Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 141: Đột biến



Editor:Meoxuxu

Công ty Kim Hâm vì không có chủ tịch nên hỗn loạn, cổ phiếu cũng xuống giá nhanh. Ban giam đốc mở rất nhiều cuộc họp, nhưng vẫn chưa tìm ra được phương án hiệu quả. Trái lại chỗ Diệp Hồng, chi nhánh công ty được quản lý đâu vào đấy, làm cho tất cả mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.

Bên trong ban giám đốc không đoàn kết, đều muốn lo phần mình, chia năm xẻ bảy. Sau một cuộc tranh luận gay gắt, đến cả đệ đơn lên tòa cũng làm, cuối cùng mới chia công ty làm ba.

Chuyện Kim Chí Thành đi chữa bệnh ở bệnh viện tâm thần nước ngoài vẫn được giữ bí mật, tất cả mọi người đều nghĩ hắn tĩnh dưỡng ở nước ngoài. Hơn nữa Kim Hâm cũng đã tuyên bố với công chúng, con trai mình mắc chứng uất ức, không ai biết thần kinh Kim Chí Thành dị thường.

Diệp Hồng nói cho mọi người, vì sợ Kim Chí Thành chịu đả kích, cho nên không nói chuyện ba mẹ bị sát hại cho hắn. Chờ tâm trạng hắn ổn định, sẽ từ từ nói cho hắn biết.

Tuy Kim Chí Thành không ra mặt, nhưng trên tay hắn có 10% cổ phần công ty. Cổ phần của Kim Hâm và Sử Phượng Yến hiển nhiên hắn sẽ thừa kế, tổng cộng chiếm 50% số cổ phần. Hắn là cổ đông lớn nhất công ty, nhưng ở thời điểm này không được quyền hạn lớn nhất.

Xã hội này chính là thực dụng như vậy, những lão cổ đông bắt nạt Diệp Hồng cô nhi quả phụ không có chỗ dựa vững chắc, nhân cơ hội chia ba chiếm tiện nghi.

Cuối cùng, vợ chồng Diệp Hồng chỉ lấy được công ty chi nhánh, còn bị ép giá thấp bán mà đi 40% cổ phần công ty.

Khúc Mịch xem tin tức trên TV đưa tin về Kim thị, đảo qua Diệp Hồng trên màn hình. Cô ta một thân đồ đen, biểu tình——kỳ quái.

Vẻ mặt nhìn qua rất nghiêm túc, trang trọng, nhưng trong ánh mắt lại phát ra tia sắc bén. Tuy rằng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng đã bị Khúc Mịch nhìn thấy.

Người phụ nữ này không đơn giản, Khúc Mịch vẫn không dám coi thường người phụ nữ thoạt nhìn mềm mại, nhu nhược này. Vài lần giáp mặt, những lời không nên nói cô ta cũng chưa bao giờ lộ ra, những tin tức gì khác về cô ta đều không điều tra được.

Khúc Mịch đang định tìm cô ta nói chuyện, cô ta lại chủ động tìm đến đội cảnh sát.

“Đội trưởng Khúc, tôi muốn nhận thi thể của cha mẹ chồng tôi về để chôn cất!” Cô ta tìm được Khúc Mịch nói, “Hiện tại chuyện công ty đã xong, tình trạng của Chí Thành cũng bắt đầu chuyển biến tốt. Hôm qua tôi đi thăm, anh ấy nói muốn tổ chức tang lễ cho cha mẹ chồng. Kéo dài lâu như vậy, chuyện cũng nên xong, chúng tôi đều không có sức lực để tiếp tục dây dưa!”

“Kim Chí Thành vừa mới chuyển tới phòng bệnh nghiêm trọng không bao lâu, nhanh như vậy đã hồi phục?” Việc Kim Chí Thành chuyển biến tốt hiển nhiên không nằm trong dự kiến của Khúc Mịch.

