Tá Nguyệt nằm trên giường bệnh khoảng hơn nửa tháng mới được xuất viện, thật ra thì vết thương của cậu đã chuyển biến tốt từ một tuần trước rồi, nhưng mà lão bác sĩ bị cậu đá vào mặt ấy, cũng chính là viện trưởng đó đó, ông không cho cậu về, lí do là theo dõi xem cơ thể có xuất hiện những di chứng gì không…
“… Di chứng gì được cơ chứ, cũng đâu phải chó dại cắn” Tá Nguyệt nói.
Viện trưởng liếc mắt khinh thường nhìn cậu: “Răng người cắn còn có thể bị nhiễm trùng mà chết, huống chi là dị khủng, cái hàm của nó không biết đã nhai qua bao nhiêu thịt sống, còn không biết có đánh răng hay không, vi khuẩn có khi làm thành cả một đại gia phả trong miệng nó rồi không chừng, bộ lúc nó mở mồm ra cắn cậu không thấy thối hả?”
Tá Nguyệt kinh dị nhìn lão: “Viện trưởng à, thử đặt bản thân ông vào trong tình huống đó xem ông lo cho mạng mình hơn hay lo miệng nó thối hơn?”
Viện trưởng hừ lạnh, không nhìn cậu nữa mà cứ viết viết cái gì đó lên sổ bệnh án, từng đường bút chà xát trên mặt giấy phát ra âm thanh giòn vụn nghe mà ê cả răng, lão nói: “Thật ra thì cái đó lão đây không biết, nhưng nếu là Thượng tướng thì đảm bảo ngài ấy sẽ lựa chọn phương án lo cái miệng của dị khủng thối hơn đó”
Tự nhiên nhắc Elrey vào làm gì vậy ông cháu ơi?
Nghĩ xong cậu lại nói: “Có dị khủng cắn được ngài ấy sao?”
Câu hỏi của cậu nhận lại được ánh mắt như nhìn sinh vật có não nhưng thiếu thùy trán của viện trưởng: “Tất nhiên là không rồi”
Tá Nguyệt—sinh vật có não nhưng thiếu thùy trán: “…” Thế ông nhắc đến làm gì hả?!
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa mà xa nhau, Thượng tướng… khụ, tôi nói cậu không được xuất viện chính là không được, bệnh nhân thì nghe lời chút đi, lằn nhằn mãi tôi cho cậu nằm thêm vài tuần nữa đấy”
“! “
Dứt lời, lão ngẩng cao đầu vuốt mái tóc hoa râm của mình để lộ ra cái trán hói như đồi trọc vùng cao nguyên, lão đứng ngược với ánh sáng bên ngoài cửa sổ khiến cặp kính mắt bị phản xạ lại, toát ra một màu sắc chói mắt khiến người đối diện không dám nhìn thẳng, sau đó lão nhét cây bút bi vào bọc, lấy ra trí năng trong túi áo, một lần nữa chép lại những gì mình đã viết trên giấy vào bên trong bộ nhớ của nó.
Tá Nguyệt khó hiểu, vậy mục đích lão viết ra giấy làm gì thế? Bệnh viện này có cân nhắc đổi viện trưởng không…
Lão viện trưởng xoay người rời đi, trong lúc vô tình, Tá Nguyệt nhìn thấy bên trong trí năng của lão đang hiện hồ sơ của cậu, phía dưới ảnh đại diện của Tá Nguyệt rõ ràng thấy lão vừa thêm một dòng: Di chứng lên não…
“…” Não cậu có di chứng khi nào? Muốn có lí do để kéo dài thời gian ở lại cho cậu thì cũng tìm cái nào hợp lý hơn chút được không? “Di chứng lên não là sao? Này là chê cậu ngu đúng không?! Mẹ nó, cậu phải xuất viện!!!
Một tuần sau, đánh dấu cột mốc nằm viện nửa tháng của Tá Nguyệt, trong nguyên tác thì nguyên chủ chỉ ngồi ngốc ở bệnh viện có một tuần thôi, bởi vì người ta chỉ bị cắn ở chân, còn cậu thì vinh dự hơn nguyên chủ nhiều, là ở cổ.
