“Chúng tôi là đội Điều tra hình sự Tỉnh, hôm nay đến đây để điều tra một số việc.” Trương Nhất Ngang đưa giấy chứng nhận đến trước mặt người đàn ông đeo kính khoảng hơn 40 tuổi.
Hai tay đón lấy giấy chứng nhận, người đàn ông đeo kính nhìn lướt một cái rồi trả lại cho Trương Nhất Ngang và nói: “Đội trưởng Trương cần chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ cố gắng hợp tác. Lãnh đạo thành phố và huyện cũng đã dặn dò chúng tôi phải hỗ trợ cho công việc của phía cảnh sát.”
“Tốt rồi, xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào đây?”
“Tôi là Phí Quốc An, Phó Thường vụ của Sở Công thương Huyện, do xảy ra chuyện nên cấp trên phái tôi và một số nhân viên khác tạm thời xuống quản lý công việc thường ngày của Phòng Công thương.” Người đàn ông đeo kính cũng đưa giấy chứng nhận của mình cho Trương Nhất Ngang xem.
“Được, lát nữa tôi nhờ người ghi lời khai lại, khi đó còn phải phiền đồng chí. Đúng rồi, đồ đạc của những người đó vẫn chưa ai động vào chứ?”
“Mấy ngày trước, người của đồng chí Lý trong đội Điều tra hình sự Huyện đã đến kiểm tra sơ qua, có dặn dò là không được động đến phòng làm việc và những đồ đạc có liên quan đến bảy người đó để đợi đội Điều tra hình sự Tỉnh đến kiểm tra lần nữa. Chúng tôi thực hiện triệt để yêu cầu nên đã khóa hết các phòng làm việc lại và niêm phong toàn bộ những vật dụng có liên quan.”
“Ừm, người thân của họ có đến lấy di vật về không?”
“Có vài người đến nhưng chúng tôi đã từ chối hết và bảo phải đợi ý kiến của cảnh sát đã.”
Trương Nhất Ngang yên tâm, gật đầu nói cảm ơn. Anh ta hiểu rất rõ rằng vụ án lớn như vậy, ngoài công an ra, những người đứng ngồi không yên nhất chính là người trong ngành Công thương, bởi dù gì yêu cầu ban đầu của hung thủ cũng ám chỉ trực tiếp đến việc thu phí tùy tiện của Phòng Công thương, mà một khi đã là thu phí tùy tiện thì các khoản thu đó chắc chắn sẽ không được đưa vào sổ sách tài chính. Là đơn vị chủ quản trực tiếp, Sở Công thương Huyện đương nhiên phải nắm rõ mọi hành vi thu phí tùy tiện của đơn vị bên dưới mình. Trước mắt do ưu tiên đặt vụ án mạng lên hàng đầu nên chưa điều tra về mặt kinh tế, khi vụ án kết thúc không chừng cấp trên lại phái đội Thanh tra kinh tế đến kiểm tra, lúc đó người của Sở Công thương khó mà thoát khỏi. Đứng trước việc lớn thế này thì các quan chức địa phương nào dám không phối hợp, đương nhiên phải cố gắng hết sức thực hiện theo yêu cầu của cấp trên.
Trương Nhất Ngang cho một đội đi kiểm tra các vật dụng của bảy người đó trước để xem liệu có thể phát hiện được thêm manh mối gì không. Sau đó quay qua nói với Phí Quốc An: “Đồng chí Phí, giờ chúng tôi cần gặp một số người để tìm hiểu tình hình của các nạn nhân lúc còn sống, trong Phòng còn những ai quen biết và tương đối hiểu về bọn họ nữa không?”
“Chẳng phải đã hỏi mấy lần rồi sao? À, đội Điều tra Tỉnh các anh vẫn chưa hỏi. Những người còn lại ở Phòng Công thương đều là nhân viên hợp đồng, có mấy người đã làm việc ở đây trên 5 năm rồi, mấy hôm trước người của đồng chí Lý đến hỏi một nhóm rồi, giờ anh muốn hỏi lại nhóm này hay hỏi những người khác?”
Trương Nhất Ngang ngẫm nghĩ rồi nói: “Hãy gọi tất cả những người nắm rõ tình hình hằng ngày đến đây, chúng tôi sẽ chia làm các tổ để lấy lời khai nên không mất nhiều thời gian đâu.”
