Ngồi trên chiếc ghế đặt trước quầy lễ tân, Kusanagi nhìn đăm đăm vào bức vẽ trên tường. Đóa hồng đỏ hiện lên trong bóng tối. Anh nhớ đã từng thấy hình mẫu kiểu này ở đâu đó. Chắc chắn là nhãn của một loại rượu Tây.
“Anh nhìn gì mà chăm chú thế?” Ngồi trên ghế đối diện, Kishitani hỏi. “Bức tranh đó không liên quan đâu. Nhìn cho kỹ vào. Góc dưới bên trái có chữ ký đấy. Là tên người nước ngoài.”
“Cái đó tôi biết.” Kusanagi rời mắt khỏi bức tranh. Sự thật là anh đã không nhận ra chữ ký.
Kishitani xoay cổ.
“Nhưng mà, liệu anh ta có giữ lại tranh vẽ của người yêu cũ không? Phải tôi thì vứt ngay lập tức.”
“Đó là cậu. Mashiba Yoshitaka có thể khác.”
“Kể cả thế, vì không để ở nhà được nên mang đến phòng giám đốc à? Treo một bức tranh như thế thì tâm lý không yên ổn được đâu.”
“Không nhất thiết là để treo.”
“Mang đến một bức tranh mà không định treo lên à? Thế càng không bình thường. Nhân viên mà thấy thì khó giải thích lắm.”
“Cứ bảo được tặng là xong.”
“Làm thế lại quá không tự nhiên. Nếu được tặng tranh thì treo nó lên ngay mới đúng phép lịch sự. Bởi vì không biết lúc nào vị khách tặng quà sẽ đến chơi.”
“Lằng nhằng quá. Mashiba Yoshitaka không phải kiểu đàn ông như thế đâu.”
Kusanagi vừa gắt lên thì ở lối ra vào bên cạnh quầy lễ tân xuất hiện một người phụ nữ mặc bộ vest màu trắng. Tóc cô cắt ngắn, đeo kính nhỏ màu xanh lá cây.
“Đã để các vị phải chờ. Xin hỏi, anh Kusanagi…”
“Là tôi.” Kusanagi đứng dậy. “Xin lỗi đã làm phiền trong lúc bận rộn.”
“Không sao ạ. Các anh vất vả quá.”
Danh thiếp của cô đề tên Yamamoto Keiko. Chức danh trưởng phòng truyền thông.
“Các anh muốn xem vật dụng cá nhân của giám đốc tiền nhiệm?”
“Vâng, có được không?”
“Xin mời các anh đi theo tôi.”
Yamamoto Keiko dẫn hai người đến một căn phòng có gắn biển đề phòng họp nhỏ.
“Không phải là phòng của giám đốc à?” Kusanagi hỏi.
“Giám đốc mới đã nhậm chức rồi. Xin lỗi các anh vì hôm nay giám đốc có việc bên ngoài nên không thể ra chào hỏi.”
“Vậy là phòng của giám đốc cũng thay mới rồi à?”
“Sau khi tổ chức xong tang lễ nội bộ cho giám đốc tiền nhiệm, chúng tôi đã sắp xếp lại. Những gì liên quan đến công việc vẫn được giữ nguyên còn đồ vật cá nhân chuyển sang bên này. Chúng tôi dự định sẽ gửi về nhà riêng vào thời điểm thích hợp. Phía công ty không thể tùy tiện bỏ đi được. Chúng tôi đã trao đổi với luật sư cố vấn là ngài Ikai để giải quyết sao cho ổn thỏa.”
Yamamoto Keiko nói mà không hề mỉm cười. Ngữ điệu cứng nhắc như cảnh giác điều gì. Kusanagi có cảm giác cô ta thấy bị xúc phạm vì công ty bị nghi ngờ tiêu hủy chứng cứ, dù chẳng liên quan gì đến cái chết của Mashiba Yoshitaka.
Trong phòng họp nhỏ chất khoảng mười thùng giấy đủ kích cỡ. Ngoài ra có một số đồ vật như bộ gậy đánh golf, cúp, máy mát xa chân. Nhìn thoáng qua không có thứ gì giống tranh vẽ.
