Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ

Chương 20



Ánh mắt Wakayama Hiromi hướng về tấm thảm treo trên tường.

Các mảnh bé màu xanh nước biển đậm và màu xám đè lên nhau, tạo thành một dải. Dải đó dài, giữa chừng gấp khúc, xoắn vào nhau rồi cuối cùng lại kết nối về điểm ban đầu. Có nghĩa nó là một đường cong khép kín. Kết cấu khá phức tạp nhưng nhìn từ xa chỉ như một hoa văn hình học đơn thuần. Mashiba Yoshitaka thường nói đểu là trông nó giống hình xoắn ốc của chuỗi DNA nhưng Hiromi vẫn thích tác phẩm này. Trong buổi triển lãm cá nhân của Ayane tổ chức ở Ginza, nó được treo ngay cạnh lối ra vào. Nằm ở vị trí đầu tiên mà quan khách nhìn thấy nên chắc hẳn nó là tác phẩm khiến Ayane tự hào. Đúng là người thiết kế tác phẩm là cô ấy. Nhưng người làm ra nó trong thực tế lại là Hiromi. Tác phẩm được tác giả trưng bày trong triển lãm cá nhân thực chất được làm ra bởi học trò, chuyện như thế cũng không phải hiếm gặp trong giới nghệ thuật. Hơn nữa, đối với khâu ghép vải, cần đến vài tháng để hoàn thành tác phẩm cỡ lớn. Nếu không chia ra để làm thì sẽ không có đủ tác phẩm để mở triển lãm cá nhân. Tuy vậy, Ayane thuộc nhóm tự mình làm khá nhiều. Trong số các tác phẩm được công bố ờ triển lãm cá nhân lần ấy, có đến tám phần mười là do Ayane tự tay hoàn thiện. Vậy mà Ayane lại chọn sản phẩm Hiromi đã làm để treo ở lối vào. Điều đó khiến Hiromi thật sự xúc động. Cô thấy vui vì thành phẩm của mình được công nhận.

Mình muốn làm việc cho người này mãi mãi, lúc đó cô đã nghĩ như vậy.

Có tiếng động nhẹ vang lên. Ayane vừa đặt cốc nước xuống bàn thao tác. Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau. Họ đang ở Anzu House, phòng học khâu ghép vải. Bình thường thì lúc này lớp học đã mở cửa, một số học viên đang ngồi cắt nhỏ và nối các mảnh vải. Nhưng giờ chỉ có hai người. Lớp học vẫn tiếp tục nghỉ.

“Vậy à,” Ayane ôm lấy cốc nước bằng cả hai tay. “Nếu Hiromi đã quyết như vậy thì cô đành chịu thôi.”

“Em xin lỗi vì chỉ theo ý mình.”

“Em đâu cần xin lỗi. Cô cũng đang nghĩ, từ giờ sẽ hơi khó làm việc. Vì vậy có lẽ chỉ còn cách này.”

“Tất cả là lỗi của em. Thực sự em không biết phải nói sao nữa.”

“Thôi được rồi. Cô không muốn thấy Hiromi xin lỗi nữa.”

“Dạ… vâng. Em xin lỗi…”

Hiromi cúi đầu, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra. Nếu khóc sẽ làm cho Ayane càng không thoải mái.

Người gọi điện thoại đề nghị gặp vì có việc muốn nói là Hiromi. Ayane không hỏi chi tiết, chỉ đáp vậy ta gặp nhau Ở Anzu House nhé. Hiromi thầm nghĩ, phải chăng Ayane cố ý hẹn ở phòng học là vì đã đoán ra mục đích của mình.

Hiromi bắt đầu nói trong lúc đợi Ayane pha trà. Nội dung là muốn xin nghỉ công việc ở phòng học. Tất nhiên, như vậy có nghĩa là nghỉ không làm trợ lý cho Ayane nữa.

“Nhưng Hiromi này, liệu em có ổn không?” Ayane cất tiếng hỏi.

Hiromi ngẩng mặt lên. “Những việc sau này ấy,” Ayane tiếp tục nói. “Chi phí sinh hoạt, em định thế nào? Cũng đâu dễ dàng tìm việc phải không? Hay là em được gia đình hỗ trợ?”

