọn, vả lại bài tập môn chuyên ngành của con cũng không quá nhiều, con cũng đã bắt tay vào xem sách tài chính một khoảng thời gian rồi.”
Lạc Hành đầu tiên tỏ ra kinh ngạc, sau đó vui mừng đến tít cả mắt, “Vậy thì tốt quá rồi tiểu Hàn, con có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ba thì tốt.”
“Dạ.”
Lạc Hàn đã từng phiến diện cho rằng thi tuyển sinh đại học đã đủ để quyết định hướng đi cuối cùng của cuộc đời mình, nhưng sau khi bước vào đại học cậu mới hiểu, đó chỉ là điểm bắt đầu.
Cậu đã từng cuồng nhiệt đối với mỹ thuật, đồng thời nhận định chỉ có một con đường này.
Thế nhưng tầm nhìn của cậu bây giờ đã được mở rộng, tâm thái của cậu cũng đã trưởng thành hơn nhiều nên không thể cứ một mực cố chấp suy nghĩ như vậy, cậu muốn có nhiều thử nghiệm hơn, xem xem rốt cuộc con đường nào mới là bến đỗ thích hợp nhất với cậu.
“Nào, ăn món này đi tiểu Hàn.”
“Cảm ơn ba ạ.”
**
“Everybody tới đây mà xem! Xem ông đây lấy được đồ tốt gì về cho các cháu của ông này!”
Lý Hàng nghe vậy liền chạy qua câu lấy vai của Hà Tiểu Nặc, “Mập chết tiệt, lại kiếm được gì đấy? Mau đưa ba ba xem thử nào?”
Hà Tiểu Nặc quơ quơ vé trong tay, gảy gảy như đếm tiền, “Há há! Bốn tấm vé công viên trò chơi Trường Thanh! Phù sa không chảy ruộng ngoài, bốn người chúng ta cùng đi thế nào hả?”
Lý Hàng kích động đến mức thiếu điều muốn nhảy cẫng lên, “Mẹ nó! Trâu bò nha! Vé của Trường Thanh mà mày cũng lấy được! Tao đã thèm muốn rất lâu rồi đấy!”
“Còn không phải do ông nội của mày lợi hại sao, biệt hiệu Bách Sự Thông của Hà Tiểu Nặc tao đây cũng không phải gọi chơi cho vui.
Này này này mấy đứa tụi bây thứ bảy này có rảnh không, nếu rảnh thì tụi mình cùng đi đi.
Tiểu Hàn Hàn thứ bảy rảnh không?”
Lạc Hàn: “Rảnh.”
“Tống Thiên Trạch, mày thì sao? Chân mày hẳn là tốt hơn nhiều rồi có đúng không?”
Tống Thiên Trạch: “Không phải chứ, tụi bây đều là con nít ba tuổi hả? Bao lớn rồi mà còn đi công viên trò chơi, ấu trĩ.”
Hà Tiểu Nặc: “Bọn tao không phải con nít nha, tao là muốn đi tìm kích thích, những thứ lúc nhỏ tao không dám chơi tao đều muốn thử hết xem, đây không phải cũng là một loại trưởng thành sao!”
Lý Hàng: “Không sao hết, Tống Thiên Trạch không muốn đi thì chúng ta gọi Bình Tử đi đi, lá gan của Bình Tử còn to hơn nó đấy.”
“Nói nhảm gì vậy hả? Tao nhát gan á?” Tống Thiên Trạch chỉ vào mũi mình, “Đùa gì thế? Được thôi, đi thi đi, ai sợ ai?”
Ba người đều cười trộm.
Té ra cách đối phó tốt nhất với Tống Thiên Trạch chính là phép khích tướng, Lạc Hàn coi như lặng lẽ ghi nhớ.
*
Thứ bảy, trung tâm thành phố E dòng người như thác, việc làm ăn của công viên trò chơi Trường Thanh lại càng thêm phát đạt.
Trong khoang tàu điện ngầm người người chen chúc, gần như là gió thổi không lọt.
Lạc Hàn chịu thiệt bởi thân hình gầy nhom của mình, bị dòng người ùn ùn tiến vào không ngừng chen lấn, may mà Tống Thiên Trạch vẫn luôn che chắn trước người cậu, giúp cậu chặn lại phần lớn áp lực, nhưng cuối cùng vẫn bị ép đến một góc.
