Khúc Mịch đưa người hành khất về đội hình sự, lệnh cho cấp dưới tiến hành lấy khẩu cung.
Một lát sau Lưu Tuấn cũng cầm băng ghi hình lấy từ bên phía cảnh sát giao thông về.
Có hai con đường đi từ vùng ngoại thành đến cửa hàng quần áo ở đường Trung Tâm, tuy nhiên chỉ có một đường duy nhất có thể lái xe nên việc điều tra dễ dàng hơn nhiều.
Khúc Mịch và Lưu Tuấn bốn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đoạn giao lộ hoặc đoạn tốc độ xe lưu thông nhanh hai người đều phải chiếu chậm lại.
Khoảng 9 giờ 40 phút một chiếc xe Morgan đen từ từ lọt vào tầm mắt của bọn họ.
“Đến rồi!” Lưu Tuấn la lớn, vội vàng dừng hình ảnh, phóng lớn. Liền trông thấy gương mặt Lãnh Thác xuất hiện rõ rõ ràng ràng trước mặt, trên ghế sau không có gì. Hình như hắn còn liếc lên camera nở nụ cười quỷ dị.
Tiếp tục chiếu, xe dần dần biến mất trên màn ảnh. Hai mươi phút sau đến đoạn ở cửa hàng bán quần áo trên đường Trung Tâm, đáng tiếc không thấy chiếc xe nào trên băng ghi hình.
“Bắt đầu chiếu thời điểm 10 giờ 30 phút!” Khúc Mịch ra lệnh.
Căn cứ khẩu cung của người hành khất, khoảng chừng mười giờ rưỡi hắn nhìn thấy chiếc xe của Lãnh Thác dừng ở đầu ngõ, còn nhặt được điện thoại di động,
Quả nhiên, từ thời điểm đó đến mười hai giờ đêm, xe Lãnh Thác lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Đội trưởng Khúc! Căn cứ đoạn băng ghi hình này cơ bản có thể phán định Lãnh Thác lái xe đến cửa hàng bán quần áo, hơn nữa còn dừng lại ở đó!” Lưu Tuấn cực kỳ hưng phấn, vừa được vào đội hình sự làm việc cùng thần tượng, lại còn khóa chặt được nghi phạm tra ra được manh mối trọng yếu, “Chúng ta có nên mời hắn về Cục thẩm tra một chút không?”
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ không hỏi được gì!” Khúc Mịch giọng chắc nịch, “Tuy nhiên có thể bắt người!”
“Được rồi!” Nghe anh nói, Lưu Tuấn có hơi thất vọng, nhưng được hai chữ ‘bắt người’ cậu ta lại trở về sự hưng phấn như ban đầu.
Lãnh Thác nhanh chóng được mời đến đội hình sự Cục cảnh sát. Hắn thản nhiên tiến vào phòng thẩm vấn, lôi khăn tay lau mặt ghế mấy lần rồi mới ngồi xuống.
“Họ tên, giới tính, ngày sinh, nghề nghiệp, quê quán!” Lưu Tuấn nghiêm túc hỏi.
“Ha ha ha!” Lãnh Thác nở nụ cười lạnh lùng, gương mặt tỏ vẻ khinh thường.
Lưu Tuấn tức giận, cái này chính là đang khiêu khích! Đối phương dám khinh cậu ta nhỏ tuổi nên bắt nạt … Vậy thì cậu ta cho hắn biết lợi hại.
“Anh không có quyền từ chối trả lời câu hỏi của tôi!” Cậu ta đập bàn, “Ngày 1 tháng 4, từ 9 giờ tối đến 12 giờ khuya anh đang ở đâu?”
Lãnh Thác lặng im không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt thâm trầm và nham hiểm, khiến cậu ta có chút sợ hãi.
