Kusanagi vừa đi vào phòng, Yukawa đã hỏi về kết quả thu thập thông tin. Tuy bối rối nhưng Kusanagi vẫn kể lại những gì nghe được từ Ikai.
“Người bắt chuyện trước là Mashiba Yoshitaka. Suy luận của Utsumi cho rằng phu nhân lợi dụng bữa tiệc xem mặt để tiếp cận Mashiba Yoshitaka thế là sụp đổ.” Kusanagi vừa nói vừa liếc sang nữ công an đàn em.
“Không đến mức suy luận. Tôi chỉ nói là có khả năng.”
“Thế à? Nhưng mà khả năng đó biến mất rồi. Vấn đề là giờ thì cô nghĩ sao?” Kusanagi nhìn Utsumi và hỏi.
Một cốc cà phê chìa ra trước mặt anh. Cà phê do Yukawa pha.
“Cảm ơn,” Kusanagi nói và đón lấy nó.
“Cách nghĩ của cậu thì sao?” Yukawa hỏi tiếp. “Nếu chấp nhận câu chuyện của anh luật sư Ikai đó thì phu nhân và Mashiba đã gặp nhau lần đầu tiên ở bữa tiệc ấy. Tóm lại, chuyện người yêu cũ của Mashiba từng là bạn thân của phu nhân đơn giản chỉ là ngẫu nhiên. Như vậy có được không?”
Kusanagi không trả lời ngay mà đưa cà phê lên miệng. Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Cậu có vẻ không tin tưởng câu chuyện của luật sư?”
“Tôi không nghĩ Ikai nói dối.” Kusanagi đáp. “Tuy nhiên, không có căn cứ cho thấy những gì anh ta nói là thật.”
“Có nghĩa là?”
Kusanagi ngừng một hơi trước khi nói tiếp. “Có thể chỉ là diễn kịch.”
“Diễn kịch?”
“Vở kịch cho thấy họ gặp nhau lần đầu. Hai người đã quan hệ từ trước rồi nhưng lại muốn giấu chuyện đó nên mới tạo ra tình huống gặp gỡ ở bữa tiệc. Ikai được dẫn đến để đóng vai trò người làm chứng. Nếu nghĩ như vậy thì hoàn toàn hợp lý. Cảm thấy tâm đầu ý hợp nhờ vào chiếc ốp điện thoại đặt trên quầy rượu, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.”
“Tuyệt vời,” đôi mắt Yukawa sáng lên. “Tôi hoàn toàn tán thành. Hỏi thử ý kiến của phụ nữ xem sao,” anh nhìn về phía Utsumi Kaoru.
Cô cũng gật đầu.
“Tôi nghĩ là hoàn toàn có thể. Nhưng vì sao họ làm như vậy?”
“Chính là chỗ đó. Tại sao hai người lại cần diễn kịch?” Yukawa nhìn Kusanagi. “Cậu nghĩ sao về điểm này?”
“Lý do rất đơn giản. Vì họ không thể tiết lộ chuyện thực sự xảy ra.”
“Chuyện thực sự xảy ra?”
“Là duyên cớ thực sự khiến họ quen nhau. Tôi đoán có thể họ biết nhau qua Tsukui Junko. Nhưng họ ngại không muốn công bố chuyện đó. Dù sao thì cô gái ấy cũng là người yêu cũ của Mashiba Yoshitaka. Do đó, họ muốn dựng nên câu chuyện gặp gỡ trong một cơ hội hoàn toàn khác. Vì vậy mới lợi dụng bữa tiệc xem mặt.”
Yukawa búng ngón tay.
“Suy luận rất hay. Không có gì để phản bác. Vậy thì hai người thực ra đã quen nhau khi nào? Không, không phải như vậy, mối quan hệ trở nên sâu sắc từ bao giờ mới là điều quan trọng. Cụ thể hơn là trước hay sau vụ tự sát của Tsukui Junko?”
Có vẻ Utsumi Kaoru vừa hít một hơi thật sâu. Cô ngồi thẳng lưng, mắt nhìn xoáy vào Yukawa.
“Ý anh là, Tsukui Junko tự sát là do Mashiba và phu nhân Ayane qua lại với nhau à?”
“Nếu nghĩ như vậy cũng hợp lý đúng không? Cùng lúc cả người yêu và bạn thân phản bội. Có thể hình dung đó là một cú sốc đáng kể.”
Nghe những lời Yukawa nói, Kusanagi cảm thấy tâm hồn mình đang chìm vào bóng tối. Anh không cho rằng suy luận của bạn mình là bất thường. Từ lúc nghe Ikai nói chuyện, suy nghĩ ấy đã thấp thoáng xuất hiện trong đầu anh rồi.
