Một tháng trước.
“Số mệnh của một con người ấy mà, tất nhiên phải phụ thuộc vào sự phấn đấu của bản thân, nhưng có phải tính đến nhịp điệu của thời đại. Một người, may mắn, kiểu gì cũng bước đúng nhịp, không như tôi.” Chu Bình tay cầm tờ báo, vừa đi lên phía trước vừa than vãn. “Năm ngoái thế chấp nhà mua cổ phiếu, kết quả là thị trường cổ phiếu sụp đổ. Sau đó định chăm chỉ làm việc tích tiền mua nhà, thì giá nhà lại tăng chóng mặt. Công sức phấn đấu bao nhiêu năm nay đều đổ sông đổ bể. Nếu không, tôi cũng chẳng vì mấy câu nói của sếp mà nhận việc mới này.”
Bây giờ là 1 giờ chiều, nắng rực rỡ. Tháng Ba ở Hàng Châu chính là mùa đẹp nhất.
Chỗ này là một khu biệt thự ở phía đông Hàng Châu có tên là Biệt thự Tiền Đường, phía nam gần sông Tiền Đường, không quá 5 ki-lô-mét về phía tây là trung tâm hành chính – khu đô thị mới Tiền Giang, xung quanh có núi, có sông, có trường học, nằm ở vị trí yên tĩnh một khu vực ồn ào, đặc điểm lớn nhất thấy rõ là giá nhà rất đắt.
Trên con đường nhỏ phía ngoài bức tường bao phía tây khu biệt thự, lúc này, có hai người đàn ông ăn mặc rất thời trang đang đi cạnh nhau. Họ đều đội mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ thể thao, đeo kính râm, phía dưới kính râm là khẩu trang chống độc.
Người đàn ông mặc chiếc áo jacket màu vàng ở bên tay phải tên là Chu Bình, gã đang cầm một tờ báo trên tay. Người mặc chiếc áo jacket màu đỏ tươi, cao hơn gã nửa cái đầu ở bên tay trái tên là Lưu Tề.
Qua những hành vi cử chỉ của họ, có thể thấy, trong hai người, Chu Bình là kẻ chỉ huy.
Nhìn tiêu đề trên tờ báo, “Ngân hàng trung ương khuyến khích người dân vay tiền ngân hàng mua nhà để tích lũy”, nét mặt Chu Bình lộ rõ vẻ lo lắng cho việc quốc gia đại sự: “Xu thế hiện giờ rất có vấn đề, sao lại có chuyện khuyến khích người dân đi buôn nhà chứ? Cả thế giới không đâu có chuyện đó! Đầu cơ trục lợi mà dễ kiếm tiền như thế thì còn ai chịu khó làm việc nữa? Phương hướng chỉ đạo chính sách kiểu này, đã gây ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng đối với những người làm việc thực sự như chúng ta, cậu nói xem có đúng không, Tế?”
Lưu Tề khẽ bĩu môi vẻ không quan tâm, xem ra hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với chủ đề này.
Chu Bình cứ tự nói một mình: “Công việc của chúng ta, dựa vào trí tuệ, bản lĩnh và đôi bàn tay, kết quả thế nào chứ, cả năm trời, còn không kiếm được nhiều bằng người ta mua một căn hộ rồi nằm chờ, cái kiểu thời thế gì không biết! Động một cái là in tiền buôn đất, nếu chiều này mà dầu gió trị bách bệnh như thế, thì ai cũng làm lãnh đạo được.”
Lưu Tề lườm gã một cái, không lên tiếng nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ thái độ phản bác, một tên cướp như ông suốt ngày chỉ trích chính sách của nhà nước làm gì?
