Buổi chiều, Lý Vệ Bình mang hồ sơ của vụ án mạng trong buổi liên hoan của Phòng Công thương vào ngày 17 tháng 9 năm ngoái đến cho Cao Đống. Cao Đống đọc đi đọc lại nhiều lần, cố gắng ghi nhớ các tình tiết, sau đó nhắm mắt lại, tái hiện toàn bộ quá trình như trong một bộ phim.
Hồ sơ tập hợp lời khai của tất cả những người có liên quan ở hiện trường, bao gồm các cảnh sát điều tra đến hiện trường vụ án sớm nhất, tóm tắt lại lời kể của nhiều người khác nhau về sự việc ngày hôm đó, mỗi tình tiết của từng người khai ra đều được kiểm chứng đầy đủ, về cơ bản đã tái hiện lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ án.
Ngày 17 tháng 9, hôm đó là thứ Sáu, khoảng 5h30 chiều sau khi tan ca, nhóm người của Phòng Công thương và một số người nhà của họ đến khách sạn Golden Port trong thị trấn.
Phòng Công thương hay tổ chức liên hoan không theo thời gian cố định nào, ngắn thì một tháng, dài thì một quý, chi phí ăn uống sẽ do “Hiệp hội Công thương” phụ trách. Buổi liên hoan lần này được đề nghị bởi Phó phòng Diêu Giang, đáng nhẽ đã được tiến hành vào tuần trước rồi, nhưng do Trưởng phòng Vương Hồng Dân đi công tác nên mới lùi đến thứ Sáu tuần này.
Khách sạn Golden Port tổng cộng có 17 tầng, tầng 1 là hội trường, từ tầng 2 đến tầng 6 là nhà hàng, tầng 7 trở lên là phòng cho thuê. Hôm đó Phòng Công thương ngồi ở “Phòng tiệc Panda” hạng vừa thuộc tầng 2, tên gọi các phòng ở đây đều được lấy theo tên động vật quý hiếm cả.
Họ đặt tất thảy 6 bàn, sáu nhân viên nam chính thức và tài xế Lâm Tiểu Phong cùng ngồi ở bàn phía bên trái cửa ra vào. Bàn phía bên phải là thành viên nữ trong gia đình họ và trẻ em, 4 bàn phía bên kia nữa là của các nhân viên hợp đồng và một số người thân.
Hôm đó, đội Điều tra hình sự Huyện tuần trước vừa được Công an Huyện thưởng 30.000 tệ do phá được án, tuần này lại được Công an Huyện thưởng thêm 5.000 tiền thưởng thành tích nữa, vì thế cũng đúng vào ngày 17 tháng 9, họ kéo đến Khách sạn Golden Port để liên hoan. Họ đặt 4 bàn trong “Phòng tiệc Cá voi” ở tầng 3.
Khi buổi liên hoan của Phòng Công thương bắt đầu, có hai nữ nhân viên phục vụ mang bình trà lúa mạch đến rót cho mỗi vị khách, từ đó cứ đứng ở phòng phục vụ nằm phía bên trái cửa phòng tiệc, lấy đồ ăn qua cửa sổ phòng phục vụ rồi đưa vào bàn tiệc, ngoài ra họ còn làm các công việc khác như thêm rượu, rót nước uống, thay đĩa ăn… theo yêu cầu của khách.
Theo lời giải thích và làm chứng lẫn nhau của hai nhân viên phục vụ đó, từ khi buổi tiệc bắt đầu cho đến khi Uông Hải Toàn ngã lăn ra đất thì hai người họ chưa hề bước ra khỏi phòng tiệc, camera bên ngoài phòng cũng đã chứng thực điều này. Nhà vệ sinh nằm bên cạnh phòng phục vụ, hai người đó nói từ đầu đến cuối họ chưa hề đi vệ sinh lần nào cả, nhưng về điểm này, ngoài hai người bọn họ tự chứng minh lẫn nhau thì chẳng có ai hoặc camera nào có thể chứng thực được.