“Nếu thế thì ý nghĩa của bữa tiệc coi mặt càng rõ ràng hơn nữa nhỉ.” Utsumi Kaoru nói. “Dù có để lộ mối quan hệ giữa Mashiba và Tsukui Junko với người khác, hơn nữa người ta có biết phu nhân Ayane từng là bạn thân đi nữa, một khi đã có nhân chứng là anh Ikai thì họ cũng nghĩ việc hai người hẹn hò đơn giản chỉ là ngẫu nhiên và không kết nối với chuyện Tsukui tự sát vài tháng trước đó.”
“Được đấy. Độ chính xác trong suy luận đã tăng đáng kể.” Yukawa gật đầu vẻ thỏa mãn.
“Có xác nhận với phu nhân được không?” Utsumi Kaoru nhìn Kusanagi.
“Nói gì để xác nhận đây?”
“Chẳng hạn như, anh Kusanagi đưa ra cuốn sách tranh mình tìm được thì sao? Nó có vẽ tấm thảm có một khòng hai trên thế giới. Nếu không quen biết phu nhân thì không thể làm được.”
Kusanagi lắc đầu.
“Phu nhân sẽ trả lời thế này: Tôi không biết, tôi không nhớ gì cả.”
“Nhưng mà…”
“Cho đến giờ cô ấy vẫn liên tục che giấu. Cả chuyện người yêu cũ của Mashiba Yoshitaka và việc cô gái đó từng là bạn thân mình. Tôi không nghĩ có thể đánh sập vỏ bọc đó chỉ bằng cách đưa ra cuốn sách tranh. Như vậy chỉ cho cô ấy biết ta có gì trong tay mà thôi.”
“Tôi cũng đồng ý với Kusanagi.” Yukawa lại gần bàn cờ, cầm lấy một quân màu đen. “Nếu ta dồn đuổi hung thủ này thì phải xử lý dứt khoát một lần thôi. Chỉ cần chậm một chút thì e rằng vĩnh viễn không thể chiếu tướng.”
Kusanagi nhìn người bạn học giả.
“Cậu muốn nói cô ấy đúng là thủ phạm?”
Nhưng Yukawa không trả lời, anh ngó lơ rồi đứng dậy.
“Điều quan trọng là từ bây giờ cơ. Nếu vợ chồng Mashiba có quá khứ như vậy thì nó sẽ kết nối như thế nào với vụ án này? Hoặc là, có sự liên quan nào khác ngoài chất độc thạch tín hay không?”
“Đứng ở vị trí của phu nhân thì, đã yêu Mashiba đến mức dồn bạn thân đến nỗi tự sát, vậy mà còn bị anh ta phản bội, phải chăng càng cảm thấy không thể tha thứ cho Mashiba được?” Utsumi Kaoru nói với vẻ trầm tư.
“Hợp lý. Tâm lý ấy không có gì khó hiểu.” Yukawa gật đầu.
“Không, nếu là cô ấy thì sẽ suy nghĩ kiểu khác,” Kusanagi nói. “Phản bội người bạn thân trước đây rồi cướp người yêu của cô ấy. Cho nên bây giờ mới bị trợ lý của mình phản bội và cướp chồng. Như thế đấy.”
“Nhân nào quả nấy à? Vì thế phu nhân sẽ chấp nhận bỏ cuộc và không thù hận chồng cũng như tình nhân của anh ta. Ý anh là thế à?”
“Không phải vậy nhưng…”
“Nghe các cậu nói tôi mới để ý một điều,” Yukawa đứng quay lưng trước tấm bảng đen, nhìn cả hai người. “Vì sao Mashiba Yoshitaka lại chuyển từ Tsukui Junko sang phu nhân Ayane?”
“Đơn giản là thay lòng đổi dạ…” Nói đến đó thì Utsumi Kaoru đưa tay lên miệng. “Không, sai rồi…”
“Ừm sai rồi.” Kusanagi nói. “Có khi nào là do không thể có con? Mashiba Yoshitaka vẫn có tư tưởng sẽ kết hôn nếu đối phương có thai. Nhưng dường như không thể có nên mới chuyển qua đối tượng khác. Không sai!”
“Từ những gì chúng ta được nghe đến thời điểm này thì có vẻ đúng như vậy. Thế thì, khi ấy phu nhân Ayane có hiểu việc đó không nhỉ? Tức là, Mashiba chia tay với Tsukui Junko và chọn mình là vì hy vọng mình có thể dễ dàng sinh con?”
“Điều đó…” Kusanagi ngập ngừng.