“Em vẫn chưa quyết định gì cả. Em thì không muốn phiền đến bố mẹ nhưng có thể sẽ khó mà tránh được. Có điều em vẫn còn chút tiền tiết kiệm, em sẽ cố gắng tự xoay xở trong khả năng của mình.”

“Không ổn chút nào. Chẳng biết em có làm được thế không.” Ayane liên tục vén tóc mai ra sau tai, thói quen cho thấy cô đang bực mình. “Mà, biết đâu sự lo lắng của cô lại là thừa thãi.”

“Cảm ơn cô đã lo lắng như vậy. Vì một đứa như em…”

“Cô đã bảo đừng nói năng kiểu đó nữa.”

Nghe giọng Ayane gay gắt, toàn thân Hiromi bất giác khựng lại. Cô lại cúi đầu xuống thật thấp.

“Xin lỗi,” Ayane khẽ nói. “Cô lỡ gay gắt quá. Chỉ vì cô thật sự không muốn Hiromi có thái độ như vậy. Đành rằng từ nay không thể làm việc cùng nhau nhưng cô vẫn cầu chúc cho em hạnh phúc. Thật lòng đấy.”

Hiromi rụt rè ngẩng mặt lên, vẻ như muốn diễn tả điều gì đó trong lòng. Ayane khẽ mỉm cười. Nụ cười tuy buồn nhưng nhìn không có vẻ giả tạo.

“Cô giáo,” Hiromi khẽ nói.

“Với lại, người khiến chúng ta có những suy nghĩ này, đã không còn trên đời. Đừng ngoảnh lại phía sau nữa.”

Trước những lời nói nhẹ nhàng này, Hiromi chỉ có thể gật đầu. Song trong thâm tâm, cô nghĩ chuyện đó là không thể làm được. Cả tình yêu với Mashiba Yoshitaka, cả nỗi buồn vì mất anh, cả sự dằn vặt vì phản bội Ayane, đều đã khắc sâu vào tim cô rồi.

“Hiromi đến đây được mấy năm rồi nhỉ?” Ayane hỏi bằng giọng vui vẻ.

“Vừa đúng ba năm ạ.”

“Thế à, đã ba năm rồi đấy. Nếu là học sinh cấp ba thì tốt nghiệp rồi. Thế thì, có thể nghĩ là Hiromi đã tốt nghiệp dưới sự hướng dẫn của cô được đấy nhỉ?”

Hiromi không thể gật đầu. Cô thầm nhủ mình không ngốc đến nỗi bị ru ngủ trước những lời ngọt ngào ấy.

“Hiromi, em có chìa khóa căn phòng này nhỉ?”

“À, vâng. Em gửi cô đây ạ.” Hiromi cầm lấy chiếc túi đặt bên cạnh.

“Không sao, em cứ giữ lấy.”

“Nhưng…”

“Trong phòng này vẫn còn nhiều đồ của em phải không? Để sắp xếp lại chắc cũng cần chút thời gian mà. Ngoài ra, nếu có gì em thích thì cứ mang theo, đừng ngại nhé. Tấm thảm kia cũng vậy, em muốn có nó chứ?” Ayane nói và đưa mắt về món đồ Hiromi ngắm nhìn khi nãy.

“Cái đó, có được không ạ?”

“Tất nhiên rồi. Bởi vì, nó là do em làm ra mà. Nó được đánh giá cao hôm triển lãm. Cô đã định kiểu gì cũng phải trao nó cho Hiromi nên không bán đấy.”

Hiromi nhớ lại thời điểm ấy. Hầu hết các sản phẩm đều gắn mác báo giá nhưng bức thảm này được xếp vào hàng không bán.

“Chắc em sẽ mất vài ngày để dọn dẹp đồ đạc?” Ayane hỏi.

“Có lẽ hôm nay và ngày mai là xong thôi ạ.”

