Chu Vĩ biết đã không thể lẳng lặng bắt Tôn Hồng Vận đi cưỡng chế thẩm vấn, anh không muốn liên lụy đến Giang Dương, nên bảo Giang Dương về viện Kiểm sát trước. Anh đưa Tôn Hồng Vận và Hồ Nhất Lãng về cục, phó huyện trưởng phụ trách chính pháp, chánh văn phòng huyện ủy và các lãnh đạo khác trong cục đã đứng ở đó, anh vờ như không nhìn thấy ánh mắt khiển trách của họ, vẫn bảo cấp dưới đưa Hồ Nhất Lãng đi ghi lời khai, rồi cùng những người khác vào phòng họp của cơ quan.
Không đợi Chu Vĩ nói hết quá trình sự việc, Tôn Hồng Vận đã bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Các vị lãnh đạo chắc đều biết, nhà máy sản xuất giấy thực tế đã phá sản mà tôi mua từ ủy ban Quản lí giám sát tài sản quốc hữu huyện năm xưa, đã giữ được việc làm cho mấy trăm cán bộ nhân viên, lúc đầu tình hình kinh doanh rất khó khăn, tiền vốn, kĩ thuật, tố chất người lao động đều là những vấn đề nan giải, Bình Khang chúng ta vốn không phát triển, giao thông bất tiện, khi đó, cả ngày lúc nào cũng suy nghĩ làm thế nào để nuôi sống được ngần ấy con người. Sau này, tình hình kinh doanh của doanh nghiệp dần đi vào quỹ đạo, tập đoàn Ca Ân chúng tôi cũng tiên bộ rất nhanh, đến tháng này đã lên sàn ở sàn giao dịch Thâm Quyến, trở thành công ti đầu tiên trong thành phố lên sàn, cũng coi như đã gặt hái được chút thành tích. Trước đây khi tình hình kinh doanh của tôi còn khó khăn, ngoài xã hội không có người nào nói tôi không tốt, mấy trăm nhân viên trong nhà máy đều biết tôi vất vả, đều gọi tôi một cách thân mật là Giám đốc Tôn. Bây giờ tập đoàn Ca Ân của chúng tôi bắt đầu phát triển, giải quyết vấn đề việc làm cho mấy nghìn người ở Bình Khang, có tiền rồi, ngoài xã hội bắt đầu loan tin đồn nhảm. Có người nói thời xưa tôi dựa vào xã hội đen để gây dựng cơ nghiệp, có người nói tôi đã nuốt tài sản quốc hữu, có người nói bây giờ tôi vẫn tổ chức những hoạt động phi pháp. Trước những tin đồn đó, cá nhân tôi không bao giờ phản hồi, cây ngay không sợ chết đứng, cơ quan lãnh đạo các cấp cũng đều tiến hành điều tra đối với tập đoàn Ca Ân chúng tôi, nếu thật sự có vấn để, có lên sàn được không?”
Các lãnh đạo thi nhau gật đầu tán đồng.
Ông ta tiếp tục nói: “Dân chúng là gì, dân chúng có thể cùng anh nghèo khó, nhưng không chịu được nếu anh phát triển hơn họ. Bình Khang chúng ta lại là khu vực miền núi lạc hậu trong tỉnh, rất nhiều người dân vẫn còn tư tưởng tiểu nông, tin đồn, một thì thành mười, mười thành một trăm, lúc đầu tôi cũng không thấy làm sao, nhưng hôm nay cảnh sát Chu đã đích thân đến gõ cửa, tôi cảm thấy nếu tin đồn cứ tiếp tục lan truyền như thế, sẽ ảnh hưởng đến tình hình kinh doanh và sự ổn định của tập đoàn chúng tôi, tôi buộc phải giải thích rõ ràng.”