“Được, tôi sẽ đi triệu tập nhân viên ngay.”
Phí Quốc An nhanh chóng dẫn gần chục nhân viên hợp đồng đến, Trương Nhất Ngang phân người đến các phòng làm việc đang tạm thời bỏ trống để lấy lời khai. Còn anh ta và thư ký thì mời một nhân viên nữ làm việc ở Phòng được 8 năm đến chỗ mình, rót nước mời người kia uống rồi nói vài câu xã giao nêu lý do của cuộc điều tra lần này.
Tuy phía công an đều thống nhất thông báo bảy người của Phòng Công thương bị tai nạn giao thông nhưng cảnh sát đã đến Phòng điều tra mấy lần rồi, do đó những nhân viên hợp đồng khác đều hiểu rõ cái gọi là “tai nạn giao thông” đó không được bình thường, rỉ tai nhau rất nhiều phiên bản của câu chuyện. Tuy nhiên trước những câu hỏi từ phía cảnh sát, họ đều vờ như không biết gì về tính nghiêm trọng của sự việc.
“Nghe nói chị là người làm việc lâu năm nhất ở Phòng?”
Người phụ nữ mập mạp tầm 40 tuổi trả lời: “Cũng không tính là lâu lắm, nhưng trong số những nhân viên hợp đồng thì tôi là người vào làm sớm nhất.”
“Chị có biết rõ về Trưởng phòng Vương và Phó phòng Diêu không?”
“Ừm… nói thế nào nhỉ, ngày nào cũng gặp nên chắc là hiểu rõ.”
Trương Nhất Ngang gật đầu hỏi tiếp: “Chị có biết tài xế Lâm Tiểu Phong không?”
“Cậu Lâm à, tất nhiên là biết chứ, cậu ta rất hay xấu hổ, chúng tôi thường gọi cậu ấy là Tiểu Lâm Tử như trong Tiếu ngạo giang hồ…”
Trương Nhất Ngang ngắt lời: “Ồ, hình như Tiểu Lâm Tử trong Tiếu ngạo giang hồ là vai phản diện phải không, xin lỗi, tôi ít xem tivi lắm. Mọi người gọi anh ta như thế, anh ta không giận sao?” Trong suy nghĩ của Trương Nhất Ngang, Lâm Tiểu Phong là một kẻ sống nội tâm nhút nhát, dễ cáu giận nhưng cho dù có tức giận thì cũng chôn trong lòng, không cho người khác biết.
“Không đâu, cậu ta chẳng bao giờ giận cả, tính khí rất tốt. Lúc đầu chúng tôi gọi như vậy cậu ta cũng chỉ cười cười, sau thì quen rồi. Từ khi bước chân vào làm việc cho tới giờ, tôi chưa thấy cậu ấy nổi nóng bao giờ cả.” Người phụ nữ to béo đó trả lời rất thoải mái.
Cũng đúng, những kẻ độc ác nhất lại luôn khiến cho người xung quanh cảm thấy hắn là người rất tốt. Anh từng xem rất nhiều vụ gϊếŧ người man rợ của những kẻ biếи ŧɦái ở nước ngoài, đều vậy cả… Một ông chủ tử tế luôn là một người đàn ông nham hiểm, một chàng trai nhút nhát thì thường là một tên lưu manh.
“Quan hệ giữa Lâm Tiểu Phong và những người khác như thế nào?”
“Rất tốt, cậu ta đối xử với mọi người rất tốt. Mọi người có việc vặt vãnh gì cũng đều sai cậu ta, nhưng cậu ta không bao giờ than trách ai cả. Trước đây, mọi người trong Phòng thường nói đùa với nhau rằng nếu có giải thưởng bình chọn nhân viên làm việc chăm chỉ nhất thì chắc chắn sẽ thuộc về Tiểu Lâm Tử. Phó phòng Diêu bảo cậu ta là một chiếc gối lớn, đấm một cái nó sẽ phồng trở lại.”
Trương Nhất Ngang tự nhủ, xã hội này luôn thích chèn ép kẻ yếu, nhất là trong cơ quan, người càng thật thà thì càng bị sai làm đủ chuyện, nhưng lợi ích của họ thì toàn bị kẻ khác nẫng mất. Xem đi, các người cho là anh ta tốt tính, dễ bắt nạt, giờ thì sao, cuối cùng lại bất ngờ làm các người sợ hết hồn.