“Thế à. Vậy lúc xong xuôi em gọi điện báo cho cô nhé. Chìa khóa thì… ừm, em cứ bỏ vào hòm nhận thư ở cửa là được rồi. Cẩn thận đừng để quên đồ nhé. Sau đó cô sẻ nhờ luôn công ty, cô cũng dự định sắp xếp lại căn phòng cho đâu vào đấy.”

Thấy Hiromi chớp mắt vẻ không hiểu ý, Ayane mỉm cười.

“Cô không thể sống ở khách sạn mãi được. Dù sao cũng bất tiện và lãng phí mà. Vì thế, cho đến khi tìm được nơi ở mới, cô định sẽ sống ở đây.”

“Cô không về lại nhà ạ?”

Ayane liền thở hắt ra, đôi vai chùng xuống.

“Cô cũng có nghĩ đến việc đó, nhưng quả là không thể. Những ký ức vui vẻ đều biến thành đắng cay. Quan trọng hơn, sống một mình thì căn nhà đó quá rộng với cô. Trước đây anh ấy chỉ có một mình mà sống tốt thật.”

“Cô bỏ nó sao?”

“Là ngôi nhà từng có án mạng, cũng không biết có tìm được người mua hay không nữa. Cô sẽ thử trao đổi với anh Ikai. Biết đâu anh ấy sẽ có mối quan hệ nào đó.”

Hiromi không tìm được từ nào thích hợp để nói, đành im lặng nhìn cốc nước trên bàn thao tác. Hồng trà Ayane pha cho chắc đã nguội ngắt.

“Thế thôi, cô đi nhé.” Ayane cầm lấy chiếc cốc mình đã uống cạn và đứng dậy.

“Cô cứ để nó ở đấy. Em sẽ rửa ạ.”

“Có được không? Phiền em vậy nhé.” Ayane để lại cốc trên bàn thao tác rồi chăm chú nhìn. “Chiếc cốc này là Hiromi mang đến nhỉ. Hình như em nói đó là quà nhận được ở tiệc cưới của bạn.”

“Vâng. Em nhận được một đôi.”

Hai chiếc cốc đang nằm trên bàn thao tác. Họ luôn dùng chúng vào những lúc chỉ có hai người.

“Vậy em cũng phải mang chúng về nhỉ.”

“Vâng,” Hiromi thấp giọng đáp. Cô không hề nghĩ đến chuyện mang cốc nước về. Nhưng chính sự tồn tại của những thứ này có khi lại khiến Ayane thấy khó chịu, nghĩ vậy, cô càng thấy lòng nặng trĩu.

Ayane khoác túi lên vai, bước về phía thềm cửa. Hiromi theo sau.

Xỏ giày xong, Ayane quay lại nhìn Hiromi.

“Cảm giác lạ thật đấy. Người bỏ lớp học là Hiromi, vậy mà cô lại rời khỏi phòng.”

“Em sẽ dọn dẹp xong nhanh nhất có thể. Kế cả là trong ngày hôm nay.”

“Không cần vội vàng đâu. Cô không có ý đó mà.” Ayane nhìn thẳng vào mắt Hiromi. “Thôi, em giữ sức khỏe nhé.”

“Cô giáo cũng giữ sức khỏe ạ.”

Ayane gật đầu rồi mở cửa. Cô bước ra ngoài, mỉm cười rồi đóng cửa lại.

Hiromi ngồi thụp xuống. Cô thở thật sâu.

Bỏ công việc ở lớp khâu ghép vải là việc đau lòng, lại thêm nỗi bất an vì không còn thu nhập, nhưng cô không còn cách nào khác. Dù đã thú nhận với Ayane về mối quan hệ với Yoshitaka nhưng tiếp tục làm việc như trước lại là chuyện khác. Ayane không chủ động bảo cô nghỉ việc không có nghĩa là thật lòng tha thứ cho Hiromi.

Hơn nữa… Hiromi đặt tay lên bụng. Còn chuyện đứa bé trong bụng cô nữa. Hiromi lo sợ bị Ayane hỏi cô định làm gì với nó. Thật sự là tâm lý cô vẫn chưa xác định.

Ayane không hỏi gì về đứa trẻ có lẽ vì đoan chắc cô sẽ phá thai. Chắc chắn trong mơ cũng không nghĩ Hiromi có thể sẽ muốn sinh con.