“Cô cho chúng tôi xem được chứ?” Kusanagi nói.
“Vâng. Xin cứ tự nhiên. Tôi sẽ mang đồ uống đến, các anh muốn uống gì?”
“Không cần đâu. Cảm ơn cô đã quan tâm.”
“Vậy à. Tôi hiểu rồi.” Vẫn giữ vẻ vô cảm lạnh lùng, Yamamoto Keiko rời khỏi căn phòng.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng sập lại, Kishitani nhún vai.
“Có vẻ chúng ta không được hoan nghênh lắm nhỉ.”
“Làm nghề này có bao giờ được người khác hoan nghênh không? Riêng việc chịu thuận theo yêu cầu của chúng ta là phải cảm ơn họ rồi.”
“Kể cả thế, vụ án được giải quyết sớm ngày nào thì cũng tốt cho công ty ngày ấy, đối xử với nhau thân thiện một chút có phải hơn không. Cứ như mặt sắt ấy.”
“Đối với công ty thì miễn là vụ án được lãng quên, còn giải quyết được hay không cũng như nhau thôi. Có công an ra vào là đủ phiền phức rồi. Đúng lúc vừa thay giám đốc, làm mới tinh thần thì công an lại đến, tâm trạng đâu mà cười thân thiện. Thôi, không huyên thuyên nữa, bắt đầu đi.” Kusanagi đeo găng tay.
Mục đích đến đây hôm nay không có gì khác ngoài việc tìm kiếm tung tích người yêu cũ của Mashiba Yoshitaka. Manh mối duy nhất là đối tượng có vẻ là họa sĩ. Không rõ cô ta vẽ loại tranh nào.
“Mang theo sổ phác họa đâu phải chỉ có họa sĩ? Tôi nghĩ cũng có thể là nhà thiết kế hoặc họa sĩ vẽ manga mà.” Kishitani vừa nói vừa xem xét chiếc hộp bên cạnh.
“Cũng có thể.” Kusanagi mau chóng thừa nhận. “Vì vậy, ghi nhớ cả trường hợp đó mà tìm kiếm đi. Hình như người làm công việc liên quan đến kiến trúc và nội thất cũng sử dụng nó, lưu ý một thể nhé.”
“Tôi hiểu rồi,” Kishitani nói, xen lẫn tiếng thở dài.
“Cậu có vẻ không muốn làm nhỉ.”
Người công an trẻ liền dừng tay, trả lời với vẻ thiếu nhiệt tình.
“Không phải là không muốn làm. Có điều, không hiểu sao tôi cứ thấy không thỏa mãn. Kết quả điều tra đến giờ cho thấy, không hề có dấu vết ai đó vào nhà Mashiba ngoài Wakayama Hiromi vào ngày xảy ra vụ án.”
“Chuyện đó tôi biết. Vậy tôi hỏi nhé, cậu có thể khẳng định là không ai khác ra vào đó không?”
“Cái đó thì…”
“Trong trường hợp đó, thủ phạm làm cách nào mà bỏ độc vào ấm đun? Nói tôi nghe nào?”
Kishitani im bặt, Kusanagi lườm mắt nhìn rồi tiếp tục.
“Cậu thì chắc không trả lời được rồi. Ngay cả tên Yukawa đó cũng bó tay. Câu trả lời đơn giản và rõ rành rành ra đấy. Chẳng có thủ thuật nào hết. Thủ phạm vào bên trong dinh thự Mashiba, bỏ chất độc vào ấm đun rồi rời đi. Chuyện có thế thôi. Rồi, tại sao điều tra mãi mà không tìm ra nhân vật nào như vậy thì tôi giải thích rồi đấy.”
“Bởi vì đó là người mà chính Mashiba cũng muốn giấu việc gặp gỡ…”
“Cậu hiểu rõ còn gì? Khi mà người đàn ông muốn che giấu một mối quan hệ thì nó thường liên quan đến phụ nữ. Đó là điều cơ bản trong điều tra. Tôi có nói gì không ổn không?”
