Editor: Meoxuxu
Lời nói của Kim Chí Thành trước sau mâu thuẫn, không rõ được lời nào hắn nói là thật, lời nào là giả. Dĩ Nhu thậm chí cảm nhận được tinh thần hắn vẫn còn đang rối loạn, căn bản không hề có chuyển biến tốt đẹp.
“Anh cũng thường mơ giấc mơ như vậy sao?” Lời Khúc Mịch khiến tâm Dĩ Nhu căng thẳng, cô biết ý nghĩa câu hỏi của anh là gì.
Dĩ Nhu khẩn trương nhìn Kim Chí Thành, vểnh tai, không muốn bỏ qua một chữ.
“Không có, chỉ có hai lần thôi.” Hắn đem vụ giết hại gia đình Đồng Huy quy kết thành một giấc mơ.
Dĩ Nhu nghe xong tâm buông lỏng, đồng thời cau mày. Trạng thái hiện tại của hắn, dường như có tra hỏi cũng không làm được gì. Hoàn toàn là ăn nói lung tung, muốn nói gì thì nói, căn bản không có giá trị tham khảo.
Nhưng rõ ràng Khúc Mịch không cho là như vậy, mặc kệ Kim Chí Thành nói cái gì, anh đều nghe rất chăm chú.
“Anh có thể kể mình làm thế nào có thể quen biết Diệp Hồng không?” Khúc Mịch thế nhưng lại hỏi lại vấn đề này.
Kim Chí Thành tựa hồ không phát hiện ra, nghĩ một chút rồi trả lời: ” Chúng tôi quen nhau ở công ty, đợt ấy tôi đến công ty để học tập ba tôi. Tôi đặc biệt nhớ rõ, ngày đó cô ấy mặc một chiêc váy liền màu trắng, tóc dài buông xõa, ngồi đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mỹ lệ làm cho lòng người kinh diễm.
Cô ấy là thư kí của ba tôi, nên chúng tôi tiếp xúc nhiều hơn. Tôi phát hiện cô ấy không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, đáy lòng còn vô cùng lương thiện. Cô ấy với những người con gái khác không giống nhau, không phải loại người thích tiền của tôi. Ngay từ đầu tôi thể hiện tình cảm với cô ấy, cô ấy còn trốn tránh. Tôi biết cô ấy lo lắng sẽ có tình cảm với tôi.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy nhìn thấy tôi, rõ ràng cũng có cảm tình. Tôi nhìn qua ánh mắt ấy liền phát hiện, khi đó cô ấy cũng không biết thân phận của tôi! Sau đó, cô ấy từ miệng mọi người mà biết tôi là ” thái tử gia” trong công ty, cô ấy liền duy trì khoảng cách với tôi. Nhưng trải qua tiếp xúc, cô ấy cảm thấy tôi không giống với mấy tên nhà giàu khác, cho nên mới từ từ chấp nhận tôi.”
“Sau khi kết hôn tình cảm hai người thế nào? ” Khúc Mịch giống như đang hàn huyên trò chuyện cùng bạn bè hỏi.
“Tốt lắm, chúng tôi rất ân ái.” Khóe miệng Kim Chí Thành lần đầu tiên phá lệ mỉm cười, “Thời điểm kết hôn Diệp Hồng đã mang thai, cô ấy vừa đi làm vừa dưỡng thai. Tôi mỗi ngày đều sắc thuốc bổ cho cô ấy, chờ cô ấy tan làm thì cùng nhau tản bộ, cuối tuần đi mua đồ dùng và đồ ăn cho trẻ nhỏ. Mỗi ngày trôi qua đều là hạnh phúc! Sau đó tiểu Nguyên ra đời, nó là một bé trai khỏe mạnh béo tốt, ba càng thêm vừa lòng, không khí trong nhà chưa bao giờ hài hòa như vậy.