Lúc thức ăn được mang lên, bàn bảy người nam cụng ly náo nhiệt, mời rượu nhau rồi hút thuốc, không xảy ra chuyện gì cả. Đội trưởng đội Quản lý thị trường là Uông Hải Toàn ngồi quay lưng lại với cửa vào. Phía tay phải của anh ta là tài xế Lâm Tiểu Phong của Phòng Công thương, kế đó nữa là Trưởng phòng Vương Hồng Dân. Tiếp đến ngồi theo thứ tự là Phó phòng Diêu Giang, ba nhân viên Từ Đào, Châu Quốc Mậu và Phương Kiếm. Cả bảy người ngồi với khoảng cách đều nhau. Hơn nữa do bàn lớn mà chỉ ngồi có bảy người nên khoảng cách giữa mỗi người rất rộng rãi.
Khoảng hơn 20 phút sau, cửa phòng đột nhiên bật mở, ông chủ của một doanh nghiệp chuyên gia công các loại thủy sản xuất khẩu xông vào. Mặt ông ta lúc đó đỏ bừng chứng tỏ đã uống rất nhiều rượu, đứng ở cửa nhìn một lượt, lập tức nhắm vào người ngồi gần ông ta nhất là Uông Hải Toàn, đi thẳng đến, kéo người Uông Hải Toàn và chửi: “Cái thằng chết yểu! Hôm trước mày niêm phong cửa tiệm nhà tao là có ý gì hả? Có ngon thì niêm phong luôn công xưởng của tao đi!”
Uông Hải Toàn có uống một chút, cộng thêm tính cách anh ta vốn nóng nảy, tức thì quay người lại kéo tay ông kia ra rồi đẩy mạnh, hét lên: “Làm gì vậy hả! Chỗ này ông vào được chắc! Ông là cái thá gì chứ, cút ra! Cút ra!”
Ông kia cao lớn hơn Uông Hải Toàn, lại có men rượu vào nữa nên chẳng biết sợ là gì, liền đẩy ngược lại Uông Hải Toàn khiến anh ta va vào bàn tiệc, làm đổ cả cốc chén của anh ta lẫn tài xế Lâm Tiểu Phong đang ngồi cạnh bên, tiếng đồ rơi vỡ loảng xoảng.
Những người phụ nữ bàn bên cạnh sợ đến nỗi đều chạy ra phía sau trốn theo bản năng. Các nhân viên hợp đồng của Phòng Công thương ngồi ở bàn khác đều lần lượt đứng dậy, rất nhiều người tiến đến nơi cuộc ẩu đả xảy ra.
Ông chủ kia nhìn thấy nhiều người thắng thế nên hơi lùi người lại, gân cổ hét lên: “Các người dám động vào tao ư? Đám nhân viên nhà nước các người muốn đánh người hả!”
Uông Hải Toàn vẫn chưa nguôi giận, duỗi chân đạp vào bụng của ông kia, còn muốn xông lên đánh nhau tiếp nhưng đã bị Phương Kiếm bên cạnh kéo lại. Lúc này bạn bè của ông chủ kia cũng đã kịp thời chạy đến giữ chặt lấy ông ta.
Hai người đó vẫn la hét chửi bới nhau, cứ hở ra chỗ nào là khua chân múa tay như muốn xông lên đánh tiếp. Những người còn lại ai cũng đều lớn tiếng khuyên bảo họ.
Cảnh tượng rất hỗn loạn, mọi người đều chú ý đến khu vực nơi hai người kia đang đứng, cuộc cãi cọ tiếp tục kéo dài ít nhất hơn một phút nữa. Vương Hồng Dân bước ra, trừng mắt với ông chủ kia, lớn tiếng: “Hôm nay đơn vị chúng tôi liên hoan, có chuyện gì thì ngày mai đến gặp tôi, được chưa?”