“Không,” Kishitani khẽ lắc đầu.
“Hiểu rồi thì tiếp tục đi. Không có nhiều thời gian thế đâu.”
Kishitani im lặng gật đầu rồi lại quay về phía thùng các-tông. Kusanagi vừa nhìn cậu ta vừa khẽ thở dài.
Anh tự hỏi mình đang hướng về đâu. Chỉ mỗi việc trả lời thắc mắc của đàn em mà còn cáu kỉnh thì làm được gì. Nhưng, anh đồng thời cũng để ý đến lý do khiến mình bực bội.
Cuộc điều tra này có ý nghĩa hay không, bản thân Kusanagi cũng bán tín bán nghi. Anh không ngừng lo lắng, dù có tìm hiểu các mối quan hệ với phụ nũ trong quá khứ của Mashiba Yoshitaka thì có lẽ cũng chẳng thu được gì.
Tất nhiên, điều tra vốn dĩ là việc như vậy. Cảnh sát hình sự không vừa làm nhiệm vụ vừa e ngại cuộc điều tra kết thúc vô nghĩa. Nhưng nỗi bất an của anh lại là một chuyện khác.
Anh đang lo, nếu hướng điều tra này không thu được gì thì e rằng sau đó mọi nghi ngờ sẽ dồn về Mashiba Ayane. Anh không e ngại về nhóm Utsumi Kaoru. Kusanagi dự cảm, cứ đà này rồi sẽ đến lúc chính anh nghi ngờ Ayane.
Mỗi lần gặp cô Kusanagi lại thấy một điều. Đó là sự căng thẳng hết mức như đang tự chĩa mũi dao vào cổ họng. Anh không sao ngăn được suy nghĩ phải chuẩn bị trước tinh thần cho điều gì đó và cố gắng sống hết mình trong khoảnh khắc hiện tại. Anh bị cảm giác đó áp đảo và lôi kéo con tim.
Nhưng, khi suy nghĩ về bản chất của cảm giác đó, anh hình dung ra một điều và nỗi bất an ập đến khiến anh khó thở.
Cho đến nay, Kusanagi đã vài lần tiếp xúc với những nghi phạm tuy bản tính vốn có rất tuyệt vời nhưng vẫn không đừng được mà ra tay gϊếŧ người. Anh nhận thấy một điểm chung, cũng có thể gọi là bầu không khí kỳ lạ, tỏa ra từ họ. Cảm giác như họ không ham sống và đã thấy trước tất cả. Tuy nhiên, cũng có thể nói bầu không khí đó là lãnh địa cấm, chỉ cách sự điên rồ một khoảng mỏng như tờ giấy.
Kusanagi cũng cảm nhận được bầu không khí như thế ở Ayane. Tuy vẫn cố gắng phủ nhận nhưng khứu giác của một cảnh sát hình sự không cho anh được quên không khí đó dù chỉ trong chốc lát.
Có nghĩa là anh đang điều tra để loại bỏ nghi ngờ của chính mình. Nhưng áp đặt một dự đoán vào việc điều tra là điều cấm kị. Anh thừa hiểu điều đó nên sinh ra bực bội với bản thân.
Khoảng một giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc bắt đầu tìm kiếm. Chẳng tìm được vật nào liên quan tới họa sĩ hay nghề nghiệp dùng đến sổ phác họa. Bên trong những chiếc hộp hầu hết là quà tặng và những món đồ kỷ niệm nào đó.
“Anh Kusanagi, anh nghĩ đây là thứ gì?” Kishitani cầm trên tay một món đồ nhồi bông cỡ nhỏ. Nhìn thoáng qua nó trông giống một củ cải có gắn những chiếc lá màu xanh.
“Củ cải à?”
“Có vẻ thế, nhưng cũng là người ngoài hành tinh nữa.”
“Người ngoài hành tinh?”