Nhưng khi đứa nhỏ từ từ lớn lên, tôi bắt đầu gặp phải một vấn đề, vợ chồng chúng tôi cần phải là vợ chồng chân chính! Đối với cơ thể tôi căn bản là không được, thỉnh thoảng cảm thấy lực bất tòng tâm. Tuy Diệp Hồng nói không sao, có con, cùng nhau chia sẻ, có thể quan tâm nhau, hơn nữa cô ấy cũng phải đi làm. Nhưng một thời gian sau, lòng tôi dần dần có gánh nặng, tâm trạng áy náy ngày càng rõ.
Tôi không dám sinh hoạt cùng phòng với cô ấy, tự mình đi đến thư phòng ngủ. Tôi nghĩ phải hết sức bù đắp cho cô ấy, cố gắng vào việc kiếm tiền. Trước mặt ba, tôi luôn nói tốt cho cô ấy. Đối với tôi người không thể bỏ qua được việc kia, bệnh tâm lý ngày càng nặng.
Ba phát hiện tinh thần tôi không tốt, đưa tôi sang Toronto chữa bệnh. Cái bệnh viện kia tôi đã sang đó hai lần, đối với hoàn cảnh nơi ấy rất quen thuộc. Hơn nữa biểu hiện lần này của tôi cũng không quá nghiêm trọng, bọn họ quản lí tôi cũng không chặt, tôi liền trốn về. Tôi tìm Diệp Hồng, nói với cô ấy không muốn bị ba bắt về. Cô ấy liền đem tôi giấu trong gia đình họ hàng ở nông thôn. Tôi đợi ở đó, mỗi ngày uống thuốc, cảm thấy tinh thần mình trở nên tốt hơn nhiều.
Sau đó, các anh tới tìm tôi, hơn nữa đem tôi bắt lại. Tôi biết chính mình có bệnh, sẽ phối hợp điều trị thật tốt. Tôi muốn ra ngoài sớm một chút, có thể được đoàn tụ với vợ con mình.”
Khúc Mịch gật gật đầu, “Tôi sẽ lại đến thăm anh.”
Anh cùng Dĩ Nhu rời đi, tìm nữ bác sĩ, muốn lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng của Kim Chí Thành. Mặt trên có tóc của Kim Chí Thành và nước bọt của hắn, dùng cái này có thể xét nghiệm ADN.
“Tại sao tôi lại cảm thấy bệnh của hắn không hề chuyển biến tốt? ” Lên xe, Dĩ Nhu mới mở miệng nói, ” Hắn đối với cùng một vấn đề đưa ra đáp án bất đồng nhau. Về việc cùng Diệp Hồng quen biết, tình cảm đối với cô ta, về việc giết hại cả gia đình nhà Đồng Huy.”
“Vậy em cho rằng lời nào của hắn mới là sự thật?” Khúc Mịch hứng thú hỏi.
Dĩ Nhu thật sự ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: ” Lúc hắn uống xong thuốc có vẻ đúng hơn. Tôi biết, thời gian thuốc phát huy tác dụng nhanh nhất cũng phải mất một lúc. Nhưng việc uống thuốc này khiến cho tiềm thức trong hắn được trấn định hơn. Những lời hắn nói lúc này, ý thức hắn có vẻ thanh tỉnh hơn nhiều.
Chúng ta lúc vào phòng, anh gọi tên của hắn, ý thức hắn rõ ràng còn đang hỗn loạn, hắn thậm chí ngay cả thân phận chính mình cũng không thể xác định được. Tôi cảm thấy trước đấy điều hắn nói đều là suy tưởng, điều có thể dùng rất ít. Hắn rõ ràng giết cả nhà Đông Huy, còn cả ba ruột và mẹ kế, nhưng theo bản năng nhân tính có hành vi kháng cự, cho nên tiềm thức mới ám chỉ đây chỉ là giấc mộng.”
“Ý thức hắn có vẻ bị lẫn lộn, nhưng nguyên nhân gây nên việc này là vì sao? Bác sĩ nói bệnh hắn cơ bản đã ổn định, mọi mặt đều chuyển biến tốt đẹp.”