“Chúng tôi đã tra ra được tối hôm đó anh đi đến cửa hàng quần áo, có băng ghi hình làm bằng chứng. Tốt nhất anh nên thành thật một chút, may ra còn được hưởng khoan hồng!” Lưu Tuấn vừa đấm vừa xoa, đáng tiếc không hữu hiệu.
Đối phương chỉ dùng một chiêu, đó chính là không nói nửa lời! Cậu ta không thể đánh, không thể mắng, tức giận cũng chẳng làm được gì.
Cậu ta thẩm vấn trong phòng gần một tiếng đồng hồ nhưng Lãnh Thác vẫn im thin thít, không nói câu nào.
“Anh đừng tưởng không nói cái gì thì chúng tôi không có cách nào. Anh sẽ hối hận!” Lưu Tuấn đúng là không thể hù dọa được hắn.
Cùng thời điểm, Khúc Mịch và Lục Ly đến nhà của hắn tỉ mỉ lục soát.
Đầu tiên kiểm tra xe, khoa pháp chứng làm kiểm tra huyết dịch, nhưng đáng tiếc không tìm thấy dấu vết.
Bọn họ cẩn thận lục soát trong mỗi ngóc ngách trong nhà, vẫn không có điểm đáng ngờ. Công sức hơn một tiếng nhưng chẳng có mảy may thu hoạch.
Lưu Tuấn thẩm vấn đến mức miệng khô lưỡi rát, cậu ta ra ngoài uống nước, tranh thủ gọi điện thoại cho Khúc Mịch báo cáo.
Nghe xong Khúc Mịch ngẫm nghĩ một chút: “Tôi đã thông báo cho khoa pháp chứng, sẽ có người đến lấy mẫu của hắn làm xét nghiệm. Cậu cứ để hắn ở đó chờ tôi về rồi nói!”
Đồng nghiệp pháp chứng đến lấy mẫu, bên phía Khúc Mịch cũng thu đội, trở về Cục cảnh sát.
Anh vừa bước vào phòng thẩm vấn, Lãnh Thác lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Đội trưởng Khúc, các người tiến hành lục soát nhà tôi … Thế nào? Bây giờ thả tôi đi được rồi chứ?”
Quá phách lối, Lưu Tuấn thấy thái độ khiêu khích của hắn với Khúc Mịch lại càng cảm thấy phẫn nộ.
Khúc Mịch trái lại rất bình tĩnh, anh biết tên Lãnh Thác này đâu dễ bị nắm đuôi. Tuy nhiên, không cần phải vội, đã khóa được mục tiêu Khúc Mịch không tin mình không tra ra được chứng cứ.
“Anh Lãnh đã có thể đoán được chúng tôi sẽ tiến hành lục soát nhà anh, vậy chắc cũng có thể đoán được hành động kế tiếp, cần gì phải hỏi câu này chứ?” Khúc Mịch nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi thích nhất làm việc với người thông minh, không cần nhiều lời!” Dứt lời anh cũng đi ra ngoài.
“Đội trưởng Khúc, vậy có thả người này không?” Lưu Tuấn là nghé con nên không sợ cọp, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám hỏi, “Chúng ta không có bất cứ chứng cứ nào, hắn lại không chịu thừa nhận, miễn cưỡng tạm giam bốn mươi tám tiếng đồng hồ cũng vô dụng.”
“Ừm!”
“Vậy thả người?” Lưu Tuấn nghe thấy Khúc Mịch đồng ý với quan điểm của mình trong lòng vô cùng đắc ý. Được thần tượng trọng dụng và tán dương thật sự là đạt đến đỉnh cao của cuộc đời! Ngày hôm nay cho dù mệt nhọc nhưng hạnh phúc còn hơn lên trời.
Về trường cậu ta nhất định sẽ khoe khoang với bạn học, để coi trong lớp ai còn dám trêu cậu ta mắc chứng ảo tưởng nữa hay không. Đợi đến khi vụ án này được phá, phỏng vấn gì gì đó thể nào cũng dính đến cậu ta … xem ai còn dám cười chê!
