Cửa sổ văn phòng làm việc của Cao Đông đóng chặt, ông ngồi phía sau bàn làm việc, cau mày, bất động nhìn bản báo cáo giám định con đẻ trong tay.
Triệu Thiết Dân ngồi ở phía đối diện, hai tay đan vào nhau, thấp thỏm chò ý kiến của lãnh đạo.
Rất lâu sau, Cao Đông không biết đã xem bản báo cáo bao nhiêu lần, mới từ từ đặt xuống, lấy thuốc lá ra châm lửa, rít mạnh một hơi, rồi mới hỏi: “Vụ án Giang Dương phá được chưa?”
Triệu Thiết Dân gật đầu: “Phá được rồi, đã đến giai đoạn kết thúc vụ án cuối cùng rồi, tạm thời chưa thông báo cho toàn thể các thành viên của ban chuyên án. Sau khi lấy được kết quả giám định, em đưa cho Trương Siêu xem, anh ta rất hài lòng, anh ta bảo em đưa một bản kết quả cho vợ anh ta. Sau khi em đưa cho Lí Tĩnh, Lí Tĩnh bỗng đột nhiên nhớ ra, nói là sau khi chối bỏ lời khai, lúc gặp cô ta ở trại tạm giam, Trương Siêu nói với cô ta là có cất một chiếc USB ở trong nhà, có thể chứng minh được là Giang Dương chết vì tự sát, chứ không phải là do Trương Siêu gϊếŧ. Nhưng vì thời gian đó tâm trạng quá căng thẳng, cô ta quên mất chuyện đó, hôm nay mới nhớ ra.”
Cao Đông bĩu môi: “Chứng cứ có thể giúp chồng trực tiếp thoát tội, vì quá căng thẳng nên quên mất, bây giờ bỗng nhiên chợt nhớ ra, kĩ thuật diễn xuất như vậy trong phim truyền hình dài tập thì đã chết luôn từ tập một rồi, không ngờ lại qua mặt được cảnh sát mấy tháng liền, đúng thật là…”
Triệu Thiết Dân cũng bật cười thành tiếng: “Bây giờ họ không cần diễn nữa, chỉ cần tìm đại một cái cớ để nói cho chúng ta biết sự thật thôi.”
“Trong USB có gì?”
“Là một đoạn băng ghi hình. Tối hôm đó, trước khi tự sát, Giang Dương đã để một chiếc máy quay trước mặt, anh ta ngồi trước máy quay, nói hơn nửa tiếng đồng hồ, chủ yếu nói về những gì đã trải qua trong muồi năm vừa rồi, và tại sao cuối cùng anh ta lại chọn cách tự sát. Anh ta đã đưa ra rất nhiều chứng cứ gián tiếp mà những năm vừa rồi anh ta điều tra được, còn nói việc này là ý tưởng của một mình anh ta, không liên quan đến những người khác, tha thiết mong Trương Siêu sau khi xem xong đoạn băng ghi hình, thì giúp anh ta nộp đoạn băng ghi hình và chứng cứ cho các cơ quan chức năng của nhà nước vào thời điểm thích hợp. Nói xong những lời đó, anh ta liền đứng ra phía sau chiếc ghế, cho đầu vào trong sợi dây thòng lọng của một thiết bị, bấm công tắc điều khiển từ xa, rồi vứt chiếc điều khiển từ xa ra ngoài cửa sổ và nhắm mắt lại. Một phút sau, anh ta bắt đầu đưa tay lên túm lấy sợi dây thừng, nhưng lúc đó đã không thể gỡ ra được nữa, không lâu sau, anh ta… anh ta đã chết.” Triệu Thiết Dân khẽ nghiến răng, bất cứ ai đi nữa, cho dù là người kiên cường, sắt đá đến đâu, khi xem đoạn băng ghi hình này, chắc đều sẽ có cảm giác sức lực bị rút kiệt hoàn toàn.
Nghe anh miêu tả xong, Cao Đông chống tay lên cằm, mím môi im lặng không nói gì, một lúc lâu sau, ông mới lấy lại sức, lên tiếng: “Đoạn băng ghi hình này… không cần đưa cho tôi nữa, tôi không muốn xem.”
Triệu Thiết Dân im lặng gật đầu.
Cao Đông lại hỏi: “Không lẽ sự việc này không liên quan đến người nào khác sao? Anh ta nhờ Trương Siêu nộp đoạn băng ghi hình cho cơ quan chức năng của nhà nước, nhưng Trương Siêu lại ra ga tàu điện ngầm vứt xác, kế hoạch này không lẽ là do Trương Siêu bất chợt nghĩ ra?”