Nếu như không phải trong ba tháng xuyên không cậu có tập tành sử dụng dị năng, rồi lúc bị thương đã sử dụng nó để tạm thời ngưng máu chảy thì đời cậu đến đây là chấm hết rồi.
Tá Nguyệt suy nghĩ rất đơn giản, mà có lẽ cậu không muốn đào sâu vào chuyện này.
Nếu như thử nghĩ nhiều một chút, chắc chắn cậu sẽ nhận ra có gì đó không đúng về dị năng của mình, chính là đêm đó Petunia đã cắn đứt động mạch cổ của cậu rồi, chạm vào cả tủy sống, để chữa một vết thương chí mạng như thế với một dị năng giả cấp cao đã rất khó.
Huống chi Tá Nguyệt tự nhận mình chỉ là một dị năng giả cấp một…
Đó là còn chưa nói đến giọng nói kì lạ trong đầu cậu đêm đó, cùng với không gian bỗng dưng ngưng trệ lại.
Thử nghĩ xem nếu như Elrey không xuất hiện thì rốt cuộc điều gì sẽ xảy ra?
Có rất nhiều điểm kì lạ, nhưng Tá Nguyệt vẫn lựa chọn bỏ qua.
Không rõ lí do vì sao nhưng đó là lựa chọn của cậu, linh tính của cậu cho rằng đây chưa phải là lúc để nghĩ về nó.
Hôm cậu xuất viện, Elrey lần nữa xuất hiện, bóng dáng cao lớn của anh che hết hai chị em nhà Felix ở đằng sau làm cho Ta Nguyệt còn tưởng rằng bọn họ không đến cơ.
Từ hôm trò chuyện kì lạ ở bệnh viện cho đến giờ là lần gặp thứ hai, Tá Nguyệt cũng ít nhiều hiểu được vì sao anh lại giành sự quan tâm với mình đến thế, có lẽ vì như anh nói, Elrey có thể chạm vào cậu mà không cảm thấy ghê tởm.
Nguyên tác có nói rằng Elrey Harald bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cụ thể chính là ưa sạch sẽ đến mức vô lý, nhưng anh giấu rất tốt, mọi người xung quanh đều nghĩ anh chỉ đơn giản là thích sạch sẽ hơn người bình thường một chút, chỉ có Tá Nguyệt biết được nó đã chuyển thành bệnh và tệ đến mức không thể hít thở ở nơi đông người rồi.
Mỗi lần được mời đến dự tiệc hay chỗ nào vượt quá năm mươi người, Elrey luôn cảm thấy khó chịu vô cùng, cứ như thứ trôi nổi trong không gian không phải là không khí, mà là một mùi hôi hám, vẩn đục, không phải những vị khác ở bữa tiệc, mà là có thứ gì đó len lỏi trong người bọn họ, chính nó là thứ đã khiến không khí trở nên ô uế.
Mà dường như không ai biết điều đó, ngoại trừ Elrey.
Anh luôn đeo găng tay, cho dù bắt tay với người khác vẫn không tháo ra, người khác có mất lòng anh cũng kệ, huống chi đâu có ai dám bất mãn với Thượng tướng của tinh cầu Noah, vui gần chết nữa ấy chứ.
Đó chẳng qua chỉ là một vài chi tiết về căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh thôi.
Vậy mà hôm nay, người như thế lại tháo bao tay ra, vươn đến nắm lấy cánh tay cậu, kéo thiếu niên đang ngơ ngác không hiểu gì nhét vào trong phi hành khí của mình.
Chị em nhà Felix: “…” Ủa alo?
“Rầm” tiếng đóng cửa xe như tiếng chát oan nghiệt vang lên giữa trời đêm, ngăn cách Tá Nguyệt với hai chị em, ba người vì sự xuất hiện như ánh mặt trời chói lóa của Elrey mà còn chưa kịp chào nhau một câu, vậy mà trong chớp mắt người đã ‘chia lìa’ hai ngã rồi…
Tá Nguyệt xoay người, áp mặt vào cửa xe nhìn Leila cùng Elix đứng bên cảnh phi hành khí của gia tộc hít bụi xe của Thượng tướng, trong lòng sâu sắc cảm thấy có lỗi với hai người.
