Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ

Chương 26



Văn phòng luật sư Ikai nằm cách ga Ebisu khoảng năm phút đi bộ. Chiếm toàn bộ mặt sàn tầng bốn của một tòa nhà sáu tầng, ở quầy tiếp tân có một cô gái mặc vest màu xám, ước chừng mới ngoài 20 tuổi.

Đã hẹn làm việc từ trước nên Kusanagi có thể đợi ở phòng tiếp đón. Gọi là phòng tiếp đón nhưng đó chỉ là căn phòng bé với chiếc bàn nhỏ và ghế pipe. Nhìn qua thấy vài căn phòng cùng kiểu, anh đoán có một số luật sư đang làm việc ở đây. Anh đã hiểu vì sao Ikai có thể giúp Mashiba Yoshitaka vận hành công ty.

Cuối cùng Ikai cũng xuất hiện sau hơn mười lăm phút. Vậy mà anh ta chẳng buồn xin lỗi một lời, chỉ cúi đầu nói xin chào. Chắc anh ta khó chịu vì anh đến trong giờ làm việc.

“Có gì tiến triển à? Tôi không thấy Ayane nói gì.” Ikai vừa nói vừa ngồi xuống ghế.

“Không biết có thể gọi là tiến triển hay không nhưng đang xác minh được một số tình tiết mới. Tiếc là tôi không thể kể chi tiết được.”

Ikai cười khổ.

“Không sao. Tôi nào mưu mô tìm kiếm điều gì. Tôi cũng không rảnh rang đến thế. Công ty của Mashiba mãi mới ổn định sau một khoảng thời gian hỗn loạn, giờ tôi chỉ cầu mong sự việc được giải quyết thuận lợi. Vậy, hôm nay anh có việc gì? Tôi nghĩ anh cũng hiểu sau những lần trao đổi cho đến giờ, tôi không rõ lắm về cuộc sống cá nhân của Mashiba.” Anh ta vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay. Chắc có ý muốn nói hãy mau kết thúc.

“Hôm nay tôi đến để hỏi về việc anh biết rất rõ. Không, có lẽ nên nói đó là việc chỉ mình anh biết.”

Ikai nghiêng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Việc chỉ mình tôi biết? Có việc như thế à?”

“Là về cuộc gặp gỡ của Mashiba Yoshitaka và phu nhân Ayane. Anh chắc chắn đã có mặt lúc đó. Ở lần gặp trước tôi có nghe anh nói như vậy.”

“Lại là chuyện đó à?” Ikai tỏ ra chán nản.

“Anh có thể nói kỹ về hai người ấy tại buổi tiệc đó được không? Đầu tiên họ gặp nhau như thế nào?”

Nghe xong câu hỏi, Ikai nhíu mày vẻ nghi ngờ.

“Chuyện đó liên quan đến vụ án à?”

Kusanagi im lặng cười khổ sở. Thấy vậy, Ikai thở dài.

“Bí mật đang trong quá trình điều tra à? Nhưng tôi tò mò đấy. Chuyện cũng khá lâu rồi. Tôi nghĩ chẳng liên quan gì đến vụ án.”

“Liên quan hay không thì chính chúng tôi cũng chưa biết. Anh cứ hiểu là chúng tôi đang đối chiếu từng chi tiết nhỏ nhất.”

“Nhìn mặt anh thì tôi không thể nghĩ như vậy… Thôi được rồi. Vậy tôi nên kể như thế nào?”

“Theo câu chuyện lần trước thì đó được coi là bữa tiệc xem mặt phải không? Tôi nghe nói ở những nơi như vậy thường có sự sắp xếp để những người đàn ông và phụ nữ chưa từng quen biết nói chuyện với nhau, có đúng như vậy không? Chẳng hạn như, giới thiệu bản thân theo thứ tự…”

Ikai xưa tay trước mặt.

“Không có chuyện đó đâu. Anh cứ hình dung đó là bữa tiệc đứng hết sức bình thường. Nếu có sự sắp đặt kỳ quặc thì tôi đã chẳng đi cùng.”

Chắc vậy, Kusanagi thầm nghĩ và gật đầu.

“Phu nhân Ayane cũng đến bữa tiệc đó nhỉ. Phu nhân có dẫn theo ai không?”

“Không, cô ấy đến một mình. Chẳng nói chuyện với ai, chỉ ngồi ở quầy rượu uống cocktail.”

“Bên nào bắt chuyện trước?”

“Là Mashiba.” Ikai trả lời ngay.

“Anh Mashiba à?”

“Lúc đó chúng tôi đang uống ở quầy rượu. Cách cô ấy khoảng hai chiếc ghế. Thế rồi Mashiba bất ngờ khen chiếc ốp điện thoại của cô ấy.”

Kusanagi dừng bàn tay đang ghi chép.

“Ốp điện thoại… à?”

“Cô ấy đặt nó trên mặt quầy rượu. Đó là sản phẩm khâu ghép vải, có tạo những lỗ nhỏ để nhìn được phần màn hình tinh thể. Tôi không nhớ cậu ấy đã khen là “đẹp quá” hay “thật hiếm thấy” nhưng đúng là Mashiba lên tiếng trước. Cô ấy mỉm cười đáp lại, nói đó là món đồ handmade. Thoáng sau họ đã rộn ràng trò chuyện.”