Toàn bộ lãnh đạo có mặt ở đó bắt đầu phê bình Chu Vĩ, phó huyện trưởng nghiêm giọng khiển trách: “Chu Vĩ, chúng tôi biết, về phương diện phá án, anh luôn tận tâm làm hết trách nhiệm, nhưng khi phá án, anh cũng phải quan tâm đến chính trị, suy xét đến cục diện lớn, chú ý cách thức, phương pháp. Người nổi tiếng thường bị nhiều thị phi, tổng giám đốc Tôn là lãnh đạo doanh nghiệp kiệt xuất ở Bình Khang chúng ta, anh chưa điều tra tìm ra chứng cứ kĩ càng đã trực tiếp bắt giữ người ta, đại biểu hội đồng Nhân dân có tùy tiện bắt giữ được không, anh có hiểu luật pháp không hả, ai duyệt lệnh bắt giữ cho anh, phó cục trưởng của các anh? Chuyện này mà để bên ngoài biết sẽ thành cái gì? Xã hội sẽ nói thế nào? Dân chúng sẽ nhìn nhận thế nào? Ca Ân là trụ cột trong huyện, là tấm danh thiếp của huyện, anh tùy tiện bắt giữ chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn, sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định kinh doanh của một doanh nghiệp, anh có hiểu không hả!”
Hiển nhiên, lúc này họ còn chưa biết Chu Vĩ đã dùng mẹo lừa lấy chữ kí của lãnh đạo, nên vẫn còn tương đối mềm mỏng đối với anh.
Chu Vĩ hít một hơi thở sâu, nghiên chặt răng, chọn cách tiếp tục sa sầm nét mặt, im lặng đối kháng.
“Cũng không nghiêm trọng đến thế,” không ngờ Tôn Hồng Vận lại nói đỡ cho Chu Vĩ. “Tinh thần chính nghĩa của cảnh sát Chu chúng ta đều biết, tôi ở Bình Khang đã nghe được rất nhiều sự tích của cảnh sát Chu, cũng vô cùng khâm phục anh ấy. Có lẽ cảnh sát Chu đã nghe được một số tin đồn thất thiệt ngoài xã hội, cho nên nghi ngò tôi. Điều tra như vậy cũng tốt, có thể chứng minh là tôi trong sạch, khiến một số người phải ngậm miệng lại.”
Chu Vĩ không thể nhịn thêm được nữa, lên tiếng lạnh lùng chất vấn: “Đinh Xuân Muội đã đi đâu, chắc chắn là anh biết rõ!”
Tôn Hồng Vận ngơ ngác: “Đinh Xuân Muội nào? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên mà anh nói, đó là ai? Tôi có quen không?” Chu Vĩ lấy một phong bì từ túi áo ngực trong người ra, lấy ra lá đơn nhận tội của Đinh Xuân Muội, để lên mặt bàn: “Anh tự xem đi.”
Tôn Hồng Vận cầm lấy xem một lượt, tiếp đó mấy vị lãnh đạo cũng cầm lấy xem một lượt.
Tôn Hồng Vận nói vẻ không hiểu: “Trong này xuất hiện Hầu Quý Bình, Nhạc Quân, là ai? Tôi chưa bao giờ nghe nói.”
Phó cục trưởng hỏi: “Bản tư liệu này anh lấy đâu ra?”
“Đơn nhận tội do Đinh Xuân Muội tự tay viết.”
“Đinh Xuân Muội là ai?”
“Một phụ nữ ở xã Diệu Cao.”
“Những cảnh sát hình sự nào giám sát việc ghi chép?”
“Tôi và một thành viên cấp dưới trong đội, còn có một người bạn nữa.” Chu Vĩ không nói ra tên của Giang Dương, trước lãnh đạo chính quyền cấp huyện, anh không muốn Giang Dương bị liên lụy.
“Bạn của anh?” Phó cục trưởng cau mày. “Có phải là cảnh sát không?”
Chu Vĩ phủ nhận: “Không.”
“Anh dẫn một người bạn không phải là cảnh sát đi gặp Đinh Xuân Muội để điều tra, cô ta đã viết lá đơn nhận tội này trước mặt các anh?”
