Kusanagi cất lời, chỉ vì nghĩ rằng cần phải nói gì đó.
“Cảm ơn… à, làm phiền gia đình.” Nói xong anh mới hối hận vì thấy lời mình vừa thốt ra thật kỳ cục. “Cô về xem tình hình à?”
“Không, tôi muốn đổi quần áo… Xin hỏi, vị đó là?” Ayane hỏi.
“Tôi là Yukawa. Dạy vật lý ở trường đại học Teito.” Yukawa tự giới thiệu.
“Giảng viên đại học?”
“Cậu ấy là bạn tôi, chúng tôi từng được cậu ấy hợp sức trong các khâu điều tra liên quan đến khoa học. Vì thế lần này cũng nhờ cậu ấy giúp đỡ.”
“A… thế ạ.”
Ayane có vẻ bối rối trước lời giải thích của Kusanagi. Nhưng cô không thắc mắc thêm về Yukawa mà hỏi tiếp, “Giờ tôi có thể động vào mọi chỗ chưa ạ?”
“Không vấn đề gì. Cô cứ thoải mái nhé. Xin lỗi vì đã làm phiền lâu như vậy.”
“Không sao,” Ayane đáp. Cô quay gót về phía hành lang. Rồi cô lại dừng bước và nhìn về phía hai người.
“Tôi không biết có thể hỏi điều này không, nhưng giờ các anh đang điều tra gì thế ạ?”
“À, không, việc đó là thế này,” Kusanagi liếm môi. “Cách thức pha trộn chất độc đến giờ vẫn chưa rõ ràng nên chúng tôi kiểm chứng về việc đó. Thực sự xin lỗi cô vì năm lần bảy lượt làm phiền thế này.”
“Được mà. Tôi không có ý phàn nàn gì đâu nên đừng bận tâm. Tôi ở tầng trên, anh cứ gọi nếu có việc cần nhé.”
“Tôi sẽ gọi. Cảm ơn.”
Kusanagi vừa cúi đầu cảm ơn Ayane thì Yukawa đứng bên cạnh hỏi. “Tôi hỏi một chút có được không?”
“Chuyện gì thế ạ?” Ayane tỏ vẻ nghi ngại.
“Đường nước máy nhà chị có gắn thiết bị lọc nước nhỉ. Tôi đoán lõi lọc cần được thay định kỳ, lần thay gần nhất là khi nào vậy?”
“A, cái đó thì.” Ayane lại gần. Cô liếc nhìn về phía bồn rửa rồi ngại ngần đáp. “Hoàn toàn chưa thay mới.”
“Ô, chưa lần nào à?” Yukawa ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng nghĩ sắp phải gọi thợ. Thiết bị lọc hiện giờ được lắp ngay sau khi tôi về đây sống, chắc sắp được một năm rồi. Đúng là người bán cũng khuyên nên thay nó sau khoảng một năm.”
“Thay từ một năm trước… Thế à.”
“Xin hỏi, nó có vấn đề gì à?”
“Không không,” Yukawa xua tay. “Tôi chỉ hỏi để biết thôi. Hay là nhân dịp này thay cái mới đi. Có tài liệu cho rằng lõi lọc cũ lại thành có hại đấy.”
“Tôi sẽ thay. Nhưng chắc phải dọn dẹp bên dưới bồn rửa trước đã. Chỗ ấy bẩn lắm đúng không?”
“Nhà nào cũng thế cả thôi. Dưới bồn rửa trong phòng nghiên cứu của tôi đúng là cái tổ gián. À không, đánh đồng với phòng nghiên cứu thì bất lịch sự quá. Quan trọng hơn…” Yukawa liếc nhanh sang Kusanagi rồi tiếp tục. “Nếu cô có thể cung cấp thông tin liên lạc của nhà phân phối thì tôi tin Kusanagi sẽ thu xếp ngay bây giờ. Những việc thế này nên làm càng sớm càng tốt.”
Kusanagi ngạc nhiên nhìn ngược lại Yukawa. Nhưng nhà vật lý học vẫn nhìn Ayane như thể phớt lờ ánh mắt người bạn. “Như vậy có được không?” Anh hỏi.