“Tôi nghĩ không có chuyện đó đâu.” Utsumi Kaoru nói bằng giọng cả quyết. “Không có người phụ nữ nào vui vẻ với lựa chọn như vậy. Nếu phu nhân Mashiba nhận ra điều đó thì có lẽ là ngay trước khi cưới. Tôi nghĩ là vào lúc họ giao ước sẽ chia tay nếu không thể có con trong vòng một năm.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Được rồi, vậy ta thử xét thêm một động cơ nữa. Lúc nãy Utsumi có nói sự phản bội của Mashiba là động cơ, nhưng hành vi của anh ta có thực sự là phản bội hay không? Đã qua một năm rồi nhưng vợ vẫn chưa có thai nên ly hôn để đến với một phụ nữ khác, đó không phải chỉ là thực hiện đúng như giao ước ngay từ khi mới kết hôn à?”
“Đúng thế nhưng về mặt tâm lý thì đó không phải chuyện có thể chấp nhận.”
Yukawa mỉm cười khi Utsumi Kaoru nói như vậy.
“Tóm lại, có thể nói khác đi như sau: Trong trường hợp phu nhân Mashiba là thủ phạm thì động cơ là không muốn thực hiện giao ước với chồng. Có được không?”
“Có vẻ đúng.”
“Cậu định nói gì?” Kusanagi nhìn người bạn thân.
“Hãy xét đến tâm lý của phu nhân trước khi kết hôn. Cô ấy chấp nhận giao ước đó với suy nghĩ như thế nào? Lạc quan rằng sẽ có thai trong vòng một năm à? Hay là, cho rằng nếu không có thai thì chồng mình cũng chẳng lôi giao ước đó ra?”
“Tôi nghĩ là cả hai.” Utsumi Kaoru nói.
“Được rồi. Vậy tôi hỏi cô, vì đơn giản nghĩ rằng không mang thai cũng chẳng sao nên phu nhân chẳng buồn đi khám à?”
“Đi khám?” Utsumi Kaoru nhíu màu.
“Từ những gì chúng ta biết đến giờ thì trong một năm qua, phu nhân không điều trị vô sinh. Tôi nghĩ là, nếu đã có giao ước như vậy, chậm nhất thì vài tháng sau khi kết hôn, bắt đầu đi khám phụ khoa cũng không có gì lạ.”
“Phu nhân có nói với Wakayama Hiromi là việc điều trị vô sinh mất nhiều thời gian nên hai vợ chồng ngay từ đầu đã không tính đến…”
“Đó là Mashiba thôi. Nếu phải làm việc phiền phức như thế thì đổi vợ cho nhanh. Nhưng phía phu nhân thì sao? Đương nhiên sẽ tìm mọi cách có thể chứ?”
“Nói vậy cũng đúng.” Kusanagi lẩm bẩm.
“Vì sao phu nhân lại không có ý định đi khám? Chìa khóa của vụ án này nằm ở đó.” Yukawa đưa ngón tay lên sửa lại vị trí của mắt kính. “Thử nghĩ xem. Nếu một người có cả tiền và thời gian, cần đến bệnh viện nhưng lại không đi, lý do sẽ là gì?”
Kusanagi nghĩ ngợi. Anh thử đặt mình vào cảm xúc của Ayane. Nhưng anh không tìm được đáp án nào cho câu hỏi của Yukawa.
Chợt Utsumi Kaoru bất ngờ đứng dậy.
“Vì có đi cũng vô ích… phải không?”
“Vô ích? Là sao cơ?” Kusanagi hỏi.
“Vì biết có đi khám cũng không có tác dụng. Lúc đó người ta sẽ không đến bệnh viện.”
“Đúng là như vậy.” Yukawa nói. “Phu nhân vốn biết mình có đi khám cũng vô ích. Vì thế mới không đi. Suy luận như vậy là hợp lý nhất.”
“Tức là cô ấy… phu nhân Ayane bị vô sinh à?”
“Phu nhân đã ngoài 30 rồi. Chắc không có chuyện chưa từng đi khám phụ khoa. Phải chăng bác sĩ đã cho biết là cơ thể mình không thể mang thai? Nếu vậy thì có đến bệnh viện cũng vô nghĩa. Không những thế, có thể còn lộ ra với chồng là mình bị vô sinh.”
“Chờ đã. Thế thì, dù biết không thể mang thai nhưng cô ấy vẫn giao ước như vậy à?” Kusanagi hỏi.