“Nghiêm Lương nói kế hoạch này là do Trương Siêu, Giang Dương, Chu Vĩ, Trần Minh Chương và Lí Tĩnh cùng vạch ra rất lâu, cuối cùng mới thực hiện, Trương Siêu còn tiết lộ với ông ấy, Giang Dương quay lại cảnh tự sát lúc cuối cùng, là lấy ý tưởng từ bộ phim Mĩ “Cuộc đời của David Gale” . Còn về vợ cũ của Giang Dương, cô ấy là một người thật thà, chắc chắn chỉ biết là Giang Dương tự sát, hoàn toàn không biết rõ toàn bộ kế hoạch, nếu không khi bị cảnh sát điều tra sẽ dễ nói hớ. Giang Dương và Trương Siêu đã thuyết phục vợ mình thế nào, thì không thể nào biết được, chắc là rất khó khăn. Cho dù đối với đương sự hay đối với người thân của họ, thì đây đều là một quyết định vô cùng khó khăn.”
Triệu Thiết Dân dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nghiêm Lương phán đoán, kế hoạch này đã được vạch ra từ mấy tháng trước khi Giang Dương chết, bởi vì trong lịch sử liên lạc của Giang Dương phát hiện thấy bắt đầu từ tháng 1, tần suất gọi điện thoại giữa anh ta với Chu Vĩ và Trần Minh Chương đột nhiên giảm xuống rất thấp, còn tần suất liên lạc điện thoại với Trương Siêu lại đột ngột tăng lên rất cao, nhằm mục đích để tránh cho Trần Minh Chương và Chu Vĩ không bị nghi ngờ là có tham dự vào kế hoạch của họ. Trương Siêu chắc chắn là không thoát được, buộc phải tự nguyện vào tù, họ không muốn những người khác đều bị liên lụy. Nhìn từ góc độ toàn bộ bản kế hoạch, vị cảnh sát hình sự già Chu Vĩ đã đưa ra cách phản lại công tác điều tra hình sự; thiết bị mô phỏng sức người thắt cổ chết Giang Dương tất nhiên là kiệt tác của Trần Minh Chương, ngày hôm sau Trương Siêu vào trong phòng, tháo dỡ toàn bộ linh kiện của thiết bị tự sát đó ra vứt vào một xó, lúc đó chúng em cứ tưởng là cái giá phơi quần áo gấp gọn. Lí Tĩnh cũng đóng vai trò rất quan trọng trong đó, cô ấy phối hợp với Trương Siêu, cung cấp cho chúng ta manh mối vào thời điểm thích hợp, để chúng ta tiếp tục điều tra theo kế hoạch của họ, không đi sai hướng.”
Cao Đông suy nghĩ giây lát rồi bật cười: “Chắc là cái ông Nghiêm Lương đã biết sự thật từ lâu rồi đúng không?”
“Ngay từ đầu Nghiêm Lương đã nghi ngờ Trương Siêu có một động cơ đặc biệt, nhưng ông ấy không nói với em, mà lại giả vờ như không biết, khuyến khích em cứ theo đó mà tiếp tục điều tra. Khi những sự việc trong mười năm ấy dần dần lộ ra, em nghi ngờ mục đích của Trương Siêu là để lật án, nhưng Nghiêm Lương nói không phải. Nếu Trương Siêu có chứng cứ để lật án, thì không cần phải hi sinh đến mức đó; nếu anh ta không có chứng cứ, tự nguyện vào tù cũng không thể lật án được. Nghiêm Lương cũng mãi không hiểu được động cơ của anh ta là gì, cho đến cuối cùng mới biết mục tiêu của Trương Siêu là đi đường vòng để thực hiện kế hoạch lớn, lấy việc phá án làm quân bài trao đổi, ép chúng ta làm giám định con đẻ, lấy đó làm chứng cứ trực tiếp chứng minh Hạ Lập Bình phạm tội liên quan đến vụ án, từ đó phá giải vụ án oan mười năm, bắt giữ hung thủ thực sự.”
“Thật không dễ chút nào, thật không dễ chút nào!” Cao Đông ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thì thầm. “Còn nhớ ngay từ đầu tôi đã nói với cậu, vụ án này cậu chỉ chuyên tâm phụ trách điều tra, đừng quan tâm đến những việc liên quan đằng sau không?”
Triệu Thiết Dân gật đầu.
Cao Đông giải thích: “Mấy năm nay Giang Dương đã viết thư gửi cho một số lãnh đạo trong tỉnh, thuật lại chi tiết quá trình diễn biến trong mười năm, có điều các lãnh đạo lớn ngày nào cũng nhận được hàng đống thư từ những người chuyên có ý kiến phản ánh sự bất bình, đâu có để ý. Cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, có một vị lãnh đạo trong tỉnh chuyển riêng cho tôi bức thư này, tôi đã xem, về những điều viết ở trong thư, tôi vô cùng kinh ngạc, có điều trong tay Giang Dương không có chứng cứ, tôi cũng không thể phán đoán được tính chân thực của câu chuyện, huống hồ cấp bậc của quan chức dính líu đến vụ việc nằm ngoài khả năng của tôi. Cho đến tận khi Trương Siêu chối bỏ lời khai, gây chấn động dư luận, tôi mới chú ý thấy người chết – Giang Dương – chính là kiểm sát viên đã viết bức thư này, nhớ lại câu chuyện trong thư, tôi tin rằng phía sau màn kịch nhận tội trước rồi chối bỏ lời khai này ẩn chứa rất nhiều điều, cho nên mới bảo cậu tiếp tục điều tra.”