Đã rất hiểu nhau qua nhiều năm, Chu Bình nhìn một cái là hiểu ngay ý của Lưu Tề, lắc đầu cười: “Trộm cướp cũng sợ đồng Nhân dân tệ mất giá chứ! Tôi ăn cướp một cách quang minh chính đại đấy, nếu có ngày bị bắt, cũng sẽ tự nhận là số đen thôi. Tôi đâu có giống một số kẻ trên cao, rõ ràng là ngày nào cũng cướp bóc, nhưng luôn miệng nói những lời tử tế đàng hoàng. Dào, trong từ điển đại chúng, có một sự hiểu nhầm rất lớn đối với định nghĩa về tội phạm trộm cướp như chúng ta, có phải cậu cũng có cùng suy nghĩ không?”
Lưu Tề quay đầu đi chỗ khác, tỏ thái độ hoàn toàn không có cùng suy nghĩ.
Nhưng Chu Bình không hề để tâm, từ trước đến giờ, mọi cuộc đối thoại giữa chúng luôn là một người nói một người nghe, đã thành thói quen từ lâu.
Chu Bình mỉm cười, chuyển sang chuyện khác: “Thẳng thắn mà nói, nhận công việc mới này, dù gì cũng mệt rồi. đang mạo hiểm. Làm liên tục mấy vụ liền, tôi cũng hơi mệt rồi.”
Gã vặn người vươn vai, làm ra vẻ “gần đây chẳng may trúng gió lạnh, ngọc thể bất an”, rồi nói tiếp, “Tôi còn có một đề nghị, hôm nay chúng ta làm xong vụ này thì nói với sếp, rửa tay gác kiếm không làm nữa. Ừm…, tạm thời rửa một tay đi, nghỉ ngơi con mẹ nó một đợt, xả hơi một tí, cậu thấy thế nào?”
Sau khi nghe xong ý tưởng đó, Lưu Tề dừng bước, lập tức gật đầu tỏ ý tán thành, ngay sau đó hắn liền lắc đầu, đồng thời liên tục ra dấu hiệu bằng tay.
Chu Bình liếc mắt quan sát gã giây lát, rồi cau mày nói: “Tế, vấn đề lớn nhất của cậu nằm ở chỗ, rõ ràng cậu là một thằng câm không biết ngôn ngữ ký hiệu bằng tay, nhưng lúc nào cũng thích ra dấu hiệu luyên thuyên, không phải là cậu gõ chữ cũng khá nhanh sao?”
Chu Bình lôi ra một chiếc điện thoại di động màu đen từ trong túi ở cổ chiếc áo jacket, đưa cho hắn. Lưu Tề đành cầm lấy điện thoại gõ chữ: “Liệu sếp có đồng ý không?”
“Mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, một khi anh ta đã tìm đến chúng ta, thì phải biết chúng ta không phải là loại tội phạm trộm cướp bình thường. Đến cảnh sát tôi còn không sợ, lại sợ anh ta?”
Lúc này, một phần mềm video nào đó trong điện thoại di động sáng lên, Chu Bình mở cuộc gọi video, giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông truyền đến tai gã: “Các anh đến chưa?”
“Vừa đến vị trí chỉ định.”
“Thế thì làm theo kế hoạch đi, mọi việc cẩn thận nhé.”
Trong khu đô thị, ngay sau bức tường, lúc này, giữa ban ngày, trong phòng đọc sách trên tầng 2 của một căn biệt thự có vườn hoa, một người đàn ông chừng 40 tuổi đang say sưa ôm ấp một cô gái trẻ xinh tươi nóng bỏng.
Hai người hình như đều đã uống phải rượu giả, hơi men bốc lên đầu, tâm trạng đầy hưng phấn, miệng liên tục gọi “chồng”, “vợ”, những người gọi nhau như thế, thường không phải là vợ chồng.
Loay hoay một hồi lâu, cả hai mới cởi hết quần áo, đang chuẩn bị làm tiếp gì đó hấp dẫn, thì có tiếng động cơ ô tô từ dưới nhà vọng lên.