“Lúc tôi nghe lời bác sĩ chủ trì của Chí Thành cũng rất ngạc nhiên, sau khi gặp, cảm thấy anh ấy đúng là tốt hơn nhiều. Thật lòng, chuyện ba chồng bị giết với anh ấy mà nói, kinh ngạc nhiều hơn bi thương, tình cảm cha con của bọn họ thật sự mỏng manh. Tôi nói chuyện công ty với anh ấy, anh ấy còn thông suốt hơn cả tôi. Ngẫm lại cũng đúng, có tiền bạc đầy đủ, thân thể khỏe mạnh, có vợ có con, bao nhiêu người còn hâm mộ. Chỉ cần mình thấy thỏa mãn, liền hạnh phúc!” Quả thật như thế, lấy gia cảnh Diệp Hồng mà nói, có thể có một công ty nhỏ, đủ tiền tài sống nửa đời sau rồi, còn có cái gì không chấp nhận?

Khúc Mịch yêu cầu muốn gặp Kim Chí Thành một lần, Diệp Hồng thoải mái đồng ý, thế nhưng vài ngày sau anh mới có thể đến, bởi vì hắn vẫn còn cần điều trị một chút.

Việc này có thể lý giải, người mắc bệnh tâm thần, nhất là người có chứng vọng tưởng, bình thường đều cách ly để điều trị. Bọn họ sẽ vật lộn, thậm chí là cự tuyệt ăn cơm, hoàn toàn dựa vào truyền dinh dưỡng. Một đợt trị liệu xong, người sẽ gầy đi một vòng.

Vài ngày sau, Khúc Mịch đến gặp Kim Chí Thành ở khu nhà nhỏ. Tinh thần hắn nhìn qua rất tốt, chỉ là người gầy đi một chút, hốc mắt hõm vào khá lớn.

“Đội trưởng Khúc, tôi nghe nói anh muốn gặp tôi.” Giọng nói Kim Chí Thành nghe qua có chút khàn khàn, “Mấy ngày trước ở bệnh viện điều trị, dây thanh quản không được tốt lắm. Đội trưởng Khúc, tôi căn bản không giết người, ai cũng không giết. Nếu anh không tin tôi cũng không có biện pháp, tôi chỉ đành nhờ chứng cứ quyết định.”

Thấy hắn có lối suy nghĩ rõ ràng, ánh mắt hắn không một chút mông lung, Khúc Mịch biết tinh thần hắn bây giờ vô cùng tỉnh táo.

“Tất nhiên chúng tôi sẽ dùng đến chứng cứ. Hôm nay tôi tới là có một việc riêng muốn hỏi anh.” Khúc Mịch không nhiều lời, “Anh có biết mình có một người chị gái không?”

Diệp Hồng ngồi bên cạnh chau mày, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tò mò.

Kim Chí Thành trầm mặc một lúc, lập tức gật gật đầu, “Tôi có một người chị sinh đôi, chị ấy trông rất giống tôi. Nếu chị ấy mà mặc quần áo giống tôi, để cùng một kiểu tóc, sẽ giống như soi gương vậy.”

Diệp Hồng nghe thấy lời này vẻ mặt càng thêm ngạc nhiên, cô ta nghẹn họng nhìn trân trối, không biết có nên tin lời chồng mình hay không. Có lẽ, thần kinh hắn vẫn còn hỗn loạn.

Kim Chí Thành không đợi Khúc Mịch nói tiếp liền mở lời, “Lần đầu tiên tôi gặp chị ấy là năm mười lăm tuổi, chị ấy đến Nam Hải tìm cha mẹ ruột, tôi bị mẹ kế đánh nên lang thang ngoài đường. Chúng tôi gặp nhau chính nhờ ông trời sắp đặt, cũng chính là duyên phận chúng tôi không đứt. Giây phút gặp nhau kia, chúng tôi đều có một loại cảm giác quen thuộc thân thiết, không cần nói nhiều đã trở nên gần gũi.