“Đúng thế. Tóm lại, hy vọng cuối cùng của cô ấy chỉ có trường hợp người chồng hủy giao ước. Tuy nhiên hiện thực không diễn ra như vậy. Anh ta định làm theo giao ước. Vì thế cô ấy quyết định gϊếŧ chồng. Rồi, ở đây tôi muốn hỏi hai người. Rốt cuộc là cô ấy tính chuyện gϊếŧ chồng từ lúc nào?”
“Đã nói là do mối quan hệ giữa Mashiba Yoshitaka và Wakayama Hiromi…”
“Không, sai rồi.” Utsumi Kaoru cắt lời Kusanagi. “Nếu xác định sẽ gϊếŧ chồng trong trường hợp anh ta làm theo giao ước thì quyết tâm đó phải có từ thời điểm giao hẹn.”
“Tôi đã chờ câu trả lời này.” Yukawa trở lại vẻ nghiêm túc. “Tóm lại là thế này. Phu nhân Ayane dự đoán trước động cơ gϊếŧ chồng sẽ hình thành trong vòng một năm. Có nghĩa là, tại thời điểm đó cũng có thể đã chuẩn bị sẵn cho việc sát hại.”
“Chuẩn bị cho việc sát hại?” Kusanagi trợn trừng mắt.
Yukawa nhìn utsumi Kaoru. “Khi nãy cô đã cho tôi biết nhận định của tổ giám định. Cách bỏ chất độc vào thiết bị lọc nước chỉ có một thôi, tháo ống nước ra để cho thạch tín vào rồi lại lắp vào, đúng không? Bên giám định nói không sai đâu. Đúng là như thế. Thủ phạm đã dùng cách đó để cho chất độc vào từ một năm trước.”
“Không thể nào…” Kusanagi không cất thành lời.
“Nhưng nếu làm thế thì không thể sử dụng thiết bị lọc nước.” Utsumi Kaoru nói.
“Đúng thế. Phu nhân không dùng thiết bị lọc trong suốt một năm.”
“Thế thì không đúng. Bởi vì lõi lọc của thiết bị có dấu hiệu đã qua sử dụng.”
“Vết tích đó không phải của một năm nay. Đó là cái được gắn từ một năm trước.” Yukawa mở ngăn kéo bàn, lấy ra một tờ tài liệu. “Tôi có nhờ cô tìm hiểu mã sản phẩm của lõi lọc đúng không? Tôi báo mã hàng với nhà sản xuất để hỏi xem nó có trên thị trường từ bao giờ. Đáp án là hai năm về trước. Tôi cũng được cho hay, không thể có chuyện lõi lọc được thay một năm trước lại có mã sản phẩm ấy. Có lẽ thủ phạm sau khi nhờ thay lõi của thiết bị lọc đã ngay lập tức tự gắn lại lõi cũ. Chắc hẳn đã tính đến tình huống thủ đoạn bị lộ tẩy nếu lõi còn mới tinh. Và đó là lúc thạch tín được bỏ vào.”
“Không thể nào.” Kusanagi nói từng tiếng khô khốc. “Không thể có chuyện như vậy. Bỏ chất độc vào từ một năm trước rồi sau đó không hề dùng đến thiết bị lọc… không thể thế được. Dù cô ấy không dùng nhưng người khác có thể vẫn sử dụng cơ mà? Không thể làm một việc nguy hiểm như thế.”
“Đúng là một cách rất nguy hiểm. Nhưng cô ấy đã làm được.” Yukawa lạnh lùng nói. “Suốt một năm qua, tuyệt đối không ra ngoài nếu chồng ở nhà, không ai có thể lại gần thiết bị lọc. Ngay cả khi tiệc tùng tại nhà cũng một mình nấu nướng. Thường xuyên mua sẵn nước đóng chai để tránh việc không đủ nước uống. Tất cả đều là những nỗ lực để hoàn tất thủ thuật này.”
Kusanagi lắc đầu. Rất nhiều lần.
“Việc điên rồ như thế… không thể nào. Không thể có chuyện đó. Không thể có người hành động như vậy.”
“Không, có thể chứ.” Utsumi Kaoru nói. “Tôi đã tìm hiểu cuộc sống sau hôn nhân của vợ chồng họ theo yêu cầu của tiên sinh Yukawa. Cũng hỏi Wakayama Hiromi rất kỹ. Tôi không biết mục đích của việc đó nhưng giờ thì đã hiểu rồi. Tiên sinh muốn xác nhận xem ngoài phu nhân ra, còn ai có cơ hội động tới máy lọc nước hay không.”
“Đúng vậy. Yếu tố then chốt là hành động lúc Mashiba nghỉ ở nhà. Phu nhân ngồi ở ghế sô-pha trong phòng khách và khâu khâu ghép vải cả ngày. Tôi đã vào ngôi nhà đó rồi nên biết. Cùng với việc khâu khâu ghép vải, cô ấy cảnh giác không để chồng bước vào căn bếp.”