Ông chủ kia đã trút giận phần nào, lại thấy đối phương đông người, cũng tỉnh rượu hơn rồi nên khịt mũi, vùng khỏi sự níu giữ của bạn bè, sải bước ra khỏi phòng tiệc.
Đám người của Phòng Công thương chỉ trích ông chủ kia một trận rồi cũng trở về ghế ngồi của mình. Sau cuộc xô xát, mọi người đều cảm thấy mất hứng, ngoài việc chỉ trích gã lúc nãy, họ cũng chẳng ăn uống gì nhiều cả.
Sau khi Uông Hải Toàn trở về ghế ngồi, một số nhân viên phục vụ nam của khách sạn và người quản lý đến hỏi có bị gì không? Vương Hồng Dân bảo thôi cho qua, đuổi bọn họ đi. Lúc đó, cốc chén của Uông Hải Toàn và Lâm Tiểu Phong đều đã rơi võ cả, người ngồi bên cạnh gọi nhân viên phục vụ đến thay cái mới. Mọi người đều khuyên Uông Hải Toàn bớt giận. Vương Hồng Dân lấy tách trà lúa mạch của mình đặt trên chiếc bàn xoay, nói: “Cậu Uông, ly nước này tôi chưa dùng, cậu uống cho hạ hỏa.”
Những người khác cũng khuyên nhủ theo.
Vương Hồng Dân xoay bàn xoay, đưa cốc nước đến trước mặt Uông Hải Toàn. Uông Hải Toàn cầm lấy ly nước, uống vài ngụm, miệng vẫn tiếp tục chửi cái người lúc nãy.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang cốc chén mới đến thay cho Uông Hải Toàn và Lâm Tiểu Phong. Uông Hải Toàn tùy tiện ăn vài miếng, sau đó khoảng 3, 4 phút thì hơi thở bỗng nhiên nặng nề, không bao lâu sau toàn thân run rẩy dữ dội.
Người ngồi cùng bàn vội vàng hỏi: “Anh Uông, anh bị làm sao thế?”
“Hình như… hình như bị chuột rút.” Uông Hải Toàn nói chuyện cũng khó khăn, thốt được câu đó xong thì đột nhiên lăn từ ghế xuống dưới đất. Ngay lập tức, mọi người cùng bàn đều đứng dậy dìu anh ta nhưng sau khi dìu lên thì tình trạng của anh ta còn xấu hơn, ngay cả nói cũng không được, lát sau thì toàn thân co rút, đại tiểu tiện mất kiểm soát, trừng to mắt rồi tắt thở.
Có người vội ấn huyệt nhân trung nhưng chẳng có phản ứng gì cả, tức thì tất cả mọi người trong phòng tiệc đều hét lên: “Nhanh, nhanh gọi bác sĩ!”
Vương Hồng Dân vội lấy điện thoại ra gọi số cấp cứu 120, những người khác đứng vòng tròn xung quanh, sau khi cấp cứu một hồi thì hét lên đầy cấp bách: “Không đúng, sao lại thế này được!”
Lúc này, hai nhân viên hợp đồng chạy đi tìm nhân viên của khách sạn để hỗ trợ, ngay lập tức toàn bộ những người ăn uống ở tầng hai đều biết chuyện. Rất nhiều người chạy đến cửa phòng ngóng vào. Người của Phòng Công thương phải chủ động chặn những người tò mò không phận sự ở bên ngoài.
Ai đó bảo có người chết rồi, phải báo cho cảnh sát. Nhóm người của đội Điều tra hình sự thuộc Công an Huyện đang ăn uống trên lầu, vì thế nhân viên khách sạn lập tức chạy lên tìm họ. Lý Vệ Bình và những người khác nghe nói có người chết, liền buông đũa chạy vội xuống dưới. Từ lúc Uông Hải Toàn chết cho đến khi đó vẫn chưa tới 5 phút.
