Đến chập tối, có tin mới truyền đến, Tổ điều tra của Lý Vệ Bình lại tìm được vật chứng ở hiện trường vụ án.
Lần này tìm thấy chiếc điện thoại, đã xác nhận đó là điện thoại của Châu Mộng Vũ, được tìm thấy trong bụi cỏ bên tỉnh lộ cũ, nằm ở giữa vị trí nơi chiếc xe xảy ra chuyện và thi thể Châu Mộng Vũ. Lúc đó, Lý Vệ Bình vừa mới bố trí lại công việc ở hiện trường xong, ra ven đường giải quyết nỗi buồn cùng với hai đội viên, trong đó có một người tinh mắt, khi nướƈ ŧıểυ rớt xuống làm lộ ra đất dưới đám cỏ thì nhìn thấy chiếc điện thoại rơi lại ở hiện trường này.
Đội viên Tổ tìm kiếm lập tức đeo găng tay cao su nhặt điện thoại lên, cẩn thận cho vào túi đựng vật chứng rồi gửi đến Công an Huyện. Sau khi giám định, pháp y cho biết trên điện thoại chỉ có dấu vân tay của một mình Châu Mộng Vũ. Chiếc điện thoại bị hư, Tổ pháp y đã lấy thẻ nhớ bên trong ra và lắp vào một máy di động mới, phát hiện manh mối quan trọng.
Sau khi xử lý xong tài liệu trong chiếc điện thoại, pháp y Trần vội vàng chạy đến văn phòng của Cao Đống báo cáo: “Sếp, trong điện thoại quả nhiên có manh mối.”
Từ lúc nghe tin tìm thấy chiếc điện thoại, Cao Đống đã sốt ruột ngồi chờ kết quả ở văn phòng, vừa gặp là lập tức hỏi: “Có gì bên trong vậy?”
“Tôi đã gửi đoạn clip trong chiếc điện thoại vào email cho sếp rồi.”
Cao Đống liền đến bên máy tính, mở email ra và kích vào clip mới nhận được. Clip hơi tối, dù gì cũng chỉ là camera của điện thoại nên không thể sánh với máy quay được, nhưng không ảnh hưởng đến việc quan sát tổng thể.
Đoạn clip lúc mới bắt đầu là trạng thái rung chuyển nhẹ chứng tỏ có ai đó đang cầm điện thoại quay. Sau khi lắc chuyển vài lần thì trên màn hình xuất hiện rất nhiều người đang ở cạnh bàn ăn, có người ngồi, cũng có người đứng, âm thanh hỗn tạp, hình như rất lộn xộn. Nhìn từ góc độ ống kính, chiếc điện thoại được một người cầm trong tay và đặt ở vị trí tương đối thấp để ghi hình.
Lúc đó, một người đang ngồi bên bàn ăn đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phạm vi ống kính, trong đoạn clip vang lên một giọng nói tương đối rõ ràng: “Hôm nay đơn vị chúng tôi liên hoan, có chuyện gì thì ngày mai đến gặp tôi, được chưa?…” Giọng nói sau đó không còn nghe rõ nữa.
Lúc đó ống kính không di chuyển mà vẫn nhắm vào vị trí vừa rồi. Bên trái người lúc nãy vừa rời khỏi màn hình có một người đang ngồi, đột nhiên người đó quay đầu lại hướng về phía ống kính, liền sau đó thì ống kính bị một bàn tay che lấy, màn hình đen kịt, vài phút sau, bàn tay rời khỏi ống kính, màn hình vẫn nhắm vào hướng cũ.
Tay của người quay đầu nhìn vào ống kính lúc nãy thọc vào trong túi nhanh chóng lôi ra một chiếc lọ nhỏ. Anh ta xoay xoay vật đó vài lần, sau đó đứng dậy, hơi chồm người về phía trước. Vừa lúc trong màn hình có thể nhìn rõ trong tay anh ta đang cầm một chiếc bình nhỏ, anh ta với đến một tách trà ở phía bên phải mình, nhỏ vào đó mấy lần rồi nhanh chóng thụt tay lại, giấu dưới chiếc bàn và bỏ chiếc bình vào trong túi.
Clip kết thúc tại đó.
Cao Đống sững sờ trợn tròn mắt, quay qua nhìn pháp y Trần, kinh ngạc nói: “Đây là đoạn clip quay lại vụ án đầu độc Phòng Công thương vào ngày 17 tháng 9 năm ngoái! Chắc ông đã xem hồ sơ rồi?”