Người đàn ông lập tức dừng tay, cảnh giác chạy ra cửa sổ, vén một góc rèm ra nhìn xuống, một chiếc Coupe màu đỏ đã tiến vào trong sân.
Đúng lúc người phụ nữ hơn 30 tuổi trong xe ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy tấm rèm cửa sổ ở tầng 2 buông xuống. Cô ta lập tức biến thành nữ hoàng đau khổ, giận dữ xuống xe, lấy chìa khóa mở cửa xông vào.
Câu chuyện rất đơn giản.
Ông chồng quen cô nhân tình ở công ty vợ. Ông chồng không định li dị, nhưng cô nhân tình lại muốn ép vợ cả nhường ngôi. Hôm nay hai người hẹn hò, cô nhân tình xin vị sếp nữ cho nghỉ làm, viện cớ là sức khỏe có vấn đề phải đi bệnh viện kiểm tra. Kết quả cô nàng cố tình đăng một tấm hình tự chụp chia sẻ cho bạn bè, vị sếp nữ vừa nhìn thấy lập tức nhận ra ngay nền của bức ảnh chính là nhà mình.
Cô ta vội lái xe về nhà, bắt quả tang tại trận hai người đang vội vàng mặc quần áo.
Tiếp đó, ba người cãi nhau, bà vợ ba máu sáu cơn, cô nhân tình tức tưởi đáng thương, ông chồng bất lực khó xử.
Chỉ có điều trong lúc cãi vã, không ai nhận ra cửa tầng 1 chưa đóng, hai vị khách không mời mà đến đã bước vào mà không mất tí công sức nào.
Khi ba người đang cãi vã, bỗng phát hiện ra hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đứng ở cửa, ba người ngây ra, bà vợ còn hỏi một cách ngây ngô: “Các anh là ai?”
Không nhận được bất cứ câu trả lời nào, bộ mặt của hai gã đàn ông bị che kín sau lớp khẩu trang, sau mấy giây im lặng, ba người bỗng hiểu ra, hai kẻ này ắt có ý đồ xấu!
Ngay lập tức, bà vợ lao về phía cửa sổ, định hét lên kêu cứu, ông chồng cầm đại chiếc gạt tàn thuốc lá nặng trịch trên bàn lên để phòng vệ. Nhưng, trong chớp mắt, mọi động tác đều dừng lại, gã cầm đầu lôi ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào ông chủ nhà.
Một động tác đơn giản khiến hiện trường tuyệt đối yên lặng.
Khẩu súng ngắn sáng bóng chất liệu bằng kim loại, một cảm giác nặng nề bao trùm lên căn phòng. Ông chủ nhà khẽ đặt chiếc gạt tàn xuống, bà vợ rón rén dừng động tác kéo rèm, cô nhân tình nép sát vào tường, tay bịt chặt khuôn miệng đang há hốc, như thể sợ rằng nếu không kìm được mà hét lên sẽ kích động đối phương gϊếŧ người ngay tại chỗ.
Năm phút sau, Lưu Tề đóng chặt cổng và cửa căn biệt thự, ba con tin bị bẻ ngoặt hai tay ra sau lưng, khuỷu tay và cổ tay bị buộc chặt bởi sợi dây thừng bằng nilon chắc chắn chuyên dùng để đóng hàng, trông như ba khúc gỗ dàn hàng xếp trên mặt đất, chằm chằm nhìn vào tên tội phạm cầm súng một cách sợ hãi.
Chu Bình quan sát ba người nằm trên mặt đất, ông chủ nhà liếc gã một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt gã, sợ hãi quay đầu đi, nghệt mặt nhìn về phía cô nhân tình.
Chu Bình tặc lưỡi, lắc đầu bật cười: “Này người anh em, như vậy là ông sai rồi, chơi gái, thì cũng không sao. nhưng ông không nên đưa gái bên ngoài về nhà. Hơn nữa vợ ông trẻ trung xinh đẹp thế này, mà ông lại đưa một bà thiếu phụ có tuổi về nhà, con mắt của ông đúng là… hiếm đấy, ha ha.”