Pháp y của Công an Huyện xem thi thể, mặt đỏ ửng như hoa đào, lại hỏi những người bên cạnh triệu chứng trước khi chết, đều là những dấu hiệu bị trúng độc điển hình, nghi ngờ khả năng bị trúng độc chất xyanua là rất lớn. Những cảnh sát hình sự khác thấy đặc điểm tử vong, dựa vào kinh nghiệm đều kết luận đây không phải là đột tử thông thường. Đội Điều tra hình sự liền triển khai công tác hiện trường, nâng cao tinh thần cảnh giác và chỉnh đốn trật tự. Đồng thời cũng nghĩ đến khả năng bị ngộ độc thực phẩm, đầu độc là vụ án nghiêm trọng, do đó lập tức giữ tất cả mọi người lại, hỏi cặn kẽ toàn bộ sự việc xảy ra vừa rồi. Lý Vệ Bình còn gọi điện thoại triệu tập thêm nhiều cảnh sát nữa, tiến hành việc thu thập vật chứng tại hiện trường.
Nhưng trải qua một đêm điều tra vẫn không thu được kết quả gì cả. Lục tìm khắp mọi nơi như trên người nhân viên, trong phòng tiệc, nhà vệ sinh, phòng phục vụ mà vẫn không thấy thuốc độc đâu cả, thậm chí ngay cả các tấm thảm lót sàn còn được tìm kiếm kỹ càng nhưng cũng không thu được gì.
Kết quả giám định cuối cùng cho thấy ly nước mà Uông Hải Toàn uống trước khi chết có chứa chất kali xyanua, trên ly nước chỉ phát hiện thấy dấu vân tay của ba người là nhân viên phục vụ, Uông Hải Toàn và Vương Hồng Dân.
Vương Hồng Dân đưa ly trà cho Uông Hải Toàn, Vương Hồng Dân chưa hề uống ly nước đó. Theo giải thích của ông ta, dạ dày ông ta yếu, trà lúa mạch lại nhuận tràng, nếu uống sẽ bị tiêu chảy vì thế ông ta không uống. Từ việc điều tra những người xung quanh Vương Hồng Dân được biết quả thật dạ dày ông ta yếu, trước đây khi đi ăn uống ông ta không bao giờ uống trà lúa mạch, vì thế việc ông ta không uống ly nước đó không thể xem là điểm nghi vấn được.
Về việc điều tra hai nhân viên phục vụ, hai người họ đều là người địa phương khác, chẳng quen biết một ai ở Phòng Công thương cả, vả lại chẳng thu thập được tí chất độc nào còn sót lại trên người của họ hết.
Sau đó qua lời khai của những người khác, được biết Vương Hồng Dân và Uông Hải Toàn dường như chẳng hợp nhau. Một thời gian, cảnh sát nghi ngờ Uông Hải Toàn nắm trong tay bí mật gì đó của Vương Hồng Dân, bởi trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi, Vương Hồng Dân đã đề bạt Uông Hải Toàn lên làm Đội trưởng đội Quản lý thị trường, dưới trướng còn sắp xếp cho rất nhiều người, hơn nữa qua cách nói chuyện giữa họ có thể thấy rõ ông ta rất nhân nhượng Uông Hải Toàn. Phía cảnh sát đã nói chuyện với ông ta mấy lần, ông ta hoàn toàn phủ nhận những điều này. Do thân phận của chú ông ta nên dù có nghi ngờ thế nào nhưng không có chứng cứ thì phía cảnh sát cũng không thể bắt ông ta để hỏi cung được, thế là vụ án bế tắc.
Cao Đống xem xong toàn bộ hồ sơ, từ góc độ động cơ có thể thấy Vương Hồng Dân là đối tượng khả nghi nhất, nhưng cũng không thể khẳng định được, lại càng không thể xác định vụ án này và vụ án mới đây có liên quan với nhau hay không.
Ông xoa xoa huyệt Thái dương, thấy việc điều tra hiện tại đang là một mớ hỗn độn, cần một điểm đột phá rõ ràng, cần một ánh sáng soi rọi.