Trong lúc đang suy nghĩ vô vàn truyện tốt đẹp thì Khúc Mịch bên cạnh lên tiếng: “Người khẳng định hiện tại không thể thả, đến giờ phút cuối cùng có thả hay không tính sau!”
“Hiện tại thả và sau đó thả khác nhau ở điểm nào? Cho dù có kết quả sinh thiết chứng thực đầu lọc và khăn tay là do hắn vứt lại trong toilet ở trạm xe lửa cũng không nói lên được điều gì! Chỉ cần hắn biện giải một chút, chúng ta chẳng có cách nào!” Lưu Tuấn tìm mọi cách bạo biện, nhưng những lời cậu ta nói không phải không có đạo lý. Giam Lãnh Thác chừng nào cơn giận của cậu ta lại tăng thêm chừng đó.
“Cậu nói rất đúng — Tuy nhiên không thể thả người!” Khúc Mịch nói một câu duy nhất kiên quyết không đồng ý thả người.
Sáng hôm sau đã có kết quả xét nghiệm, chứng thực DNA trên đầu lọc và khăn tay hoàn toàn trùng khớp với DNA của Lãnh Thác.
Lưu Tuấn một lần nữa được thẩm vấn Lãnh Thác, quả nhiên lời giải thích của hắn nằm trong dự liệu của cậu ta.
“Anh nói anh cảm thấy phiền chán nên lái xe vào nội thành đi dạo, không biết tiệm quần áo nào hết, mệt mỏi thì về nhà ngủ. Trong trạm xe lửa phát hiện đầu lọc và khăn tay của anh lưu lại, anh lại nói đi ngang qua đó đột nhiên muốn đi vệ sinh nên đi vào. Từ đầu đến cuối anh không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là lái xe đi dạo, không phạm tội, đúng không?”
Lãnh Thác gật gù, cười cười: “Người trẻ tuổi thật sự có tiền đồ!”
“Anh nghĩ chúng tôi sẽ tin tưởng những lời này của anh sao? Con nít ba tuổi còn không dễ bị gạt!” Lưu Tuấn nổi điên.
Lãnh Thác liếc nhìn vẻ mặt nổi nóng của Lưu Tuấn lại càng thêm thoải mái, cười cười: “Không tin cũng đành chịu, hoài nghi không được coi là chứng cứ!”
Nói xong hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Lưu Tuấn không còn cách nào khác đi ra ngoài báo cáo kết quả.
“Tên nhóc hỉ mũi chưa sạch này do cậu cố tình mời về!” Vừa vặn Cục Trưởng Hoàng đến, ông ta lên tiếng hỏi Khúc Mịch.
Khúc Mịch gật đầu, nhìn đồng hồ: “Cục Trưởng Hoàng, nếu như ông đến vì chuyện của Lãnh Thác thì không cần phải nói. Còn mười hai tiếng nữa, hết giờ tự nhiên sẽ thả người!”
“Khúc Mịch à! Cậu thông minh như thế tại sao …” Cục Trưởng Hoàng bộ dạng khó ăn khó nói, “Đầu tiên không quan tâm đến biểu hiện của lãnh đạo thành phố, nhất định đòi bắt Thôi Minh; huyên náo này nọ ngay cả tôi và thị trưởng Trương cũng không dám hó hé. Bây giờ cậu bắt luôn Lãnh thiếu gia, thật sự cậu khiến cho Cục Trưởng như tôi đứng ngồi không yên. Luật sư đã đến phòng làm việc của tôi, người ta muốn kiện cậu lạm dụng chức quyền, xâm phạm nhân quyền.”
“Tùy ý kiện!” Khúc Mịch chẳng thèm đẻ ý.