“Đây, nếu làm thế này,” Kusanagi dốc ngược đám lá xuống rồi đặt lên bàn. Đúng là ở phần đầu màu trắng có vẽ khuôn mặt, nếu coi phần màu xanh lá cây là chân thì trông nó giống người ngoài hành tinh có hình dáng như con sứa hay xuất hiện trong truyện tranh.
“Giống thật.”
“Theo ghi chú thì đây là nhân vật cậu bé sứa đến từ hành tinh sứa. Hình như là sản phẩm của công ty này.”
“Được rồi, thế thì sao?”
“Anh Kusanagi, nhà thiết kế nghĩ ra món đồ này cũng sử dụng sổ phác họa chứ?”
Kusanagi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào món đồ nhồi bông.
“Có thể đấy.”
“Tôi gọi cô Yamamoto nhé.” Kishitani đứng dậy.
Sau khi đến phòng họp nhỏ, Yamamoto Keiko nhìn món đồ nhồi bông rồi gật đầu.
“Đúng là sản phẩm của công ty chúng tôi. Một nhân vật hoạt hình trực tuyến.”
“Hoạt hình trực tuyến à?” Kusanagi nghiêng đầu.
“Nó vẫn được phát trên website của công ty cho đến khoảng ba năm trước. Anh có muốn xem không?”
“Tất nhiên rồi,” Kusanagi đứng dậy.
Đến văn phòng làm việc, Yamamoto Keiko bắt đầu thao tác trên một chiếc máy tính. Màn hình hiện lên bộ phim hoạt hình trực tuyến Cậu bé sứa. Nhấp chuột vào ô REPLAY thì xem được đoạn phim hoạt hình dài khoảng một phút. Nhân vật giống món đồ nhồi bông xuất hiện và bắt đầu chuyển động. Nội dung câu chuyện không có gì đặc biệt.
“Bây giờ không chiếu nó nữa à?” Kishitani hỏi.
“Có một khoảng thời gian nó gây chú ý nên chúng tôi có làm vài sản phẩm liên quan, chẳng hạn như con thú nhồi bông khi nãy, nhưng doanh thu không tăng như dự đoán nên cuối cùng phải dừng lại.”
“Thiết kế ra nhân vật hoạt hình này là người của công ty à?” Kusanagi hỏi Yamamoto Keiko.
“Không. Tác giả này đăng hình “bé Sứa” trên blog cá nhân. Nó khá được cư dân mạng yêu thích nên chúng tôi thương thảo hợp đồng để làm hoạt hình.”
“Vậy đó là họa sĩ chuyên nghiệp à?”
“Không. Là một giáo viên. Mà còn không phải là giáo viên dạy mỹ thuật.”
“Ồ.”
Vậy thì cũng có khả năng, Kusanagi thầm nghĩ. Theo Ikai Tatsuhiko thì Mashiba Yoshitaka chắc sẽ không có quan hệ yêu đương với nhân viên hoặc những người có liên quan đến công việc. Nhưng nếu đối phương không phải là dân chuyên nghiệp thì câu chuyện có thể sẽ khác.
“Ôi, không được rồi, anh Kusanagi.” Kishitani nói khi dang thao tác trên máy tính. “Người này không phải rồi.”
“Cái gì không được cơ?”
“Ở đây có đăng lý lịch của tác giả nguyên mẫu, là đàn ông. Đó là một thầy giáo.”
“Cậu nói sao?” Kusanagi chăm chú nhìn vào màn hình. Đúng là phần lý lịch có viết như vậy.
“Hỏi trước từ nãy có phải hơn không. Bởi vì thiết kế dễ thương như thế nên tôi cứ đinh ninh đó là phụ nữ.”
“Tôi cũng thế. Bất cẩn quá.” Kusanagi nhăn mặt gãi đầu.
“Xin hỏi,” Yamamoto Keiko xen vào. “Tác giả là đàn ông thì có gì không tốt à?”
“Không, là chuyện của chúng tôi thôi. Chúng tôi đang tìm kiếm nhân vật có thể là manh mối để giải quyết vụ án, điều kiện tiên quyết là đó phải là phụ nữ.”
“Vụ án… là vụ giám đốc Mashiba bị sát hại?”