“Có thể nào là người có đa nhân cách hay không?” Dĩ Nhu đối với phương diện này có nghiên cứu qua một chút, ” Hắn trước sau biểu hiện ra bên ngoài cá tính hoàn toàn bất đồng, có lẽ là do một thời gian dài bị ngược đãi, tinh thần sinh ra một nhân cách khác. Một nhân cách hắn tự nhận để giải phóng tính tình, tràn ngập bạo lực khát máu, hoàn toàn không có nửa điểm nhân tính ; một nhân cách là cá tính vốn có của hắn, luôn oán hận, nhẫn nhịn, áp lực. Nếu nói vậy, việc hắn mâu thuẫn như vậy có thể được giải thích.”
“Tôi đã từng gặp qua người đa nhân cách, cho nên bất luận là trên lý thuyết hay trên thực tế thì đều không giống, hắn không hề giống như vậy! Em còn nhớ Lãnh Thác không?” Lời Khúc Mịch khiến Dĩ Nhu lâm vào trầm tư.
Lãnh Thác phân liệt ra một nhân cách khác là em gái anh ta, hai nhân cách đều không biết sự tồn tại của nhau, đối với chuyện nhân cách khác đã làm đều ngậm miệng không nói gì, cũng không chống đối.
Nhưng Kim Chí Thành lại hoàn toàn khác, nếu giết người là do nhân cách khác gây nên, như vậy hắn lấy việc nằm mơ để nói chuyện thì không hợp lý cho lắm. Như vậy, cái hắn gọi là giấc mơ biểu thị cho cái gì?
Hai người lái xe trở về đội cảnh sát, đem khăn mặt và bàn chải đánh răng của Kim Chí Thành đưa đến khoa pháp chứng kiểm nghiệm.
Án mạng của Lí Đại Niên đã rất rõ ràng, có thể kết luận là do Kim Hâm giết, cùng Sử Phượng yến đồng lõa thủ tiêu thi thể.
Khúc Mịch nghĩ, án mạng này cơ bản không có điểm gì đáng ngờ, hiện tại có thể kết án. Hung thủ và đồng phạm đều bị giết, nếu người nhà Lí Đại Niên truy cứu có thể tiến hành tố tụng dân sự, yêu cầu Kim Hâm và Sử Phượng Yến bồi thường. Dù sao tài sản của Kim thị vẫn còn, tòa án có thể yêu cầu thu hồi.
Kết quả kiểm tra ADN của Kim Chí Thành và Kim Phẩm Nguyên đã có kết quả, chứng thật bọn họ là quan hệ cha con. Kết quả như vậy làm cho tất cảm mọi người đều kinh ngạc, cũng có chút không hiểu.
Xem ra lời nói của Diệp Hồng và Kim Chí Thành là nói thật, như vậy rốt cục Kim Chí Thành có phải hung thủ giết người hay không?
Mọi người đều nghĩ Kim Chí Thành xuất hiện, hết thảy nghi vấn sẽ dễ dàng giải quyết, nhưng tình huống hiện tại giống như càng ngày càng phức tạp.
Khúc Mịch đem đoạn ghi âm Kim Chí Thành ra cho mọi người nghe, lại để cho mọi người tập hợp tất cả manh mối lại cùng một chỗ.
“Các cậu có ý kiến gì không, có thể tùy ý nói lên.” Mọi người cùng tập trung trong phòng họp nhỏ.
Lục Ly nghe đi nghe lại mấy lần, sau đó mới nói: ” Tôi cảm thấy được bất kể Kim Chí Thành bị bệnh tâm lý hay không bị bệnh, hắn cũng là người trực tiếp có liên quan đến vụ án mạng cả nhà Đồng Huy, và án mạng vợ chồng Kim Hâm. Hắn có thể miêu tả đầy đủ chính xác quá trình giết người, hơn nữa còn trùng khớp với những gì chúng ta thấy ở hiện trường. Nếu lúc ấy hắn không ở hiện trường, cũng không thể nói chi tiết được như vậy.”
