Kusanagi gọi điện thoại cho Wakayama Hiromi thì được biết cô đang ở Daikanyama. Có lẽ có giờ học khâu ghép vải của Mashiba Ayane.
Leo lên chiếc xe do Kishitani cầm lái, họ hướng về Daikanyama. Tòa chung cư màu trắng ốp gạch nằm giữa khu kiến trúc xa hoa. Cửa ra vào không phải loại tự động khóa, thật hiếm thấy ở thời buổi này. Hai người bước vào thang máy, đi lên tầng ba. Trước cửa căn phòng số 305 có gắn tấm biển đề chữ Anzu House.
Vừa nhấn chuông gọi thì cửa mở ra. Có thể thấy gương mặt đầy bất an của Wakayama Hiromi.
“Xin lỗi vì làm phiền dù cô đang bận.” Kusanagi bước vào. “Thực ra thì,” vừa dứt lời mào đầu, anh dừng lại vì thấy Mashiba Ayane ở cuối căn phòng.
“Các anh có phát hiện gì à?” Ayane lại gần.
“Cô cũng ở đây à?”
“Chúng tôi đang trao đổi về kế hoạch trước mắt. Nhưng có việc gì cần đến Hiromi thế ạ? Tôi tưởng không có gì cần hỏi cô ấy nữa.”
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng rõ ràng có hàm ý trách móc Kusanagi. Bị nhìn đăm đăm bởi ánh mắt u buồn ấy, anh chợt thấy ngại ngần.
“Tình hình có chút tiến triển,” Kusanagi quay sang phía Wakayama Hiromi. “Giờ cô có thể đi cùng chúng tôi về cơ quan không?”
Mắt Wakayama Hiromi mở to. Cô liên tục chớp mắt.
“Có chuyện gì vậy?” Người hỏi là Ayane. “Tại sao cô ấy lại phải đi theo công an?”
“Điều đó thì tôi không thể nói ở đây bây giờ được… Cô Wakayama, cô có thể đi cùng đúng không? Đừng lo. Chúng tôi không đến đây bằng xe công an đâu.”
Wakayama Hiromi yếu ớt nhìn Ayane rồi quay lại gật đầu với Kusanagi.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi có thể về ngay phải không?”
“Nếu vấn đề được giải quyết.”
“Vâng, tôi sẽ sửa soạn đi ngay.”
Wakayama Hiromi thoáng biến mất ở cuối phòng rồi nhanh chóng quay lại với áo khoác và túi xách trên tay. Trong lúc ấy Kusanagi không thể nhìn về phía Ayane. Như mọi khi anh vẫn có cảm giác mình bị quan sát.
Được Kishitani mời đi trước, Wakayama Hiromi bước ra khỏi phòng. Kusanagi đang định bước theo thì tay anh bị Ayane giữ lại. “Đợi một chút.” Lực tay mạnh đến bất ngờ.
“Hiromi bị nghi ngờ à? Không thể nào, không thể có chuyện ấy đúng không?”
Kusanagi thấy khó xử. Kishitani đang chờ bên ngoài cánh cửa.
“Cậu đi trước đi.” Kusanagi nói rồi tạm thời đóng cửa, quay lại nhìn Ayane.
“A… Tôi xin lỗi.” Cô buông cánh tay. “Nhưng, nhất định không thể có chuyện cô ấy là thủ phạm được. Nếu nghi ngờ cô ấy thì đó là sự nhầm lẫn không thể chấp nhận.”
“Chúng tôi cần xem xét tất cả các khả năng.”
Ayane dứt khoát lắc đầu.
“Khả năng đó là con số không. Cô ấy chắc chắn không gϊếŧ chồng tôi. Công an các anh phải hiểu rõ điều đó chứ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, anh biết đúng không? Về mối quan hệ giữa cô bé và chồng tôi.”
Kusanagi bối rối vì quá bất ngờ.
“Cô biết rồi à?”
“Hôm trước tôi nói chuyện với Hiromi về việc đó. Tôi gặng hỏi cô ấy về mối quan hệ với chồng mình. Và cô ấy đã thẳng thắn thừa nhận.”
Ayane bắt đầu kể chi tiết về cuộc đối thoại lúc ấy. Nội dung của nó làm Kusanagi phải nín thở nhưng điều làm anh ngạc nhiên hơn cả là dù có chuyện như thế xảy ra, hôm nay, trong căn phòng này, hai người vẫn có thể trao đổi về công việc. Có thể vì người chồng đã qua đời nhưng Kusanagi thực sự không hiểu nổi tâm lý của hai người phụ nữ này.
“Tôi trở về Sapporo là vì bị đề nghị chia tay mà còn tiếp tục ở ngôi nhà ấy thì sẽ rất khổ sở. Xin lỗi anh vì đã nói dối.” Ayane cúi đầu. “Chính vì vậy, cô bé không có một lý do nào để gϊếŧ chồng tôi cả. Xin đừng nghi ngờ cô ấy.”
Kusanagi khó xử nhìn người phụ nữ đang khẩn cầu. Anh tự hỏi, Cô có thể thật lòng bảo vệ cho người phụ nữ đã cướp chồng mình đến mức này hay sao?
“Tôi hiểu rõ những gì cô vừa nói. Có điều chúng tôi không thể phán đoán dựa trên cảm tính được. Chúng tôi phải giải quyết một cách khách quan dựa vào vật chứng cụ thể.”