“Tất nhiên rồi.”
“Phim hoạt hình trực tuyến này có liên quan đến vụ án đó à?”
“Chi tiết thì tôi không thể nói nhưng nếu tác giả là phụ nữ thì có khả năng ấy.” Kusanagi thở dài nhìn Kishitani. “Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.”
“Vâng.” Kishitani cũng buông thõng đôi vai.
Yamamoto Keiko tiễn họ ra đến sảnh công ty. Kusanagi cúi đầu chào cô.
“Xin lỗi đã làm phiền giữa lúc cô bận rộn. Có thể chúng tôi sẽ lại đến vì công tác điều tra, mong cô giúp đỡ.”
“Vâng, bất cứ lúc nào…” Biểu cảm của cô có gì đó thất vọng. Khác hẳn vẻ vô cảm sắc sảo lúc mới gặp.
“Vậy chúng tôi xin phép,” đúng lúc hai người quay gót thì nghe tiếng cô gọi, “Chờ đã.” Kusanagi quay lại.
“Sao thế?”
Cô liền chạy lại gần họ, thấp giọng nói.
“Ở tầng một tòa nhà này có một sảnh đợi. Có thể chờ tôi ở đó không? Tôi có chuyện muốn nói.”
“Việc liên quan đến vụ án à?”
“Tôi cũng không rõ. Là chuyện liên quan đến nhân vật hoạt hình khi nãy. Đến tác giả của nó.”
Kusanagi và Kishitani nhìn nhau rồi gật đầu với Yamamoto Keiko. “Được thôi.”
“Vậy gặp các anh sau,” cô nói rồi quay trở lại công ty.
Sảnh đợi ở tầng một được thiết kế thành không gian mở. Kusanagi vừa uống cà phê vừa bực bội nhìn tấm biển cấm hút thuốc.
“Chuyện gì thế nhỉ. Việc cô ta muốn nói ấy.” Kishitani nói.
“Nói sao đây. Chuyện về anh họa sĩ nghiệp dư thì sao chẳng được.”
Không bao lâu sau Yamamoto Keiko xuất hiện. Cô có vỏ để ý xung quanh. Trên tay là một phong bì cỡ giấy A4.
“Xin lỗi đã để các anh phải chờ,” cô nói rồi ngồi xuống ghế đối diện. Nhân viên quán ngay lập tức tiến đến nhưng cô xua tay ra hiệu từ chối. Có vẻ cô không định ngồi lâu.
“Vậy chuyện cô muốn nói là?” Kusanagi thúc giục.
Yamamoto Keiko nhìn quanh rồi hơi đổ người về phía trước.
“Mong các anh cố gắng không công bố việc này. Giả sử phải công bố đi nữa, thì hãy tuyệt đối giữ kín việc nghe được từ tôi kẻo rắc rối lắm.”
“Tôi hiểu.” Kusanagi nhìn chằm chằm vào Yamamoto Keiko đang hướng mắt nhìn lên.
Thực chất anh muốn nói còn tùy vào nội dung câu chuyện. Nhưng nếu nói vậy thì không nghe được những chuyện quan trọng. Tùy từng trường hợp, điều tra viên cần sự trơ lì để coi nhẹ lời hứa.
Anh gật đầu. “Được rồi. Tôi hứa với cô.”
Yamamoto Keiko liếm môi.
“Là chuyện về nhân vật hoạt hình trực tuyến khi nãy, thực ra tác giả của nó là phụ nữ.”
“Hả?” Kusanagi mở to mắt. “Thật à?”
Anh ngồi thẳng dậy. Nếu thế thì đáng để nghe rồi.
“Đúng vậy. Vì nhiều lý do nên mới để thông tin như thế.”
Kishitani vừa gật gù vừa chuẩn bị ghi chép. “Cư dân mạng trong nhiều trường hợp, không chỉ tên mà tuổi và giới tính cũng là giả nhỉ.”
“Vậy, nghề giáo viên cũng là nói dối à?” Kusanagi hỏi.