“Đối trá. Đó là sản phẩm tưởng tượng của cậu.” Kusanagi nói như đang rêи ɾỉ.
“Về lý thì chẳng còn cách nào khác cả. Chỉ có thể nói đó là sức mạnh của sự cố chấp đáng kinh ngạc và một ý chí đáng sợ.”
Nói dối, Kusanagi lặp đi lặp lại. Nhưng giọng nói ấy mỗi lúc một yếu ót.
Không nhớ vào lúc nào, Ikai đã nói thế này về sự hy sinh của Ayane.
“Cô ấy hoàn hảo trong vai trò người vợ. Bỏ tất cả công việc bên ngoài để chuyên tâm cho gia đình. Những lúc Mashiba ở nhà, cô ấy chỉ ngồi làm khâu ghép vải trên ghế sô-pha trong phòng khách và luôn sẵn sàng chăm sóc cho chồng.”
Hơn nữa, Kusanagi còn nhớ ra câu chuyện được nghe ở nhà cha mẹ của Ayane. Cha mẹ cô cho biết, Ayane vốn không giỏi nấu nướng, đến trước khi cưới mới vội vàng đi học nấu ăn để nâng cao tay nghề.
Nếu nghĩ mọi việc đều là phương sách để không ai có thể bước vào gian bếp thì hoàn toàn hợp lý.
“Vậy là nếu phu nhân muốn gϊếŧ Mashiba thì không cần làm gì đặc biệt nhỉ.” Utsumi Kaoru nói.
“Đúng thế. Không làm gì cũng được. Chỉ cần ra khỏi nhà để chồng ở một mình là được. Không, có làm một việc duy nhất. Đó là đổ đi vài chai nước trong số đã mua sẵn. Số còn lại chỉ còn một, hai chai thôi đúng không? Không có gì xảy ra khi Mashiba uôhg nước. Lần đầu tiên pha cà phê chắc cũng dùng nước đóng chai. Nhưng khi tự pha lần thứ hai, anh ta đã dùng nước của thiết bị lọc. Có lẽ vì chỉ còn một chai nước khoáng cuối cùng nên muốn tiết kiệm chăng? Cuối cùng thì chất độc được sắp đặt từ một năm trước cũng đến lúc phát huy uy lực.” Yukawa cầm lấy cốc cà phê trên mặt bàn. “Suốt một năm nay, phu nhân có thể gϊếŧ Mashiba bất cứ lúc nào. Ngoài ra còn liên tục chú ý từ việc nhỏ nhất để anh ta không mắc sai lầm mà uống phải chất độc. Thường thì người ta hao tâm tổn sức để tìm cách gϊếŧ người. Nhưng thủ phạm lần này thì ngược lại. Dốc toàn bộ sức lực cho việc không gϊếŧ người. Không có thủ phạm nào như thế. Từ cổ chí kim, từ đông sang tây đều không có. Về mặt lý luận thì có thể nhưng không thể nghĩ đến trong thực tế. Vì thế tôi mới gọi là đáp án ảo.”
Utsumi Kaoru bước ra trước mặt Kusanagi.
“Chúng ta khẩn trương yêu cầu phu nhân Ayane đi theo để hợp tác điều tra thôi.”
“Có chứng cứ không? Chứng cứ cho thấy cô ấy đã dùng thủ thuật đó?”
Nhà vật lý học liền gỡ kính rồi đặt nó lên bàn.
“Không có chứng cứ. Không thể có được.”
Utsumi Kaoru kinh ngạc quay sang nhìn anh. “Thật à?”
“Cô thử nghĩ mà xem, đó là điều đương nhiên. Nếu làm một việc gì đó thì sẽ lưu lại vết tích. Nhưng cô ta không làm gì cả. Không làm gì hết chính là phương thức gϊếŧ người. Thế thì có muốn tìm dấu vết hành động của cô ta cũng vô ích. Vật chứng duy nhất là thạch tín được tìm thấy trong thiết bị lọc nhưng chỉ như thế thì không đủ để làm chứng cứ, khi nãy chính cô Utsumi đã giải thích rồi. Mã sản phẩm trên lõi lọc cũng chỉ đủ làm bằng chứng tình huống. Tóm lại, chứng minh cô ấy đã dùng thủ thuật đó, trong thực tế là không thể.”
“Sao cơ…” Utsumi Kaoru câm nín.
“Nên tôi nói từ trước rồi. Đây là một tội ác hoàn hảo.”