Nhưng Hiromi còn lưỡng lự. Không, sâu hơn nữa, tận cùng trong trái tim, là mong muốn sinh con. Tự cô nhận ra điều đó.

Có điều, nếu sinh nó ra thì cuộc đời nào sẽ đợi cô phía trước? Không thể dựa vào gia đình được. Tuy cha mẹ của Hiromi vẫn khỏe nhưng cuộc sống không mấy dư dả. Hơn nữa, cả hai người đều mang cảm tính thông thường, chỉ riêng việc biết con gái mình chưa kết hôn đã làm mẹ sau khi dan díu với người có vợ chắc cũng đủ khiến họ hoang mang không biết phải làm sao.

Thật sự chỉ còn cách bỏ nó đi thôi sao? Cứ đến câu hỏi này, lần nào suy nghĩ của cô cũng dừng lại một chỗ. Cô muốn trốn tránh kết cục ấy, băn khoăn tìm xem còn cách nào khác không. Việc đó lặp đi lặp lại sau cái chết của Yoshitaka.

Cô khẽ lắc đầu, liền lúc đó điện thoại di động đổ chuông. Hiromi chậm chạp đứng dậy, quay trở lại bàn thao tác. Lấy ra chiếc điện thoại để trong túi xách đặt trên ghế. Cô còn nhớ số máy gọi đến. Định không nghe máy rồi cuối cùng cô vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi. Bây giờ, ở đây, đối phương không phải là người sẽ chịu bỏ cuộc dù có bị tảng lờ.

Vâng, cô nói. Tuy không cố tình nhưng giọng cô nghe vẫn chùng xuống.

“A lô, tôi là Utsumi thuộc bên công an đây. Bây giờ cô có nói chuyện được không?”

“Cô nói đi.”

“Xin lỗi nhưng tôi lại có vài điểm cần hỏi. Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu?”

“Lúc nào thế?”

“Càng sớm càng tốt. Xin lỗi cô nhé.”

Hiromi thở dài thành tiếng. Đối phương có nghe thấy cũng chẳng sao.

“Nếu vậy, cô đến chỗ tôi được không? Bây giờ tôi đang ở lớp học khâu ghép vải.”

“Ở Daikanyama nhỉ. Cô Mashiba cũng ở đó à?”

“Không, hôm nay cô ấy chắc chắn sẽ không đến nữa. Chỉ có mình tôi thôi.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đến đó.” Điện thoại ngừng kết nối.

Hiromi cất điện thoại di động vào túi rồi đặt tay lên trán.

Chẳng có bất cứ thứ gì kết thúc chỉ với việc nghỉ làm ở lớp khâu ghép vải. Có lẽ công an sẽ không để Hiromi yên cho đến khi vụ án được giải quyết. Việc lặng lẽ sinh con là hoàn toàn không thể.

Cô uống hồng trà còn sót lại trong cốc. Đúng như cô nghĩ, nó đã hoàn toàn nguội ngắt.

Những việc đã xảy ra trong ba năm ở đây hiện lên trong đầu. Ban đầu chỉ là những kỹ thuật khâu ghép vải tự học, nhưng sau ba tháng cô đã tiến bộ đến mức chính mình phải bất ngờ. Khi được Ayane ngỏ lời mời làm trự lý, cô đồng ý ngay lập tức. Cô đã chán ngấy hằng ngày phải làm một cách máy móc những công việc không có động lực nhận từ công ty cung ring lao động.

Hiromi nhìn chiếc máy tính xách tay đặt ở góc phòng. Những khi cùng Ayane suy nghĩ về các thiết kế, thứ được sử dụng nhiều nhất là phần mềm vẽ trên máy tính. Chỉ riêng việc quyết định phối màu cũng có khi mất nguyên một đêm. Tuy vậy, chưa từng có việc nào khiến cô thấy khổ sở. Quyết định xong thiết kế là họ đi mua vải. Mất công tranh luận rất nhiều mới quyết định được cách phối màu nhưng cũng có trường hợp cả hai đều bị quyến rũ bởi màu vải họ bắt gặp ở cửa hàng và gấp rút thay đổi phương án tại chỗ. Những lúc ấy, hai người lại nhăn mặt cười với nhau.