“Ngay bây giờ… ấy à?”
“Vâng. Thực ra thì có thể dùng nó cho việc điều tra. Càng sớm càng tốt.”
“Nếu đúng vậy thì, vâng, không có vấn đề gì.” Yukawa mỉm cười nhìn Kusanagi. “Có thể lắm.”
Kusanagi gườm mắt nhìn bạn. Có điều, từ kinh nghiệm từ trước đến giờ, anh hiểu rõ vị học giả này không nói năng tùy tiện. Chắc chắn cậu ta có tính toán nào đó và tự tin là nó có lại cho việc điều tra.
Kusanagi đành quay qua phía Ayane.
“Vậy cô có thể cho tôi biết số điện thoại liên lạc của họ không?”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Ayane rời khỏi phòng. Chờ cô đi hẳn, Kusanagi lại hằm hằm nhìn Yukawa.
“Đừng có đột ngột nói những thứ kỳ quặc mà không bàn trước chứ.”
“Làm gì có lúc để nói, đâu còn cách nào khác. Mà, cậu chắc chắn có việc phải làm trước khi kêu ca đấy.”
“Việc gì?”
“Gọi tổ giám định đi. Chắc cậu không muốn thợ sửa thiết bị lọc nước làm hỏng chứng cứ đúng không? Việc tháo lõi lọc cũ để bên giám định làm thì hơn.”
“Tức là để bên giám định mang lõi lọc về à?”
“Cả ống nước nữa.”
Yukawa thấp giọng nói, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng sắc bén của nhà khoa học. Bị ánh sáng ấy áp đảo, Kusanagi không nói nên lời, vừa đúng lúc Ayane trở lại.
Khoảng một tiếng sau đó, lõi của thiết bị lọc nước đã được thành viên tổ giám định tháo ra. Kusanagi và Yukawa đứng cạnh nhau cùng quan sát. Lõi lọc và phần ống nước được tháo ra phủ đầy bụi bặm. Giám định viên thận trọng cất chúng vào một chiếc hộp trong suốt.
“Giờ tôi mang nó về nhé.” Giám định viên nói với Kusanagi.
“Cảm ơn anh,” Kusanagi đáp.
Nhân viên của nhà phân phối đã đến. Sau khi xác nhận anh ta bắt đầu việc đổi bộ lọc và ống nước mới, Kusanagi trở về ghế sô-pha. Ayane đang ngồi đó, vẻ trầm tư. Bên trong cái túi đặt cạnh cô là quần áo mới lấy từ phòng ngủ. Có vẻ tạm thời cô sẽ không sống trong ngôi nhà này.
“Tôi xin lỗi nhé. Sự việc đi xa quá.” Kusanagi nói.
“Không sao đâu. Thay được bộ lọc cũng tốt mà.”
“Tôi sẽ trao đổi với cấp trên về khoản chi này.”
“Anh đừng lo. Đó là món đồ gia đình tôi sử dụng mà.” Ayane mỉm cười rồi ngay lập tức lại nghiêm túc nói. “Xin hỏi, có tác động nào đó ở bộ lọc à?”
“Không biết nữa. Chúng tôi chỉ thử nghiên cứu vì cũng có khả năng đó thôi.”
“Nếu đúng như vậy thì chất độc được cho vào kiểu gì nhỉ.”
“Ùm, chuyện đó thì…” Kusanagi lúng túng nhìn Yukawa. Cậu ta đang đứng trước cửa bếp quan sát thao tác của nhân viên công ty phân phối sản phẩm.
“Yukawa!” Kusanagi gọi.
Cái lưng mặc áo thun màu đen cử động. Yukawa vừa quay lại đã cất tiếng hỏi Ayane.
“Chuyện anh nhà chỉ uống nước đóng chai là thật à?”
Kusanagi nhìn sang Ayane, thầm bực bội vì câu hỏi đột ngột. Cô gật đầu.
“Đúng vậy. Nên trong tủ lạnh chưa từng hết nước khoáng.”