Chúng tôi kể cho nhau nghe về cuộc sống của chính mình, quyết định hoán đổi cuộc sống, không nói cho bất kì ai. Tôi cảm thấy nó rất thú vị, hơn nữa những ngày tôi ở nhà cũng chẳng tốt đẹp gì. Tôi đi Tô Bắc, ở trong nhà họ Lục vài ngày. Tôi thấy Lục gia có cảm giác gia đình, cha mẹ nuôi của chị đều là người tốt.

Tôi thậm chí còn nghĩ cứ như vậy mà sống, từ nay về sau không quay về Nam Hải nữa. Nhưng chị tôi đột nhiên lại chạy về, nói người đàn bà trong nhà kia thật đáng giận, bị chị ấy trêu cợt một phen. Người phụ nữ kia khó chịu, bèn lấy gậy định đánh chị ấy. Chị liền chạy đi, đứng đấy để bị đánh thì là đồ ngốc.

Tôi trở lại nhà, bị người đàn bà kia dạy dỗ một chút. Sau đó, chị tôi lại qua đây vài lần. Mỗi lần đều chọc giận người đàn bà kia rồi chạy về, người bị đánh vẫn luôn là tôi.

Khi mười sáu tuổi, chị ấy đột nhiên mất liên lạc, đến tận hai năm sau mới gặp lại. Chị ấy nói bởi vì mình ăn trộm đồ nên bị bắt đi, bây giờ mới được thả. Hơn nữa chị ấy quyết định không bao giờ…..quay về cái nhà kia nữa, sau đó liền ở lại Nam Hải.

Tôi nghĩ sẽ nói chuyện này cho ba, nhưng chị ấy không đồng ý. Tôi biết trong lòng chị ấy oán hận ba, năm đó nhẫn tâm vứt bỏ chị ấy. Hơn nữa trong nhà còn có một người đàn bà ác độc, chị ấy có vào trong nhà cũng không có gì hay, cho nên tôi nghe lời chị ấy không nói gì cả.

Sau đó một ngày, chị ấy đột nhiên ăn mặc rất đẹp tới tìm tôi, nói mình muốn đi Hàn Quốc. Tôi hỏi chị ấy lấy tiền ở đâu ra, chị ấy không cho tôi biết. Từ đó, chúng tôi cũng không còn gặp mặt. Ba mua xổ số giàu to, tôi mịt mờ nói chuyện của chị, ba lại cho rằng tôi có chứng vọng tưởng.

Đội trưởng Khúc, tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện của chị tôi? Chẳng lẽ anh nghi ngờ chị tôi giết ba và người đàn bà kia?”

“Anh thường xuyên hoán đổi thân phận với Lục La, không ai nghi ngờ sao?” Khúc Mịch theo dõi ánh mắt hắn hỏi.

“Không có.” Kim Chí Thành bình tĩnh nói, “Tình huống nhà tôi đội trưởng Khúc cũng đã biết, trước khi ba tôi phát tài, căn bản không thể quản tôi. Vài ngày tôi không nhìn thấy ông ấy trong nhà cũng bình thường, sau đó ông ấy lại mở công ty càng bận rộn. Mà người chị phản nghịch kia của tôi, chưa bảo giờ cha mẹ nuôi có thể quản nổi. Từ nhỏ chịa ấy đã bắt đầu bỏ học, đánh nhau, rời nhà trốn đi, tôi thành công đóng vai chị ấy trốn tránh cha mẹ nuôi, nhưng thật ra cũng không tiếp xúc mấy, cũng không bị phát hiện.”

“Chị anh có nói đi Hàn Quốc làm gì không?”

“Không có. Thế nhưng sang Hàn Quốc thì còn có việc gì hơn? Khẳng định chị ấy ghét bỏ khuôn mặt mình không có vẻ nữ tính, đi phẫu thuật thẩm mĩ rồi.” Kim Chí Thành vô cùng khẳng định nói, “Không biết chị ấy chỉnh thành bộ dạng gì, gặp lại không biết có nhận ra không. Tôi cảm thấy mặc kệ chị ấy có trở thành như thế nào, tôi đều có thể nhận ra, chị em song sinh đều có tâm linh tương thông không phải sao.”