“Đúng rồi, quan hệ giữa anh ta với Trưởng phòng Vương và những người khác thế nào? Ai là người có mối quan hệ tốt nhất và xấu nhất với anh ta?”
Nữ nhân viên béo tốt kia nghĩ thầm, tại sao cứ hỏi về Lâm Tiểu Phong vậy nhỉ, mấy ngày trước công an huyện cũng có đến đây nhưng không hỏi về cậu ta nhiều như thế này. Tuy nhiên lãnh đạo đã dặn dò bà ta là hôm nay người của Văn phòng Tỉnh sẽ đến, do đó phải cố gắng phối hợp điều tra. Bà ta cũng không dám ý kiến gì nên đành trả lời: “Trưởng phòng Vương rất coi trọng cậu ấy, lúc nào cần ra ngoài họp hành hay bàn chuyện công việc cũng đều dẫn Tiểu Lâm Tử theo cả, quan hệ giữa họ rất tốt. Nghe nói Trưởng phòng Vương còn muốn đưa cậu ấy lên làm nhân viên chính thức nhưng do bằng cấp của cậu ấy thấp quá nên đành chịu. Quan hệ giữa cậu ấy với những người khác cũng rất tốt, bọn họ đi họp hành gì đều do Tiểu Lâm Tử lái xe chở đi cả.”
Trương Nhất Ngang nhắc lại câu hỏi: “Trong Phòng có người nào có mối quan hệ không được tốt với anh ta không?”
“Không được tốt ư?” Bà ta suy nghĩ: “Về điều này tôi phải suy nghĩ đã, ừm, có quan hệ không được tốt với cậu ấy là Uông Hải… ừm, chuyện đã qua rồi.”
Trương Nhất Ngang hơi nheo mắt, vội hỏi: “Chuyện đã qua cũng nên nói ra, có thể sẽ giúp ích cho việc điều tra của chúng tôi.”
“Ừm, Uông Hải Toàn là Đội trưởng đội Quản lý thị trường trước đây của Phòng, nhưng đã bị trúng độc chết trong một bữa tiệc vào năm ngoái. Nghe nói sau cùng cảnh sát huyện vẫn không điều tra ra được chân tướng. Trước đây, hình như Tiểu Lâm Tử rất sợ anh ta, tất nhiên không chỉ riêng Tiểu Lâm Tử mà hầu như ai cũng không thích Uông Hải Toàn cả. Mỗi lần sai ai làm việc gì, thái độ của anh ta rất khó chịu, rất dữ tợn, nhưng chúng tôi làm sao dám nói gì được. Hình như lúc Uông Hải Toàn mới đến cơ quan, anh ta không như vậy, mà là một người rất nhã nhặn. Khoảng từ nửa đầu năm ngoái thì bắt đầu thay đổi hẳn, giống như thành một con người khác. Trưởng phòng Vương có lẽ cũng không ưa gì anh ta, chúng tôi cũng có nói riêng với Trưởng phòng Vương rằng tốt nhất nên điều anh ta đi chỗ khác nhưng Trưởng phòng Vương chỉ cười bảo ông không có quyền điều chuyển nhân sự. Trên thực tế, nếu Trưởng phòng muốn điều Uông Hải Toàn đi thì không có gì là khó khăn cả, chú ruột của Trưởng phòng Vương là ai chắc các ông đều biết, ở trong huyện, Trưởng phòng Vương rất có tiếng nói. Nhưng ông ấy luôn là một người nhân hậu, không muốn so đo với Uông Hải Toàn, còn những người khác thì chẳng ưa gì anh ta cả.”
“Ừm, Trưởng phòng Vương của các chị rất tốt tính hả?”
Nữ nhân viên to béo lập tức khen tấm tắc: “Không phải là tôi ca ngợi lãnh đạo của mình, nhưng quả thật mọi người đều thừa nhận Trưởng phòng Vương là một lãnh đạo tốt, là người lịch thiệp và hào phóng, không chỉ đối với các nhân viên khác trong Phòng mà còn với những nhân viên hợp đồng cấp dưới như chúng tôi đây nữa. Ông ấy thường phát cho chúng tôi khi thì cái này, lúc thì cái khác. Những người thân của tôi làm việc trong các cơ quan khác đều rất ghen tị với tôi. Nghe nói chú của ông ấy chức to lắm, nhưng Trưởng phòng Vương chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu với người khác, chưa từng la mắng ai, rất tốt tính.”