“Cả lúc uống cà phê cũng yêu cầu phải dùng loại nước đó à?”
“Vâng.”
“Nhưng thực ra cô không dùng thì phải. Tôi nghe nói vậy.”
Kusanagi mở to mắt vì sửng sốt. Người cho cậu ta biết bí mật trong quá trình điều tra chỉ có thể là Utsumi Kaoru. Trong đầu anh hiện lên vẻ mặt dương dương tự đắc của cô ta.
“Vì như thế lãng phí mà?” Ayane khẽ mỉm cười. “Tôi không tin là nước máy lại có hại cho cơ thể đến mức như anh ấy nói. Đun bằng ấm nước cũng mau sôi hơn. Chính anh ấy chắc cũng chẳng nhận ra đâu.”
“Hoàn toàn tán thành. Tôi tin dù có dùng nước máy hay nước khoáng thì mùi vị cà phê cũng chẳng khác biệt đáng kể.”
Kusanagi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Yukawa một cách giễu cợt. Mới đây thôi cậu ta chỉ dùng mỗi cà phê hòa tan. Nhưng, dường như không nhận ra ánh mắt đó hoặc không buồn bận tâm, Yukawa tiếp tục nói với biểu cảm không đổi.
“Cô gái pha cà phê hôm Chủ nhật tên là gì ấy nhỉ. Phụ tá…”
“Wakayama Hiromi.” Kusanagi bổ sung.
“Đúng rồi, cô Wakayama. Cô ấy cũng bắt chước cô dùng nước máy. Và, lúc ấy chẳng có gì xảy ra. Vì thế mới có giả thiết nghi ngờ chất độc được pha vào chai nước khoáng, nhưng vẫn còn một loại nước nữa. Đó là nước từ thiết bị lọc. Vì một lý do nào đó, chẳng hạn như để tiết kiệm nước đóng chai, có khả năng chồng cô sử dụng nước từ thiết bị lọc khi pha cà phê. Nếu thế thì cần nghi ngờ cả thiết bị lọc nước.”
“Tôi hiểu, nhưng có thể đặt chất độc vào thiết bị lọc à?”
“Không phải là không thể. Dù tôi nghĩ phải đợi câu trả lời của tổ giám định đã.”
“Nếu đúng như vậy thì thủ phạm đã làm cách nào?” Ayane khẩn khoản nhìn Kusanagi. “Tôi cũng nhiều lần kể rồi, thứ Sáu trước đó ở nhà tôi có tổ chức một bữa tiệc. Lúc đó thì máy lọc nước không có gì bất thường cả.”
“Có lẽ thế.” Yukawa nói. “Tóm lại, việc can thiệp diễn ra sau đó. Nếu mục đích của thủ phạm là sát hại riêng chồng chị thì có thể thấy hắn đã nhắm đúng lúc anh ta ở một mình.”
“Tức là sau khi tôi đi khỏi nhà phải không? Nếu thủ phạm không phải là tôi.”
“Đúng thế.” Yukawa hờ hững khẳng định.
“Cũng chưa chắc chắn thuốc độc được đặt trong thiết bị lọc. Tôi cho rằng không cần phải nghĩ như vậy.” Kusanagi dàn hòa và đứng dậy, “Tôi xin phép một chút.” Anh ra hiệu bằng mắt với Yukawa rồi ra khỏi phòng khách.
Anh đứng đợi ngoài sảnh nhà, Yukawa bước tới.
“Cậu toan tính gì thế?” Kusanagi bực bội hỏi.
“Sao cơ?”
“Sao cái gì mà sao! Nói năng kiểu đó không phải là cậu đang nghi ngờ phu nhân à? Chỉ vì Utsumi nhờ vả hợp tác điều tra mà cậu về phe cô ta thì buồn cười lắm.”
Yukawa cau mày thất vọng.
“Cậu đang buộc tội tôi đấy. Tôi về phe Utsumi bao giờ? Tôi chỉ đơn thuần nói những suy luận logic thôi. Tỉnh táo hơn một chút đi. Phu nhân còn bình tĩnh hơn cậu nhiều.”