“Đó là lúc họ làm quen à?”

“Đúng vậy. Lúc ấy, trong tưởng tượng tôi cũng không ngờ sau này họ tiến tới hôn nhân.”

“Anh đi cùng Mashiba đến bữa tiệc kiểu ấy chỉ một lần đó thôi à?”

“Tất nhiên rồi. Chỉ lần đó thôi.”

“Mashiba vốn là người như thế à? Ý tôi là, việc dễ dàng bắt chuyện với phụ nữ không quen ấy, bình thường có như vậy không?”

Ikai nhăn mặt khó hiểu.

“Nói sao nhỉ. Cậu ta là kiểu người có thể nói chuyện không chút rụt rè dù đối phương là phụ nữ chưa quen, nhưng từ thời sinh viên đã không phải kẻ hay tán tỉnh. Cậu ta thường nói tâm hồn quan trọng hơn ngoại hình của phụ nữ, tôi nghĩ đó là lời nói thật lòng chứ không phài để gây ấn tượng.”

“Thế thì, việc bắt chuyện với phu nhân Ayane ở bữa tiệc ấy có thể coi là ngoại lệ đối với Mashiba đúng không?”

“Đúng vậy. Tôi cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng đó không phải là linh cảm mà người ta vẫn nói à? Chắc cậu ta cảm nhận điều gì đó. Vì thế tôi vẫn cho rằng hai người đã được kết nối.”

“Lúc đó anh có thấy trạng thái của họ có gì không được tự nhiên hay không? Chi tiết rất nhỏ cũng được.”

Ikai có vẻ suy nghĩ rất kỹ trước khi khẽ lắc đầu.

“Tôi không nhớ lắm. Dù sao thì, họ trò chuyện hết sức vui vẻ, tôi hoàn toàn bị cho ra rìa. Nhưng, anh Kusanagi, câu hỏi của anh có ý nghĩa gì vậy? Anh có thể cho tôi biết không? Gợi ý thôi.”

Kusanagi mỉm cười, cất sổ tay vào túi áo.

“Để lúc nào anh có thời gian trò chuyện đi. Xin lỗi đã làm phiền lúc anh bận rộn.” Anh đứng dậy. Đang bước ra phía cửa thì anh quay đầu lại. “Việc hôm nay mong anh cố gắng giữ bí mật. Kể cả với phu nhân Ayane.”

Ánh mắt Ikai trở nên cảnh giác.

“Công an đang nghi ngờ cô ấy à?”

“Không, tuyệt đối không, phải như vậy. Dù sao cũng mong anh hợp tác.”

Kusanagi nhanh chóng ra khỏi phòng để tránh bị giữ lại.

Bỏ tòa nhà lại phía sau, Kusanagi đứng trên lối đi bộ. Anh bất giác thở dài một hơi.

Trong phạm vi lời kể của Ikai thì có vẻ Ayane không chủ động tiếp cận Mashiba Yoshitaka. Có thể thấy hai người đó ngẫu nhiên quen nhau ở bữa tiệc ấy.

Nhưng có đúng như vậy không?

Khi Kusanagi hỏi Ayane có biết Tsukui Junko hay không, cô đáp mình không biết. Đó là điểm vướng mắc. Bởi vì không thể như vậy được.

Trong cuốn sách tranh Người tuyết ngã rồi của Tsukui Junko có vẽ tấm thảm giống y hệt món đồ Ayane đã làm. Thiết kế đó chính xác là của Ayane. Không phải sản phẩm dựa trên tham khảo. Nghệ nhân khâu ghép vải Mita Ayane chỉ làm những sản phẩm do mình thiết kế. Tóm lại, Tsukui Junko đã nhìn thấy tác phẩm của Ayane ở đâu đó.

Nhưng, trong phạm vi điều tra của mình, Kusanagi không thấy tấm thảm đó được đăng trong các tuyển tập tác phẩm của Ayane. Nếu nhìn thấy thì phải đến hội trường triển lãm cá nhân. Nhưng ở những nơi như vậy lại không được chụp ảnh. Không có ảnh chụp thì không thể nào mô tả chính xác như cuốn sách tranh.

Suy ra là, Tsukui Junko đã được cho xem tấm thảm đó một mình. Tất nhiên, cô nhất định có sự quen biết ở mức nào đó với Ayane.

Tại sao Ayane lại nói dối? Tại sao lại nói mình không biết Tsukui Junko? Có đơn giản chỉ vì muốn giấu đi việc người chồng đã mất là người yêu cũ của bạn thân?

Kusanagi nhìn xuống đồng hồ. Đã hơn 4 giờ chiều. Phải nhanh lên mới được. Anh hẹn đến chỗ Yukawa. Nhưng Kusanagi cảm thấy nặng nề. Nếu có thể thì anh không muốn gặp. Chắc chắn, Yukawa sẽ đưa ra kết luận mà Kusanagi không mong đợi. Nhưng anh nhất định phải nghe Yukawa nói bằng đôi tai mình. Vì anh hiểu đó là điều đương nhiên với tư cách cảnh sát hình sự đang điều tra vụ án này. Đồng thời, anh cũng quyết định dứt khoát với sự dao động của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.