Đó là những ngày tháng ý nghĩa hơn bất kỳ điều gì.

Tại sao bây giờ tất cả lại ra nông nỗi này?

Hiromi khẽ lắc đầu. Cô hiểu, lý do quá rõ ràng. Tất cả là lỗi của cô. Cướp chồng của người phụ nữ khác, thậm chí còn là chồng của ân nhân mình, đó chính là nguyên nhân.

Hiromi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Mashiba Yoshitaka. Cô đang chuẩn bị cho giờ học trong căn phòng này thì Ayane gọi tới, nhờ cô chuyển lời đến một người đàn ông có thể sắp ghé thăm, nhắn anh ta đợi trong phòng. Khi đó Ayane không nói gì về mối quan hệ với người đàn ông ấy.

Không bao lâu thì anh ta đến. Hiromi mời anh ta vào rồi mang trà ra. Anh ta vừa nhìn quanh căn phòng với vẻ hứng thú, vừa hỏi han đủ thứ. Đó là nhân vật vừa có sự điềm đạm chỉ thấy ở một người đàn ông trưởng thành, vừa phảng phất sự hiếu kỳ không thể kiểm soát như một thiếu niên. Sự thông minh khác thường cũng là điều cô cảm nhận được chỉ sau vài câu đối thoại.

Sau đó, Ayane xuất hiện và giới thiệu về anh. Hiromi thấy bất ngờ về việc họ quen nhau ở một bữa tiệc. Cô không hề biết Ayane lại có lúc đến những nơi như vậy.

Bây giờ nhìn lại Hiromi mới thấy mình đã có cảm tình với Yoshitaka từ lúc ấy rồi. Cô nhớ rõ bản thân đã nảy sinh cảm giác gần như ghen tị khi nghe Ayane giới thiệu đó là người yêu.

Cô tự hỏi, nếu không phải theo cách như vậy mà ngay từ đầu đã có Ayane ở cùng, phải chăng cảm xúc của mình đã khác? Cô có cảm giác, chính vì có khoảng thời gian chỉ riêng hai người ở cạnh nhau nên mới nảy sinh tình cảm đặc biệt.

Cảm xúc yêu đương đã nảy nở trong lòng một lần thì dù có mờ nhạt cũng tuyệt đối không biến mất. Nhờ việc Ayane kết hôn, Hiromi cũng có thể ra vào ngôi nhà của Mashiba nên càng cảm thấy gần gũi hơn nữa với Yoshitaka. Đương nhiên cũng có lúc chỉ hai người với nhau.

Tất nhiên Hiromi không dám chủ động bộc lộ cảm xúc của mình. Cô hiểu nếu làm vậy chỉ gây phiền phức cho Yoshitaka, trước đó cô cũng chưa từng muốn có một mối quan hệ đặc biệt với anh. Chỉ cần có thể tiếp xúc thân mật như người trong nhà là cô đã thỏa mãn.

Nhưng, dù đã cố che đậy, dường như Yoshitaka vẫn hiểu được tình cảm của cô. Thái độ của anh đối với cô thay đổi từng chút một. Trong ánh mắt dịu dàng như đang nhìn cô em gái bắt đầu xen lẫn điều gì đó khó tả. Nhận ra điều ấy, trái tim Hiromi đập rộn ràng hơn cũng là sự thật.

Thế rồi, một buổi tối cách đây khoảng ba tháng, cô đang làm việc trong căn phòng này đến khuya thì Yoshitaka gọi điện đến.

“Anh nghe Ayane kể nên biết. Dạo gần đây Hiromi toàn làm việc đến tối muộn. Công việc ở lớp học có vẻ bận rộn nhỉ?”

Anh rủ cô, Nếu có thể thì hây giờ em đi ăn ramen không? Dường như Yoshitaka cũng làm thêm giờ. Có một tiệm mì ramen mà từ lâu anh vẫn muốn đi ăn thử.

