‘Đã đến giờ rồi, Thầy đang ở ngoài đợi trong một chiếc xe màu đỏ’. Đấy là những gì được ghi trong lá thư ảo đó và gửi cho cậu thông báo rằng nhiệm vụ thăm dò tình hình Mafia Pandora đã bắt đầu. Tsukasai ngoái đầu nhìn gương mặt xinh xắn của Sarami đang ngủ say lần cuối, rồi lặng lẽ leo xuống giường nhón chân đi từng bước nhẹ nhàng, lấy cái vali nằm trên bàn làm việc và rời khỏi căn phòng trông im lặng, chánh việc làm em gái mình thức giấc giữa chừng.
Âm thầm bước từng bậc thang gỗ xuống dưới nhà chậm rãi mở cánh cửa ra, lập tức một làn gió sương lạnh thổi qua người Tsukasai, khiến cơ thể rung lẩy bẩy. Đứng trước cổng nhà cầm vali đen trong tay, ngó nghiêng nhìn hai bên đường tìm kiếm ai đó. Bất ngờ có thứ ánh sáng trắng chói mắt của đèn pha xe hơi bật lên, chiếu thẳng Tsukasai cách khoảng một, hai ngôi nhà.
Cất bước tiến lại gần chiếc siêu xe trần thấp đang nhấp nháy đèn pha theo nhịp độ nào đó, chắc chắn đây là một loại mật mã dùng để nhận dạng hoặc gửi thông tin mà trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, được các nước khác sử dụng liên lạc. Cánh cửa liền bật lên mời cậu vào xe, và người đàn ông tầm 30 – 35 tuổi có cơ thể lực lưỡng đem kính râm, nhìn xa xa về phía trước cùng vẻ mặt nghiêm nghị, đang ngồi trong xe ngay tại ghế lái dập tắt điếu thuốc lá.
Tsukasai thản nhiên đi vào xe và cánh cửa tự động đóng lại.
—Hôm nay thầy được cử đến làm nhiệm vụ cùng em à ?
Nghe câu hỏi của cậu về nhiệm vụ, ông ấy chợt nở nụ cười khoái chí.
—Haha… À không, ngược lại đấy chứ. Thầy xin hiệu trưởng để làm nhiệm vụ này đấy, vì hôm nay là trăng tròn nên thầy hơn hăng máu. Mà không phải chỉ có mỗi hai ta đâu, vẫn còn một người khác đã đến đó trước rồi.
Vừa nói vừa cười, ông ấy vặn chìa khóa đang cắm ở ổ khởi động điện từ bình ác quy, chuyền đến các thiết bị trong xe làm tiếng động cơ kêu lên.
Người này đây chính là Yasaki Yoroshi, thầy giáo phụ trách môn thể chất, kim luôn môn huấn luyện thực chiến của học viện Hagume. Thầy Yasaki có tính cách nghiêm khắc khi dạy dỗ học viên, do xuất thân từ quân đội Nhật Bản, nhưng lại ân cần giang tay giúp đỡ các học sinh của mình vượt qua khó khăn về mặt tinh thần. Tuy là có vấn đề lớn về phần thị lực, vì một lần sơ suất mất cảnh giác với kẻ địch.
—Chúng ta đi thôi
Thầy Yoroshi nói xong, liền đẩy cần số lên điều chỉnh công suất và đạp gas, cho xe chạy thẳng về phía trước với tốc độ đáng sợ, 150 kilomet/giờ hiển thị trên đồng hồ điện tử. Xoay vô lăng rẽ sang phải làm một pha drifte ngay khúc cua lớn phóng xe ra đường chính, tiếp tục đẩy cần số gia tăng vận tốc lao phăng phăng trong đem.
Sắc mặt Tsukasai thay đổi 360° hình như vừa nhận ra điều gì đó bất ổn. Nên cậu dần dần xanh xao, hai tay rung rẩy mang dây đai an toàn, nắm chặt vào ghế và cất giọng sợ hãi hỏi.
—Thầy Yasaki, thầy bị mù phải không ?
Yoroshi cười mỉm, thân thiện trả lời.
—Ừ, thì sao trò Konoma. Nó không cản trở thầy chiến đấu đâu, mà phải lo.
Nghe thấy vậy Tsukasai càng ngày càng trắng bệt không chút máu, hồn sắp sửa muốn lìa khởi xác
—Ý em không phải vậy. Sao thầy lấy được bằng lái vậy.
Thầy Yoroshi cười lớn, trong khi điều khiển chiếc xe lạng lách trên đường nhựa, cứ như đúng rồi.
—Hahaha… Ta chưa có bằng lái, mà không sao đâu, dăm ba chiếc xe này lái dễ ẹt.
Sự sợ hãi của Tsukasai ngày càng lớn mạnh theo từ giây khi để thầy Yoroshi cầm lái. Mồ hôi rơi đầm đìa, la hét dữ dội.
—AAA… !!! Cho em xuống xe, thầy đang đi ngược chiều đó. CÓ XE TẢI TRƯỚC MẶT.
Xoay vô lăng nửa vòng, đưa hai bánh xe lên khỏi phần dóc của rào chắn phân chia đường, sử dụng hai bánh còn lại chạm mặt đất chạy qua khoảng trống chỉ rộng 50 centi-mét, để ném chiếc xe tải đang lao tới cùng tiếng còi inh ỏi như phim hành động Mỹ. Rồi lại lái sang phần đường khác nhiều xe cộ hơn, trổ tài lạng lách đánh võng vượt qua các tài xế trước mặt, phóng đến. Giờ Tsukasai ngồi trong xe chỉ biết chấp tay cầu trời cho mình sống sót sau chuyến đi nguy hiểm này.