Cậu nhanh chóng gửi một tin nhắn bảo bọn họ đến tiệm hoa chơi, sau đó mới hít sâu một hơi tắt đi trí năng, ngoan ngoãn ngồi một góc trong xe như một chú thỏ nhỏ.
Sau khi buông Tá Nguyệt ra, Elrey lại đeo găn tay vào, thế nhưng anh vẫn chưa quên được cảm giác khi mình chạm vào thiếu niên, thật sự không có ghê tởm chút nào, còn có một cảm giác thỏa mãn không tên, anh chưa bao giờ nhận được cảm xúc kì lạ này từ trên người người khác, bởi vì đã bị chán ghét lấn át hết rồi…
Tâm tình anh rất tốt, rất hài lòng vì đêm đó mình đã đi cứu cậu, nếu không phải nhờ bữa tiệc quá mức ngột ngạc khiến bản thân chịu không nổi nên mới ra ngoài, thì anh có lẽ đã bỏ lỡ cậu rồi.
Hai chân Elrey vắt chéo lại, bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, cả người tỏa ra khí chất áp bức và cao qúy càng khiến cho chú thỏ nhỏ nào đó rụt vào càng sâu hơn, Elrey rất cao, có lẽ cũng phải hơn một mét chín, mà Tá Nguyệt cũng không thấp, một mét tám, nhưng cậu khá là gầy nên khi ở bên cạnh người cũng có chiều cao xấp xỉ liền trở nên nhỏ hơn một vòng.
Huống chi là ngồi bên cạnh người đàn ông với tỉ lệ cơ thể hoàn mĩ không góc chết như Elrey, này chẳng khác gì sóc con ngồi bên mãnh hổ cả.
Cậu có ảo giác nếu như muốn, anh có thể xách cổ áo cậu lên như xách gà con.
Elrey nghiên đầu nhìn ai kia, thấy cậu càng ngồi càng xa mình, gần như là ép sát vào cửa xe, anh không giận chút nào mà ngược lại trong lòng còn dậy lên cảm giác muốn trêu chọc xem.
Đôi chân dài chắc khỏe của anh không bắt chéo nữa, chân phải cố ý chếch về hướng Tá Nguyệt, đầu gối duỗi ra, mũi chân như cố ý lại vô tình chạm vào giày của Tá Nguyệt, thành công khiến thiếu niên giật cả mình, cậu cúi xuống nhìn đôi giày da đen sạch sẽ đang chạm mình, rồi lại nhìn ghế dựa sạch sẽ của phi hành khí, có chút không biết phải làm sao…
Elrey âm thầm quan sát kĩ thiếu niên, thấy cả gương mặt của cậu hồng lên như trái đào mọng nước, chọc cho lòng anh ngứa ngáy, thật muốn véo một cái nhưng mà lí trí đã ghìm cương trước bờ vực, Elrey vẫn là kiềm lại cái tay của mình, nghiêm túc quan sát hành động tiếp theo của cậu.
Tá Nguyệt không biết phải làm sao, có nên duỗi chân tránh đi không, như vậy có khiến Elrey hiểu lầm mình không, hay là không tránh? Không được, cậu rất là ngượng đó có biết không…
Xoắn suýt một hồi, trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng.
Chỉ thấy chân thiếu niên hơi động một chút rồi rút chân ra khỏi giày, mắt cá chân hồng hào cùng bàn chân được bao bọc trong chiếc vớ trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt Elrey, yết hầu anh hơi động một chút nhìn chằm chằm vào mắt cá xinh đẹp kia…
Cậu ấy muốn làm gì?
Vài giây sau trong chiếc xe sang trọng lập tức xuất hiện một thiếu niên ngồi trong tư thế bó gối, cằm đặt lên đầu gối, híp mắt lại trông khá là thoải mái.
Elrey: “…”
Tá Nguyệt: cuối cùng cũng được đổi tư thế, thật là thoải mái quá đi!!!
Tài xế: Rốt cuộc là nãy giờ mình đang đi đâu thế nhỉ? Ai cho gã xin cái địa chỉ đi được không?