Cũng thấy đói bụng nên cô đồng ý luôn. Ngay sau đó, Yoshitaka đến đón cô bằng ô tô.

Mùi vị của ramen không đến mức gây ấn tượng đặc biệt, mà có lẽ vì khi ấy chỉ có hai người, cô và Yoshitaka. Mỗi lần anh động đũa, khuỷu tay lại chạm vào cơ thể cô. Chỉ riêng những lần tiếp xúc ấy là hằn sâu vào ký ức.

Sau đó, Yoshitaka tiễn Hiromi về tận nhà. Vừa đỗ xe trước cửa chung cư, anh mỉm cười nói.

“Thi thoảng em có thể cùng đi ăn ramen thế này không?”

“Được ạ, lúc nào cũng được.” Hiromi đáp.

“Cảm ơn em. Có Hiromi bên cạnh, anh thấy đỡ mệt hẳn.”

“Thế ạ?”

“Anh cũng mệt ở đây và ở đây lắm.” Ngón tay anh lần lượt chỉ vào ngực và đầu của mình, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào Hiromi. “Thật sự cảm ơn em về tối nay. Anh rất vui.”

“Em cũng vậy.”

Hiromi vừa dứt lời đáp, Yoshitaka liền với tay, ôm lấy vai cô. Bất ngờ bị kéo về phía anh, cô ngả người theo. Họ hôn nhau như thể đó là lẽ tự nhiên.

Chúc em ngủ ngon, anh nói. Anh ngủ ngon, cô đáp lại.

Đêm đó, tim cô đập rộn ràng và mãi không ngủ được. Nhưng cô cũng không nghĩ mình đã phạm phải lỗi lầm to lớn. Hiromi đơn giản cho rằng đó là một bí mật nho nhỏ của riêng hai người.

Cô không mất nhiều thời gian để nhận ra mình đã nhầm to. Sự tồn tại của Yoshitaka nhanh chóng lớn lên trong lòng Hiromi. Bất kể đang làm việc gì, đầu cô cũng không dứt được hình bóng anh.

Mặc dù vậy, nếu không gặp gỡ hay làm gì đó chỉ riêng hai người thì có lẽ trạng thái như bị say nắng ấy cũng không kéo dài. Tuy nhiên, từ đó Yoshitaka bắt đầu rủ rê Hiromi nhiều lên. Cô cũng ở lại lớp học nhiều hơn dù không có việc gì đặc biệt, để đợi điện thoại của anh.

Như quả bóng bay bị đứt dây, trái tim Hiromi tiếp tục bay nhảy không thể kiểm soát. Cuối cùng, khi vượt quá ranh giới giữa đàn ông và đàn bà, lần đầu tiên cô nhận ra mình đã làm một việc tai hại. Nhưng những lời Yoshitaka nói đêm hôm ấy đủ sức mạnh để thổi bay nỗi bất an của Hiromi.

Anh nói mình có lẽ sẽ chia tay Ayane.

“Mục đích kết hôn là vì muốn có con nên anh giao hẹn sẽ chấm dứt quan hệ vợ chồng nếu trong vòng một năm không thể có con. Còn ba tháng nữa mới tròn năm nhưng chắc là không thể. Anh biết điều đó.”

Cách nói thực tế đến lạnh lùng nhưng lọt vào tai Hiromi lúc ấy nghe đầy tin cậy. Có lẽ chỉ như vậy cũng đủ thấy cô đã trở nên ích kỷ.

Nhìn lại rất nhiều chuyện Hiromi nhận ra họ đã phản bội kinh khủng đến nhường nào. Dù Ayane có căm hận đến mấy cũng phải chấp nhận.

Quả thật…

Người gϊếŧ Yoshitaka có thể là Ayane. Dù cô luôn tỏ ra dịu dàng với Hiromi nhưng hoàn toàn có thể hiểu đó là sự ngụy trang nhằm che đậy ý đồ gϊếŧ người.

Có điều, cô ấy lại có bằng chứng ngoại phạm. Không có gì cho thấy công an đang nghi ngờ cô ấy, có lẽ vì thực tế vẫn là bản thân hành vi phạm tội ấy không có khả năng thực hiện.