Kusanagi cắn môi. Anh vừa mở miệng định phản bác thì nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch. Nhân viên công ty phân phối sản phẩm lọc nước vừa rời khỏi phòng khách. Ayane đi theo phía sau.
“Lõi lọc đã thay xong rồi.” Ayane nói.
“À, cảm ơn anh rất nhiều.” Kusanagi nói với anh thợ. “Phải rồi, việc thanh toán thì…”
“Tôi trả tiền rồi. Anh đừng bận tâm.”
Thế à, Kusanagi khẽ đáp.
Thấy nhân viên của công ty phân phối ra khỏi nhà, Yukawa cũng xỏ giày.
“Chắc tôi cũng xin phép. Cậu thì sao?”
“Tôi ở đây thêm một lát. Có chuyện muốn hỏi cô Mashiba.”
“Vậy à… Xin lỗi vì đã làm phiền.” Yukawa cúi đầu chào Ayane.
“Phiền anh đã vất vả,” Ayane đáp. Yukawa quay lưng bước đi. Kusanagi nhìn theo và thở dài.
“Xin lỗi vì đã làm cô không thoải mái. Thật ngại quá, cậu ta không tệ nhưng thiếu nhạy cảm. Một người kỳ dị.”
“Ôi,” Ayane tỏ ra ngạc nhiên. “Sao anh lại xin lỗi? Tôi hoàn toàn không khó chịu gì cả.”
“Được vậy thì tốt.”
“Anh ấy nói đang là giảng viên đại học Teito nhỉ. Nhắc tới các học giả, tôi thường nghĩ họ ít nói và trầm lặng cơ, thực tế lại hoàn toàn khác nhỉ.”
“Học giả cũng có nhiều kiểu mà. Trong số họ thì tên đó là loại đặc biệt.”
“Tên đó…”
“Ả, tôi quên không nói, hắn là bạn cùng khóa với tôi thời đại học. Nhưng chuyên môn hoàn toàn khác nhau.”
Kusanagi cùng Ayane quay lại phòng khách, anh kể chuyện ngày xưa sinh hoạt ở câu lạc bộ cầu lông với Yukawa, sau này được cậu ta hỗ trợ điều tra trong một số vụ án nên đến giờ vẫn duy trì quan hệ.
“Ra thế. Tuyệt thật đấy. Bạn bè từ thời trẻ mà đến giờ vẫn duy trì được quan hệ thông qua công việc.”
“Như mắc nợ nhau ấy.”
“Đâu có chuyện đó. Tôi thật sự ghen tị đấy.”
“Cô mà về nhà thì cũng có bạn để đi suối nước nóng cùng nhau đấy thôi.”
“Ừ nhỉ,” Ayane gật đầu đồng tình. “Anh Kusanagi đến nhà tôi rồi phải không? Mẹ tôi có kể lại.”
“À, việc ấy là do quy tắc làm việc của công an, phải lấy đủ chứng cứ của tất cả mọi việc chứ không có ý nghĩa gì sâu xa cả.”
Thấy Kusanagi vội vàng giải thích, Ayane mỉm cười.
“Tôi hiểu. Chuyện tôi có về nhà thật hay không là rất quan trọng mà. Đương nhiên phải xác minh. Anh đừng bận tâm.”
“Nghe cô nói vậy tôi cũng đỡ ngại.”
“Mẹ tôi nói anh công an vô cùng thân thiện. Tôi cũng bảo, như vậy thì có thể yên tâm rồi.”
“Đâu có gì.” Kusanagi đặt tay lên tai, thấy gáy mình hơi nóng.
“Lúc đó anh cũng gặp Motooka phải không?” Ayane hỏi. Motooka Sakiko là người bạn cùng đi suối nước nóng với cô.
“Chỗ cô Motooka là Utsumi gặp. Utsumi kể, cô Motooka có vẻ hơi lo lắng cho cô, trước cả khi biết về vụ án. Trông cô không được khỏe so với trước khi kết hôn.”
Như hiểu ra điều gì, Ayane nớ nụ cười buồn bã và thớ dài.