“Không, thông tin về thầy giáo ghi ở đó là có thật. Người viết blog là anh ta. Nhưng tạo ra nhân vật là một người khác. Đó là một phụ nữ hoàn toàn không có quan hệ với thầy giáo ấy.”
Kusanagi nhíu mày, đặt cả hai khuỷu tay lên bàn. “Rốt cuộc là thế nào vậy?”
Yamamoto Keiko tỏ ra lưỡng lự nhưng vẫn nói.
“Sự thật là, ngay từ đầu tất cả đã được lên kế hoạch.”
“Kế hoạch à?”
“Khi nãy tôi có nói, vì nhân vật mà thầy giáo đó đăng lên blog cá nhân được yêu thích nên công ty chúng tôi bắt đầu làm hoạt hình cho nó nhưng thực tế thì ngược lại. Kế hoạch phát đi bộ phim hoạt hình trực tuyến sử dụng nhân vật ấy có trước nên đầu tiên cho đăng tải nhân vật lên blog cá nhân như một chiến lược để bán phim. Tiếp theo, tạo ra thật nhiều tác động trên mạng Internet để tập trung sự chú ý đến blog đó. Thế rồi, đến khi nhận thấy nó bắt đầu được yêu thích thì tạo ra câu chuyện ký kết với công ty chúng tôi để làm ra sản phẩm hoạt hình.”
Kusanagi khoanh tay trước ngực, xoay cổ.
“Thế lại là một trình tự khá phiền phức nhỉ.”
“Giám đốc cho rằng, cách làm đó khiến người hâm mộ trên mạng có cảm giác gần gũi và sẽ ủng hộ.”
Kishitani nhìn Kusanagi, gật đầu.
“Chuyện đó có thể xảy ra. Bởi vì, người hâm mộ trên mạng Internet rất hoan nghênh nếu thông tin được đăng tải bởi một cá nhân vô danh phát tán liên tục.”
“Vậy thì người đã thiết kế ra nhân vật hoạt hình đúng là nhân viên của công ty cô à?” Kusanagi hỏi Yamamoto Keiko.
“Không, chúng tôi tìm kiếm người thích hợp trong số các họa sĩ truyện tranh hoặc người vẽ tranh minh họa vô danh. Để họ đưa ra ý tưởng về nhân vật rồi chọn lấy cái phù hợp. Kết quả, được chọn chính là nhân vật Sứa ấy. Chúng tôi ký kết với tác giả để họ phải tuyệt đối giữ bí mật việc mình là người vẽ ra nó. Trên cơ sở đó, cô ấy vẽ tranh minh họa để đăng lên blog của thầy giáo. Tuy nhiên, người đó không vẽ suốt mà giữa chừng có nhà thiết kế khác tiếp quản công việc. Tôi nghĩ chắc các anh đã đoán ra, chúng tôi cũng trả tiền cho thầy giáo kia để anh ta viết blog.”
Chà chà, Kusanagi vô thức bật ra khỏi miệng. “Đúng là tất cả đều được sắp xếp nhỉ.”
“Để lan truyền hình ảnh nhân vật mới trong xã hội cần nhiều chiến lược.” Yamamoto Keiko cười khổ sở. “Tuy là kế hoạch của chúng tôi không được như ý.”
“Vậy họa sĩ đó là người như thế nào?”
“Vốn là tác giả sách tranh. Thực tế cũng đã xuất bản vài cuốn sách.” Cô đặt phong bì bên hông lên đầu gối. Vật được rút ra là một cuốn sách tranh.
“Cho tôi xem một chút,” Kusanagi nói rồi cầm lấy nó. Tên sách là Ước gì ngày mai trời đổ mưa. Lật nhanh cuốn sách, nội dung có vẻ là chuyện về Búp bê Cầu nắng năng nổ. Tên tác giả là Kocho Sumire.
“Bây giờ cô ấy vẫn liên hệ với công ty à?”
“Không, sau khi vẽ tranh minh họa giai đoạn đầu thì hoàn toàn không còn quan hệ gì. Bởi vì toàn bộ quyền lợi liên quan đến nhân vật đều do công ty chúng tôi nắm giữ.”