Tình huống hiện tại là lưng cậu gắt gao dính sát vào cửa sổ thủy tinh, cả người bị giam cầm giữa hai cánh tay chống hai bên của Tống Thiên Trạch, ngoài ra thì không còn chút không gian tự do nào cho cậu nhúc nhích.
Hai người đều cố gắng hết sức duy trì khoảng cách với đối phương, chỉ là Lạc Hàn đã hoàn toàn không còn chỗ lui nữa, mà dòng người ở phía sau Tống Thiên Trạch lại không ngừng tăng lên, hắn không thể không thay đổi tư thế, hắn cong một cánh tay đặt ngang trên đỉnh đầu Lạc Hàn, khoảng cách với Lạc Hàn cũng ngay lập tức được thu hẹp một nửa.
Cảm giác được hắn đột nhiên ép tới, Lạc Hàn theo bản năng dùng tay chống lên lồng ngực hắn, “Cậu……có thể đừng dồn ép tôi nữa không?”
“Cậu tưởng rằng tôi muốn hả?” Tống Thiên Trạch quay mặt sang, “Tự cậu nhìn đằng sau tôi xem.
Nếu không nhờ tôi, cậu đã sớm thành cái bánh bao nhân thịt rồi.”
Dù sao cũng đang mang khẩu trang, Lạc Hàn rất không phúc hậu cười một cái, “Vậy đúng là ủy khuất cho cậu rồi, bây giờ cậu cảm thấy vẫn ổn chứ?”
“Cậu mẹ nó nói xem tôi có ổn không? Đứng nói chuyện không cũng đau eo.”
Lạc Hàn xác thực đau lòng hắn bị người ta chen chúc thành ra cái dạng này, cậu liền mở to mắt nhìn hắn, “Vậy, vậy cậu dựa lại gần chút đi.”
Tống Thiên Trạch ‘hừ’ một tiếng, “Thôi bỏ đi, tôi mới không muốn dựa sát cậu như vậy.”
“Đệt mẹ cậu –” Vừa dứt lời chưa đến một giây, khoang tàu bỗng nhiên lắc lư một cái, hai ba tên đàn ông cao to phía sau Tống Thiên Trạch va vào lưng hắn, khiến cho khoảng trống nhỏ nhoi của hắn và Lạc Hàn triệt để bị thu hẹp, hắn gần như nhào lên trên người Lạc Hàn.
Vì tránh mặt dán mặt với hắn, Lạc Hàn chỉ đành nhẹ nhàng đặt đầu lên bả vai hắn, còn không quên nhân cơ hội ghê tởm hắn: “Không muốn dựa sát tôi như vậy?”
Tống Thiên Trạch muốn nói gì đó dỗi lại cậu, thế nhưng bây giờ hắn dựa sát cậu như vậy, hương thơm chỉ thuộc về riêng Lạc Hàn kia luôn khiến hắn rơi vào mê loạn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, cũng thường khiến hắn sợ sệt và vô lực phản kháng, hắn chỉ sợ một ngày nào đó không khống chế được mà làm ra một số chuyện đùa cợt với gay mất.
Hắn tuyệt đối không thể để loại chuyện buồn nôn này xảy ra! Tuyệt đối không thể!
Mẹ, người trong này sao lại nhiều như vậy……vì sao lại nóng như vậy, quả thực sắp thở không nổi nữa rồi……
Trong đủ loại mùi khó ngửi của đám người, mùi thơm trên người Lạc Hàn giống như một dòng suối trong vô hình giải cứu hắn ra khỏi đó.
Ở góc độ này của hắn, cần cổ, xương quai xanh trắng nõn của Lạc Hàn, thậm chí là nốt ruồi nho nhỏ dưới xương quai xanh đều hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt hắn.
Cổ họng Tống Thiên Trạch bông khô khốc.
Lạc Hàn hơi nghiêng mặt sang một bên, nhìn thấy lỗ tai của người nào đó đỏ từ dái tai lên tới tận mang tai, trái tim không khỏi đập nhanh mấy nhịp.
Lẽ nào Tống Thiên Trạch đây là đang……ngượng ngùng sao? Hay chỉ đơn thuần là nóng?
Điều khiến Tống Thiên Trạch lấy làm lạ chính là, phản ứng đầu tiên khi dựa sát Lạc Hàn lại không phải buồn nôn như trong tưởng tượng, mà là một loại cảm giác thiêu đốt mãnh liệt tùy ý lan tràn từ trong ra ngoài.
Hắn cảm thấy mặt mình rất nóng..