“Cô ấy nói thế thật à? Tôi cứ tưởng mình đóng kịch giỏi lắm nhưng không qua được mắt bạn thân nhỉ.”
“Cô không kể với cô Motooka à? Về chuyện chồng cô đề nghị ly hôn ấy.”
Ayane lắc đầu.
“Tôi không hề nghĩ tới việc ấy. Dù sao cũng đã quyết tâm dứt khoát cảm xúc của mình… hơn nữa, tôi không định nói gì hết. Nếu không có con thì ly hôn là chuyện hai chúng tôi đã giao hẹn từ trước khi cưới. Tất nhiên chúng tôi giữ bí mật với bố mẹ.”
“Tôi cũng nghe anh Ikai nói rằng chồng cô rất muốn có con, tới mức có thể nói hôn nhân là phương tiện cho việc đó. Tôi thấy khá lạ lùng khi có người đàn ông như vậy.”
“Tôi cũng muốn sinh con và cứ nghĩ sẽ có ngay thôi nên không bận tâm quá nhiều về giao ước đó. Có điều, gần một năm đã qua mà vẫn không có con… Ông trời cũng thật nhẫn tâm.” Ayane nhìn xuống một thoáng rồi lại ngẩng lên. “Còn anh Kusanagi, chuyện con cái thế nào?”
Kusanagi cười nhẹ và nhìn Ayane. “Tôi độc thân.”
Ơ, cô hơi buột miệng. “Xin lỗi anh.”
“Có sao đâu. Mọi người xung quanh giục ghê lắm nhưng không có đối tượng. Tên Yukawa ban nãy cũng sống một mình.”
“Anh ấy thì đúng là tạo cảm giác đó. Hoàn toàn là ấn tượng chưa lập gia đình.”
“Tên đó ngược lại với anh nhà, ghét trẻ con lắm. Lý do hơi kỳ lạ, ví dụ như, hắn sẽ stress bởi trẻ con hành động không theo logic.”
“Một người thú vị.”
“Tôi sẽ chuyển lời khen này. Nhân tiện, tôi có điều muốn hỏi về chồng cô.”
“Anh nói đi.”
“Trong các mối quan hệ của anh nhà, có ai làm công việc vẽ tranh không?”
“Tranh… ý anh là họa sĩ à?”
“Đúng vậy. Không phải chuyện xảy ra gần đây cũng được. Trước đây anh ấy có từng kể về người vậy không?”
Ayane nghiêng đầu ra chiều nghĩ ngợi rồi nhìn Kusanagi như nhận ra điều gì.
“Người đó có liên quan đến vụ án à?”
“Không, điều đó thì chưa rõ. Hôm trước tôi cũng nói rồi đấy, tôi đang tìm hiểu về các mối quan hệ yêu đương ngày trước của chồng cô. Và tôi tin là anh ấy từng hẹn hò với một phụ nữ có vẻ là họa sĩ.”
“Thế à. Tiếc quá, tôi không nghĩ ra ai cả. Đó là khoảng thời gian nào vậy?”
“Tôi không biết thời điểm chính xác nhưng đoán là cỡ hai, ba năm trước.”
Ayane khẽ gật rồi lại hơi nghiêng đầu.
“Xin lỗi nhé, tôi chưa từng nghe chồng kể về những chuyện đó.”
“Vậy à, cũng đành chịu thôi.” Kusanagi nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy. “Làm phiền cô lâu quá. Thôi, tôi xin phép.”
“Tôi cũng quay về khách sạn.” Ayane ôm túi xách đứng lên.
Hai người rời khỏi khuôn viên biệt thự Mashiba. Người khóa cổng là Ayane.
“Để tôi xách đồ cho. Ta đi bộ đến chỗ nào có thể bắt taxi.” Kusanagi chìa bàn tay phải ra.
“Cảm ơn anh,” Ayane đáp và đưa anh chiếc túi. Sau đó cô quay lại nhìn ngôi biệt thự, khẽ nói. “Không biết liệu có ngày tôi trở về ngôi nhà này hay không?”
Kusanagi không biết phải nói gì. Anh bắt đầu bước đi bên cạnh cô.