Với vận tốc ấy tầm khoảng mười phút sau, Yoroshi đã chạy vù vù một mạch ra thẳng đường cao tốc dẫn đến bến cảnh phía bắc nằm ở Quận Juuin, mang theo đằng sau vài chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn hiệu xanh đỏ, cùng tiếng còi báo quen thuộc. Giống hệt một cuộc rượt đuổi tốc độ cao. Điều này khiến cho Tsukasai muốn nhảy phắn ra khỏi xe, trong khi đang chạy 450 kilomet/giờ, nhưng tứ chi của cậu hiện tại cứng đơ như đá rồi, không tài nào cử động được.
—Hình như là tiếng xe cứu hỏa, không biết họ chữa cháy ở đâu mà bám đuôi chúng ta hoài vậy ?.
Trong trạng thái đông cứ vì sợ hãi, Tsukasai rung rẩy đáp lại câu hỏi của Thầy Yasaki, giải quyết thắc mắc.
—Không phải xe cứu hỏa đâu thầy, xe cảnh sát đấy và bọn họ đang truy đuổi chúng ta.
Yoroshi mỉm cười khoái chí, trên gương mặt nghiêm nghị.
—Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ cắt đuôi họ.
Tự động một dòng suy nghĩ sượt qua đầu Tsukasai, làm cậu khó hiểu tới mức mà không thể tự nghĩ ra câu trả lời được.
—Thầy mù đúng không ?
—Ời.
—Vậy thầy có biết rõ ta đi đâu không ?
—Thầy còn không biết mình có đi đúng hướng không đây này!
Một câu nói của Yoroshi đã khiến cho học sinh mình, Tsukasai hốt hoảng xanh cả mặt và ngạc nhiên thốt lên…
—Cái gì cơ!!!. Sao thầy lái xe đến nhà em được?
Đẩy cần số, đạp mạnh bàn đạp gas gia tăng vận tốc từ 450 đến 500 kilomet/giờ, vẫn tiếp tục tăng lên nửa.
—Thầy Ngửi thấy mùi của em tỏa ra và đi theo nó thôi.
Mồ hôi từ trên trán rơi xuống ào ạt như suối, do cậu đang cực kì căng thẳng.
Yoroshi cố tình bẻ lái ôm cua nhanh, le qua xe tải chở công tơ nơ cắt đuôi cảnh sát giao thông, làm cơ thể Tsukasai muốn văng ra khỏi ghế ngồi. May mắn là có dây an toàn giữ cậu lại.
***
Cùng thời điểm Tsukasai và thầy Yasaki bị cảnh sát truy đuổi trên đường cao tốc, vì chạy quá tốc độ cho phép cộng thêm tội đi ngược chiều. Thì một cô gái mười bảy tuổi xinh đẹp có mái tóc trắng như bông tuyết rơi vào mùa đông, với đôi ngươi màu tím vô hồn hệt như viên ngọc Safis tạo ra vẻ đẹp hoàn mỹ, khiến người ta khó lòng mà quên được, chắc chắn đây là Muzudori Shino. Cô cũng được nhận nhiệm vụ thăm dò kẻ địch từ hiệu trưởng Kirogaya Mizugari, giống như Tsukasai. Vác trên người hộp đựng đàn ghita, đi lên nóc một tòa nhà đang còn xây dở dang, có tầm nhìn rộng, dễ ẩn nấp và gần vị trí giao hàng của kẻ địch.
Đặt hộp đàn ghita xuống đất mở nắp ra, lấy từng linh kiện kim loại ngồi lắp ráp thành một khẩu súng nhắm. Cuối cùng Shino gắn thêm nòng giảm thanh ngay miệng súng và vô tư thế sẵn sàng
Thông qua ống nhắm nhìn trong đêm, cô chỉa nòng súng vào những tên mặc đồ vest đen, lặng lẽ theo dõi từng hoạt động của bọn chúng bằng ánh mắt tím vô hồn.
Shino chỉ có thể đứng từ xa quan sát không dám bóp cò, vì chưa đến thời cơ phù hợp để gây nhiễu loạn đội hình quân địch, nên đâm ra buồn chán và lẩm bẩm tự kỷ.
—Thầy Yasaki đâu rồi, sao vẫn chưa đến đây.
Dừng việc nói chuyện một mình, cô dùng các đầu ngón tay trái vuốt ve khẩu súng bắn tỉa lớn của mình, như là thú cưng.
Đối với Shino thì súng đạn là người bạn duy nhất của mình, khi lên mười tuổi. Mẹ thì mất sớm, còn cha thì là lính bắn tỉa tinh nhuệ, cũng chính là người đã dạy cho cô kiến thức về súng ống với cách sử dụng chúng hợp lý, nhưng lại vô tình hy sinh trong một nhiệm vụ, khi Shino mới vừa đậu vào trường Hagume. Lúc đó cô phải tự sống cô đơn một mình, không biết làm gì để sống. May mắn là tổ chức ‘Trinity Code’ đã phát hiện ra tài năng của Shino và cho cô một công việc nguy hiểm, nhưng lại thích hợp để kiếm sống, theo tinh thần tự nguyện.