Nhưng ngoài Ayane, liệu còn ai có động cơ gϊếŧ hại Yoshitaka hay không? Nghĩ đến điều đó, Hiromi lại cảm nhận được một nỗi buồn khác. Dù muốn sinh con nhưng cô thấy mình hoàn toàn không biết gì về cha đứa bé.

Utsumi Kaoru xuất hiện trong bộ vest tuyền một màu đen. Cô ngồi xuống chiếc ghế mà Ayane đã ngồi trước đó ba mươi phút, một lần nữa cúi đầu xin lỗi vì đã yêu cầu gặp.

“Tôi nghĩ, cô có đến gặp người như tôi bao nhiêu lần thì vụ án cũng không được giải quyết đâu. Bởi tôi đâu có hiểu mấy về anh Mashiba.”

“Không hiểu mấy mà vẫn hình thành mối quan hệ như vậy à?”

Đôi môi Hiromi căng ra trước những lời đó.

“Tôi nghĩ mình hiểu về mặt tính cách con người. Nhưng cái cần cho việc điều tra thì đâu phải vậy đúng không nào? Tôi muốn nói mình không biết gì về quá khứ hay những rắc rối trong công việc của anh ấy.”

“Tính cách con người nạn nhân cũng là cái cần biết để xúc tiến điều tra. Nhưng hôm nay tôi đến đây vì muốn hỏi những việc bình thường hơn nhiều chứ không khó đến vậy.”

“Những việc bình thường là sao?”

“Là việc hằng ngày của vợ chồng Mashiba. Vì cô chắc chắn là người biết nhiều nhất về những chuyện đó.”

“Vậy thì hỏi cô giáo tôi có phải hơn không?”

Utsumi Kaoru nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười.

“Tôi cho rằng, nếu để cô ấy nói thì khó mà có được ý kiến khách quan.”

“… Cô muốn hỏi gì?”

“Ngay sau khi vợ chồng Mashiba kết hôn, cô bắt đầu ra vào ngôi nhà đó. Tần suất thế nào?”

“Mỗi lúc một khác, nhưng nếu tính trung bình thì mỗi tháng khoảng một hoặc hai lần.”

“Có định trước ngày không?”

“Không xác định gì cả. Nhưng đa phần là Chủ nhật. Vì đó là ngày phòng học đóng cửa.”

“Chủ nhật thì Mashiba Yoshitaka cũng ở nhà phải không?”

“Đúng vậy.”

“Tức là ba người sẽ trò chuyện với nhau à?”

“Cũng có lúc như vậy nhưng anh Mashiba chủ yếu ở thư phòng. Có vẻ anh ấy vẫn làm việc ở nhà vào ngày nghỉ. Hơn nữa, lý do tôi đến quấy quả gia đình họ là vì có việc cần trao đổi với cô giáo, đến nói chuyện phiếm không phải mục đích của tôi.” Giọng Hiromi đầy phản kháng. Cô thấy tổn thương khi bị cho là đã đến nhà vì muốn gặp Yoshitaka.

“Trong lúc trao đổi, hai người có uống trà hoặc cà phê không?”

“Cô giáo luôn mời tôi uống.”

“Cô là người pha à?”

“Cũng thi thoảng. Những lúc cô giáo dở tay nấu món khác chẳng hạn.”

“Cô từng nói, trình tự pha cà phê cũng là học từ phu nhân nhỉ. Vì thế buổi sáng hôm xảy ra vụ án, cô cũng làm theo các bước tương tự.”

“Đúng vậy. Lại là chuyện cà phê à? Không phải tôi đã nói nhiều lần rồi ư?” Khóe miệng cô nhếch lên.

Nhưng không biết có phải vì đã quen với việc bị đối tượng thẩm vấn tỏ thái độ khó chịu hay không mà biểu cảm của nữ công an trẻ không hề có chút dao động.

“Trong bữa tiệc tại nhà với vợ chồng Ikai, cô có mở tủ lạnh của gia đình Mashiba không?”

“Tủ lạnh à?”