“Cô đã từng gặp cô gái này chưa?”
“Chưa. Như tôi vừa nói, sự tồn tại của cô ấy bắt buộc phải được giữ kín. Từng gặp cô ấy chỉ có giám đốc và một vài người khác. Tôi nghe nói việc ký hợp đồng cũng là giám đốc trực tiếp trao đổi.”
“Giám đốc Mashiba? Trực tiếp à?”
“Hình như người thích nhân vật Sứa nhất là giám đốc.” Yamamoto Keiko nói rồi chăm chú nhìn Kusanagi.
Kusanagi gật đầu, mắt nhìn xuống cuốn sách tranh. Có ô giới thiệu tác giả nhưng không đề tên thật và ngày tháng năm sinh.
Tuy nhiên, tác giả cuốn sách tranh thỏa mãn điều kiện làm công việc vẽ tranh và từng xuất bản sách.
“Tôi có thể mượn nó không?” Anh cầm cuốn sách tranh trên tay.
“Xin mời,” cô đáp rồi nhìn đồng hồ đeo tay. “Đến lúc tôi phải về rồi. Những gì tôi muốn nói chỉ có vậy. Hy vọng sẽ có ích cho việc điều tra.”
“Cực kỳ có ích. Cảm ơn cô.” Kusanagi cúi đầu chào.
Sau khi Yamamoto Keiko rời đi, Kusanagi đưa cuốn sách tranh cho Kishitani.
“Hỏi thử thông tin từ công ty xuất bản này đi.”
“Chắc là đúng đấy nhỉ.”
“Khả năng cao đấy. Ít nhiều thì cũng có gì đó giữa tác giả cuốn sách tranh này và Mashiba Yoshitaka.”
“Thấy tự tin hẳn.”
“Tôi chắc chắn khi nhìn vẻ mặt Yamamoto Keiko lúc nãy. Từ trước cô ấy đã nghi ngờ quan hệ giữa hai người.”
“Vậy thì tại sao lại im lặng đến tận bây giờ? Những cảnh sát hình sự đến đây lấy thông tin chắc hẳn cũng đã hỏi về quan hệ với phụ nữ của Mashiba mà.”
“Chắc cô ta thấy không nên nói những gì không có chứng cứ. Ngay với chúng ta cũng có nói rõ ràng đâu. Hay là vì, chúng ta tỏ ra hứng thú với tác giả của nhân vật hoạt hình khiến cô ta nghĩ ít nhất nên nói ra chuyện đó không phải đàn ông mà là phụ nữ? Vì biết tác giả sách tranh đó có vị trí đặc biệt đối với Mashiba nên không thể im lặng cho qua chăng?”
“Thảo nào. Xin lỗi vì đã nói xấu, gọi cô ta là mặt sắt.”
“Nếu không muốn lãng phí ý tốt của cô ấy thì gọi điện cho công ty xuất bản khi nãy đi.”
Kishitani lấy điện thoại di động rồi cầm cuốn sách tranh bước ra khỏi tiệm. Kusanagi vừa uống nốt cốc cà phê vừa quan sát cậu ta gọi điện thoại. Cà phê rõ ràng đã nguội rồi.
Kishitani quay trở lại. Nhưng vẻ mặt không được vui.
“Không gặp được người phụ trách à?”
“Không, họ có ở đó, cũng đã cho tôi biết về tác giả Kocho Sumire.”
“Thế sao cậu lại làm ra bộ mặt ấy?”
Nhưng Kishitani không trả lời câu hỏi này mà mở số tay.
“Tên thật là Tsukui Junko. Chữ Tsukui trong tên hồ Tsukui, Jun trong từ juntaku. Cuốn sách tranh này hình như được xuất bản bốn năm trước. Giờ không tái bản nữa.”
“Có địa chỉ liên lạc rồi chứ?”
“Không, cái đó…” Kishitani ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ tay. “Cô ấy mất rồi.”
“Sao cơ? Chuyện từ bao giờ?”
“Nghe nói là khoảng hai năm trước. Tự sát tại nhà riêng.”