“Đúng thế.”
“Thế bây giờ Đinh Xuân Muội đâu?”
“Tối hôm chúng tôi điều tra xong, Đinh Xuân Muội đã mất tích, sơ bộ nghi ngờ là đã bị bắt cóc, bây giờ phải hỏi ông chủ Tôn xem cô ta đi đâu rồi?”
Tôn Hồng Vận lắc đầu, cười nhăn nhó.
Phó huyện trưởng nói: “Nếu cô ta đã viết đơn nhận tội, bất luận nội dung là thật hay giả, có liên quan đến tổng giám đốc Tôn hay không, anh cũng nên đưa Đinh Xuân Muội về cơ quan tiếp tục điều tra, cô ta đã mất tích thế nào? Bị bắt cóc ở cục công an?”
Chu Vĩ cúi đầu trả lời: “Hôm đó tôi đột xuất có việc, nhất thời sơ suất, không đưa cô ta về ngay lúc đó.”
Phó huyện trưởng cười nhạt: “Một phụ nữ ở xã Diệu Cao, làm sao mà biết tổng giám đốc Tôn được chứ? Chỉ có một tờ giấy viết, có thể làm chứng cứ? Bây giờ không tìm thấy cô ta, có đảm bảo được tính chân thực của bản tư liệu này không?”
Chu Vĩ không thể phản bác.
“Cái tên Hầu Quý Bình trong này là ai?”
“Là một giáo viên tình nguyện.”
Phó huyện trưởng bật cười: “Trong thư viết Nhạc Quân đưa tiền cho Đinh Xuân Muội, bảo cô ta quyến rũ Hầu Quý Bình, cuối cùng báo công an vu khống anh ta, khoản tiền đó là tổng giám đốc Tôn bỏ ra, tổng giám đốc Tôn có thể có mối thâm thù với một giáo viên tình nguyện ở xã Diệu Cao hay sao? Tổng giám đốc Tôn có phải là người Diệu Cao đâu, làm sao mà có mâu thuẫn được?”
Tôn Hồng Vận nói: “Đúng thế, tôi ở Bình Khang bao nhiêu năm nay, chưa từng đến xã Diệu Cao, càng không biết cái người tên là Nhạc Quân này.”
Chu Vĩ nghiên chặt răng, bây giờ anh không có chứng cứ, nếu nói Tôn Hồng Vận liên quan đến chuyện xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái, thì đúng là hoàn toàn không có căn cứ, có lẽ tất cả những người có mặt ở đó đều sẽ nổi giận ngay tại chỗ, khiển trách anh bịa đặt vô căn cứ tin đồn thất thiệt về lãnh đạo doanh nghiệp.
Một lát sau, anh chằm chằm nhìn vào Tôn Hồng Vận, nói: “Nhạc Quân và Hồ Nhất Lãng đều đang bị tạm giữ ở đằng sau, bây giờ đợi lời khai của họ xem thể nào!”
Tôn Hồng Vận thủng thẳng nói: “Hồ Nhất Lãng là trợ lí của tôi, tôi tin tưởng nhân cách của cậu ấy, tôi cũng chưa bao giờ nghe nói cậu ấy có mâu thuẫn gì với một giáo viên tình nguyện ở xã Diệu Cao, mong cảnh sát Chu hôm nay có thể điều tra ra một kết luận đáng tin cậy, rốt cuộc cậu Hồ có phạm tội hay không, nếu cậu ấy phạm tội, tôi tuyệt đối không bao che, nhất định sẽ tích cực phối hợp với công an để điều tra. Nếu cậu ấy vô tội,” Tôn Hồng Vận dừng lại giây lát, ho một tiếng, giọng đột ngột lạnh băng, “tôi cũng quyết không cho phép những tin đồn thất thiệt đó tồn tại, nhất định sẽ tố giác lên cơ quan cấp trên!”