“Ừm, Lâm Tiểu Phong rất sợ Uông Hải Toàn, vậy liệu hắn ta có hận anh ấy không?”
Người phụ nữ to béo không hiểu hết những gì mà anh ta hỏi, nên chỉ trả lời rằng: “Hận anh ấy? Tôi chả biết được, nhưng dù sao trong lòng cậu ta chắc chắn là ghét anh ta lắm. Không chỉ người trong Phòng mà tất cả những người ngoài đều đánh giá không tốt về Uông Hải Toàn, rất nhiều lần báo cáo với cấp trên, nhưng lần nào cuối cùng cũng là Trưởng phòng Vương ra mặt thay Uông Hải Toàn giải quyết hậu quả cả.”
Trương Nhất Ngang tò mò hỏi: “Vì chuyện gì mà Uông Hải Toàn bị báo cáo lên cấp trên vậy?”
“Anh ta à?” Người phụ nữ to béo bĩu môi tỏ thái độ khinh bỉ: “Anh ta làm như những người xung quanh ai cũng nợ tiền anh ta hay sao ấy, suốt ngày gây sự với các cửa hàng, nhà máy. Ai đắc tội với anh ta thì y như rằng cứ vài ba hôm anh ta sẽ dẫn người đến tận cửa kiểm tra, khi thì kiểm tra giấy phép đã hết hạn hay chưa, khi thì kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm. Một ông chủ của nhà máy nọ có mở thêm một nhà hàng, không biết đã đắc tội gì với anh ta, cứ mấy hôm anh ta lại đến kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm, cuối cùng đã bị anh ta bắt thóp rồi bắt đóng cửa luôn nhà hàng đó. Năm ngoái lúc ông chủ đó đi ăn tiệc uống say đã đến đánh Uông Hải Toàn. Đây chính là chuyện đã qua mà tôi nói với anh lúc nãy. Có một dạo công an từng nghi ông chủ kia là người đã hạ độc, sau đó do không tìm ra bằng chứng nên đã thả người. Tôi còn nghe nói có một người thù oán với anh ta, người này mở một siêu thị quy mô vừa, anh ta muốn kiểm tra xem có phải là rượu giả hay không nên đã gom hết các loại rượu cao cấp của siêu thị như Mao Đài, Ngũ Lương mang đi kiểm tra. Kết quả kiểm tra tất nhiên là rượu thật, nhưng người ta tự nhiên bị thiệt hại mấy ngàn tệ. Sau đó anh ta lại đến đó kiểm tra lần nữa, người kia ức quá nên mới kiện lên cấp Thành phố, sau cùng Trưởng phòng Vương phải ra mặt giải thích và bồi thường cho người ta mấy ngàn tệ, lại còn gặp riêng, thay Uông Hải Toàn cam kết sẽ không gây chuyện vô cớ nữa.”
Trương Nhất Ngang gật đầu, anh ta hiểu rằng làm kinh doanh mà đắc tội với cơ quan Công thương sẽ rất phiền toái, đơn vị Công thương có quyền kiểm tra mẫu sản phẩm của cửa hàng xem đủ tiêu chuẩn hay không. Đương nhiên, việc kiểm tra mẫu sản phẩm là không mất tiền, những sản phẩm nhỏ thì không sao, nhưng nếu mang mấy chai rượu cao cấp đi kiểm tra thì chỉ có nước khóc thôi.
“Đúng rồi, Uông Hải Toàn đến Phòng Công thương này làm việc từ khi nào?”
“Khoảng 3, 4 năm trước.”
“Tầm tuổi đó của anh ta chắc không phải thông qua kỳ thi công chức đúng không? Được điều đến làm việc hả?”
“Đúng vậy, anh ta vốn là Phó phòng của một thôn trong huyện, được điều lên đây làm Đội trưởng đội Quản lý thị trường.”
Trương Nhất Ngang gật đầu, thông qua mấy vấn đề này, hình ảnh của những người như Lâm Tiểu Phong, Vương Hồng Dân và Uông Hải Toàn dần dần được khắc sâu vào tâm trí của anh. Anh ta hỏi người thư ký đã ghi chép đầy đủ mọi thứ chưa, sau khi được xác nhận, anh ta mới tiếp tục hỏi thăm tình hình của những người khác.