“Nói như vậy, trước khi ba anh chết, cũng không hề biết mình có một đứa con gái còn sống trên cõi đời này?” Khúc Mịch nói ra suy nghĩ của mình về việc của Kim Hâm.

“Đúng.” Kim Chí Thành gật gật đầu, “Nếu tôi nói chuyện này sớm một chút, kết quả có phải sẽ thay đổi không?”

“Cô Kim, cô đối với chuyện này có ý kiến gì không?” Khúc Mịch đột nhiên quay sang hỏi Diệp Hồng bên cạnh.

Ách. Diệp Hồng ngẩn ra, không ngờ anh sẽ hỏi mình, sửng sốt một chút mới trả lời: “Tôi lần đầu nghe thấy chuyện này, có chút không rõ.”

“Nếu hai người có tin tức của Lục La xin lập tức liên hệ với chúng tôi!” Khúc Mịch không nói gì về câu trả lời của cô ta, nói xong lời này liền đứng dậy đi về.

Ngày hôm sau, Kim Chí Thành xuất hiện ở công ty chi nhánh, còn tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, buổi tối liền lên bản tin chính.

Kim Chí Thành đảm nhiệm chức tổng giám đốc, nhưng vì cơ thể không tốt tạm lui về sau, chuyển giao công ty cho Diệp Hồng toàn quyền xử lý. Hơn nữa còn đem toàn bộ cổ phần của mình chuyển nhượng cho Diệp Hồng, việc này đúng là khiến người ta lau mắt nhìn.

Lưu Tuấn vẫn luôn nghĩ cách tiếp cận Kim Phẩm Nguyên, chủ ý của anh ta rất lệch lạc, vậy mà đi làm một lao công trong trường quốc tế.

Rốt cuộc anh cũng có cơ hội tiệp cận Kim Phẩm Nguyên, hơn nữa còn lấy được sự tin tưởng của Kim Phẩm Nguyên. Nhưng rốt cuộc đứa bé cũng chẳng hỏi ra được cái gì có giá trị, chỉ nói ba ba sau khi từ nước ngoài về tính tình rất tốt.

Trước đó Kim Chí Thành không bình thường, đối với ai cũng không có cảm xúc. Bây giờ hắn bình thường, tự nhiên sẽ thay đổi. Có mỗi đứa con sao lại không yêu thương được?

Lưu Tuấn làm lao công ở trường học được nửa tháng, từ xa quan sát Kim Chí Thành lái xe đến đón con. Vừa nhìn thấy Kim Phẩm Nguyên, hắn liền ôm đứa bé vào ngực, nhìn biểu tình của hắn là biết hắn yêu đứa nhỏ này bao nhiêu.

Manh mối hữu dụng chưa tìm thấy, Lưu Tuấn gọi điện xin chỉ thị của Khúc Mịch.

“Làm thêm nửa tháng!”

“Ách, tiếp tục điều tra? Chỉ sợ là không có kết quả gì.” Lưu Tuấn cảm thấy ở đây quá lãng phí thời gian.

“Điều tra cái rắm!” Khúc Mịch chửi một tiếng, ” Làm hết một tháng cầm tiền lương về đây, sung công quỹ!”

Lưu Tuấn bên này điện thoại nghe xong nhếch miệng, mấy ngày nay đội trưởng Khúc nộ khí bừng bừng, ai gọi điện thoại cũng bị dính đạn.

Cũng được, làm thêm nửa tháng, dù sao quay về đội cảnh sát lại phải xem sắc mặt đội trưởng Khúc.

Nhưng không đến một tuần, Lục Ly liền gọi anh ta trở về đơn vị, nói hiện tại cần người gấp.

Hóa ra, đồng nghiệp theo dõi Diệp Hồng phát hiện cô ta đi bệnh viện, khám ở khoa phụ sản. Sau khi điều tra cho thấy Diệp Hồng mang thai!

Kim Chí Thành không phải là không có khả năng sinh con sao? Vậy, đứa bé trong bụng Diệp Hồng là của ai? Chẳng lẽ cô ta lại đi thụ tinh ống nghiệm?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.