Pháp y Trần gật đầu: “Xem chiều nay rồi, người nói và đi khỏi màn hình là Trưởng phòng Vương Hồng Dân của bọn họ, còn người hạ độc là người ngồi phía bên trái của ông ấy, rất dễ nhận ra đó chính là tài xế Lâm Tiểu Phong!”
Cao Đống gật đầu lia lịa: “Có đoạn clip làm chứng, việc Lâm Tiểu Phong hạ độc là hoàn toàn chính xác rồi! Anh ta vốn định hại chết Vương Hồng Dân, ai ngờ hoàn toàn ngẫu nhiên, Vương Hồng Dân lại đưa ly nước cho Uông Hải Toàn uống, và thế là Uông Hải Toàn trở thành vật thế mạng. Còn vụ án lần này, trong số bảy người thì chỉ duy nhất Lâm Tiểu Phong là chưa biết tung tích, hắn ta là nghi phạm số một của vụ án!”
Pháp y Trần gật đầu: “Đoạn clip lấy từ điện thoại của Châu Mộng Vũ, chiếc túi xách bên cạnh thi thể đã bị lục lọi, không mất vật gì, chỉ thiếu mỗi chiếc điện thoại này. Xem ra lúc đó Lâm Tiểu Phong lấy chiếc điện thoại đi là vì hắn sợ đoạn clip trong chiếc điện thoại này.”
Cao Đống hơi nhắm mặt lại, trầm ngâm: “Tại sao Lâm Tiểu Phong lại biết được trong tay Châu Mộng Vũ có clip chí mạng này của hắn?”
Pháp y Trần suy đoán dựa theo logic thông thường: “Nhất định là sau khi xảy ra chuyện, Châu Mộng Vũ đã dùng clip này uy hiếp Lâm Tiểu Phong. Chúng tôi còn phát hiện rất nhiều tin nhắn qua lại giữa của Châu Mộng Vũ và Phó phòng Diêu Giang, nội dung đưa đẩy mập mờ, nghi là giữa Châu Mộng Vũ và Diêu Giang có quan hệ gì đó. Nếu Vương Hồng Dân chết thì vị trí Trưởng phòng tất nhiên là sẽ do Diêu Giang thay thế. Hoặc có thể Châu Mộng Vũ dựa vào clip này để ép Lâm Tiểu Phong gϊếŧ Vương Hồng Dân một lần nữa. Nhưng Lâm Tiểu Phong nghĩ rằng chứng cứ nằm trong tay Châu Mộng Vũ thì sớm muộn gì cũng là một hiểm họa, và thế là hắn đã gϊếŧ hết tất cả.”
Cao Đống lắc đầu không hiểu: “Nhưng động cơ gì khiến Lâm Tiểu Phong muốn gϊếŧ Vương Hồng Dân chứ? Có thật là trả thù Phòng Công thương? Bản thân hắn ta cũng chỉ dựa vào mỗi chỗ đó để kiếm ăn thôi mà.”
“Bất kể là động cơ gì, việc hạ độc là do hắn làm, hành vi này có đoạn clip làm chứng, hoàn toàn chính xác, không thể chối cãi được.”
“Tính xác thực của đoạn clip có cần phải giám định lại không?”
Pháp y Trần lắc đầu: “Không cần đâu, trong đoạn clip có chân dung rõ ràng của đương sự, không thể làm giả được.”
Cao Đống chau mày, cúi đầu xuống, trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Ngày mai sẽ cho Trương Nhất Ngang điều tra mối quan hệ giữa các cá nhân trong Phòng Công thương. Tôi luôn cảm thấy vụ án này có chỗ nào đó bất ổn.”
Sau khi Pháp y Trần đi, Cao Đống vẫn suy tư rất lâu. Dường như vụ án đã chuyển từ bế tắc sang hướng đầy hy vọng chỉ trong phút chốc, nhưng ông thấy vẫn còn rất nhiều tình tiết chưa được xác thực để có thể đưa ra làm bằng chứng, vẫn chưa đến được giai đoạn phá án. Thấy cũng gần đến giờ, ông đóng cửa phòng làm việc, khóa lại cẩn thận, mở máy tính ra và gọi điện thoại internet cho Từ Sách.