Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 17



Trương Nhất Ngang dẫn theo ba viên cảnh sát, chạy xe với tốc độ nhanh nhất đến trạm nghỉ thuộc thành phố Thiệu Hưng.

Hôm nay tuy không phải là ngày cuối tuần nhưng lưu lượng xe trong trạm nghỉ rất lớn. Thành phố Thiệu Hưng nằm gần Hàng Châu, lại là thành phố công nghiệp nhẹ quan trọng, lượng xe cộ qua lại luôn rất đông đúc. Lại thêm việc trên đoạn đường cao tốc Hàng Dũng này chỉ có hai trạm nghỉ, mà trạm nghỉ Dư Diêu năm ngoái bắt đầu nâng cấp toàn bộ, đến nay vẫn đang đóng cửa, nên xe cộ qua lại chỉ có thể chọn trạm nghỉ thành phố Thiệu Hưng để dừng bánh.

Theo lời dặn dò của Cao Đống, Trương Nhất Ngang dẫn theo người đi một vòng quanh trạm nghỉ, dùng máy ghi hình quay lại toàn bộ các ngóc ngách, kết quả càng làm cho bọn họ thất vọng hơn. Sau khi nghiên cứu thực địa một cách cẩn thận như vậy lại càng chứng tỏ trạm nghỉ thành phố Thiệu Hưng là khu vực khép kín hoàn toàn, chỉ có tường bao quanh bên ngoài, ngay cả cửa sau cũng không có.

Ở giữa khu vực dành cho xe khách và xe tải có vành đai xanh và dải hàng rào phân cách bằng sắt được dựng tạm, xe cộ không vượt qua được. Các thiết bị giám sát lối vào và lối ra ghi lại hình ảnh mỗi một chiếc xe đi qua rõ mồn một, hoàn toàn không để sót ngóc ngách nào.

Thiết kế quy hoạch xây dựng đoạn đường cao tốc này phải đáp ứng được các yêu cầu khắt khe ở nhiều cấp độ, nhiều phương diện. Máy ghi hình là công cụ quan trọng để tìm kiếm phương tiện bất hợp pháp nên tất nhiên trạm nghỉ cũng phải được xây dựng phù hợp với yêu cầu này.

Vấn đề bây giờ càng phơi bày rõ ràng hơn, trạm nghỉ là khu vực hoàn toàn khép kín, thiết bị giám sát trước sau ghi hình toàn bộ phương tiện ra vào, làm sao có chuyện chiếc Buick màu xám bạc rõ ràng đã đi vào trạm nghỉ mà không thấy nó đi ra được chứ?

Trương Nhất Ngang nghĩ đến một khả năng khác, không lẽ chiếc Buick xảy ra chuyện đó hoàn toàn không phải là chiếc xe của Phòng Công thương? Được hoán đổi ư?

Việc này cũng có khả năng, sau khi chiếc Buick của Phòng Công thương đi vào trạm nghỉ, thì có một chiếc Buick khác cũng đi vào, hung thủ đã khống chế những người trên xe rồi chuyển họ sang chiếc Buick kia, lái ra khỏi trạm nghỉ. Chiếc xe của Phòng Công thương thì đậu hẳn trong trạm nghỉ cho đến sau tối ngày 10 tháng 1. Bọn họ chỉ kiểm tra băng đến tối ngày 10 tháng 1. Đây là lý do tại sao bọn họ đã kiểm tra nhiều lần mà vẫn không thấy chiếc xe đó đi ra.

Lúc vừa nghĩ ra, Trương Nhất Ngang rất tự tin với kết luận này, cho rằng đây chính là lý do tốt nhất có thể giải thích.

Tuy nhiên, anh ta suy nghĩ lại, nếu hung thủ làm như thế thì chiêu này gã chơi quả là lớn, không những đầu tư cao, tìm thêm một chiếc xe đa dụng hiệu Buick cùng dòng, mà khả năng bị phát hiện cũng rất lớn, giữa ban ngày ban mặt lại dám đưa toàn bộ người sang xe khác ngay trong trạm nghỉ. Đã vậy việc này cũng chẳng khiến cho việc phạm tội của gã an toàn hơn chút nào. Bởi làm thế có nghĩa là chiếc xe Buick của Phòng Công thương đã đậu trong trạm nghỉ ít nhất là hai đêm, tuy lưu lượng xe cộ qua trạm rất lớn nhưng những chiếc xe đậu qua đêm chủ yếu vẫn là xe tải, xe khách loại nhỏ qua đêm trong trạm nghỉ rất ít, dễ bị nhân viên quản lý phát hiện.