Triệu Thiết Dân nói ra câu hỏi khúc mắc nhất trong lòng anh: “Bây giờ đã có chứng cứ chắc chắn về việc Hạ Lập Bình cưỡng bức trẻ vị thành niên, tiếp theo đây em phải làm thế nào?”
Cao Đông suy nghĩ giây lát: “Có bao nhiêu người trong ban chuyên án đã biết chuyện này?”
“Em đã nói với một số kiểm sát viên, chắc họ đã báo cáo với viện Kiểm sát tỉnh, có điều tạm thời chưa nhận được chỉ thị rõ ràng của bên trên.”
Cao Đông cười nhạt: “Phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, cũng chưa biết phía sau ông ta còn những mối quan hệ gì, mọi người đều không muốn chủ động ra mặt điều tra.”
Triệu Thiết Dân cau mày nói: “Còn có người tìm gặp em, khuyên em không nên can dự vào việc này, không tốt cho em, chỉ cần kết thúc vụ án Giang Dương là được, trong báo cáo kết thúc vụ án thì tránh không nhắc đến động cơ của họ.”
Cao Đông lại châm một điếu thuốc, thở dài nói: “Hạ Lập Bình đã biết chuyện này rồi, giờ chắc là ông ta đang vô cùng bất an, không giấu gì cậu, cũng có người đặt vấn đề với tôi, tôi… cấp bậc của đối phương rất cao, tôi không thể từ chối, tôi chỉ nói là mình hoàn toàn không quan tâm đến vụ án này, nếu gặp, tôi sẽ lựa lời nói với cậu.”
“Thế…” vẻ mặt Triệu Thiết Dân đầy khó xử, “Thế… thế là thôi ạ? Họ đã làm nhiều chuyện như vậy, lũ người đó xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, gϊếŧ người, tiêu hủy chứng cứ, bức hại nhân viên tư pháp, đúng thật là…” Anh nghiến răng, đau khổ nói, “Em đã hứa với Nghiêm Lương, cũng hứa với Trương Siêu, em nói… em nói sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình, công khai sự thật.”
Cao Đông nhìn anh một cái, mỉm cười: “Tôi bảo là khi gặp, tôi sẽ giúp người ta chuyển lời, lựa lời nói với cậu, nhưng cậu là đội trưởng đội điều tra hình sự, quá đề cao bản thân, vô cùng ngoan cố, không thể nói được, tôi lại không phải là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu cũng không vi phạm kì luật, chỉ là nghiêm túc hoàn thành công việc của mình, tôi cũng không làm gì được cậu.”
Triệu Thiết Dân cau mày nói: “Ý của anh là em nên trực tiếp công khai sự thật?”
Cao Đông bỗng hỏi một câu không ăn nhập gì: “Năm nay các địa phương trên toàn quốc đều rộ lên chuyện lật lại các vụ án oan sai, làn sóng này bắt đầu dấy lên từ vụ án nào?”
“Là…?” Triệu Thiết Dân không có sự nhạy cảm chính trị phong phú của những quan chức như Cao Đông, không trả lời được.
Cao Đông chỉ vào Triệu Thiết Dân: “Chính là bắt đầu từ vụ án Nhiếp Hải Phấn đội trưởng đội thẩm vấn hình sự của các cậu, bà ta sử dụng nhục hình ép cung gây ra vụ án oan sai hai chú cháu gϊếŧ năm người ở Tiêu Sơn, lật án vào cuối năm ngoái. Vụ án này được cơ quan truyền thông cấp quốc gia đưa tin nhiều lần, viện Kiểm sát tối cao lấy đó làm vụ án điển hình để tuyên truyền, các địa phương ý thức được rằng việc cải cách tư pháp lần này là làm thật, thế mới dấy lên làn sóng lật lại các vụ án oan sai. Người lật lại vụ án này chính là phó viện trưởng Ngô ở viện Kiểm sát thành phố. Phó viện trưởng Ngô là một kiểm sát viên vô cùng chính trực, để lật lại vụ án, ông đã vất vả rất nhiều năm, gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại, nhưng ông chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc. Cậu là trưởng ban chuyên án, cậu trực tiếp công khai vụ án này cho xã hội biết sẽ không phù hợp, nếu câu chuyện của Giang Dương và bản báo cáo giám định con đẻ được đưa ra trước phó viện trưởng Ngô, có lẽ là cách xử lí phù hợp nhất.”