“Vật chứng? Ý anh là có vật chứng minh Hiromi là thủ phạm à?” Ánh mắt Ayane trở nên dữ dội.
Kusanagi thở dài trầm ngâm. Anh ngầm nhận định, dù có nói ra căn cứ nghi ngờ Wakayama Hiromi cũng không gây trở ngại gì cho quá trình điều tra tiếp theo.
“Cách thức hạ độc đã rõ ràng rồi.” Kusanagi cho Ayane biết chất độc được tìm thấy trong ấm nước của gia đình Mashiba và không xác nhận được ai khác ngoài Wayakama Hiromi ghé đến nhà Mashiba vào ngày xảy ra vụ án.”
“Từ ấm nước ấy… Thật vậy à?”
“Cũng chưa phải là chứng cứ có tính tuyệt đối. Nhưng người có khả năng hạ độc chỉ có thể là cô Wayakama nên bắt buộc phải nghi ngờ cô ấy.”
“Nhưng…” Ayane dừng lại như không thể tiếp tục.
“Tôi đang vội nên đành xin phép.” Kusanagi gật đầu, rời khỏi căn phòng.
Ngay sau khi họ đưa Wakayama Hiromi về đến trụ sở công an thành phố, Mamiya khẩn trương tiến hành thẩm vấn ở phòng lấy cung. Thông thường việc thẩm vấn được thực hiện tại Meguro nơi thành lập tổ điều tra nhưng lần này Mamiya yêu cầu tiến hành ở công an thành phố. Có lẽ ông đoán nhiều khả năng Wakayama Hiromi sẽ tự thú. Nếu cô ta tự thú, họ sẽ xin lệnh bắt rồi mới đưa về trụ sở công an Meguro. Như vậy có thể tạo ấn tượng với giới truyền thông bằng hình ảnh bắt giữ rồi dẫn giải tội phạm.
Kusanagi vừa ngồi vào ghế của mình với kết quả điều tra trên tay thì Utsumi Kaoru quay về. Câu đầu tiên cô nói là lời khẳng định Wakayama Hiromi không phải thủ phạm.
Kusanagi chán nản khi nghe căn cứ của cô. Không phải vì đó là lý lẽ vô giá trị. Ngược lại. Nếu Wakayama Hiromi là thủ phạm thì có để mặc ấm nước như vậy sau khi phát hiện thi thể hay không? Một giả thuyết có sức thuyết phục.
“Vậy thì, ngoài cô ta, kẻ nào đã hạ độc? Tôi nói luôn, không thể là Mashiba Ayane.”
“Kẻ nào thì không rõ. Chỉ có thể nói đó là người đã vào nhà Mashiba sau khi Wakayama Hiromi rời khỏi đó vào sáng Chủ nhật.”
Kusanagi lắc đầu.
“Không có ai như vậy cả. Hôm đó, Mashiba Yoshitaka ở một mình suốt cả ngày.”
“Cũng có thể chúng ta chỉ chưa tìm ra thôi. Dù sao thì việc điều tra Wakayama Hiromi là vô nghĩa. Không những vô nghĩa mà làm không khéo còn thành ra vi phạm nhân quyền.”
Thái độ của cô mạnh mẽ hơn hẳn ngày thường làm Kusanagi thoáng nao núng. Đúng lúc ấy, điện thoại di động trong túi áo của anh đổ chuông.
Không hiểu sao anh lại thấy mình vừa được cứu thua, Kusanagi nhìn xuống điện thoại và bất ngờ. Người gọi là Mashiba Ayane.
“Xin lỗi vì gọi đến khi anh đang làm việc. Nhưng tôi có chuyện nhất định muốn nói nên…”
“Chuyện gì vậy?” Kusanagi nắm chặt chiếc điện thoại.
“Về việc chất độc được tìm thấy trong ấm đun nước, tôi nghĩ không nhất thiết phải là ai đó đã bỏ độc vào chiếc ấm.”
Kusanagi bối rối, chắc chắn cuộc gọi nhằm xin cho Wakayama Hiromi sớm được thả về.
“Vì sao?”
“Điều này có lẽ tôi nên nói sớm hơn mới phải. Chồng tôi là người vô cùng quan tâm đến sức khỏe, rất hiếm khi anh ấy uống nước máy trực tiếp. Khi nấu nướng luôn sử dụng nước từ thiết bị lọc. Uống trực tiếp chỉ có nước đóng chai thôi. Khi pha cà phê, anh ấy cũng bảo tôi sử dụng nước đóng chai. Vì thế khi tự pha cà phê, tôi tin anh ấy cũng làm như vậy.”
Anh hiểu ra điều cô muốn nói.
“Ý cô là chất độc được bỏ vào nước đóng chai à?”
Dường như nghe được tiếng Kusanagi, Utsumi Kaoru đang ngồi bên cạnh rướn một bên lông mày.
“Tôi nghĩ có thể xét tới khả năng ấy. Vì vậy, thật lạ nếu chỉ nghi ngờ một mình Hiromi. Bởi vì nếu chất độc được hòa vào nước đóng chai thì người khác cũng có cơ hội làm điều đó.”
“Có vẻ đúng nhưng…”
“Ví dụ như…” Mashiba Ayane tiếp tục. “Ngay cả tôi cũng có khả năng thực hiện.”