“Trong tủ lạnh nhất định có những chai nhựa đựng nước khoáng. Tôi muốn biết cô có nhìn thấy chúng không?”

“Vậy thì có. Tôi vào bếp lấy nước một lần.”

“Lúc đó còn lại mấy chai nước?”

“Tôi không nhớ rõ đến thế. Chỉ biết chắc chắn là còn vài chai xếp một dãy.”

“Một hay hai chai thế?”

“Tôi đã nói là không nhớ mà. Xếp một dãy nên không phải là sẽ có bốn hoặc năm chai hay sao?” Cô bất ngờ lớn tiếng.

“Tôi hiểu,” nữ công an trẻ gật đầu, khuôn mặt trông như chiếc mặt nạ kịch Nô. “Ngay trước vụ án, cô đến nhà Mashiba vì anh ta gọi cô tới, chuyện đó từng xảy ra vài lần phải không?”

“Không, hôm đó là lần đầu tiên.”

“Tại sao lại chỉ đúng hôm ấy anh Mashiba mới gọi cô đến?”

“Việc đó thì… là do cô giáo đã về nhà bố mẹ.”

“Nghĩa là cho đến lúc ấy thì không có cơ hội đúng không?”

“Tôi nghĩ, có thể là vậy, nhưng anh ấy muốn sớm

báo cho tôi biết tin cô giáo đã chấp nhận ly hôn mà.”

“Cũng đúng,” Utsumi Kaoru gật đầu. “Cô có biết gì về sở thích không?”

“Sở thích à?” Hiromi nhíu mày.

“Sở thích của vợ chồng nhà Mashiba. Thể thao, du lịch hay lái xe đi chơi chẳng hạn.”

“Anh Mashiba có chơi tennis và golf nhưng cô giáo thì không có gì đặc biệt. Có lẽ chỉ là khâu ghép vải và nấu nướng thôi thì phải.”

“Vậy vợ chồng họ trải qua các ngày nghỉ thế nào nhỉ?”

“Chuyện đó tôi cũng không rõ lắm.”

“Trong phạm vi mà cô biết cũng được.”

“Cô giáo hầu hết chỉ kể chuyện về khâu ghép vải. Anh Mashiba thì có vẻ hay xem DVD.”

“Ở nhà, phu nhân khâu ghép vải trong phòng nào vậy?”

“Tôi nghĩ là phòng khách.” Hiromi bối rối trả lời. Có thể thấy các câu hỏi hoàn toàn không theo hướng nào cụ thể.

“Hai người họ có đi du lịch với nhau không?”

“Ngay sau khi cưới chắc chắn đã đi Paris và London. Sau đó thì tôi nghĩ họ không có chuyến du lịch đúng nghĩa nào. Chỉ có anh Mashiba vì công việc mà hay đi đây đó.”

“Mua sắm thì sao? Ví dụ, cô Wakayama và phu nhân có ra phố đi mua sắm cùng nhau không?”

“Chúng tôi có đi mua vải để may khâu ghép.”

“Chắc là vào Chủ nhật à?”

“Không, mua trước giờ học nên sẽ vào ngày thường. Lượng vải cũng lớn, mua xong là chúng tôi mang đến đây luôn.”

Utsumi Kaoru gật đầu, viết gì đó vào sổ tay.

“Tôi chỉ hỏi những câu đó thôi. Cảm ơn cô đã dành thời gian.”

“Xin hỏi, mấy câu hỏi vừa rồi thật ra có ý nghĩa gì? Tôi hoàn toàn không hiểu ý đồ của chúng.”

“Câu hỏi nào cơ?”

“Tất cả. Sở thích rồi thì chuyện mua sắm, tôi không nghĩ chúng có gì liên quan đến vụ án.”

Utsumi Kaoru thoáng lúng túng rồi lại mỉm cười ngay lập tức.

“Cô không hiểu cũng không sao. Công an có cách tư duy của công an mà.”

“Cô có thể cho tôi biết được không?”

“Xin lỗi, đó là nguyên tắc rồi.” Nữ công an nhanh chóng đứng dậy. Cô nói lời tạm biệt, cúi đầu chào rồi nhanh chân đi về phía cửa ra vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.