Thiếu phụ lạnh lùng sửa lời gã: “Tôi mới là vợ anh ta!”
Như thể có một cái bánh bao to bay thẳng vào cái mồm đang ngoạc ra cười của Chu Bình, may sao chiếc khẩu trang đã giúp gã che đi vẻ sượng sùng, gã ho lên mấy tiếng, rồi đổi giọng chỉ trích: “Lương tâm của ông có còn không hả? Đã đến lúc này rồi mà còn nhìn con hồ ly tinh, không nhìn vợ ông sao! Ông có biết mạng sống của ông chỉ còn mấy phút cuối cùng không? Các cụ thường nói, lúc sắp chết con người ta muốn gặp nhất là người thân, không phải sao?”
Người đàn ông lập tức kinh sợ: “Các anh cần tiền phải không? Tôi đưa cho các anh, ví tiền, ngăn kéo bàn, cả phòng ngủ bên cạnh nữa, có tiền.”
Chu Bình liền giơ ngón tay cái lên: “Biết điều đấy, người tốt thì suốt đời bình yên mà.”
Gã đưa mắt ra hiệu, Lưu Tề chạy ra ngoài, một loáng sau liền tìm ra được một ít tiền mặt và mấy thứ đồ trang sức bằng vàng rất nhỏ, Chu Bình nhìn qua, ước chừng gộp cả vào mới được mười nghìn tệ, vô cùng thất vọng: “Cái sự biết điều của ông chỉ có thế thôi hả?”
Ông chồng van xin: “Tiền mặt trong nhà chỉ có bấy nhiêu.”
Bà vợ bên cạnh cũng van xin: “Bây giờ không ai cất tiền trong nhà, tiền của chúng tôi đều gửi cả vào tài khoản ngân hàng, tôi đưa các anh đi rút.”
Chu Bình cười nhạt: “Đi ngân hàng rút? Thôi khỏi, các vị không có tiền thì thế luôn mạng là xong.”
Gã ra lệnh một tiếng, Lưu Tề liền lôi ra một con dao găm sáng loáng xông thẳng đến chỗ ba người, cô nhân tình lập tức kinh sợ hét lên: “Đằng sau bức tranh trên tường có két an toàn, tiền của họ để cả trong đấy!”
Lưu Tề dừng bước, mặc dù Chu Bình đeo khẩu trang, nhưng nếp nhăn ở khóe mắt nhếch lên biểu lộ cảm xúc của gã.
Bà vợ tức điên trợn mắt nhìn chồng: “Sao nó lại biết két an toàn? Làm sao mà nó biết được? Anh nói cho con đĩ này biết cả két an toàn?”
Ông chồng trừng mắt nhìn ả nhân tình vẻ oán hận, quay đầu đi, mắt nhắm lại, mặt đầy hối hận và tuyệt vọng, dường như cả người anh ta đều đã khô héo.
Rất nhanh chóng, Lưu Tề mở chiếc két an toàn theo mật mã lấy được từ ông chủ nhà, Chu Bình đi tới cẩn thận kiểm tra một hồi, có đến năm sáu trăm nghìn tệ tiền, hai thỏi vàng 500 gam, và các loại hợp đồng, giấy tờ, sổ đỏ, … Gã đưa tay lên tai ấn vào chiếc tai nghe không dây giây lát, sau khi nhận được chỉ thị của sếp, gã bảo Lưu Tề, chỉ lấy tiền và vàng, không động đến những thứ khác.
Gã rất hài lòng về thu hoạch lần này, thu hoạch trong vụ này nhiều hơn rất nhiều mấy vụ trước. Những người có tiền bây giờ vô cùng tuyệt tình, rất ít khi giữ nhiều tiền mặt trong nhà. Nhìn đồng hóa đơn hợp đồng, có thể đoán được chủ nhà chắc là làm chủ công trình, cho nên mới giữ nhiều tiền mặt như vậy.