Chi tiết án mạng vẫn chưa được công bố ra ngoài, kể cả Diệp Hồng cũng không có thấy hiện trường ở tầng hai.
Phân tích của anh được mọi người nhất trí tán thành, biểu hiện qua chứng cứ, Kim Chí Thành nhất định là hung thủ của hai vụ án mạng này!
“Thế nhưng hắn tại sao lại không có thừa nhận mình giết Tằng gia vào mười lăm năm trước đây, có lẽ, hắn cùng với vụ án này có thể không liên quan! Tôi phát hiện ba án mạng này có những chi tiết khác nhau, án mạng Tằng gia mười lăm năm trước, có hành vi cướp tài sản. Mà hai vụ án sau, hung thủ chỉ đem đồ đạc quý giá vứt đi chứ căn bản không hề cướp bóc.
Kim Chí Thành hiển nhiên sẽ không lấy đi đồ đạc trong nhà mình, như vậy tại sao hắn lại đem đồ trang sức của Đồng gia vứt đi? Nếu hung thủ muốn xử lý tang vật, hẳn sẽ có biện pháp khiến chúng ta không tìm được. Thông qua chi tiết này cùng với khẩu cung Kim Chí Thành, tôi cảm thấy án mạng Tằng gia mười lăm năm trước là do người khác gây ra!”
Lời Mạnh Triết khiến mọi người lâm vào suy nghĩ sâu xa, bọn họ liên tục điều tra, nhưng càng điều tra càng thấy không thích hợp.
“Các anh đã bỏ qua một chi tiết.” Lưu Tuấn do dự đã lâu mở miệng nói: “Pháp y Tăng nói thấy phía trong cổ tay trái của hung thủ có một nốt ruồi đỏ, mà lão Quách cũng nói Kim Chí Thành cũng có đặc điểm như vậy. Tuy rằng chúng ta nhiều lần chứng minh, trên cổ tay Kim Chí Thành không có gì, nhưng làm gì lại có hai loại kết quả hoàn toàn bất đồng như vậy đâu?
Có lẽ lão Quách lớn tuổi nên nhớ nhầm, hoặc là trí nhớ của pháp y Tăng có vấn đề? Nhưng bọn họ hoàn toàn là hai người không quen biết nhau, trước đây chưa bao giờ gặp mặt, tại sao lời nói lại trùng khớp như vậy? Tôi nghĩ, có thể hay không có một người, lớn lên giống như Kim Chí Thành, trên cổ tay hắn có nốt ruồi đỏ! Mà hắn, chính là hung thủ giết hại cha mẹ pháp y Tăng mười lăm năm trước!”
“Ý nghĩ của cậu thật lớn mật, so với phim truyền hình còn thái quá hơn. Tóm lại mà nói, bỗng nhiên biến ra một người sống. Không phải lát nữa cậu lại bảo hắn ta là anh em song sinh với Kim Chí Thành, cho nên bộ dạng mới giống nhau như đúc, thế cho nên ngay cả lão Quách cũng không phân biệt rõ đi.” Vương Nhân Phủ là người đầu tiên cười nhạo hắn.
“Trong khi tất cả mọi nghi vấn đều bị chứng cứ phủ định, như vậy, việc ta không hề để ý, không có khả năng xảy ra nhất có thể lại biến thành việc có thể nhất đấy!” Lưu Tuấn kiên trì với ý kiến của chính mình.
Khúc Mịch vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì, nghe thấy lời nói của Lưu Tuấn thì tinh thần chấn đồng.
” Lập tức đi điều tra bệnh viện ba mươi lăm năm trước mẹ Kim Chí Thành sinh ra hắn, xem có thấy phát hiện khiến chúng ta ngạc nhiên không!”
Lưu Tuấn nghe xong mắt sáng lên, chủ động xung phong muốn đi điều tra.