Sau khi tiễn Lí Tĩnh lên chuyên xe khách về thành phố Hàng Châu, Giang Dương và Ngô Ái Khả đi trên đường, anh im lặng không nói gì, chân mày nhíu chặt.
Ngô Ái Khả không hài lòng, nói khích: “Thế là thế nào! Hình như anh rất không muốn giúp vụ án của bạn mình.”
Giang Dương có những cân nhắc riêng của mình: “Nếu đúng là như lời Lí Tĩnh nói, muốn xử lí việc này không hề dễ dàng. Anh mới công tác được một năm, nếu đi lật lại vụ án của Hầu Quý Bình, sẽ đắc tội với rất nhiều người.”
Ngô Ái Khả nhìn anh, vẻ coi thường: “Anh có phải là kiểm sát viên nữa không? Anh có phải là trưởng phòng Giám sát điều tra hình sự nữa không? Nhiệm vụ của anh không phải là xử lí những vụ án oan sai hay sao?”
Giang Dương bất lực thở dài, nói: “Công việc thực tế không đơn giản như vậy, anh… anh chưa từng lật án bao giờ.”
“Em thực sự không hiểu, việc gì cũng phải có lần đầu tiên, cứ coi vụ án này là vụ án đầu tiên mà anh lật án để điều tra thôi. Anh có gì phải do dự chứ? Nếu là án oan, một trưởng phòng Giám sát điều tra hình sự như anh tất nhiên phải kiên quyết lật án bằng mọi cách, cứ làm theo quy định của pháp luật là được, trời có sụp thì đã có bố em đỡ giúp anh cơ mà, anh sợ gì, em về sẽ nói với bố em về việc này, ông ấy nhất định sẽ ủng hộ anh.”
“Nhưng…”
“Đừng có nhưng nữa!” Ngô Ái Khả xúc động, cô dừng bước, quay đầu nghiêm nghị mở to mắt nhìn Giang Dương, “Anh không nghe Lí Tĩnh nói sao? Rõ ràng là Hầu Quý Bình đã tố giác sự việc học sinh của anh ấy bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, kết quả bị mưu sát, sau khi chết còn bị chụp tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái, cưỡng bức phụ nữ. Chuyện này đã khiến mẹ anh ấy rơi vào trạng thái tâm thần bất thường, sau đó mất tích, bố anh ấy thì tự tử vì xấu hổ. Một vụ án oan đã hại cả một gia đình, nếu một việc như vậy mà anh còn không ngăn lại, thì anh dựa vào cái gì mà làm kiểm sát viên, em quá thất vọng về anh.”
Giang Dương cắn môi, rồi lập tức cười lấy lòng cô: “Được rồi, được rồi, anh nhất định sẽ tuân theo chỉ đạo tối cao của em, cố gắng hết sức điều tra, được chưa nào?”
“Điều tra vụ án này không phải là vì em, mà là vì chức trách của anh, một kiểm sát viên. Em không hề muốn anh trở thành loại cán bộ gặp việc gì cũng cân nhắc thiệt hơn, những kẻ con ông cháu cha như vậy em gặp quá nhiều rồi!” vẻ mặt Ngô Ái Khả vô cùng nghiêm túc.
Giang Dương hít một hơi thở sâu, vươn thẳng người, nói: “Được, vì chức trách của anh, một kiểm sát viên, được rồi, anh đã sai, anh không được mắc lỗi quan liêu, vụ án này anh lập tức đi điều tra, đại tiểu thư ủy ban Kiểm tra kỉ luật trung ương tha cho anh lần này nhé.”
Ngô Ái Khả trừng mắt nhìn anh hồi lâu, vẻ mặt đầy nghĩa khí, cuối cùng cũng bật cười vì câu nói đùa của anh: “Thế còn tạm được, nhớ đấy, khi sang bên cục Công an, mặc quân phục cho đẹp vào, đừng để em mất mặt!”
“Tất nhiên rồi, anh là kiểm sát viên đẹp trai nhất thành phố Kim Hoa mà – ồ, anh đẹp trai thứ hai thôi, người đẹp trai nhất phải là bố vợ đáng kính của anh.”
Ngày hôm sau, Giang Dương đích thân đưa quân đến cục công an Bình Khang, yêu cầu lấy tư liệu hồ sơ vụ án Hầu Quý Bình.
Người tiếp anh là Lí Kiến Quốc, đội trưởng đội điều tra hình sự Lí Kiến Quốc khoảng tầm bốn mươi tuổi, người không cao, to béo vạm vỡ, mặc dù cấp bậc hành chính ngang với Giang Dương, nhưng quân dưới cấp của đội điều tra hình sự rất đông, dưới đội còn có phân đội, tổng cộng có đến sáu bảy mươi người, quản lí nhiều người như vậy, tự nhiên sẽ có cái uy của lãnh đạo. Một trưởng phòng chỉ có bốn nhân viên cấp dưới như Giang Dương còn xa mới sánh kịp.
Sau khi biết mục đích của Giang Dương, lại thấy anh chỉ là một thanh niên trẻ tuổi non nớt, Lí Kiến Quốc tỏ ra rất coi thường: “Vụ án Hầu Quý Bình, nghi can phạm tội đã tử vong, hủy án, tư liệu hồ sơ đã niêm phong cất ở phòng lưu trữ hồ sơ, theo quy định không cần phải nộp cho viện Kiểm sát, bên Kiểm sát các anh muốn lấy bộ tư liệu đó làm gì?”
“Chúng tôi nhận được một số thông tin phản ánh, cần điều tra lại vụ án này.”
Lí Kiến Quốc cau mày: “Thông tin phản ánh gì? Ai phản ánh?”
“Theo quy định, phương diện này không được tiết lộ.”
Lí Kiến Quốc cười nhạt, bộ dạng ngang ngược, ngạo mạn: “Thế thì tôi cũng làm việc theo quy định, vụ này đã hủy án, niêm phong, không liên quan đến viện Kiểm sát, các anh về đi.”
Giang Dương kìm nén cơn giận, lấy ra sắc lệnh yêu cầu cho xem hồ sơ, Lí Kiến Quốc cầm lấy liếc một cái rồi trả luôn lại cho anh, cười bảo: “Đưa cho tôi cũng vô ích, tôi không quản lí hồ sơ.” Dứt lời, quay người đi luôn.
Giang Dương mất thể diện với cấp dưới của mình, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng không dám nổi nóng ở cục công an. Anh đành đi tìm phòng lưu trữ hồ sơ, kết quả phòng lưu trữ hồ sơ nói muốn lấy hồ sơ các vụ án hình sự phải có chữ kí đồng ý của Lí Kiến Quốc, anh chỉ còn cách đi tìm Lí Kiến Quốc, nhưng cảnh sát hình sự ở đội nói Lí Kiến Quốc có việc phải ra ngoài, đã rời cơ quan, kệ cho Giang Dương và mấy đồng nghiệp ở đó.