Chu Bình lại đưa tay ấn vào tai, yên lặng lắng nghe sếp dặn dò một hồi, tiếp đó, gã quay lại bước đến trước mặt ba người, khom người săm soi.
Ông chồng né tránh ánh mắt gã, van xin: “Các anh đã lấy hết tiền rồi, xin các anh tha cho chúng tôi.”
Chu Bình nhìn họ vẻ kì quái: “Mấy người có báo cảnh sát không?”
Ông chồng vội vàng lên tiếng đảm bảo: “Không! Người anh em, coi như là có thêm một người bạn, tôi thề là tuyệt đối không báo cảnh sát!”
“Thế à, nhưng dù sao các vị cũng có mất bao nhiêu tiền đâu cơ chứ?” Chu Bình giương khẩu súng lên huơ huơ, như thể đang chọn một trong ba người làm mục tiêu.
Khi khẩu súng nhắm vào ả nhân tình, cô ta hoảng sợ hét lên thất thanh: “Đừng gϊếŧ tôi, tôi không phải là người nhà họ, tiền của họ không liên quan đến tôi, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu!”
Chu Bình cười một tiếng giễu cợt, thu súng lại, nói: “Các cô em xinh đẹp luôn rất có tình có nghĩa. Cứ yên tâm, tôi sẽ không gϊếŧ các vị đâu, lát nữa sẽ cho các vị ăn tí bánh quy, uống tí nước, vì sau đó các vị sẽ không được ăn, không được uống, cũng không động đậy được, cố gắng chịu đựng một vài ngày là công an sẽ đến cứu.”
Nhìn nét mặt ngơ ngác của ba người, gã lại tiếp lời: “Chắc các vị rất tò mò, tại sao một vài hôm nữa công an sẽ đến cứu, bởi vì đến lúc đó, tôi sẽ báo cảnh sát giúp các vị.”
Một ngày sau.
Giờ đi làm buổi sáng, đường đông đường tắc là chuyện thường tình, đã thế lại còn có những chiếc xe không văn minh luồn lách, thêm dầu vào lửa, thế là mỗi ngày trên đường lúc nào cũng liên tiếp xảy ra các vụ tai nạn giao thông lớn nhỏ.
Anh cảnh sát giao thông vừa xử lý xong một vụ tai nạn giao thông phía trước, quay lại chỗ đỗ chiếc xe mô tô chuyên dụng của cảnh sát ở ven đường, đang định nhấc chân lên xe, đột nhiên nhìn thấy một hòn đá to bằng bao thuốc lá, đầu nhọn gồ lên phía dưới đệm ghế xe. Anh liền buột miệng chửi to, thằng khốn kiếp nào làm việc này, nếu không để ý, cứ thế đặt mông lên, lại chả chọc hỏng cả tuyến tiền liệt? Anh cầm luôn hòn đá lên, phát hiện thấy một mảnh giấy to bằng lòng bàn tay có in chữ, anh tò mò cầm lên, trên mảnh giấy là dòng chữ: “NO.4, tòa nhà số 13 khu Biệt thự Tiền Đường bị đột nhập, con tin bị trói, đến cứu khẩn cấp!”
Anh chàng cảnh sát ngẩng đầu nghiêng ngó xung quanh, ô tô chật đường, xe đạp điện và người đi đường qua lại như mắc cửi, hoàn toàn không thể nhận ra người nào đã để vào.
Anh suy nghĩ giây lát, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện kẻ nào định chơi đểu mình, anh cầm máy bộ đàm lên, nửa tin nửa ngờ: “A lô, trung tâm chỉ huy phải không, tôi phát hiện thấy một tờ giấy trên xe mô tô…”