Được rồi, cho dù thế nào đi nữa, phải tìm nhân viên quản lý trạm nghỉ để tìm hiểu.

Nhóm bốn người của Trương Nhất Ngang đến khu văn phòng của trạm nghỉ tìm gặp Giám đốc điều hành, làm rõ thân phận Tổng chỉ huy đội Điều tra hình sự Tỉnh xong, giới thiệu sơ qua mục đích đến đây. Theo yêu cầu của họ, Giám đốc liền cho gọi nhân viên bảo vệ và một số nhân viên quản lý đi làm trong hai ngày 9 và 10 tháng 1.

Trước hết, Trương Nhất Ngang hỏi người bảo vệ phụ trách khu vực dành cho xe khách: “Trưa ngày 9 tháng 1, anh có thấy một chiếc xe đa dụng màu xám bạc hiệu Buick nào không?” Đồng thời, anh ta còn lấy ra một tấm hình chụp đầy đủ rõ ràng thân xe và biển sổ xe.

Người bảo vệ cầm lấy tấm hình, xem kỹ một lúc rồi chau mày hỏi: “Ngày 9 à? Là ngày Chủ nhật tuần trước, cách đây mấy ngày rồi, ừm… Ngày nào cũng có rất nhiều xe, tôi không để ý đâu.”

“Một chút ấn tượng cũng không có ư?”

Người bảo vệ cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có ấn tượng, chiếc xe này làm sao à?”

Tất nhiên Trương Nhất Ngang sẽ không giải thích nhiều với anh ta, quay qua hỏi nhân viên trực ban tối hôm đó: “Trong các xe đỗ lại vào tối ngày 9, có chiếc Buick này không?”

“Hình như… tôi cũng không để ý lắm…” Cái gã này cũng nói năng mơ hồ, chẳng đưa ra kết luận chính xác nào cả.

Trương Nhất Ngang chau mày hỏi: “Xe đỗ lại qua đêm chắc không nhiều phải không? Sao lại không để ý được?”

Người kia tỏ ra rất vô tội: “Chúng tôi trực ca cũng… không nhất thiết phải đi tới đi lui kiểm tra, vấn đề này… vả lại việc cũng đã xảy ra cách đây mấy ngày rồi, nếu có gì bất thường, chúng tôi chắc sẽ chú ý, nhưng theo tôi nhớ thì chẳng có chuyện gì bất thường cả.”

“Thế anh đã từng thấy những người này chưa?” Trương Nhất Ngang lấy ra các bức ảnh chụp từng người trong số bảy người đó.

Mấy người bảo vệ và nhân viên quản lý đều quan sát cẩn thận, nhưng vẫn lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Trương Nhất Ngang vô vọng. Những gì mà mấy người này nói chẳng có giá trị tham khảo gì cả, có điều việc này cũng bình thường thôi. Trong quá trình điều tra, những thông tin có được phần lớn đều không có chút giá trị nào cả, đặc biệt là đối với việc hỏi thăm “các nhân chứng ẩn mình” như thế này. Nếu lúc đó không có gì bất thường, thì hầu hết mọi người chẳng ai nhớ quá nhiều các manh mối có giá trị được.

Việc này không giống như trong một số tiểu thuyết trinh thám nào đó, khi nhân viên điều tra lấy lời khai, nhân chứng đều có thể nhớ rõ mồn một, có thể kể được nhất cử nhất động của nạn nhân hoặc nghi phạm cách đó mấy ngày hay thậm chí là cả mấy tháng trời, và hoàn toàn có thể dựng lại tình hình lúc đó được. Giống như những người trong sách lúc nào cũng có thể linh cảm được sẽ xảy ra một vụ án mạng nào đó xung quanh mình nên đã ghi nhớ tất cả mọi sự việc lớn bé để phục vụ cho việc điều tra sau này, nói chính xác hơn là phục vụ cho tác giả của “tiểu thuyết trinh thám trá hình”.

Trí nhớ trong thực tế không được tốt như vậy, hầu hết mọi người đến sáng nay đã gặp người nào trên phố, họ ăn mặc, trang điểm như thế nào, làm động tác gì còn không có ấn tượng, chứ chưa nói đến người hoặc sự việc đã xảy ra cách đó mấy ngày rồi.