“Cậu tùy ý hay không không quan trọng, quan trọng là Cục Trưởng của cậu đây nè!” Cục Trưởng Hoàng đoán trước Khúc Mịch sẽ không quan tâm: “Đội trưởng Khúc, tên Mạnh Triết oắt con bắt được Thôi Minh lại chẳng chịu để yên, chọc vào không ít người nhưng không tra được bất cứ cái gì. Tôi thân là Cục Trưởng bây giờ cực kỳ bận rộn, ngày nào cũng ngửa mặt để người ta chửi … cậu cũng phải chừa cho tôi con đường sống chứ!”
Ông ta càng nói càng kích động, sau đó ho khan một tràng, hai tay ôm ngực.
“Cục Trưởng Hoàng, từ kỳ nghỉ đông ông vẫn chưa nghỉ phép đúng không? Chi bằng ông đi thư giãn một chuyến, không có gì quan trọng hơn sức khỏe!” Lục Ly tiến tới điều đình, “Tim của ông không khỏe, không thể xúc động, phải biết khắc chế. Đi, tôi đưa ông qua phòng nghỉ một chút.”
Mấy ngày nay Cục Trưởng Hoàng phải sống trong áp lực rất lớn.
“Nằm gì mà nằm, mau gọi 120 ngay lập tức!” Khúc Mịch vừa gõ bàn vừa nói.
Cục Trưởng Hoàng nghe lời Lục Ly khuyên, tâm tình dịu đi được một chút, bây giờ nghe Khúc Mịch nói ông ta muốn tăng huyết áp … Chẳng phải Khúc Mịch đang nguyền rủa ông ta mắc bệnh hiểm nghèo ư!
“Áp lực của Cục Trưởng Hoàng chính là không thể đối mặt với một vài người!” Khúc Mịch lạnh lùng: “Nếu như tin tức vì giận tôi đến mức nhập viện, áp lực của ông lập tức cũng sẽ không còn!”
Cục Trưởng Hoàng chớp mắt, đột nhiên có cảm giác được giải thoát.
Lưu Tuấn cơ trí lập tức bấm 120: “Alo! Trung tâm cấp cứu à? Có môt bệnh nhân lên cơn đau tim tại Cục cảnh sát. Các người mau đến đây!”
Một lát sau phía cổng Cục nghe thanh âm còi hụ xe cấp cứu. Mọi người ở phòng ban khác không biết xảy ra chuyện gì, lũ lượt kéo nhau ra coi, chứng kiến cảnh Cục Trưởng Hoàng trên cáng cứu thương đều cảm thấy rất kỳ lạ. Sau đó nghe ngóng mới biết là Khúc Mịch làm cho tức giận đến ngất xỉu.
Trong Cục bắt đầu bàn tán xôn xao. Mặc kệ mọi người nói thế nào, thì Cục Trưởng vẫn được an tịnh. Biện pháp này của Khúc Mịch quả nhiên lợi hại, ông ta nằm tại phòng bệnh, không tiếp khách, điện thoại đều được người nhà nhận thay. Vì ông ngất xỉu trong lúc làm việc, lại còn được chuyển đi bằng xe cấp cứu nên tiền viện phí và thuốc thang đều được nhà nước chi trả.
Lãnh đạo cấp trên cũng không dám gây thêm áp lực … ông ta mỗi ngày xem báo uống trà. Đây mới chính là cuộc sống!
Bốn mươi tám tiếng đã hết, Lãnh Thác được phóng thích. Khúc Mịch lệnh cho Lưu Tuấn theo dõi hắn 24/24, còn cấp xe riêng cho cậu ta.
“Đội trưởng Khúc, xe cảnh sát này quá mức lộ liễu. Nhà của hắn, trái phải trước sau đều rất dễ bị phát hiện.”
“Ai bảo cậu bí mật?” Khúc Mịch hỏi ngược lại: “Không phải cậu cho rằng hắn thích nhìn dáng vẻ tức giận của cậu ư? Nhiệm vụ của cậu chính là làm cho hắn vui!”
Lưu Tuấn ngẩn người … gãi gãi đầu ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ.