Kaoru đang sắp xếp tài liệu trong phòng họp tại trụ sở Meguro, Mamiya vừa từ bên ngoài trở về liền ra hiệu cho cô bằng ánh mắt. Cô đứng dậy, đi ra gặp ông.
“Tôi vừa trao đổi với trưởng phòng về vụ đó.” Mamiya ngồi xuống ghế rồi nói. Vẻ mặt không được tươi tỉnh.
“Lệnh bắt thì sao?”
Mamiya khẽ lắc đầu.
“Với tình hình hiện tại thì không thể. Quá thiếu các dữ liệu để xác định thủ phạm. Suy luận của giáo sư Galileo vẫn ấn tượng như mọi khi nhưng nếu không có chứng cứ nào thì không thể tiến hành khởi tố.”
“Thật thế à?” Kaoru ủ rũ. Đúng như Yukawa đã nói.
“Trưởng phòng và cán bộ quản lý đều rất đau đầu. Sắp đặt chất độc từ một năm trước rồi nỗ lực không để nạn nhân uống cho đến thời khắc quyết định, đó là hành vi phạm tội kiểu gì không biết. Tôi cảm thấy cả hai đều bán tín bán nghi. Không, nói thật thì tôi cũng vậy. Đúng là chỉ có thể nghĩ đến câu trả lời như vậy nhưng kể cả thế thì cũng rất khó tin. Tôi cứ nghĩ đó là chuyện không thể.”
“Tôi cũng không tin được lúc vừa nghe tiên sinh Yukawa nói.”
“Có những người nghĩ ra được những chuyện hoàn toàn không tưởng. Ayane đã vậy mà cả giáo sư suy luận ra được chuyện đó cũng thế. Không hiểu bộ óc họ cấu tạo kiểu gì.” Mamiya nhăn nhó. “Vẫn chưa biết suy luận của giáo sư có đúng hay không nữa. Một khi chưa làm sáng tỏ được thì vẫn chưa thể ra tay với Mashiba Ayane.”
“Về phía Tsukui Junko thì sao? Bên giám định đã kiểm tra nhà cha mẹ cô ấy ở Hiroshima rồi phải không?”
Mamiya gật đầu.
“Đã gửi cái lon rỗng từng chứa thạch tín đến SPring-8. Tuy vậy, giả sử phát hiện có thạch tín và nó giống hệt loại được dùng trong vụ án này thì vẫn không dùng làm chứng cứ có tính quyết định được. Không, thậm chí nó còn không thể là bằng chứng tình huống. Tsukui Junko là người yêu cũ của Mashiba Yoshitaka nên hoàn toàn có khả năng chính Mashiba là người giữ thạch tín.”
Kaoru thở hắt ra.
“Rốt cuộc thì cái gì mới dùng làm chứng cứ được chứ? Hãy cho tôi biết cần có những gì đi! Nếu chỉ ra cho tôi thì cách nào tôi cũng tìm được. Không lẽ, đúng như tiên sinh Yukawa nói, đây là một tội ác hoàn hảo ư?”
Mamiya nhăn mặt.
“Đừng có lớn tiếng sủa nhặng lên. Làm thế nào thì chứng minh được hành vi phạm tội à? Chẳng phải không biết nên mới đau đầu hay sao? Lúc này chỉ có thiết bị lọc có thể tạm gọi là tang chứng. Là vì đã tìm thấy thạch tín. Cái nâng cao giá trị vật chứng của nó chính là yếu tố quyết định. Ý kiến của các sếp đấy.”
Kaoru bất giác cắn môi. Cứ như thể cô vừa nghe được tuyên bố thua cuộc.
“Đừng có làm bộ mặt đó. Tôi không bỏ cuộc đâu. Chắc chắn sẽ tìm được gì đó. Cái gọi là tội ác hoàn hảo đâu có thực hiện được một cách dễ dàng như vậy.”
Kaoru im lặng gật đầu rồi lại cúi chào Mamiya và rời khỏi đó. Nhưng cô không đồng tình với ý kiến của cấp trên.
Đâu có thực hiện được một cách dễ dàng như vậy – cô lại tin mình hiểu. Bởi vì điều Mashiba Ayane đã làm khó đến độ người bình thường sẽ nói là không thể nên cô e rằng đó sẽ là một tội ác hoàn hảo.
Quay lại chỗ ngồi, cô liền lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn. Hy vọng có tin báo một kết quả nào đó từ Kusanagi. Nhưng gửi đến cô chỉ có tin nhắn của mẹ.