Cho dù là bảo vệ thì công việc của họ chỉ là bảo vệ, bọn họ hoàn toàn không thể linh cảm được xung quanh mình sẽ xảy ra việc lớn gì để thời khắc quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Lưu lượng xe cộ mỗi ngày lớn như thế, chỉ cần không có biểu hiện bất thường thì sẽ chẳng ai có ấn tượng gì về chiếc xe đó cả.

Trương Nhất Ngang còn hỏi rất nhiều vấn đề khác liệu có gì bất thường hay không, thông tin trả lời không có gì hơn ngoài những chuyện lặt vặt đại loại như xảy ra xô xát trong trạm nghỉ.

Cuối cùng, nhân viên quản lý nói với anh ta rằng, ngoài việc xe cộ có thể đỗ bên ngoài bãi đậu xe, còn có thể đậu ở trạm xăng dầu ngay lối ra của trạm nghỉ.

Trương Nhất Ngang đành dẫn theo người đến trạm xăng, tìm gặp giám đốc của họ để hỏi thăm có chiếc xe nào dừng lại một thời gian dài ở đó vào ngày 9 và ngày 10, thậm chí còn ở lại qua đêm hay không. Giám đốc cho gọi hai nhân viên đã làm việc vào ngày hôm đó. Nhân viên đó xác nhận dứt khoát là không có và nói rằng những xe nghỉ lại qua đêm đều đậu ở trong trạm nghỉ chứ không đỗ ở chỗ của bọn họ.

Lại loại trừ thêm một khả năng, Trương Nhất Ngang bất lực, đành xin đoạn ghi hình của trạm xăng dầu để về kiểm tra xem chiếc Buick có dừng lại đổ xăng ở đó hay không.

Rời khỏi trạm xăng, đập vào mắt anh ta là một tiệm sửa chữa xe ô tô nằm ở phía sau lưng trạm nghỉ. Thông thường, do giá cả của tiệm sửa xe trong trạm nghỉ cao hơn bên ngoài nên việc làm ăn không được tốt lắm, chỉ khi xe gặp tình huống khẩn cấp ví dụ như phát hiện bánh xe bị xẹp lốp khi trên đường cao tốc, hoặc xảy ra sự cố nhỏ nào đó mới đến tiệm sửa xe kiểu này để sửa. Trong tiệm sửa xe tất nhiên là có thể đỗ lại, đây là khả năng cuối cùng rồi. Tuy Trương Nhất Ngang không hy vọng nhiều về trường hợp này, nhưng để đảm bảo, vẫn đi đến điều tra.

Sau khi đến gặp và nói chuyện với nhân viên làm việc, người nhân viên đó lục lại sổ sách ghi chép cộng thêm trí nhớ của bản thân, nói rằng tối ngày 9 tháng 1 có một chiếc xe đa dụng hiệu Buick cùng dòng đó đến đây.

Trương Nhất Ngang đột nhiên rất vui mừng, nhưng sau đó người nhân viên lại nói với anh ta là chiếc xe thương mại hiệu Buick đến sửa là màu xanh, hoàn toàn khác với chiếc màu xám bạc trong hình. Chiếc xe đó là người lái mượn của người khác nhưng lại ngờ nghệch bơm nhầm dầu diesel vào nên xe khó khởi động. Người lái xe đó hỏi mất bao lâu mới sửa được, người của tiệm sửa xe bảo phải vệ sinh thùng chứa dầu sạch sẽ, mất khoảng nửa ngày, nhân viên sửa xe lại về rồi nên phải đợi ngày hôm sau mới sửa được. Người lái xe đó chờ lâu nên đi trước, để xe lại tới trưa ngày 11 tháng 1 mới đến lái đi.

Màu xe không giống nhau, sau khi vụ án xảy ra mới rời khỏi trạm nghỉ, thời gian cũng không đúng, vậy thì chắc chắn không thể là chiếc Buick của Phòng Công thương rồi.

Trương Nhất Ngang lại từ bỏ hy vọng, cầm lấy bản ghi chép chi chít chữ mà viên cảnh sát bên cạnh đã viết. Tuy hôm nay đã điều tra rất nhiều, rất chi tiết, nhưng cuối cùng chẳng có thông tin nào hữu ích cả, chỉ làm rõ hơn một điểm đó là trạm nghỉ là khu vực khép kín, hai thiết bị giám sát không có góc chết. Thế tại sao thiết bị giám sát lại không thể ghi lại hình ảnh khi chiếc Buick chạy ra chứ? Trương Nhất Ngang nghĩ đến việc lát nữa phải về báo cáo cho Cao Đống mà cảm thấy đau đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.